Cẩm Y Xuân Thu ( Dịch Full )

Chương 1 - Chương 1: Miếu Thổ Địa - Chương 2: Cái Bang

Chương 1: Miếu thổ địa

Mưa như trút nước. Từng đợt tia chớp lóe lên trong màn đêm cao tít, ngay sau đó, là tiếng sấm sét ầm ầm như muốn xé toang trời đất truyền đi khắp nơi. Thiên địa rung chuyển.

Dương Trữ mở to mắt, sau một lúc quan sát tình huống trước mắt, thì đưa ra một quyết định không thể nào sửa đổi. Hắn - chuẩn bị xuất thủ.

Hắn phải dùng đến nắm đấm, sau khi đã dốc hết trí lực mà vẫn không thể giải quyết vấn đề phiền toái của mình.

Cảnh tượng trước mắt khiến hắn rất tức giận. Ba bốn người trẻ tuổi vây quanh một tên ăn mày quần áo mục nát. Cả bọn đấm đá liên hồi, đánh cho người kia ôm thân cuộn mình trên mặt đất, không hề có chút phản kháng.

Hắn cũng không phản đối chuyện ẩu đả. Nói một cách khác, kỳ thật, hắn rất khoái cảm giác tay mình nện trên người đối thủ. Nhưng ỉ đông hiếp yếu, với hắn, là chuyện chẳng có gì vui cả. Ai làm hắn không vui, hắn sẽ làm cho đối phương không vui.

- Dừng tay.

Dương Trữ mở cổ họng hét to. Hắn cần to tiếng để tạo hiệu quả kinh sợ dọa người.

Thanh âm phát ra, không hề có chút uy phong khí khách như hắn nghĩ, mà thậm chí, còn hoàn toàn ngược lại, yếu ớt, vô lực.

Một tiếng này, dù không đạt được hiệu quả rung chuyển trời đất nhưng vẫn khiến những người kia quay đầu nhìn về phía hắn.

Lúc này Dương Trữ mới nhận ra, đám người này cũng chẳng sạch sẽ gì hơn tên bị đánh kia. Đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, cả đám chẳng khác nào một bang ăn mày.

- Tiểu... Điêu nhi.

Một gã thanh niên tóc như phi đầu sĩ * thấy Dương Trữ lảo đảo đứng dậy, trên mặt, còn hiện rõ vẻ kinh ngạc.

*Dùng tạm, chưa biết giải thích kiểu tóc này như thế nào..

Dương Trữ thấy cơ thể có chút mệt mỏi, lúc này cũng bất chấp, chỉ lạnh lùng nói:

- Là đàn ông nên đơn đả độc đấu, cả đám đánh một người vậy là có ý gì?

Phi đầu sĩ quan sát Dương Trữ từ đầu đến chân, chậm rãi đi tới, bỗng nhiên cười nói:

- Tiểu tử ngươi ... không ngờ là vẫn chưa chết.

Gã đi đến trước mặt Dương Trữ, đưa tay ra đập vào đầu vai hắn.

Dương Trữ thấy đối phương đưa tay ra, thì phản xạ có điều kiện. Hắn nắm lấy cổ tay đối phương, không đợi đối phương kịp trấn tĩnh, chân lóe lên, bẻ quặt cánh tay của phi đầu sĩ ra đằng sau, lập tức đè mạnh xuống. Rắc một tiếng giòn tan. Phi đầu sĩ hét lên thảm thiết.

Dùng tay không đánh nhau kịch liệt như này là sở trường của hắn. Tháo rời một cánh tay của đối phương, đối với hắn mà nói, không thật sự cần đến lực.

Phi đầu sĩ kêu thảm một tiếng, cánh tay mềm nhũn thõng xuống, tay kia đè lên vai mình, mồ hôi lạnh trên trán túa ra, trong nháy mắt, mặt trở nên trắng bệch.

