Căn Bệnh Mang Tên Em - Điềm Thố Ngư

Chương 78

Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

“Nhớ mãi không quên, tất có hồi đáp.”

Cuối tháng 12, lễ Giáng Sinh tới gần.

Mấy năm gần đây, bầu không khí lễ Giáng Sinh càng ngày càng tưng bừng, đầu tháng 12 các trung tâm thương mại đã tung ra nhiều chương trình khuyến mãi đẩy mạnh tiêu thụ và các phiên bản giới hạn mùa Giáng Sinh. Có thể nhìn thấy cây thông Noel, đèn lồng đỏ và chuông nhỏ ở khắp mọi nơi, khiến mùa đông lạnh lẽo hanh khô cũng trở nên gợi tình.

Một trong những điều được mong đợi nhất vào dịp lễ Giáng Sinh có lẽ là tuyết rơi.

Một ngày trước dự báo thời tiết còn đoán rằng sẽ không có tuyết rơi vào lễ Giáng Sinh, nhưng buổi sáng khi vừa tỉnh dậy thì thấy thế giới bên ngoài đã phủ một màu bạc, một lớp tuyết rất dày bao trùm lên.

Chiếc hồ nhân tạo có thể nhìn thấy từ cửa sổ phòng ngủ đã kết băng, trên băng là những bông tuyết bay lả tả.

Bởi vì trận tuyết bất ngờ này, mà sáng sớm vòng bạn bè đã nổ tung, cũng khiến cho lễ Giáng Sinh càng có không khí hơn.

Giang Vọng sẽ không lãng mạn như thế.

Trong ấn tượng anh gần như chưa từng đón Giáng Sinh, chỉ có lúc còn rất nhỏ, khi đó mẹ anh vẫn còn sống thì còn có thể dành thời gian và công sức trang trí nhà cửa một chút.

Nhưng mà những ký ức này cũng không để lại kỉ niệm nào quá sâu đậm trong đầu anh, bây giờ ký ức về dịp Giáng Sinh chỉ còn xen lẫn với buôn bán và lợi ích, các trung tâm thương mại lớn dưới trướng công ty thúc đẩy mở rộng hoạt động, hùa theo thị trường, hiệu quả tăng lên.

Tuy nói thì nói thế, nhưng Giang Vọng ngước mắt nhìn Thời Niệm Niệm đang đứng trước mặt đưa lưng về phía anh, cô đứng trước tủ quần áo, tay cầm một tấm thiệp màu trắng hồng, trên đó có đính một chút phấn vàng, vừa khéo léo lại xinh đẹp.

Ngón tay nhỏ dài trắng nõn của cô mở thiệp ra, có thể ngửi thấy mùi hoa mai thoang thoảng toả ra trên đó.

Vẻ mặt Thời Niệm Niệm chăm chú, cô cầm tấm thiệp xem đi xem lại.

Hai anh em Giang Thận và Giang Tuỳ ngồi bên cạnh anh, mỗi đứa đội một cái mũ Giáng Sinh trên đầu, biếng nhác làm tổ trên sô pha, nhìn có chút uể oải.

Nguyên nhân cũng đơn giản, bắt nguồn từ người mẹ ruột Thời Niệm Niệm, cô rất nhiệt tình với lễ Giáng Sinh.

Sau khi sinh hai bé cô còn mua không ít sách dạy trẻ con, trong đó có nói phải bảo vệ sự ngây thơ chất phác nơi tâm hồn con trẻ, cùng với những ảo tưởng không thực tế này.

Ông già Noel chính là một trong số đó.

Trước lễ Giáng Sinh giáo viên ở nhà trẻ đưa cho mọi người những tấm thẻ để bọn chúng viết ra món quà mình muốn vào lễ Giáng Sinh, sau đó báo cho phụ huynh để có thể chuẩn bị cho bọn trẻ một niềm vui bất ngờ.

Điều này vừa khéo ăn khớp với tư tưởng giáo dục của Thời Niệm Niệm, cô muốn làm Giang Thận và Giang Tuỳ ở tuổi này tin tưởng ông già Noel thực sự tồn tại, hơn nữa sẽ đặt quà vào đầu giường của chúng nó trong đêm Bình An*.

(*) Đêm trước Giáng Sinh.

Thế nên cô còn mua trước cho hai đứa một đôi tất nhung, để ở đầu giường.

Thời Niệm Niệm kéo Giang Vọng, lòng đầy mong đợi và tò mò mở tấm thẻ mà Giang Thận và Giang Tuỳ đã viết ra.

