Ngự Thiên Thần Minh ngày thường cứ nhìn thấy gái là có tật xấu bước chân bất động, huống chi thấy Tịch Tiểu Thiên loại mỹ nữ hàng top thế này. Trong phút chốc, hai chân Ngự Thiên Thần Minh liền mềm như sợi mì vậy, thuận thế cúi người, lại ngồi về băng ghế cũ rồi.
“Cậu không làm nhiệm vụ à?” Cố Phi hỏi cậu ta.
“Không gấp, không gấp.” Ngự Thiên Thần Minh bình tĩnh mà nói, “Không còn thiếu bao nhiêu lần đâu, còn hai ngày, thời gian rất dư giả.”
“Nhiệm vụ gì?” Các cô tò mò mà hỏi.
“Nhiệm vụ truy nã, hoàn thành liên tục 100 lần lần thì sẽ đạt được một đôi giày không tệ lắm. Thiên Lý, anh cởi giày của mình ra cho xem đi.” Ngự Thiên Thần Minh nói.
Cố Phi nóng máu đấy! Vừa có gái ở nơi này thì Ngự Thiên Thần Minh liền giả bộ làm soái ca lạnh lùng vậy. Ban đầu vừa thấy “Đôi giày Truy Phong” đã chảy nước miếng đầy đất, lúc này lại bảo thành “Coi như không tệ.” Còn đòi hỏi hắn cởi giày mình xuống.
Nhưng Cố Phi cũng biết để cho Ngự Thiên Thần Minh ở trước mặt gái không ngóc đầu lên được mà nói, vậy thì so với để cậu ta chết đi còn khó chịu hơn. Chỉ đành phải nén giận không nói gì, theo lời của cậu ta mà cởi giày ra cho mọi người xem.
“Bán không?” Đây là câu nói đầu tiên của Tế Yêu Vũ sau khi thấy qua.
Cố Phi nhìn cô ấy, lần nữa chậm rãi mặc lại giày đàng hoàng, dùng hành động trả lời cô luôn.
“Hừ!” Tế Yêu Vũ nghiêng đầu, “Chẳng qua chỉ tốt hơn tôi một chút xíu mà thôi.” Vừa nói vừa cũng cởi giày của mình ra cho mọi người xem.
Đôi giày Tật Vân: Di động +58, tốc độ di động cộng thêm 35%.
“Chậc chậc, không được nhé, so với tôi kém 2 điểm di động đó nha!” Cố Phi nhấn mạnh, trên thực tế ai cũng biết 2 điểm di động hoàn toàn thuộc về phạm vi không đáng kể.
Chẳng qua bởi vì quan hệ tranh cãi giữa hai người, chỉ là 2 điểm di động đã tạo thành một lần chèn ép hoàn mỹ.
Tế Yêu Vũ dĩ nhiên nuốt không trôi ngụ ý này, đẩy đôi giày Tật Vân của cô một cái: “Giày của anh lấy giá thị trường bán cho tôi được không? Xong rồi thì tôi đưa đôi này cho anh.” Mấy loại trang bị hiếm hoi giống như đôi giày Truy Phong thế này căn bản không có giá thị trường, vậy nên đương nhiên là tuỳ Cố Phi mở miệng chào giá cao.
Mà Tế Yêu Vũ còn cam kết trực tiếp đưa cho đội giày Tật Vân, thế coi như là tốn giá một ngàn để mua 2 điểm tốc độ di động, đủ để chứng minh cô ấy tuyệt đối là chiến sĩ nhân dân tệ hung hãn nhất trong giới game online. Nhiều tiền đến mức gai tay.
Vụ làm ăn này khẳng định là bánh ngon từ trên trời rơi xuống, ngay cả Cố Phi không hề có ham muốn gì với tiền tài mà tim cũng đập thình thịch rồi. Nhưng bây giờ nếu đồng ý, có khác nào mình bị Tế Yêu Vũ dùng tiền mua được lòng mình chứ.
Không thể cho cô ấy có cơ hội đánh đổ bản thân, cho dù là phương diện này cũng không được. Cố Phi vừa nghĩ như thế, lập tức mở miệng từ chối.
Mặt Tế Yêu Vũ đầy thất vọng, nhưng cũng không dây dưa nữa. Cố Phi rốt cuộc cũng nhìn ra, cô gái này không phải nhiều tiền vung bừa, vì hai điểm di động mà đốt tiền. Cô ấy có lòng so hơn thua cùng Cố Phi còn để ý hơn Cố Phi nhiều.
Cảm thấy tức tối khó chịu khi so giày không hơn được, bấy giờ mới thà làm người tiêu tiền như rác cũng muốn thắng được hai điểm di động này một lần, đáng tiếc, lại thất bại.