Mấy tên còn lại quay sang nhìn nhau. Hai tên ăn mày cầm gậy lên, một trái một phải tiến về phía Dương Trữ.

Dương Trữ cười ảm đạm, nhìn lướt qua mặt đất, phát hiện bên cạnh có một cây côn gỗ. Hắn dùng bàn chân hất lên, nắm chặt cây côn gỗ trong tay.

Hai gã ăn mày kêu to một tiếng, vung gậy nện xuống đầu Dương Trữ.

Dương Trữ cười lạnh, côn gỗ chém ra như chớp. Trong mấy năm huấn luyện đặc biệt trong quân đội, thì chiến thuật hàng đầu là lợi dụng mọi thứ có thể làm vũ khí. Tuy thế đến của hai gã đàn ông đó hung mãnh, nhưng trong mắt Dương Trữ chẳng có gì đáng kể. Nếu không phải vì cơ thể còn mệt mỏi thì chỉ cần bàn tay trần, hắn cũng có thể dễ dàng đánh trả. Nói gì tới chuyện trong tay còn có một cây gậy gỗ, đương nhiên, hắn không thể nào rơi vào thế yếu hơn được.

Chát chát hai tiếng, gậy gỗ vung ra. Dương Trữ bước tới, tay trái nện thẳng vào mặt một gã, chân quét qua tên còn lại, đá vào đũng quần của gã. Hai gã đàn ông kêu thảm một tiếng. Một người khép hai chân ngã xuống đất, người còn lại vứt gậy, dùng tay che cái mũi đang chảy máu ròng ròng.

Dương Trữ lắc lắc đầu, đối thủ không hề được tính là có chút khiêu chiến, điều này khiến cho chiến công của hắn gần như bằng không.

Dương Trữ ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, thì thấy một tên đàn ông khác đang cầm côn gỗ, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

Dương Trữ đưa tay lên, chỉ gậy vào gã nói:

- Đến đây đi, đến lượt mày.

Cơ thể hắn vốn đang mệt mỏi, hoạt động một chút hóa ra cũng thoải mái ra trò.

Nam tử kia nhìn đồng bọn, tay cầm gậy run bần bật, đột nhiên vứt gậy xuống, miễn cưỡng cười nói:

- Tiểu Điêu, ta không đánh nhau với ngươi nữa...

- Tiểu Điêu?

Dương Trữ sửng sốt, đây là lần thứ hai hắn nghe gọi như thế.

- Tiểu Điêu nào?

Hắn bất giác tiến lên phía trước hai bước.

Nam tử kia sửng sốt, thấy Dương Trữ vẫn chỉ gậy vào mình, lập tức nói vẻ đáng thương:

- Tiểu Điêu, việc này cũng không phải là chú ý, ta... Ta bị ép thôi.

Gã đưa tay chỉ vào phi đầu sĩ đã bị Dương Trữ tháo rời cánh tay:

- Là Hầu tử, là chủ ý của Hầu tử...

Dương Trữ quay đầu nhìn về phía Phi đầu sĩ, nhíu mày chợt ý thức chuyện gì đó, cúi đầu nhìn mình, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Hắn nhìn quần áo của mấy người kia đã lấy làm lạ, lúc này phát hiện ra quần áo của mình còn mục nát hơn, lộ ra mảng da thịt bám đầy ghét.

Hắn nhìn xung quanh, phát hiên nơi này là một vùng tối đen, bốn phía tường loang lổ, bên cạnh còn có một đống lửa trại, trên đầu có tiếng nước giọt tí tách. Dương Trữ ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy nóc nhà làm bằng cỏ tranh, hơn nữa, bị thủng khá nhiều chỗ, nước mưa qua đó nhỏ xuống mặt đất.

Dương Trữ xác định mình đang nằm mơ, chỉ có điều, giấc mộng này quá mức rõ ràng mà thôi.

- Tiểu Điêu, ngươi... Sống lại rồi ư?