“…”

Các bậc phụ huynh trong nhóm chat của phụ huynh nhà trẻ đều chia sẻ nguyện vọng của đứa trẻ nhà mình, có đứa thì ấm áp nói muốn bố mình đang phải đi công tác được về nhà ăn Tết, cũng có đứa muốn một chiếc váy nhỏ hoặc là máy chơi game.

Giang Thận và Giang Tuỳ viết giống nhau, nét chữ non nớt viết trên chiếc thẻ rực rỡ sắc màu: “Muốn một ông già Noel.”

Thời Niệm Niệm gặp thế khó, nhìn Giang Vọng: “Cái này phải làm sao đây hả anh?”

Trái lại Giang Vọng lại uể oải, thoạt nhìn chẳng hề bị chuyện này làm khó chút nào, anh ngồi cạnh cô, ngón trỏ cuốn lấy lọn tóc cô.

Chậm chạp đưa ra một biện pháp giải quyết: “Hay là em cho chúng nó ăn mặc như ông già Noel đi.”

Giang Vọng chỉ tiện miệng nói, nhưng Thời Niệm Niệm lại cảm thấy ý kiến này không tệ, nên cô đã mua hai bộ đồ ông già Noel cho trẻ con, buổi tối chờ hai nhóc ngủ thì lén lẻn vào phòng ngủ của bọn chúng nhét vào trong đôi tất lớn.

Sáng sớm ngủ dậy cô còn giả vờ diễn, bảo đây là thứ mà đêm qua ông già Noel đưa cho chúng nó, sợ chúng sẽ không vui nên lại dịu giọng giải thích: “Ông già Noel còn phải tặng quà cho những người bạn nhỏ khác nữa, nên rất là vội, thế nên để lại hai bộ quần áo cho mấy đứa, mấy đứa có thể tự làm ông già Noel rồi đó.”

Giang Vọng ngồi ở phòng khách, nhìn cô ngồi xổm xuống trước mặt hai thằng nhóc nói loại lời nói ngây thơ này, thì không nhịn được bật cười thành tiếng.

Giang Thận và Giang Tuỳ rất nghe lời, không khóc không quấy, chỉ là khi mặc bộ đồ ông già Noel vào thì có chút bài xích, kết quả Giang Vọng liếc mắt qua một cái thì hai đứa lập tức tự giác ngậm chặt miệng, ngoan ngoãn mặc quần áo vào.

Đây có lẽ là ‘gia quy’ đã ngầm được nuôi dưỡng, trong cái nhà này bất kể là ai cũng đều phải dỗ dành Thời Niệm Niệm, hai đứa nhóc cũng không ngoại lệ.

Cuối cùng Thời Niệm Niệm buộc chiếc thắt lưng da trên eo bọn trẻ chặt hơn một tý, nhìn hai đứa bé vui vẻ không thôi.

Thật sự là đáng yêu quá đi.

Cô quay về phòng lấy máy ảnh, Giang Thận và Giang Tuỳ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng lê tới cạnh Giang Vọng, ngồi xuống sô pha, huơ huơ chân.

Giang Thận bất chợt nghiêng đầu: “Bố ơi.”

“Ừ?”

“Có phải chính mẹ đã mua bộ quần áo này không ạ?”

Giang Vọng hơi dừng, không dám tự tiện phá huỷ kế hoạch giáo dục của Thời Niệm Niệm, vì vậy hỏi: “Sao con lại hỏi như thế?”

Giang Tuỳ tiếp lời anh trai, ngẩng đầu lên: “Bởi vì nhà chúng ta không có ống khói mà.”

Trong truyện cổ tích nói rằng, ông già Noel đi vào từ ống khói.

Giang Thận gật đầu, rất nghi ngờ hỏi: “Hơn nữa chẳng phải ông già Noel vốn chỉ là nhân vật trong truyện cổ tích thôi sao ạ?”

Cũng chẳng biết là hai anh em giống ai, ngay từ đầu chúng đã không tin rằng ông già Noel tồn tại, vì vậy trước đó khi viết nguyện vọng vào tấm thẻ ở nhà trẻ thì chúng cũng rất thờ ơ muốn một ông già Noel.

Bởi vì biết là căn bản không tồn tại, nên xem như là trẻ con cố ý chơi xấu.

Ai biết lại vác đá đập chân mình, sáng sớm lại chơi cosplay với mẹ.

Giang Vọng cười toe toét, khẽ xoa chiếc mũ Giáng Sinh của hai người: “Vậy mấy đứa đừng có nói cho mẹ là mình biết không có ông già Noel đấy nhé?”

