Cận Chiến Pháp Sư

Chương 267

Đỉnh núi đã bị quét sạch, ba người Hàn Gia Công Tử cũng đã đến đích.

“Các đồng chí cực khổ rồi!” Hàn Gia Công Tử mỉm cười với ba người họ.

“Xì!” Không ai thèm để ý đến hắn, thậm chí Cố Phi sinh ra cảm xúc muốn đẩy tên đó xuống núi. Rõ ràng là bọn họ phải chiến đấu cực khổ trầy da tróc vẩy, thế mà tên này vừa leo lên núi đã ra vẻ ta là lão đại.

Mọi người xem, hắn đứng ở biên núi, trường bào của mục sư được gió thổi phần phật, gương mặt nhìn xa trông rộng giống các vĩ nhân.

Đang bận tưởng tượng, cánh tay của Hàn Gia Công Tử lại nhấc lên, ngón tay chỉ điểm giang sơn duỗi ra, hắn chỉ vào một tiểu đội rồi nói: “Thiên Lý, tiểu đội này giao cho cậu!”

“Hả?” Cố Phi liếc mắt nhìn xuống, đồng thời hắn cũng lấy ra một quả táo nhai rôm rốp.

“Ngự Thiên, cậu đi quấy rối đội này!” Hàn Gia Công Tử lại chỉ về một đội khác.

Ánh mắt của Ngự Thiên Thần Minh trở nên kiên nghị, hắn trực tiếp xách cung lên vai: “Đi đây!” Dứt lời hắn đã phóng mình lao xuống.

“Kiếm Quỷ, anh quấy rối đội kia đi!” Hàn Gia Công Tử chỉ về đội thứ ba.

“ Kiếm Quỷ có hơi khó đi?” Hữu Ca nói. Dù sao Kiếm Quỷ cũng không phải cung tiễn thủ, tuy hắn có ưu thế tốc độ, nhưng muốn công kích thì phải áp sát đối phương, như vậy thì nguy hiểm rất lớn.

“Không thành vấn đề.” Kiếm Quỷ vô cùng trấn định và ung dung đi xuống núi với Ngự Thiên Thần Minh.

“Lại không có chuyện của tôi đúng không?” Chiến Vô Thương phiền muộn. Phong cách chiến đấu của chiến sĩ vốn là lấp giáp nhiều máu trâu để vùi dập đối phương, chứ còn đánh du kích hay quấy rối không phải sở trường của hắn.

Muốn lấy ít đánh nhiều, trừ phi trang bị của hắn có đẳng cấp ưu việt hơn một mảng lớn mới có thể. Mà thành viên của Hắc Thủ đều trong khoảng cấp 39-40, dù trang bị hiện nay của hắn cũng khá xịn nhưng cũng chưa mạnh đến trình độ này.

“Việc của cậu à, đợi đi!” Dứt lời Hàn Gia Công Tử khom lưng ngồi xếp bằng trên đỉnh núi rồi lấy ra hai bình rượu, “Uống không?”

Hai người lắc đầu. Hàn Gia Công Tử để một bình bên cạnh người rồi hắn cầm bình còn lại lầm bầm, “Không đủ lạnh mà”, sau đó hắn mở nắp, ngửa cổ ực một hớp rồi đưa mắt nhìn xuống chân núi, thoải mái nhìn xuống dưới chân núi, dáng vẻ rất ung dung tự tại.

“Còn đằng kia, tổng cộng có bốn đội mà, quấy rối ba đội, còn một đội thì sao?” Hữu Ca lại bắt đầu lo lắng.

“Đội thứ tư? Cũng là của Thiên Lý.” Hàn Gia Công Tử nói.

“Ủa? Lúc nãy anh đâu có nói cho hắn!” Hữu Ca nói thầm.

“Không cần thiết, những người đó sẽ tự tìm đến.” Hàn Gia Công Tử nói với vẻ đã định trước mọi việc. [1]

[1] Nguyên văn 胸有成竹 – hung hữu thành trúc: định liệu trước; trong lòng đã có dự tính; đã tính trước mọi việc. Câu này xuất phát từ một hoạ sĩ đời Tống, trước khi đặt bút vẽ cây trúc, đã phác thảo sẵn trong đầu.

Nghe vậy Hữu Ca đưa mắt nhìn tình hình dưới chân núi, cuối cùng hắn cũng phát hiện.