Haiz! Những chuyện nhỏ nhặt này mà giận dỗi gì không biết, mình cũng thật là ngây thơ. Cố Phi suy nghĩ thế, đang xem xét làm sao uốn lời đáp ứng cô ấy cho xong, Ngự Thiên Thần Minh bên cạnh đã giành trước một bước: “Tôi làm xong nhiệm vụ lập tức có thể lấy được đôi giày này đấy, tôi bán cho cô.”
Tế Yêu Vũ mừng rỡ: “Nói chuyện giữ lời!”
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên!” Ngự Thiên Thần Minh điên cuồng gật đầu. Bánh đậu rơi từ trên trời xuống mà Cố Phi lại không nhận, đưa đến trong bát của cậu ta. Ngự Thiên Thần Minh phỏng đoán hôm nay mình nhất định sẽ hưng phấn mất ngủ.
Cố Phi thở dài. Thế công tiền bạc quả thực quá đáng sợ, nhìn xem, một thiếu niên chất phác cứ như vậy sa ngã rồi.
Vì phòng đêm dài lắm mộng*, Ngự Thiên Thần Minh quẳng người đẹp sang bên mà đứng dậy: “Vậy tôi phải nhanh đi làm nhiệm vụ đây.”
*Dạ trường mộng đa – 夜长梦多: đêm dài lắm mộng (ví với thời gian kéo dài, sự việc có thể nẩy sinh nhiều bất lợi).
“Đừng kêu tôi giúp nữa nha!” Thấy cậu ta quá mức đắc ý đầy mình. Cố Phi cảm thấy phải để cậu ta thanh tỉnh một chút.
Ngự Thiên Thần Minh kinh hãi: “Anh hai, đừng như vậy mà!”
Thái độ này mới đàng hoàng chứ! Cố Phi đang hài lòng, Tế Yêu Vũ đột nhiên nhảy ra ngoài: “Muốn hắn làm gì, tôi tới giúp anh.”
Ngự Thiên Thần Minh kích động không thôi. Hôm nay được vị thần nào phù hộ thế? Trước thì mình mò được một khoản làm ăn lớn, giờ lại được hưởng đãi ngộ cùng mỹ nữ cặp tay làm nhiệm vụ như trong ảo mộng.
Tiền lẫn người đẹp đều có, đời người còn gì để theo đuổi? Ngự Thiên Thần Minh khoát tay chặn lại Cố Phi: “Được rồi, anh nếu bận thì cứ đi đi!” Vừa nói liền cùng Tế Yêu Vũ rời đi. Tế Yêu Vũ vừa ra đến trước cửa, còn cố ý quay đầu khiêu khích liếc Cố Phi một cái.
“Chuyện gì xảy ra?” Tịch Tiểu Thiên có chút mờ mịt.
“Cô nhóc đó có chút tranh cãi với Thiên Lý ấy mà.” Lạc Lạc cười.
“Tại sao?” Tịch Tiểu Thiên hỏi.
“Thiên Lý đẩy ngã cô ấy rồi. ” Lạc Lạc nói.
Tịch Tiểu Thiên rất là kinh ngạc: “Quá bốc lửa rồi nha!”
“Đâu có!” Cố Phi giải bày: “Là cô ấy đánh lén tôi, sau đó bị tôi ngáng chân té thôi.”
“Đúng vậy! Sau đó đè xuống đất không để cho người ta đứng lên.” Lạc Lạc nói.
“Đó là tự vệ.” Cố Phi nói.
“Ha ha, cái này thì tôi không biết đâu.” Lạc Lạc thưởng thức dáng vẻ bối rối của Cố Phi. Con mắt Tịch Tiểu Thiên đã trợn trừng lớn vô cùng.
“Nhắc mới nhớ, tại sao cô ấy đánh lén tôi?” Cố Phi đột nhiên hỏi.
“Tôi có chút việc, đi trước nhé! Hai người cứ trò chuyện.” Lạc Lạc đứng dậy chuẩn bị ra cửa.
“Cô đứng lại cho tôi. Có phải cô xúi giục cổ hay không hả!” Cố Phi đuổi theo, hai người một trước một sau ra cửa.
Tịch Tiểu Thiên một thân một mình ở lại chỗ ngồi, càng mờ mịt rồi: “Làm cái gì vậy? Rốt cuộc hẹn tôi tới làm gì?”
Hai ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh, ngày thứ hai lúc bảy giờ tối, cuộc thi PK đã sắp bắt đầu cử hành. Bởi vì rất nhiều người chơi có hai thân phận thành viên dong binh đoàn và nghiệp đoàn, cho nên PK dong binh đoàn và PK nghiệp đoàn sẽ tách thời gian ra bắt đầu cử hành.
Buổi tối thứ hai đầu tiên sẽ tiến hành cuộc thi PK dong binh đoàn trước, sáu người Công Tử tinh anh đoàn, đang tụ họp ở quán rượu Tiểu Lôi, khai mở cuộc họp sau cùng.