Thời Niệm Niệm cầm máy ảnh đi từ tầng 2 xuống, gia đình bốn người chụp một tấm ảnh vào buổi sáng của ngày lễ Giáng Sinh.

Buổi tối cả nhà ra ngoài ăn, lúc đến thời gian vẫn còn sớm nên Thời Niệm Niệm liền dạo qua các cửa hàng trang sức.

Giang Thận và Giang Tuỳ ngược lại đã thay bộ quần áo ông già Noel, nhưng vẫn còn đội hai cái mũ Giáng Sinh, cả hai đều âm thầm cảm thấy cái mũ này đã tiêu diệt khí phách nam tử hán của mình.

Trong cửa hàng trang sức có rất nhiều nhóm bạn đi theo cặp và các cặp đôi, nhìn thấy ba bố con ngồi một chỗ trên sô pha nghỉ ngơi, mặt mũi đều nổi bật vô cùng thì liên tục quay đầu lại nhìn.

Thời Niệm Niệm cầm một tấm thiệp xoay người lại hỏi: “Nhìn được không?”

Hai đứa bé ngước mắt lên, rồi lại gật đầu.

Thời Niệm Niệm thấy chúng đã ngồi mệt mỏi thì nhanh chóng cầm tấm thiệp đi thanh toán rồi đi ăn cơm.

Trên đường cái bật những bài hát Giáng Sinh vui tươi, ăn tối xong họ lại đi dạo một lát rồi lái xe về nhà, hôm nay Giang Thận và Giang Tuỳ dậy sớm, nên đã ngủ thiếp đi trên xe.

Giang Vọng mỗi tay ôm một đứa đi vào nhà, rồi giao cho giúp việc đưa về phòng ngủ.

Màn đêm trở tối.

Thời Niệm Niệm gội đầu xong, tóc vẫn chưa lau khô hoàn toàn, đầu quấn một cái khăn, cô đang cầm di động chụp lại mấy tấm ảnh hôm nay đăng lên vòng bạn bè.

Cô và Giang Vọng đều là những người  không thường đăng gì lên vòng bạn bè, vừa đăng lên đã có một đám người ấn ‘thích’, kêu gào muốn tổ chức một hội trẻ em.

Giang Vọng tắm xong đi ra, nhân tiện cầm máy sấy sấy tóc cho Thời Niệm Niệm.

Anh cúi người, ném di động đi đè lên người nọ, cắn vành tai cô khàn giọng hỏi: “Hai thằng nhóc đều có quà, còn một tiếng nữa là lễ Giáng Sinh kết thúc rồi.”

Anh hơi dừng, đầu lưỡi ngậm lấy vành tai của cô: “Bây giờ anh có thể mở quà của anh được chưa?”

Trước đây Giang Thân là cổ đông của trường, sau đó qua đời thì cổ phần của công ty ở trường học đều chuyển sang cho Giang Vọng, tính ra thì Giang Vọng vừa tốt nghiệp cấp ba không lâu thì đã trở thành cổ đông của trường học cũ.

Mấy năm nay anh cũng không xây dựng hình tượng doanh nhân có đam mê với sự nghiệp giáo dục như Giang Thân trước đây, cũng chưa từng xuất hiện dưới vai trò cổ đông ở trường trung học Số 1.

Nhưng mà lần này vừa khéo là hoạt động tròn 70 năm kỉ niệm ngày thành lập trường, tiệc tối Nguyên Đán có mời các cổ đông tới.

Lần trước khi anh đến trường trung học Số 1 là buổi tối trèo tường vào với Thời Niệm Niệm, mấy năm nay họ cũng không tới nữa, Thời Niệm Niệm cũng muốn đi thăm các thầy cô giáo trước đây nên đi cùng anh.

Mấy năm nay đồng phục của trường trung học Số 1 sửa rồi lại sửa, không biết đã thay đổi bao nhiêu lần, bây giờ thật ra lại giống bọn cô ngày trước, hai màu xanh trắng.

Buổi tối Thời Niệm Niệm và Giang Vọng đã tới cổng trường trung học Số 1.

Còn Giang Thận và Giang Tuỳ lúc này đang chơi ở nhà mợ, bọn cô định chờ kết thúc tiệc tối ở trường trung học Số 1 thì sẽ quay về đón giao thừa với hai đứa trẻ.

Lát nữa Giang Vọng còn phải ngồi vị trí của lãnh đạo được sắp xếp ở phía trước, anh ăn mặc cũng nghiêm chỉnh, một bộ âu phục, thoạt nhìn nghiêm túc lạnh lùng, khí chất của ‘tổng giám đốc Giang’ lại toả ra.