Ba điểm nhỏ đã hướng đến đón đầu các đội ngũ của đối phương. Dù không thấy rõ ba người là ai với ai. Nhưng từ phong cách di chuyển thì có thể liếc mắt là nhận ra sự khác nhau.

Cái người mà không đến gần đối thủ, chỉ có giữ khoảng cách rồi chạy qua chạy lại chính là Ngự Thiên Thần Minh. Tuy trên đỉnh núi không nhìn thấy mũi tên bắn ra, nhưng có thể thấy mười người của đối phương một hồi nhắm hướng đông, một hồi lại chuyển về phía tây. Có thể thấy họ đã bị Ngự Thiên Thần Minh dắt mũi.

Còn cái người cứ thoắt ẩn thoắt hiện, lúc ở trước trận địa của đối phương, lúc thì lại quay đầu bỏ chạy, nhìn qua thì có vẻ chật vật nhưng kiên vững chắc chắn là Kiếm Quỷ không thể nghi ngờ.

Những nhóm người kia lúc đến thì có thứ tự. Nhưng sau khi tiếp xúc với hai người Kiếm Quỷ thì đã bắt đầu giao động. Nhưng hai người này cũng chỉ quấy rối một chút. Còn tiểu đội thứ ba kia, sau khi Cố Phi đột nhiên biến mất thì cả đám đã trở nên bạo động.

Ba người trên đỉnh núi đều nhận ra trong trận địa của bọn họ đã nổi lên ánh lửa, tiếp theo đó là một vòng ánh sáng, tiếp đó, là chính giữa đội hình đang hoàn hảo đột ngột xuất hiện một mảng đất trống.

Cố Phi trái xông phải giết không chút lưu tình. Phạm vi của Song Viêm Thiểm đã được hắn luyện ra vô cùng lớn, hiện nay nó đã so được với Toàn Phong Trảm của chiến sĩ. Vì vậy chỉ trong chốc lát, tiểu đội mười người gần như bị diệt sạch hầu như không còn.

Trong số đó chỉ có một người chạy trối chết, nhưng hắn chỉ kịp chạy vài bước thì thiên lôi trên trời xuất hiện, một tia sét bổ vào đầu hắn. Tức thì tan thành ánh sáng rồi biến mất.

Ba người trên núi chứng kiến mở lớn mắt, há hốc miệng, ngay cả Hàn Gia Công Tử đang cầm bình rượu cũng phải cảm khái:

“Không ngờ là nhìn ở góc độ này, càng xem càng thấy cậu ta biến thái mà!”

Sau khi thu thập một tiểu đội, Cố Phi vẫn đứng một mình lẻ loi ở vùng hoang dã. Nhìn một hồi vẫn không thấy hắn nhúc nhích, ba người trên đỉnh núi lại cười ha ha: “Thằng ngốc đó lại đang ăn táo rồi đi?”

Mà tiểu đội thứ tư kia chưa được an bàn, trong quá trình Cố Phi giao thủ với đội kia đã thay đổi lộ tuyến, vòng qua chỗ Cố Phi. Đây chính là điều mà Hàn Gia Công Tử đã tính toán: Người gặp Cố phi nhất định sẽ cầu viện.

Thế là chẳng cần phân công an bài, đội thứ tư đã tự giác chạy đến.

Nhưng họ đâu ngờ Cố Phi lại mạnh đến mức quá đáng, xử người mà xử nhanh như vậy, vừa nhận được tín hiệu cầu cứu, họ đã lập tức chuyển hướng mà chỉ đi được nửa đường thì bên kia đã biết được bên ấy bị diệt đoàn.

Nếu như có đầu óc bình thường tự nhiên nghĩ tới nếu mười người phe mình đi qua cũng là chịu chết, cả đám lập tức dừng bước.

Rõ ràng là Cố Phi đang đứng cô độc trên vùng hoang dã, nhưng thấy hình ảnh đó, mười người cách đó không xa lại càng thêm bàng hoàng.

“Ăn táo xong chưa?” Hàn Gia Công Tử chat riêng hỏi.

“Vớ vẩn, tôi ăn chuối tiêu nhá!” Cố Phi nói.

“Ăn xong rồi thì qua 267, 324. Chỗ đó có một đội.” Hàn Gia Công Tử trả lời.