Một giọng nói vui mừng vang lên, tên ăn mày bị mấy người vây đánh ngẩng đầu lên, trên gương mặt bầm dập lộ ra vẻ vui mừng không thể nào che dấu.

Nhìn khuôn mặt kia, Dương Trữ xây xẩm mặt mày, vào khoảnh khắc đó, giống như có một tia chớp lướt qua đầu hắn. Một cuốn phim tua nhanh qua đầu hắn, không ngờ, trong cuốn phim đó, khuôn mặt trước mắt này lại rõ ràng vô cùng.

Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Đến tột cùng, nơi này là nơi nào?

Người đàn ông trước mắt khoảng 40-50 tuổi, thân hình gầy yếu, vạt áo banh ra, lộ bộ ngực khô quắt, trơ cả xương, thậm chí, còn đếm được từng rẻ xương sườn.

Bối cảnh hoàn toàn xa lạ. Dương Trữ nhìn cánh tay của mình, buông rơi cây gậy.

Tay này, cánh tay này rõ ràng không phải tay của mình. Tuy rằng trên bàn tay cũng có vết chai, nhưng cánh tay này, nhỏ hơn tay hắn nhiều.

Dương Trữ khiếp sợ đưa hai tay lên sờ mặt. Trời ơi, rõ ràng đây không phải là mặt hắn. Gương mặt này gầy yếu hơn mặt hắn nhiều. Hơn nữa, không góc cạnh như mặt hắn. Một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Dương Trữ thấy hai chân mềm nhũn, hắn ngồi phịch xuống đất, đầu ong ong.

Trưởng giả bị đánh thấy thái độ của hắn như thế, thì lo lắng nói:

- Tiểu Điêu, ngươi... Làm sao thế?

Dương Trữ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về nam tử còn lại chưa bị đánh, vẫy tay. Gã kia do dự một chút, cuối cùng vẫn run rẩy đi tới, bất an lo lắng ra mặt.

- Ta gọi là Tiểu Điêu?

Dương Trữ nhìn chằm chằm vào nam tử kia hỏi.

Nam tử kia gật đầu.

- Nơi này là nơi nào?

Dương Trữ hỏi sang vấn đề thứ hai.

Nam tử vội đáp:

- Đây là miếu thổ địa thành Tây.

- Miếu thổ địa?

Không kìm nổi, Dương Trữ lại quét mắt nhìn bốn phía, thầm nghĩ nơi này là miếu thổ địa thì cũng có lý.

- Ta... Tại sao lại ở đây? Ngươi nói đây là là thành Tây, thành Tây là thành Tây nào?

- Là thành Hội Trạch.

Nam tử lập tức đáp:

- Cách hơn 100 dặm về hướng Bắc là Hoài Thủy. Tiểu... Điêu nhi... Ngươi không nhớ sao? Nửa năm trước, ngươi đến thành này, sau đó bị Phương lão đại thu nạp vào Cái Bang, hiên giờ vẫn là đệ tử Cái Bang.

- Chờ một chút.

Dương Trữ hoảng sợ nói:

- Cái Bang? Ngươi nói vậy là sao?

Hắn nhìn quần áo của mấy người, lòng trầm xuống:

- Ngươi nói... Các ngươi là ăn mày?

- Ngươi cũng vậy mà.

Nam tử kia tốt bụng nhắc nhở.

- Chúng ta đều là đệ tử Cái Bang.

Trong ánh mắt gã mang theo vẻ đồng tình, mạnh dạn hỏi:

- Tiểu Điêu... Có phải ngươi bị bệnh gì nên không nhớ gì hết nữa?

Cái Bang? Tiểu Điêu? Thành Hội Trạch?

Dương Trữ dùng ngón tay véo vào cánh tay mình, đau! Hắn cảm thấy yên tâm một chút, lại trầm xuống, hiểu ra vấn đề:

- Con bà nó, đây là màn xuyên việt à?