“Quy tắc thi đấu đã ra sân toàn diện.” Hữu Ca nói, “Có một vài thừ cần chú trọng. Căn cứ tổng nhân số tham chiến, từ mười hai tấm bản đồ chọn ra một tấm bản đồ thi đấu. Nói cách khác, bản đồ đều là thống nhất cố định, cho nên nếu nghiên cứu địa hình của các bản đồ này có thể nâng cao phần thắng.”
“Còn nữa.” Hữu Ca nói tiếp, “Thời gian hạn định cho đặo tặc Tiềm Hành cũng ra rồi, trong cuộc thi PK này thiết lập thời gian kỹ năng Tiềm Hành cao nhất, chỉ có 30 giây, làm lạnh mất tới 3 phút. Dựa vào việc trên cũng có thể thấy được chơi trốn tìm là không thể.”
“Loại chuyện thế này để cho người khác rầu rĩ đi thôi! Mục tiêu của chúng ta là toàn thắng.” Hàn Gia Công Tử nói.
“Khiêm tốn một chút, chúng ta chỉ có 6 người, đối mặt dong binh đoàn lớn 100 người, anh nói thế có khoa học sao?” Hữu Ca nói.
“Có chiến lược và chiến thuật của tôi, chút chuyện này không thành vấn đề. Ha ha ha ha!” Hàn Gia Công Tử cười to, cười xong nhìn đồng hồ: “Còn nữa giờ nữa, tất cả mọi người chuẩn bị xong hết chưa?”
Mọi người không kịp trả lời, đột nhiên mành treo trước gian phòng bị vén lên, một người như gió vọt vào, một chân phải chợt bước lên đặt trên mặt bàn, chỉ chân phải bản thân rồi nói: “Nhìn xem, đây là cái gì!”
“Tiểu Lôi, đây là chuyện gì?” Hàn Gia Công Tử nhìn Tiểu Lôi vẫn còn núp ở sau màn cửa mà hỏi.
Tiểu Lôi nhún nhún vai: “Không có biện pháp, cô ấy cho phí mở miệng nhiều hơn phí bịt miệng của anh.”
“Cô tìm ai?” Hàn Gia Công Tử cau mày hỏi.
Chân Tế Yêu Vũ là giẫm ở trước người Cố Phi, nhưng Cố Phi vẫn mãi cúi đầu không phản ứng, Tế Yêu Vũ đẩy hắn một cái: “Ê, giả chết sao?”
Thân thể Cố Phi lắc lư một cái, giật mình vội ngồi lại thẳng tắp lưng: “Họp xong rồi sao?”
Hàn Gia Công Tử giận dữ: “Lại ngủ nữa! Gần đây họp cậu luôn ngủ!”
Cố Phi bày ra gương mặt khổ thân: “Gần đây cứ nghe các cậu nói mấy cái quy tắc rồi chú ý gì đó, nghe phát mệt rồi.”
“Ừ ừ! Đúng vậy, nghe hoài không hết.” Tế Yêu Vũ đối với việc này bày tỏ đồng tình sâu sắc.
Cố Phi lúc này mới chú ý tới bên cạnh có người đạp chân lên bàn trước mặt mình. Nghiêng đầu nhìn xem: “Cô làm gì đấy! Cô ở đây làm gì!”
“Coi, giày của tôi!” Tế Yêu Vũ chỉ giày mình nói với Cố Phi.
“Tôi biết, Ngự Thiên đã nói qua cho tôi rồi.” Cố Phi nói.
Ánh mắt chuyển hướng Ngự Thiên Thần Minh, Hàn Gia Công Tử mặt đã đen nay lại thêm một tầng u ám.
Hữu Ca đẩy vai Ngự Thiên Thần Minh: “Ngự Thiên, đừng ngủ nữa.”
“Hả hả? Họp xong chưa?” Ngự Thiên Thần Minh giật mình phắt một cái ngồi thẳng lưng. Phản ứng y như đúc với Cố Phi.
“Con mẹ nó tụi bay đều ngủ hết phải không?” Hàn Gia Công Tử hét.
“Ngủ, ai ngủ thế? Tôi không ngủ!” Chiến Vô Thương vội vàng nói, đột nhiên ánh mắt hơi ngưng lại, chợt đứng dậy: “Người đẹp, xưng hô như thế nào đây?” Hắn giờ mới nhìn thấy Tế Yêu Vũ, nói trước đó mình không ngủ, ai tin được chứ?
Hữu Ca lúc này nhìn quanh cả phòng, điểm danh nhân số: “Không đúng, Kiếm Quỷ đâu?”
Trong phòng rượu bất ngờ cộng thêm cả Tế Yêu Vũ mới sáu người.
