Cần Cù Bù Ngốc Nghếch

Chương 9

Tan học, muốn đi tìm người nào đó, sợ là chậm chân một chút lại có khả năng bỏ lỡ lần nữa. Haiz, không có di động thật đúng là bất tiện, hắn gần đây đi làm thêm bận rộn như vậy, muốn tìm đại gia hắn ân huệ ban cho vài lời vàng ngọc thật đúng là khó khăn.

Ở cuối cầu thang, gặp được học tỷ đang đi đến, cô mỉm cười chào hỏi, rồi nhanh chân rời đi.

“ Đợi chút, Thư Nhã, em muốn đi tìm bạn trai sao?”

“ Đúng”. Không rảnh nhiều lời.

“ Hắn vừa rồi có tới đây nha! Nói hắn tạm thời có việc bận, nhắn em đi đến quán cà phê ở trên đường công chính chỗ ngôi nhà tây chờ hắn, tối nay hắn sẽ đến”.

Cô cũng không quay đầu lại, khoác tay nói: “ Em biết rồi, cảm ơn”.

Uống cà phê tâm tình, ân, lúc này không biết lại là vị quân sư nào hiến kế cho hắn?

Lễ tình nhân a? Hắn lại có thể nhớ được, làm cho cô có chút thụ sủng nhược kinh đây?

Cô đến, kêu một ly cà phê rồi chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ chờ hắn.

Chưa đợi được hắn đến, nhưng thật ra lại ngoài ý muốn gặp được một người khác.

“ Thật trùng hợp, học trưởng, ở chỗ này lại gặp được anh”.

“ Đúng vậy, anh có thể ngồi được không?” Quách Bỉnh Thành lễ phép hỏi.

Cô áy náy cười cười: “ Chỉ sợ không tiện lắm, em đang chờ người”

“ Bạn trai?”

Cô nhẹ nhàng cười, hào phóng thừa nhận. “Đúng vậy”.

“Không sao, chờ hắn đến, anh sẽ đi”

Người ta đều nói như vậy, cô cũng không thể nói thêm được gì.

“ Hắn thoạt nhìn rất ngây thơ, tuổi lại nhỏ hơn so với em, rốt cuộc em xem trọng hắn ở điểm nào nhất?” Quách Bỉnh Thành không nhịn được hỏi. Độ tuổi tâm trí trưởng thành của con trai, bình quân so với con gái còn chậm, vì vậy những người con gái bình thường cũng không thích tìm bạn trai bằng tuổi hoặc nhỏ tuổi hơn mình.

Đồng Thư Nhã nghiền ngẫm, hỏi lại: “ Học trưởng, ý của anh là ám chỉ em già rồi, mà còn trâu già gặm cỏ non sao?”

Quách Bỉnh Thành bật cười “ Đương nhiên không phải, em mới hai mươi ba tuổi, xinh đẹp lại trí tuệ, là cô gái độc lập nhất, có chủ kiến nhất mà anh đã gặp qua. Chính bởi vì vậy cho nên anh mới có thể tò mò, ở cùng một chỗ với hắn, em không cảm thấy hắn so ra quá ngây thơ sao?”

Đồng Thư Nhã nắm tay, suy nghĩ một chút.

Quả thực lấy độ thành thục mà nói, hắn không bằng cô, đôi khi còn thật ngây thơ đến làm cho người ta hộc máu.

Nói về độ nhạy bén trong tình cảm, là cô phát hiện ra mình động lòng trước, là cô yêu hắn trước. Cho đến bây giờ, cô vẫn là một phương bên kia yêu nhiều hơn, dụng tâm so đo tính toán, nếu không, lấy cá tính ôn hòa của hắn, chỉ chậm rãi từng bước, cho dù có bao nhiêu nhiệt tình cũng bị dập tắt hết.

Muốn nói đến mưu tính tương lai, người này cũng không có, ngay cả thầy bói cũng nói hắn không có mệnh được thăng quan tiến chức. Nói tóm lại, chính là không có giá trị thị trường cũng như gia tăng tiền vốn.

Nhưng mà, vừa mới bắt đầu, cô không phải thích hắn là vì hắn hồn nhiên như trẻ sơ sinh sao? Thương hắn tâm hồn sạch sẽ, không dơ bẩn. Thương ánh mắt hắn khi nhìn cô, đều là toàn tâm toàn ý, chuyên chú và chân thành tựa như trên đời này chỉ có mình cô tồn tại.

“ Luôn luôn bao dung hắn, không mệt mỏi sao?” Quách Bỉnh Thành lại hỏi.

“ Không mệt” Trong lòng yêu, sẽ không mệt.

“ Đó là hiện tại, em còn trẻ. Thêm vài năm nữa, em nhất định sẽ hối hận”. Hối hận vì đã lựa chọn một người con trai vĩnh viễn không theo kịp bước chân của mình.