Buổi tối ở trường trung học Số 1 rất đẹp, xung quanh mặt cỏ vẫn còn đọng tuyết chưa tan hết.

Tối nay có các học sinh mặc đồ biểu diễn chạy tới chạy lui trên đường, Thời Niệm Niệm cũng vui vẻ, đi ở ven đường giẫm lên tuyết chơi đùa.

“Lát nữa ngồi cạnh anh nhé?” Giang Vọng hơi cúi người xuống, hỏi bên tai cô.

“Hả?”

Thời Niệm Niệm cúi đầu nhìn xuống người, một chiếc váy lông vũ màu trắng, đi đôi giày đi tuyết, cách ăn mặc rất thoải mái, mặc thế này mà ngồi ở hàng đầu thì thật sự có chút kì lạ.

Thời Niệm Niệm lắc đầu: “Em đi tìm thầy Thái bọn họ đây, đến lúc đó sẽ ngồi sau lớp bọn họ.”

Giang Vọng cũng không ngăn cản, dặn dò cô đừng chạy lung tung.

Thời Niệm Niệm: “Em cũng học ở đây một năm rưỡi, sao mà lạc được cơ chứ.”

Hai người đi vào trong, bọn cô đến muộn một chút, đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn ánh sáng trên sân khấu.

Thị giác của Thời Niệm Niệm trong đêm tối không tốt, Giang Vọng cũng không vội vã ngồi vào chỗ, mà cùng cô ra phía sau.

Thái Dục Tài vẫn là chủ nhiệm lớp, bây giờ đang chủ nhiệm lớp 12-1, giáo viên tiếng Anh Lưu Quốc Khải hồi trước giờ đang là chủ nhiệm của lớp 12-2.

Vị trí các lớp của khối mười hai đều ở cùng một chỗ.

Thái Dục Tài đã sớm nhìn thấy hai người, ông rướn cổ nhìn một hồi lâu rồi đứng lên, rất nhiệt tình vẫy tay với hai người, cũng hấp dẫn ánh mắt của các học sinh trong lớp qua.

“Giang Vọng! Thời Niệm Niệm!” Thái Dục Tài gọi tên bọn họ không chút do dự, “Hai em đến cùng nhau à?”

“Dạ.” Thời Niệm Niệm cười đi qua, “Thầy Thái ạ.”

Giang Vọng cũng gọi theo một tiếng, “Thầy Thái ạ.”

Lưu Quốc Khải chú ý tới tiếng động bên này cũng rất nhanh chóng đi tới, hai người lại cùng kêu một tiếng, “Thầy Lưu ạ.”

Giọng của Lưu Quốc Khải vang, cười cũng lớn tiếng: “Ái chà, ngày hôm nay thủ khoa và thủ khoa dự bị của chúng ta cùng đến à, đúng lúc cho khối mười hai của chúng ta nhiễm chút bầu không khí vui vẻ.”

Giang Vọng không ở lâu, trò chuyện chốc lát rồi đứng dậy đi tới chỗ ngồi của lãnh đạo ở phía trước.

Không ít nữ sinh thị lực tốt chú ý tới có trai đẹp, ánh mắt nhìn theo anh vào chỗ ngồi, còn đứng lên rướn cổ híp mắt nhìn thẻ tên trên bàn.

Có điều ánh sáng quá mờ tối, dù có đi tới trước mặt cũng phải tập trung nhìn thì mới thấy rõ được.

Một nữ sinh gan lớn quay đầu hỏi Thái Dục Tài: “Lão Thái à, anh đẹp trai vừa nãy là cổ đông của trường mình sao ạ? Thoạt nhìn trẻ quá đi!”

Thời Niệm Niệm nghe thế thì nở nụ cười, chú ý tới học sinh bây giờ cũng gọi ‘Lão Thái’, không biết trên dưới trước mặt ông.

Thái Dục Tài còn chưa kịp trả lời thì Lưu Quốc Khải ở bên cạnh đã quát: “Em mới bao tuổi hả! Sắp thi đại học đến nơi rồi, trong lòng không đếm coi được bao nhiêu điểm sao, lần trước thi tiếng Anh được bao nhiêu điểm!?”

Tiếng hô này thật sự là rất quen thuộc, như sấm bên tai, nữ sinh đó rụt cổ lại an phận ngồi trở về, Thời Niệm Niệm cong mắt không kìm được cười toe toét.