“Cậu ta tới rồi mà, tôi nhớ rõ!” Hữu Ca nói.
“Ừ, mới vừa nãy còn ngồi bên cạnh tôi mà, khi nào đi ra vậy?” Ngự Thiên Thần Minh vừa nói vừa vỗ một cái chỗ trống bên người.
“Áaaa!” Ngự Thiên Thần Minh hoảng sợ kêu lên một tiếng.
Tiếp đó, bóng người ở chỗ ấy dần dần hiện ra. Kiếm Quỷ bình tĩnh mà nói: “Tôi ở đây!”
“Tiềm Hành đi ngủ! Quá gian xảo rồi đấy!” Ba người khác sắp bị Hàn Gia Công Tử dùng ánh mắt giết chết liên tục khiển trách.
Thật ra thì dưới trạng thái Tiềm Hành, có ngủ hay không chẳng ai dám khẳng định. Nhưng với tính cách dám làm dám chịu của Kiếm Quỷ, nếu mọi người đã đoán được rồi, thế cũng không biện giải gì cả, thuận miệng hỏi một câu: “Họp xong rồi à?”
Ly rượu trong tay Hàn Gia Công Tử đã sắp bóp vỡ rồi, Hữu Ca lại mang vẻ mặt bất đắc dĩ cười khổ.
“Đây là dong binh đoàn của các anh?” Tế Yêu Vũ hỏi Cố Phi.
Cố Phi gật đầu.
“Loạn xì ngầu
[1] quá, anh vẫn nên trở về dong bình đoàn của chúng ta đi!” Mặc dù vẫn không phục kiêm giận dỗi với Cố Phi, nhưng đã xuất hiện thái độ này, ít nhất nói rõ ở trong tâm trí Tế Yêu Vũ coi Cố Phi là một nhân tài.
[1] Nguyên văn: Loạn thất bát tao – 乱七八糟: lung tung, lộn xộn, ngổn ngang. Là thành ngữ được dùng phổ biến của người Trung Quốc để nói sự lộn xộn mất trật tự, phát âm gần như “loan xi pa chao”, sang nước ta thành ngữ này bị xé làm đôi, nửa ở trong Nam nửa ngoài Bắc. Người Nam nói “loạn xì ngầu” còn người Bắc nói “bát nháo”.Rất hiển nhiên, sáu người trong dong binh đoàn trước mặt trừ Cố Phi ra thì đều bị cô ấy coi thành một đám người ô hợp.
Mà phản ứng của năm đại cao thủ đáng giá cần nghiền ngẫm kĩ.
Hữu Ca chẳng qua là cười một tiếng, không nói lời nào.
Tính cách của Ngự Thiên Thần Minh, loại thời điểm này cậu ta tuyệt đối sẽ nhảy cẫng gây ầm ĩ một trận. Nhưng vấn đề người ta là một cô gái đẹp, vì vậy cậu ta giả bộ soái ca lạnh lùng, chơi trò thâm trầm.
Chiến Vô Thương cũng mang vẻ mặt bao dung không chấp nhặt
[2], suy nghĩ cũng xuất phát giống Ngự Thiên Thần Minh vậy.
[2] Nguyên văn: Hữu dung nãi nại 有容乃大: trích trong câu thành ngữ: “Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại” (Tạm dịch: Biển có thể thu nạp trăm sông, dung chứa được nên mới thành ra to lớn) của Lâm Tắc Từ – một vị quan và vị tướng nhà Thanh. Mang ý rằng: cần tránh tự cho mình là đúng, mà nên lắng nghe nhiều và chọn lọc ý kiến, như vậy mới có thể tránh khỏi tổn thất và giúp chúng ta có được thành tựu lớn hơn. Quan điểm của mọi người cũng giống như nước từ trăm sông, nếu tự cho mình luôn luôn đúng đắn thì cũng giống như biển kia tự mình cắt khỏi trăm sông, như vậy cho dù biển lớn đến đâu, thì cũng sớm ngày khô kiệt.Kiếm Quỷ thì cẩn thận nhìn chằm chằm hai mắt Tế Yêu Vũ, cũng không lên tiếng.
Hàn Gia Công Tử thế nhưng lại thu hồi vẻ mặt đầy giận dữ trước đó của mình, mỉm cười thật tươi mà hỏi: “Người đẹp tên gì vậy? Thuộc dong binh đoàn nào?”
“Tế Yêu Vũ, dong binh đoàn Tử Tinh.” Tế Yêu Vũ trả lời.
“Ồ, vậy thì trên cuộc thi PK gặp lại!” Hàn Gia Công Tử nói.
“Ơ…” Tế Yêu Vũ đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút dị thường, vốn còn muốn khuyên Cố Phi đôi câu nữa, rốt cục vẫn không thể mở miệng được, đáp một tiếng xong liền rời khỏi.