“ Học trưởng, nói thêm gì nữa sẽ thất lễ nha!” Cô không phải không biết dụng tâm học trưởng, loại chuyện cảm tình này, cô sẽ không xấu hổ làm ra vẻ ta đây, thích chính là thích, không chấp nhận thì nói rõ ràng, cô không thích chơi trò vừa muốn chống đẩy thuận theo hoặc là nói dối thiện ý.

“ Em thật sự không lo lắng” Có thật là có tình yêu như vậy sao? Thật nhìn không ra tên nhóc đó có gì tốt, khiến cho một cô gái xinh đẹp tự tin ưu tú như thế lại khăng khăng một mực, cố chấp nhận định.

“ Học trưởng, anh có biết trước khi em thi vào sở nghiên cứu thì nộp hồ sơ vào mấy sở không?” Cô đột nhiên nói ra một câu này.

“ Không biết được, em không đề cập qua”.

“ Năm sở.” Dừng một chút. “ Vậy anh biết, em được mấy sở chọn sao? Là bốn sở”

“ Em rất ưu tú” Hắn vẫn luôn biết, cô có bao nhiêu xuất sắc.

“ Nhưng mà em vẫn lựa chọn nơi này, không phải là rất tốt, nhưng mà em vẫn lựa chọn nơi đây.” Đã hiểu sao, cô không phải không có sự lựa chọn tốt hơn, mà đây mới là sự lựa chọn tốt nhất, cũng không phải là do cô thích, cô chỉ là lựa chọn, hợp với lòng mình.

Quách Bỉnh Thành đã hiểu, cô vì Quan Tử Cần mà lựa chọn chỗ này.

“ Em rất rõ ràng em lựa chọn hắn là vì cái gì, cũng thích tất cả mọi thứ của hắn, bởi vì đó là những gì em biết, đó là một hoàn hoàn chỉnh chỉnh Quan Tử Cần” Đã sớm biết rõ ràng hết thảy, vẫn là lựa chọn chấp nhận, về sau sẽ không có vấn đề gì để có thể hối hận.

“ Em……..” Hắn há mồm, cuối cùng vẫn là tiểu ác ma dưới đáy lòng thắng lợi, cho nên cái gì hắn cũng có không nói.

Có lẽ, hắn muốn nhìn một chút, đại nam sinh ở trong mắt hắn nhìn thấy độ thành thục không đủ, sẽ xử lý mâu thuẫn trong tình cảm như thế nào, hiểu lầm, tranh cãi ầm ĩ, có thể để cho cô thấy rõ ràng, như vậy ngây thơ, sẽ làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi trong tình yêu, tình cảm cuối cùng cũng sẽ đi vào đường cùng.

Cô không có khả năng, vĩnh viễn bao dung cho đối phương cảm tình không đủ thành thục.

Cô này chờ, chờ mãi cho đến khi trong tiệm đóng cửa, mà hắn vẫn không tới.

Hỗn trướng Quan Tử Cần! là chuyện gì khiến cho hắn bận cả một đêm, bận đến cho cô leo cây?

Cô có thể chịu đựng được hắn lần nào cũng làm hỏng ước hội, bởi vì hắn như thế nào phá hỏng, cô vẫn đều nhìn ra được ảo não trong mắt hắn, cảm nhận được hắn có bao nhiêu dụng tâm, có bao nhiêu cố gắng lấy lòng cô. Cho nên dù cảm nặng, té xe, bị tỏ tình đụng đến u đầu, đi ngâm nước nóng làm hỏng một cái di động, cô đều cảm thấy không sao cả. Nhưng mà, cô tuyệt đối không thể chấp nhận được chuyện hắn không chút nào để ý, xem cô không ra gì cả!

Cô rất giận, nhưng mà trên đường về nhà, chậm rãi suy nghĩ lại, những dụng tâm gần hai năm nay hắn đối với cô, cơn tức ngược lại từng giọt từng giọt liền tiêu tan. Hắn không phải là người sẽ xem nhẹ cô.

Có lẽ hắn nhớ nhầm địa điểm rồi! Nói không chừng….. hắn đang ở một cửa tiệm khác đợi cô đến đóng cửa đây!

Ừ, cũng có khả năng này, dù sao mấy lần hẹn hò ở bên ngoài hắn không gây ra chuyện buồn cười gì, ngược lại cô cảm thấy thật không thói quen. Vừa nghĩ như thế cô ngược lại muốn cười ra tiếng.

Không xong, trên người cô không có di động, Notebook cũng để ở trong nhà không có mang đi ra ngoài, chạy nhanh trở về nhà gọi cho hắn. Bằng không, với sự ngốc nghếch của hắn, khả năng chờ cô đến khi cửa tiệm đóng cửa cũng có thể ngồi ở bên ngoài tiệm tiếp tục chờ cô…….