Thái Dục Tài lắc đầu, giơ tay ngăn lại: “Này lão Lưu à, dạy nhiều năm như vậy mà giọng vẫn chưa vỡ cũng không dễ dàng gì.”

Trên sân khấu MC đã đi lên, đầu tiên là giới thiệu các vị lãnh đạo.

Tới Giang Vọng, người đàn ông đứng dậy, xoay người lại, hơi cúi người chào mọi người bên dưới.

Thời Niệm Niệm vỗ tay theo mọi người, bỗng nhiên nữ sinh vừa lên tiếng lúc nãy “A!” một tiếng, kéo tay áo nữ sinh bên cạnh kích động nói: “Giang Vọng đó! Đây là Giang Vọng đó!!”

“…” Thời Niệm Niệm không biết rằng đến bây giờ mà cái tên Giang Vọng này vẫn còn có ảnh hưởng đến thế ở trường.

Cô đã gả cho ai vậy chứ.

Kết thúc giới thiệu các vị lãnh đạo của trường, người thứ nhất bắt đầu biểu diễn.

Trước đây đám cưới của Thời Niệm Niệm và Giang Vọng cũng có mời các thầy cô cũ tới, nhưng mà ngày đó thật sự rất nhiều người, các học sinh trong lớp thật ra có trò chuyện với các thầy cô một lúc lâu, nhưng hai nhân vật chính thì không trò chuyện được nhiều.

Thời cấp ba mà con người ta hoài niệm hết lần này tới lần khác thì Thời Niệm Niệm không ở, có thể tán gẫu nhiều nhất đó là về Giang Vọng.

Sau đó Lưu Quốc Khải lại dạy học thêm nhiều năm, đã từng gặp nhiều học trò như vậy nhưng ký ức về Giang Vọng của năm lớp 12 vẫn hãy còn mới mẻ.

“Khi đó em ấy thật sự học tập rất liều mạng, thật ra em ấy vô cùng thông minh, với em ấy mà nói muốn thi được thành tích tốt chẳng phải chuyện gì khó khăn, nhưng em ấy vẫn liều mạng đến mức khiến thầy và lão Thái lúc đó đều lo cho em ấy.” Lưu Quốc Khải thở dài, “Suốt cả năm lớp 12 thầy cũng không nỡ mắng em ấy lấy một câu.”

Thái Dục Tài gật đầu, cũng bùi ngùi: “Rất là hiếm có, trước khi em ấy tạm nghỉ học thì thầy chính là chủ nhiệm lớp em ấy, khi đó em ấy còn thường xuyên đánh nhau gây chuyện, rồi bỗng nhiên lại thay đổi thành một người khác, nhưng bây giờ nhìn hai em thế này thầy cũng thực sự thấy mừng thay.”

Có lẽ bọn họ đã liên hệ sự thay đổi của Giang Vọng năm lớp 12 với vụ tai nạn xe cộ của Giang Thân, chàng trai trẻ đột nhiên gặp tin dữ, vì thế cuối cùng đã thay đổi.

Thời Niệm Niệm cũng không giải thích thêm, Giang Thân xem như đã trở thành quá khứ của Giang Vọng, bây giờ bản thân anh đã làm bố, còn có hai đứa con thương yêu anh, sự không trọn vẹn và tan vỡ của gia đình đã được bù đắp toàn bộ.

Lần này tiết mục của lớp 12-1 và lớp 12-2 là cùng thực hiện một màn múa tập thể, lúc sắp đến tiết mục thì Thái Dục Tài và Lưu Quốc Khải liền đứng dậy đi ra sau cánh gà xem tình hình chuẩn bị.

Một mình Thời Niệm Niệm ngồi ở hàng cuối cùng xem tiết mục, di động trong túi chợt rung lên.

Cô lấy ra, Giang Vọng nhắn tin tới.

- Nếu thấy chán thì có muốn tới phía trước ngồi không?

Thời Niệm Niệm vừa định trả lời thì một giọng nữ vang lên bên tai cô: “Chị ơi?”

Cô ngẩng đầu lên, chính là nữ sinh bị thầy Lưu dạy dỗ vừa nãy.

“Sao vậy em?” Giọng Thời Niệm Niệm rất nhẹ nhàng.

Nữ sinh lập tức thả lỏng sau trạng thái căng thẳng vừa nãy: “Cái anh cổ đông Giang Vọng đó, trước đây là học sinh của trường trung học Số 1 sao ạ?”

“À, đúng vậy.”

Thời Niệm Niệm gật đầu, cũng nhanh chóng trả lời tin nhắn.