- Xuyên việt?

Nam tử khiêm tốn thỉnh giáo:

- Xuyên việt là cái gì?

Dương Trữ tức giận nói:

- Hỏi gì lắm thế. Ta hỏi ngươi, cái kia...

Hắn chỉ tên ăn mày vẫn còn ôm vai rên hừ hừ:

- Tên là hầu tử phải không? Hắn... Có chủ ý gì?

- Việc này...

Nam tử liếc mắt nhìn hầu tử, đắn đo một chút, cân nhắc thực lực hai bên, rồi mới đáp:

- Hầu tử muốn ngươi chết, đuổi lão thụ bì ra khỏi miếu thổ địa. Tiểu Điêu... nếu ta.. Ta không đồng ý... hắn cũng sẽ đuổi ta đi.

- Lão thụ bì?

Dương Trữ nhìn lão ăn mày kia, trong đầu, hàng loạt hình ảnh lại xẹt qua, trong đó, có hình ảnh lão ăn mày cho hắn đồ này đồ kia. Hắn đứng dậy, đỡ lão thụ bì thương tích đầy mình, dịu dàng nói:

- Ngươi là lão thụ bì? Vẫn là ngươi chăm sóc cho ta.

Trong con mắt lão thụ bì lộ ra vẻ vui mừng. Lão đưa tay sờ soạng cơ thể Dương Trữ. Dương Trữ cảm thấy hơi khó chịu, nhưng hiểu đối phương chỉ muốn quan tâm đến mình nên cũng không cự tuyệt. Lão thụ bì run run nói, giọng rất tha thiết:

- Tiểu Điêu, tỉnh lại là tốt rồi. Ông trời có mắt.

Hiện tại, Dương Trữ không bận tâm ông trời có mắt hay không, chỉ quan tâm rốt cuộc mình đang ở vào hoàn cảnh nào.

- Các ngươi muốn thấy ta chết, cho nên nhân cơ hội trời giông bão sấm sét ra tay, đuổi lão già này ra khỏi chỗ trú mưa?

Dương Trữ nhận ra mình ra tay hoàn toàn chính xác. Hắn nhìn lão thụ bì mặt mũi bầm dập, giọng rét lạnh:

- Tất cả lại đây, xin lỗi lão thụ bì, nếu lão tha thứ cho các ngươi, thì việc này coi như xong. Nếu không...

- Không, không cần đâu, bỏ qua đi.

Lão thụ bì vội vàng nói.

Dương Trữ cũng không để ý, chỉ vào hầu tử bị mình bẻ gãy tay:

- Ngươi, lại đây.

Hầu tử bị gãy tay, đau không chịu nổi, nhưng thấy Dương Trữ nhìn mình chằm chằm thì không dám trái lời. Gã đi đến trước mặt lão thụ bì, cúi đầu:

- Lão thụ bì, ta sai rồi.

- Cái gì?

Dương Trữ thản nhiên nói:

- Ngươi đang nói cái gì, ta nghe không rõ.

- Lão thụ bì, là ta lòng dạ lang sói, là ta sai rồi. Ngươi là đại nhân lòng dạ từ bi đừng trách kẻ tiểu nhân này.

Nói xong mấy câu đó, trán hầu tử lại đổ mồ hôi ròng ròng.

Hầu tử đã mở miệng, những người khác không do dự nữa, đều bước đến nói:

- Lão thụ bì, chúng ta chúng ta lỡ dại, ngươi đừng để bụng. Ngày sau, chúng ta sẽ không dám làm vậy nữa.

Lão thụ bì vốn quen bị ức hiếp, lúc này thấy mấy người quỳ xuống xin lỗi mình thì bối rối, lúng túng nói:

- Các ngươi đứng dậy cả đi, bỏ qua chuyện cũ.