“OK!” Cố Phi cũng không dừng lại lâu nữa mà lập tức hướng về phía tiểu đội thứ tư. Pháp lực ít cũng có chỗ tốt của pháp lực ít, ít nhất quá trình khôi phục cũng ngắn hơn khá nhiều không phải sao?

Lúc này, tiểu đội thứ tư sau một lúc bàng hoàng thì họ cũng đã có hành động. Nhưng họ không chạy về phía Cố Phi mà lại chạy về phía của hai đội khác. Mà hai đội kia cũng đã thống nhất chỉ thị, họ bắt đầu không để ý đến sự quấy rối của Ngự Thiên Thần Minh và Kiếm Quỷ. Ba đội này muốn hợp nhất.

Chỉ tiếc, điểm tập hợp của bọn họ đã bị Hàn Gia Công Tử đứng ở trên cao nhìn rõ mồn một, tốc độ ba đội hợp nhất không so được với tốc dộ Cố Phi đuổi đánh…

Đảo mắt một cái đã thấy Cố Phi đuổi kịp một đội. Tận lực chế tạo một màn khi nãy lập lại, chốc chốc loé sáng, bên trái một vòng, bên phải một vòng, bên người trống mất một vòng tròn nữa.

Sau đó lại bắt đầu màn truy kích, một người chạy trối chết, một luồng sét rít rào bổ xuống, sét đánh chết… Trọn mười người cứ như thế bị diệt.

Dong binh đoàn Hắc Thủ tham chiến tổng cộng 87 người.

Cố Phi đánh lén đỉnh núi, đám ba người Phiêu Lưu lừng lẫy hy sinh.

Thanh niên tiểu Ảnh phụ trách rà soát trong rừng nhỏ, bị Kiếm Quỷ và Ngự Thiên Thần Minh đánh lén, vong mạng.

Sau đó Cố Phi đánh lén đỉnh núi lần hai, tiêu diệt ba người.

Kế đến, phân đội mười người đụng độ năm người Hàn Gia Công Tử ở khu đất trũng, đoàn diệt.

Nguyệt Hạ Độc Bạch lãnh đạo tiểu đội hai mươi người tập kích đỉnh núi, gặp Cố Phi, đoàn diệt.

Hắc Sắc Thực Chỉ lãnh đạo bốn người, rơi vào tình huống trước có sói, sau có hổ. Bàng hoàng bất lực, nhảy vào hố lửa cuối cùng tự thiêu.

Về sau, Công Tử tinh anh đoàn hoàn toàn nắm đại cục trong tay. Ba người Hàn Gia Công Tử tọa trấn điểm cao, ba người kia xuống núi quấy rối. Cố Phi diệt hai tiểu đội, hai mươi người chết; Kiếm Quỷ và Ngự Thiên Thần Minh quấy rối giết tổng cộng năm người.

Đến lúc này, dong binh đoàn Hắc Thủ đã hi sinh 66 người. Chỉ còn 21 người.

21 người này có 6 người được phân ra các khu rừng để ôm cây đợi thỏ. Họ không hề nghĩ tới việc thỏ con nổi điên cắn chết thợ săn.

Khi nhận được tin tập hợp, bọn họ cũng cấp tốc chạy ra luôn, nhưng trên đường lại liên tục nhận được tin điểm của đối phương tăng một cách chóng mặt, phe họ giảm mạnh. Không lâu sau, trừ sáu người này ra chỉ còn lại 15 người.

Mà 15 người này chính là thành viên của hai tiểu đội kia gom góp lại. Lúc này cả đám đưa mắt nhìn nhau, kinh hồn bạt vía.

Trong kênh chat dong binh đoàn cũng trở nên trầm mặc. Trước trận chiến mọi người còn bàn bạc cách để tìm được mấy con chuột trốn đông trốn tây, và cách để tiến hành đuổi chặn các kiểu. Bọn họ chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ rơi vào tình cảnh này. Nếu cứ tiếp diễn như thế thì đối phương không chỉ muốn thắng, mà còn là muốn toàn thắng.

Hắc Sắc Thực Chỉ đã bị đưa ra ngoài đang nghiến răng nghiến lợi: “Toàn bộ tản ra, để bọn họ đi tìm! Kéo dài đến hết trận đấu, chết cũng không cho bọn họ lấy được perfect!!!”