- Không chán đâu ạ.

- Gặp được một fan hâm mộ của anh.

“Chị ơi chị là bạn gái của anh ấy hả?” Nữ sinh đó hỏi.

Thời Niệm Niệm cười nói: “Bọn chị đã kết hôn được mấy năm rồi.”

“Vậy là kết hôn sớm rồi.”

“À, xem như thế, tốt nghiệp đại học thì kết hôn.” Thời Niệm Niệm nói.

“Oà.” Nữ sinh khoa trương cảm thán, che mặt, “Tới bây giờ ngày nào huấn luyện viên của tụi em cũng nhắc tới cái tên ‘Giang Vọng’ này với tụi em đó! Ngày nào cũng răn dạy tụi em!”

Thời Niệm Niệm sửng sốt: “Huấn luyện viên ư?”

“Em là học sinh chuyên thể thao.” Nói xong nữ sinh lập tức vỗ cánh tay mình, làm một tư thế, “Kỷ lục chạy 100m và 1000m của đại hội thể thao trường trung học Số 1 đều do Giang Vọng nắm giữ, huấn luyện viên của tụi em luôn mắng tụi em huấn luyện lâu thế rồi mà cũng chạy không thắng nổi một người không phải học sinh chuyên thể thao.”

Nữ sinh dựa vào ghế, kể tỉ mỉ, “Còn nói thành tích của tụi em kém, người nắm giữ kỉ lục còn là thủ khoa nữa.”

Thời Niệm Niệm không ngờ ngoại trừ danh hiệu hot boy số 1 và thành tích thủ khoa của Giang Vọng ra thì vẫn còn có người nhớ tới anh vì thành tích thể thao.

Nhưng rất nhanh cô đã nhận ra có gì đó sai sai.

Trước đây khi đi học Khương Linh đã từng nói với cô thành tích thể thao của Giang Vọng rất tốt, trước khi anh tới lớp các cô học thì kỉ lục 100m của trường thuộc về anh, nhưng chưa từng nghe nói rằng anh là người nắm giữ kỉ lục chạy 1000m.

Tính cách của Giang Vọng quả thực cũng không giống người sẽ chủ động tham gia đại hội thể thao.

Anh thi chạy 1000m khi nào vậy nhỉ.

“Chị à, hồi cấp ba chị cũng học ở trường trung học Số 1 sao ạ?”

Thời Niệm Niệm không nghĩ nữa: “Ừ.”

“Không phải là chị và anh cổ đông Giang Vọng đó yêu sớm từ thời cấp ba đó chứ!?” Nữ sinh giật mình nói.

Nữ sinh này học lớp thầy Thái, vẫn đang học lớp 12, Thời Niệm Niệm suy nghĩ một chút, chỉ nói: “Hồi cấp ba chị và anh ấy chính là bạn cùng lớp.”

“Oà.” Nữ sinh hâm mộ nói, “Vậy chắc chắn là chị đã từng tận mắt nhìn thấy cuộc thi chạy 1000m của anh ấy, thật sự là ngầu lắm luôn!!! Tụi em chỉ có thể được xem qua video thôi!”

Thời Niệm Niệm hơi dừng: “Có video sao?”

“Có chứ ạ, bài đăng lâu lắm rồi, ngay trên Tieba của trường đó ạ.” Nữ sinh nói xong thì lén lút lấy di động trong túi ra.

Bây giờ trường trung học Số 1 kiểm tra điện thoại nghiêm ngặt hơn trước đây rất nhiều, đêm tiệc hôm nay chỗ nào cũng có giáo viên, nữ sinh vừa bật sáng màn hình đã lạch cạch che lại.

“Chị à em sợ giáo viên tới đây, chị cho em mượn di động một chút, em tìm cho chị xem.”

Nữ sinh ấn mở liên tiếp, một trang web bật ra, rồi trả di động lại cho Thời Niệm Niệm.

Thời Niệm Niệm nhìn thời gian của bài đăng, tính toán trong lòng một chút, là lớp 12 năm đó.

Thời Niệm Niệm nhìn thấy dáng vẻ của Giang Vọng năm lớp 12.

Chàng trai đứng trước ngưỡng cửa trưởng thành cũng đã trở nên chín chắn, anh đứng trước đường băng màu đỏ, áo ngắn tay và quần thể thao màu đen, mặt mày cúi xuống, người cao chân dài, con ngươi vô cùng thu hút.