 

Chương 2: Cái Bang

Dương Trữ nhìn lão thụ bì, biết đó là một người trung hậu. Lão bị đánh đến biến dạng, nhưng lúc này vẫn một hai không sao. Nếu đương sự không so đo thì hắn cũng không cần làm tới.

Hắn bước tới trước mặt hầu tử. Hầu tử thấy Dương Trữ đến gần thì biến sắc, cắn răng chịu đau, kêu lên:

- Ta... Ta đã xin lỗi rồi mà...

Thật sự là không có tiền đồ!

Lúc đánh người thì uy phong lẫm lẫm, lúc này chỉ bị bẻ trật tay mà toàn bộ tinh thần đã bay chín tầng mây. Dương Trữ cũng không dài dòng, hắn nắm lấy cánh tay bị đau của hầu tử, còn chưa kịp làm gì, hầu tử đã hét lên thảm thiết.

-Tiểu Điêu.

Lão thụ bì kêu lên khiếp sợ. Mấy tên ăn mày khác nhìn thấy vậy thì quyết định thật nhanh, xoay người định bỏ chạy.

- Đừng có gào lên như thế.

Dương Trữ tức giận nói:

- Ta đang nắm chặt tay ngươi, còn kêu lần nữa, ta phế nó luôn.

Tâm trạng của hắn đang không tốt, nghe tiếng kêu thất thanh của hầu tử càng thêm khó chịu. Năm đó tham gia huấn luyện đặc biệt, bản thân hắn bị đánh gãy tay là chuyện bình thường, chẳng hề có cảm giác kiểu như trời sập xuống.

Hầu tử dù sao cũng là hầu tử, Dương Trữ vừa nói như vậy, gã liền im bặt. Dương Trữ khẽ động tay mấy cái, hầu tử đã nhăn nhó đổ mồ hôi, cổ họng như muốn phát ra âm thanh thống khổ. Dương Trữ đã thu tay lại.

- Thử xem có thể cử động không?

Dương Trữ quay người, đặt mông ngồi xuống đống cỏ khô.

Hầu tử bán tín bán nghi, thử cử động cánh tay vài lần, tuy nói là vẫn còn hơi đau nhưng cánh tay đã có thể hoạt động bình thường rồi.

Mấy tên còn lại đang định chạy trốn, thấy tình cảnh đó đều quay lại, thì thấy hầu tử quỳ rạp xuống dưới chân Dương Trữ, kích động nói:

- Tiểu Điêu, từ nay về sau, ngươi chính là lão đại của chúng ta. Từ nay về sau, tất cả chúng ta sẽ nghe theo ngươi. Ngươi bảo chúng ta đi về hướng đông, chúng ta tuyệt đối sẽ không đi về phía tây.

Dương Trữ ngạc nhiên. Hầu tử này chuyển hướng gió quá nhanh, hắn không thích ứng kịp.

Điều khiến hắn kinh ngạc nhất chính là, vài tên ăn mày còn lại thấy thái độ hầu tử như thế, không ngờ đều chạy đến, đồng loạt quỳ xuống trước người Dương Trữ, đồng thanh nói:

- Tiểu Điêu, từ nay về sau, ngươi chính là lão đại của miếu thổ địa này, tất cả chúng ta nghe theo ngươi.

Dương Trữ đưa tay ra nói:

- Không cần vội, ta cần sửa sang lại đã.

Hắn hít một hơi thật sâu, rồi hỏi tiếp:

- Nơi này là thành Hội Trạch, các ngươi đều là đệ tử Cái Bang?

- Ngươi cũng vậy.

Hầu tử nhắc lại, vẻ như muốn khẳng định Dương Trữ cùng giai tầng với bọn họ.

Dương Trữ trừng mắt liếc nhìn hầu tử. Hắn không thích bị người khác cắt ngang lời như vậy:

- Hiện nay đang là triều đại nào? Còn nữa, Hoàng đế là ai?