Trong quy tắc của cuộc thi này, yêu cầu đạt được “perfect” là trong thời gian diễn ra trận đấu, dưới tình huống phe mình không thiếu mất một người nào xử rớt toàn bộ đối thủ, nếu như kéo dài tới thời gian thi đấu kết thúc để hệ thống xét điểm tích luỹ để phân thắng thua, thì hiển nhiên không có khả năng lấy được “perfect”.

Nếu được “perfect” thì kinh nghiệm, và tiền thưởng sẽ càng phong phú, hơn nữa họ sẽ được hệ thống tuyên dương một cách vô cùng vinh dự. Có thể nói, dong binh đoàn phải dựa vào thực lực để giành lợi ích kinh doanh cho đoàn thể, bị sáu người Công Tử tinh anh đoàn đánh bại đã đủ mất mặt. Nếu còn bị đánh “perfect” thì chắc sau này dong binh đoàn Hắc Thủ còn không biết xấu hổ dám rêu rao mình là dong binh đoàn số một để mời chào làm ăn sao?

Vì vậy, những người còn lại trong chiến trường lập tức tản ra khắp bản đồ. Bọn họ nghĩ đối phương chỉ có sáu người, biết đâu bên mình 21 người đi phân tán đến 21 góc hẻo lánh rồi dù đối phương tìm được từng người một, chung quy vẫn phải tốn thời gian. Để cho các người nếm thử chiến thuật diều gió lớn khiến người ngoài chán ghét của mình là như thế nào đấy!

Dong binh đoàn Hắc Thủ đã sa đọa đến mức lấy việc không cho đối thủ đạt “perfect” để đạt được vui sướng rồi.

Đáng tiếc hơn là, có Hàn Gia Công Tử – bách khoa bản đồ sống này ngồi tại điểm cao nhất trên bản đồ, hắn vừa uống một ngụm rượu, vừa chỉ lệnh ra một toạ độ. Ba người dưới chân núi đều dùng lộ tuyến đơn giản và hữu hiệu nhất truy kích đối thủ.

Ngay cả Chiến Vô Thương lúc này cũng có cơ hội phát huy, loảng xoảng loảng xoảng chạy xuống núi, chạy theo một mục tiêu Hàn Gia Công Tử cho mà chặn lấy.

Chiến lược mở màn của dong binh đoàn Hắc Thủ là cố gắng không phân tán mà tận lực hợp thành một đoàn thể. Nhưng đến thời kỳ cuối trận, bọn họ lại phải phân hóa, mỗi người một đơn vị, đây không thể không nói là một điều châm chọc vô cùng to lớn.

Dưới chân núi, mọi người đều chạy loạn như ruồi không đầu. Đã có Hàn Gia Công Tử chỉ huy truy sát, những người mưu đồ chạy về rừng cây đã bị chặn giết đầu tiên, sau đó bọn họ mới chuyển qua mấy người chạy loạn.

Có chỉ huy chính xác, có tốc độ hung hãn, quá trình truy sát làm gì có cản trở? Dọc đường, điểm của Công Tử tinh anh đoàn liên tục tăng.

Cuối cùng đã đạt đến con số 86, chỉ còn thiếu một điểm nữa liền viên mãn.

“Ừm, còn có một người chưa xuất hiện. Dựa theo việc bọn họ để người trốn trong các rừng cây thì người này chắc đang ở rừng cây 145, 421 bên kia rồi.” Hàn Gia Công Tử nói.

Cố Phi liều chết xung phong một tối, lúc này phát hiện ra có điều gì đó thiếu thiếu. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu khiến hắn mở danh sách bạn bè, nhắn tin cho Tịch Tiểu Thiên: “Ê, còn lại một người, không phải là cô chứ?”

“Hi, các anh lợi hại nha!”

“Ở chỗ nào, tự giác đi ra đi, đừng lãng phí thời gian.”

“Được, anh qua đây đi nè, tôi với anh solo!” Tịch Tiểu Thiên nói.

“Có âm mưu!” Cố Phi trả lời.

“Anh sợ rồi?”

“Đâu ra?”

“398, 137!” Tịch Tiểu Thiên nói.

Chậc chậc, Công Tử cũng có lúc nhìn sai nha, chỗ này và chỗ anh nói căn bản là tạo thành một đường chéo mà! Cố Phi lầm bầm, quay người đi về hướng ấy.

Bình Luận (0)
Comment