Bất kể là lúc nào, mỗi khi Thời Niệm Niệm nhìn thấy Giang Vọng của trước đây thì vẫn sẽ rung động không thôi như cũ.

Là sự rung động thuở ban đầu.

Thi chạy 1000m nam.

Có thể thấy xung quanh khán đài được vây quanh bởi rất nhiều người, những cuộc thi đấu có Giang Vọng đương nhiên sẽ có càng nhiều người xem hơn.

Lần chạy tiếp sức 4×100 năm lớp 11 đó rõ ràng là một trận đấu vô cùng kịch tính.

Trong video, theo tiếng súng vang lên, Giang Vọng dẫn đầu lao đi.

Như những gì vị huấn luyện viên đó nói, thính lực của anh rất tốt, không có ai là đối thủ của anh.

Ánh mặt trời tháng chín chói lọi, từ video cũng có thể nhìn ra được thời tiết hôm đó rất đẹp.

Thời Niệm Niệm xem video, trong nháy mắt, xung quanh trở nên ồn ào, trái tim cô lập tức khựng lại trong chớp mắt.

Giang Vọng không nán lại ở chỗ ngồi của lãnh đạo tới cuối, xem được ba bốn tiết mục, ngồi cạnh anh chính là hiệu trưởng, sau khi hai người trò chuyện chốc lát thì anh đứng lên đi ra phía sau.

Cô không ngồi ở hàng phía sau lớp 12-1 như trước, mà lại ngồi một mình ở hàng cuối cùng.

“Sao lại ngồi một mình ở đây thế?” Giang Vọng mỉm cười bước lên trước.

Thời Niệm Niệm ngẩng đầu, ánh mắt đỏ au.

Giang Vọng hơi dừng lại, nhìn thoáng qua màn hình di động của cô, một lúc lâu sau thì thở dài, trong thính phòng đang là lúc hai tiết mục tráo đổi cho nhau, một vùng tối tăm, Giang Vọng chầm chậm ôm cô vào lòng.



Năm lớp 12 ấy, Giang Vọng bắt đầu quay về đi học.

Sau phẫu thuật thính lực lại suy giảm một lần nữa, sau khoảng thời gian đó thì mới hồi phục.

Đại hội thể thao, cái loại hoạt động thể hiện tình đoàn kết tập thể này, thật ra Giang Vọng vốn lười tham gia, từ bé tính anh đã thích một mình.

Khi đó lúc Từ Phỉ cầm bảng đăng kí tìm anh thì trong lòng đã chuẩn bị một bài tiểu luận làm thế nào để khuyên Giang Vọng tham gia hạng mục, ai ngờ bảng đăng kí vừa mới đưa qua thì Giang Vọng đã điền tên mình vào ngay dòng chạy 1000m, không chút do dự.

Nguyên nhân rất đơn giản, và cũng rất đỗi kì diệu.

Lớp 11 Thời Niệm Niệm tham gia chạy 800m, đứng thứ hai, bởi vì sợ bị bắt nạt nên không dám giành vị trí thứ nhất.

Không được nhìn thấy cô, nên Giang Vọng cũng muốn tham gia cuộc thi cô từng tham gia ít nhất một lần.

Lấy hạng nhất giúp cô.

1000m, trường trung học Số 1 là trường học có rất nhiều học sinh chuyên thể thao, muốn đạt thành tích tốt không dễ dàng, toàn bộ quá trình đều luôn phải giữ vững tốc độ chạy.

Giang Vọng vẫn còn nhớ hôm đó thời tiết rất nóng nực, ánh mặt trời như nung treo trên đỉnh đầu, cổ và lưng bỏng rát.

Trên khán đài có rất nhiều người, không ngừng gọi tên anh.

Giang Vọng.

Giang Vọng.

Giang Vọng.

Không thể nghi ngờ là anh đã dẫn đầu một khoảng xa, dành hạng nhất, vị trí ban đầu ở đường băng số 1, tới khúc cua đầu tiên thì đã vượt qua năm người còn lại.

Gió phật vào người anh, quần áo phất ra sau, anh chạy về phía trước.

Anh không chỉ muốn giành hạng nhất, mà anh còn không ngừng tiến về phía trước, không ngừng kéo giãn khoảng cách với người đứng thứ hai.

Tiếng la hét xung quanh tiếng sau cao hơn tiếng trước.

Thời Niệm Niệm đang một mình cố gắng nơi thành phố xa lạ.

Cùng với Giang Vọng cũng đang nỗ lực tiến về phía trước.

Anh muốn.

Cùng nhau đổ mồ hôi, nếu thời gian trùng khớp, chúng ta sẽ gặp lại nhau.