Mấy tên ăn mày nhìn nhau, hiển nhiên không thể ngờ Dương Trữ lại hỏi chuyện cao siêu như thế.

- Triều đại? Đây là thị trấn Hội Trạch thuộc nước Sở. Chúng ta hẳn là thuộc triều Sở.

Hầu tử cẩn thận đáp:

- Nhưng Hoàng đế là ai chúng ta cũng không biết.

Dương Trữ toát mồ hôi lạnh, chẳng qua sau khi suy nghĩ lại hắn cũng thấy thoải mái. Nếu là thời cổ đại thì thông tin lạc hậu đến cực điểm. Hoàng đế xưa nay vẫn duy trì vẻ thần bí, không có khả năng lên tivi nói chuyện thường xuyên, nên công chúng bình thường không biết cửu ngũ chí tôn là ai cũng có lý.

Hắn đặt ra vài câu hỏi, hi vọng biết thêm chút thông tin về thời đại mà hắn đang quay lại.

Hắn là Tiểu Điêu, ít nhất, ở thời đại này chính là một cái tên cổ quái. Hiện giờ đang ở phía Bắc quận Hoài Nam nước Sở.

Thị trấn nhỏ này cũng không được xem là thái bình, đơn giản là cách 100 dặm phía Bắc là Hoài Thủy. Mà Hoài Thủy thì không yên ổn, hai bên bờ sông xảy ra chiến sự mấy năm rồi.

Nước Sở chiếm cứ phía Nam Hoài Thủy làm thổ địa, nhưng phía Bắc Hoài Thủy lại là thiên hạ của nước Hán. Hai nước Nam Bắc đối lập, đối chọi gay gắt.

Dựa theo tin tức mấy tên gia hỏa này cung cấp thì đại khái tuy nước Sở chiếm được phía Nam Hoài Thủy nhưng vẫn khống chế được hai quận phía Bắc, giống như hai đỉnh đao nhọn đâm thẳng vào bụng Bắc Hán. Uy hiếp đó khiến hằng ngày Bắc Hán khó mà sống bình an. Cho nên ba năm trước đây, hai mươi vạn đại quân Bắc Hán đã xuôi nam.

Ngươi tới ta đi đánh nhau hơn hai năm. Hai bên bờ Hoài Thủy khói lửa bao phủ. Khắp nơi bị phá thành những mảnh nhỏ, dân chúng hai bờ sông phải sống tha hương, vợ ly tử tán, tị nạn xung quanh.

Thành Hội Trạch cách Hoài Thủy chỉ khoảng 100 dặm, đương nhiên sẽ thành một trong những nơi tị nạn. Cũng may tuy rằng người Bắc Hán từng đánh vào bờ nam Hoài Thủy nhưng quân tiên phong đều bị đánh bật trước khi tới được thành Hội Trạch. Vì thế, thành Hội Trạch chưa từng phải trải qua binh đao.

Chẳng qua, mấy tháng trước, hai nước bãi binh đình chiến, cuộc chiến Hoài Thủy kéo dài gần ba năm rốt cuộc cũng có lúc dừng lại.

Mặc dù chiến sự đã dừng, nhưng số dân chạy nạn lưu lạc tới thành Hội Trạch cũng không rời đi. Một thị trấn nho nhỏ, hôm nay cũng kín hết người, chật chội không chịu nổi.

Dương Trữ không hề nghĩ tới một ngày nọ mình lại xuyên việt, càng không nghĩ tới chuyện mình biến thành một đệ tử Cái Bang vinh quang như này.

Sinh ra ở trong một gia đình bình thưởng, hắn nỗ lực không ngừng, trở thành một vũ cảnh. Trải qua quá trình huấn luyện nghiêm túc, sau khi xuất ngũ, hắn lựa chọn con đường buôn bán. Hắn dốc sức mình làm việc, nên cũng coi như đã có chút thành tựu.