Lễ tình nhân…..

Về sau hắn đã biết, vì sao trong khoảng thời gian này, hắn lại bận rộn như thế, mệt giống như một con chó vậy!

Chị út đe dọa hắn: “ Đại địch bốn phía bao quanh, còn có tâm trạng mà đi làm? Xin phép, bất luận như thế nào, ngày này nhất định phải xin phép nghỉ ngơi, nếu không học tỷ của ngươi thật sự sẽ bị cướp đi, đến lúc đó cũng đừng về nhà tìm chúng ta khóc kể”.

Có sao? Không cùng cô trải qua lễ tình nhân, học tỷ sẽ bị cướp đi? Nhưng mà lễ tình nhân Thất Tịch hắn có cùng trải qua với cô a, người Trung Quốc tại sao lại muốn tham gia ngày lễ của người nước ngoài?

Trung Quốc lễ tình nhân, Tây Dương lễ tình nhân, Màu trắng lễ tình nhân, ở đâu ra nhiều lễ tình nhân như vậy a……..?

Mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng căn cứ vào đe dọa ‘ Học tỷ sẽ bị người theo đuổi mất’, đúng là rất có lực sát thương, nữ sinh luôn luôn hiểu biết nữ sinh, chị út đã nói như vậy, chắc chắn là không sai, hắn không dám khiêu khích quyền uy, cầu xin điếm trưởng nửa ngày, mới xếp được hôm nay nghỉ phép.

Tan học chạy đi tìm cô, bạn học cô nói, cô nhắn hắn đi thư viện đợi cô.

Hắn luôn đợi đến khi thư viện đóng cửa, vẫn là không đợi được cô đến.

Tâm trạng thật nặng nề.

Nhưng mà hắn biết, học tỷ sẽ không cho hắn leo cây, cho nên…… hắn lại là bị bạn học của cô chơi khâm sao?

Trở lại ký túc xá, học trưởng ở cùng một tầng lầu nói cho hắn biết “ Đừng ngốc nữa, cậu theo không kịp cô ấy, cô ấy cùng học trưởng của chúng tôi cùng đi ăn cơm rồi!”

“ Anh nói điểu cái gì, học tỷ rõ ràng là bạn gái của Tử Cần, là mấy người hoành đao đoạt ái đi!” ( Hoành đao đoạt ái: cướp đoạt tình yêu). Bạn học cùng phòng nhìn không được, cãi về một câu.

Người ở học trưởng bên kia rất đoàn kết, người ở bên đây ủng hộ hắn theo đuổi học tỷ cũng rất đoàn kết, chính vì hai phe quá đoàn kết mà mỗi lần gặp đều cãi nhau mấy câu.

“ Tử Cần, tớ cho cậu biết, bây giờ là vấn đề mặt mũi, nếu cậu không theo đuổi được học tỷ Đồng Thư Nhã, thì chính mình đụng đầu vô đậu hủ chết đi”.

Tại sao vấn đề tình cảm của hắn, đến cuối cùng lại biến thành vấn đề mặt mũi của người khác? Hết thảy liên quan đến bọn họ chuyện gì, bọn họ khắp nơi can thiệp rốt cuộc là tính cái gì?

Đột nhiên nổi lên một cỗ tức giận, không khỏi bộc phát ra “ Các người đủ không đó! Loại chuyện này có gì phải ầm ỹ sao? Học tỷ lựa chọn ai đối với cuộc sống của mấy người có ảnh hưởng sao? Nếu như không có, các người quản nhiều như vậy làm cái gì?” Nổi bão xong, hắn chạy một mạch ra khỏi kỳ túc xá, để lại phía sau một đám người hai mặt nhìn nhau.

Hắn…… cũng sẽ nổi đóa……..

Được công nhận là ôn hòa tính tình hảo tiên sinh, lại nổi bão……….

Sau khi thống thống khoái khoái xả một bụng tức bị đè nén ra, không có thoải mái, mà chỉ thấy uể oải.

Hắn giống như u hồn hoang mang đến chỗ ở của cô, ngồi trên xe dựng ở dưới lầu để cho muỗi đốt, tâm trạng rất ư là chán chường.

Thật ra hắn không phải tức vì bị bạn học của cô chơi khâm, làm lúc nào cùng giống như một đứa ngốc đợi không thấy cô, cũng không phải giận các bạn cùng phòng, các bạn học……là có ý tốt cổ vũ hắn. Hắn chẳng qua là giận chính mình.

Cũng đã theo đuổi lâu như vậy, còn không theo đuổi được cô, để cho người khác thừa cơ xen vào, muốn trách ai đây?