Cuối cùng Giang Vọng vượt qua vạch đích, mọi người ở xung quanh khán đài đứng lên hô tên anh, xem xong trận đấu này, thứ tự đã không còn quan trọng nữa, có phải học sinh lớp mình thắng hay không cũng không còn quan trọng nữa.

“Có phải phá kỉ lục rồi không?!”

“Phá chắc rồi!! Thế này cũng nhanh quá đi! Giang Vọng đúng là Giang Vọng, vừa xuất hiện đã tàn sát mọi người trong giây lát!”

Trường học có camera chuyên quay phim lại, đặt ở vạch đích.

Giang Vọng đứng ở vạch đích, hai tay chống đầu gối, tóc mái trên trán ướt đẫm rũ xuống, anh cứ giữ nguyên tư thế như vậy thở hổn hển.

Không nhìn ra được biểu cảm gì khác, như là rất bình tĩnh chạy hết cuộc thi này.

Sau đó anh chậm rãi đứng thẳng lên, ánh mắt đối diện với màn hình camera.

Thời Niệm Niệm nhìn thấy Giang Vọng trong video, dáng vẻ hào sảng sắc bén, có mồ hôi chảy dọc từ trên mặt xuống tụ lại bên dưới, nhỏ xuống đường băng bằng nhựa.

Thời Niệm Niệm xem video, chàng trai nhìn vào màn hình, biếng nhác đứng đó, rồi chầm chậm nhếch môi lên nở nụ cười.

Thời tiết nắng nóng, khung cảnh bên trong còn có người kích động hô tên anh.

Chàng trai của cô cứ đứng trước màn hình như thế, mỉm cười dịu dàng lại nhún nhường.

Thời Niệm Niệm nhìn thấy nụ cười đó mà không chịu nổi, mũi cay cay, nói với nữ sinh nọ một tiếng rồi đứng dậy tới hàng cuối cùng, lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt.

Cô rất may mắn, vì chưa từng đánh mất Giang Vọng.

Cô xem đến khi Giang Vọng từ hàng phía trước chậm rãi đi về phía cô.

Chàng trai của cô, nơi trái tim cô thuộc về, khát vọng của cô, bước đi vừa kiên định vừa thong dong, đang bước từng bước về phía cô.

Thời Niệm Niệm đứng thẳng lên, hai tay vòng qua eo anh, ôm chặt.

Tựa như băng qua vô số ngày đêm, biển người và núi non.

Tiệc tối Nguyên Đán kết thúc, hai người cùng tới nhà mợ đón Giang Thận và Giang Tuỳ về nhà đón giao thừa.

Nhưng hai đứa nhỏ ngủ sớm, xe vừa mới chạy tới cửa nhà thì hai anh em đã tựa đầu vào nhau ngủ say.

Thời Niệm Niệm nhẹ chân nhẹ tay ôm hai bé vào phòng ngủ, đắp chăn, rồi lại tắt đèn bàn, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ.

Cô chậm rãi ra khỏi phòng ngủ, nhìn về phía Giang Vọng đang đứng trước cửa, người đàn ông cụp mắt nhìn cô, nơi khoé miệng là nét dịu dàng bé nhỏ.

Thời Niệm Niệm kéo tay áo anh, khẽ giọng nói: “Đi thôi, hai đứa mình đi đón giao thừa.”

“Tôi cứ chạy, cứ chạy mãi, chỉ vì đuổi kịp một tôi đã từng được gửi gắm niềm hi vọng.”

Một khi chàng trai vốn toả sáng rực rỡ tương lai xán lạn mà rơi vào bóng tối, bị đêm tối cầm tù, anh không nhìn thấy được gì khác, tựa như một con thú bị vây khốn.

Cho đến một ngày anh mệt mỏi, anh ngồi xuống, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một vầng trăng, đó là thứ duy nhất mà anh có thể nhìn thấy trong màn đêm tăm tối.

Tựa như ánh sáng, tựa như đốm lửa, chiếu rọi hết thảy.

Vì vậy anh giơ tay lên, xuyên qua mây đen sấm sét, dùng toàn bộ sức lực, chạy về phía luồng sáng ấy.

Tác giả có lời muốn nói: “Tôi cứ chạy, cứ chạy mãi, chỉ vì đuổi kịp một tôi đã từng được gửi gắm niềm hi vọng.”-Shaun Livingston*.

(*) Vận động viên bóng rổ nổi tiếng.

- TOÀN VĂN HOÀN-
Bình Luận (0)
Comment