Đang lúc hắn khổ tận cam lại, sau khi say rượu tỉnh lại, từ một thương nhân giàu có biến thành một gã ăn mày.

Phiền toái chính là, đối với cái tên Tiểu Điêu này, hắn không có mấy ấn tượng. Tuy rằng trong đầu có ít hình ảnh loáng thoáng nhưng trong lúc nhất thời cũng không có gì rõ ràng cả.

- Tiểu Điêu, với thân thủ này của ngươi từ nay có thể sẽ đạt tới thành tựu lớn ở Cái Bang.

Sau khi chứng kiến thân thủ của Tiểu Điêu, Hầu tử tươi cười nói:

- Với thân thủ này ngươi xứng đáng là cao thủ đứng đầu.

Dương Trữ thàm nghĩ không biết hầu tử ngươi còn biết xấu hổ hay không. Tuy rằng Dương Trữ cũng không phủ nhận mình có chút công phu nhưng chỉ mới hua tay múa chân vài cái mấy cây củi mục này đã xem hắn là cao thủ đứng đầu. Hắn thật sự không biết hầu tử định vị bản thân mình như thế nào. Dương Trữ ta là cao thủ đứng đầu, chẳng lẽ mấy cây củi mục này cũng tự xem mình là cao thủ nhất lưu sao?

- Ở Cái Bang sẽ đạt được đại thành tựu?

Với Dương Trữ, đúng là chuyện gì cũng cực kỳ xa lạ. Hắn khiêm nhường thỉnh giáo:

- Nói vậy có nghĩa là gì?

-Vẫn là ăn mày.

Câu trả lời của hầu tử khiến Dương Trữ thiếu chút nữa lại phải ra tay:

- Tuy nhiên, nói không chừng có thể trở thành lão đại thành Hội Trạch.

Dương Trữ cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân:

- Nếu là Cái Bang, có phải là chúng ta cũng có phân đà? Đúng rồi, bang chủ Cái Bang có phải là họ Kiều không?

Hầu tử còn đang há hốc mồm, tên bên cạnh đã cướp lời:

- Chúng ta là một chinh nhánh bên dưới Hỏa Xà phân đà, một trong 28 phân đà của Cái Bang.

Người này cũng không để ý tới ánh mắt của hầu tử, chỉ hi vọng có thể gây ấn tượng tốt với Dương Trữ:

- Bang chủ không phải họ Kiều, hình như họ Hướng thì phải?

- Vậy các ngươi có biết Đả Cẩu Bổng không?

Dương Trữ đột nhiên có hứng thú:

- Hàng Long Thập Bát Chưởng đã nghe bao giờ chưa?

Mấy tên ăn mày quay lại nhìn nhau, rồi cùng lắc đầu.

- Chẳng lẽ Đả Cẩu Bổng không phải là Cái Bang trấn bang chi bảo? Dương Trữ nói:

- Các ngươi chưa từng nhìn thấy Đả Cẩu Bổng trong tay Hướng bang chủ?

- Hướng bang chủ?

Hầu tử vội nói:

- Chúng ta chỉ là một chi nhánh nhỏ ở huyện thành, chỉ là một phần bên dưới của phân đà Hỏa Xà, ngay cả đà chủ cũng chưa từng gặp, nói chi Hướng bang chủ. Hơn nữa ta nghe nói, Hướng bang chủ là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Những người như chúng ta không có cơ hội gặp đâu.

Dương Trữ càng không vui. Trở thành đệ tử Cái Bang đã đành rất chán, hiện tại xem ra mình chỉ là một con sâu cái kiến trong Cái Bang mà thôi.

Ăn mày vốn đã ở đáy xã hội, còn mình là đáy của đáy xã hội.

Lão thụ bì vẫn im lặng đứng bên cạnh, rốt cuộc lúc này tiến lại gần, đưa cái túi trong tay cho Dương Trữ:

- Tiểu Điêu, đây là ngọc bội đổi lấy bạc bốc thuốc chữa bệnh đi. Phần còn lại, thì cất cho kỹ.

Mấy người còn lại thấy lão thụ bì đi đến thì vội né sang một bên nhường đường cho lão.

Dương Trữ ngạc nhiên hỏi lại:

- Ngọc bội?

Lão thụ bì đương nhiên hiểu đầu óc Dương Trữ lúc này không bình thường, kiên nhẫn giải thích:

- Khi ngươi bị mê man, Tiểu Điệp cô nương có đến gặp ngươi, thấy ngươi mang bệnh nên để lại cho ngươi miếng ngọc bội. Ta ấy nàng rất coi trọng miếng ngọc bội này, nhưng vì cứu ngươi nên mới lấy ra. Ta cũng không có biện pháp nào tốt hơn nên đành nhận lấy.

Tiểu Điệp? Chẳng biết tại sao, nghe tới cái tên đó, đầu Dương Trữ lại có cảm giác giống như từng quen biết, cảm giác như là... Đau, là... Yêu. Ở trong đầu hắn chợt xuất hiện cảm giác mơ hồ kia, mơ hồ mường tượng ra một cô nương 14 tuổi thanh tú. Đầu hắn quay cuồng, vội đưa tay lên ấn hai bên huyệt Thái dương.

Hắn không phải bản nhân, rất nhanh, Dương Trữ hiểu ra loại phàn ứng kỳ quái này. Hắn hiểu, tuy rằng hắn chiếm cứ toàn bộ thân thể Tiểu Điêu, nhưng trí nhớ của Tiểu Điêu vẫn không bị cướp đi hoàn toàn. Một khi chạm vào miền ký ức của gã, nhất là với một người để lại nhiều cảm xúc thì tiềm thức Tiểu Điêu sẽ thức dậy.

Lão thụ bì thấy Dương Trữ có thái độ khác thường thì nhíu mày thở dài:

- Tiểu Điêu, ngươi bị bệnh nặng, hay là nghỉ ngơi một chút đi. Người khác ngươi có thể quên nhưng Tiểu Điệp cô nương thì nhất định không được quên. Nếu không có nàng, chỉ sợ ngươi không thể sống được.

Dương Trữ lại nghi hoặc. Theo như lời lão thụ bì nói thì có vẻ như Tiểu Điệp cô nương kia là ân nhân cứu mạng của mình.

Bên ngoài mưa to gió lớn, lúc này Dương Trữ cảm thấy ớn lạnh toàn thân. Hắn nói với hầu tử:

- Gần đây có chỗ nào có nước không? Lấy chút nước về để ta rửa mặt.

Hắn cần nước lạnh rửa mặt, để giúp bản thân tỉnh táo lại

Hầu tử sửng sốt, thấy Dương Trữ nhướng mày thì cuống quýt nói:

- Có có, ta đi lấy.

Rồi quay sang mấy người kia:

- Cùng nhau đi.

Mấy người này ra khỏi cửa Dương Trữ mới hỏi lão thụ bì:

- Ta mới bị bệnh rất năng à?

- Bị khoảng 10 ngày.

Lão thụ bì thở dài:

- Chúng ta không có tiền chữa bệnh, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, bất lực nhìn ngươi càng ngày càng yếu đi. Mấy ngày trước, Tiểu Điệp cô nương đến đây, khóc lóc đến nửa đêm, rồi đưa ngọc bội ra. Tiểu Điêu, nếu không có miếng ngọc bôi kia, chỉ sợ bây giờ ngươi đã chết rồi.

- Tiểu Điệp... Khóc đến nửa đêm.

Dương Trữ cười khổ:

- Nàng khổ sở khi ta chết? Nhưng... Rốt cuộc nàng là ai? Vì sao... Vì sao ta chẳng nhớ gì cả?

 

Bình Luận (0)
Comment