Có khi nghĩ lại, hắn thật sự rất tệ, luôn đem một phen ý tốt của cô làm hỏng, hại cô bị cười, hại cô bị cảm nặng, hại cô té xe, hại điện thoại di động của cô bị ngâm nước………… Nhiều việc làm ngu xuẩn đến đếm không hết, ngay cả hắn cũng không còn mặt mũi nào mà đi hồi tưởng lại.

Học tỷ ở cùng một chỗ với hắn, thật ủy khuất đi?

Một cái cô gái tốt đẹp hoạt bát, bị hắn hại thành chật vật không chịu nổi, con gái người ta được theo đuổi thì luôn cảm thấy kiêu hãnh và hạnh phúc, nhưng cô thì bị tai nạn liên tục, còn luôn bị mọi người bên cạnh cười nhạo.

Đôi khi, trong lớp nữ sinh được người theo đuổi sẽ được tặng hoa, tặng quà, thậm chí có một lần người theo đuổi còn ôm một con gấu bông lớn đến phòng học tặng, làm cho một đám nữ sinh khác hâm mộ đến chết đi được. Nhưng mà những thứ này đó, học tỷ đến bây giờ cũng chưa từng hưởng thụ qua, bởi vì cô nói, cô không thích hoa, cũng không cần quà cáp, kêu hắn đừng có xài tiền bậy bạ.

Mà hắn, giỏi lắm là đem những điểm tâm dư chưa có bán hết khi tiệm đóng cửa, đưa lại cho cô. Thỉnh thoảng cũng có đưa cô đi ăn cơm trứng với thịt……

Nếu như là học trưởng, chắc chắn sẽ không tệ giống hắn như vậy đâu? Anh ấy sẽ thương yêu cô giống như một vị nữ hoàng, lãng mạn theo đuổi, trở thành đối tượng được mọi cô gái yêu thích và ngưỡng mộ.

Càng nghĩ càng khổ sở, ngay cả hắn cũng cảm thấy, nếu là người thông minh một chút đều sẽ chọn học trưởng, vừa cao lớn vừa đẹp trai, thông thạo tình trường, không giống hắn, đần độn lại không hiểu phong tình, tuổi nhỏ hơn so với cô, điều kiện lại không bằng cô, còn luôn bị hắn chọc cho tức giận đến chết khiếp…….

Quan Tử Cần từ lúc sinh ra tới nay, cũng chưa bao giờ có tâm trạng thoái chí như bây giờ, đem mặt chôn ở trong gối, uể oải như sắp chết……..

Đồng Thư Nhã nhảy xuống Taxi, lấy ra thẻ cảm ứng tầng lầu, nghĩ mau chóng tìm cách liên lạc với tên ngốc kia, bỗng nhiên nghe ở phía sau có một tiếng kêu to thật là đáng thương……..

“ Học tỷ……..”

Cô dừng bước, nghi hoặc quay đầu nhìn lại: “ Tử Cần, làm sao cậu lại ở chỗ này?”

“ Tôi…….. chờ chị”

Cô ở quán cà phê chờ hắn, còn hắn thì ở chỗ này để cho muỗi đốt đợi cô?

Đồng Thư Nhã lập tức tiến lên, đụng chạm tới làn da phiếm lạnh của hắn, liền lôi kéo hắn đứng dậy: “ Trước đi lên nói sau”.

Vừa vào đến phòng trọ nhỏ, cô vừa mới đóng cửa lại, còn chưa kịp quay đầu lại, đã cảm giác hắn từ phía sau chặt chẽ ôm lấy cô, lực đạo chặt hơn nhiều so với bình thường.

“ Tử Cần?” Cô không giải thích được.

“ Học tỷ, tôi thích chị”. Hắn đem mặt vùi vào cổ cô, rầu rĩ nói nhỏ.

Cô hơi kinh ngạc một chút, liền nhàn nhạt mỉm cười nói: “ Tôi biết, cậu có nói qua”.

“ Tôi thật cố gắng, thật cố gắng, để chị trở thành bạn gái của tôi”. Mặc dù làm không được tốt lắm, nhưng hắn đã cố gắng hết sức rồi.

“Ừ” Quay người lại, sờ gương mặt lành lạnh của hắn, lại dùng tay bao lại tay hắn, muốn dùng nhiệt độ của tay mình làm ấm cho hắn.

Quan Tử Cần đưa mắt nhìn cô, thấy tươi cười trên mặt cô vẫn dịu dàng như trước, cũng khiến cho hắn có đủ dũng khí để bộc bạch.

“ Hôm nay tôi xin nghỉ để đi tìm chị, bởi vì chị út nói, lễ tình nhân không ở bên chị, chị sẽ bị người khác theo đuổi mất”.

“Ừ, sau đó thì sao?”

“ Sau đó, bạn học của chị nói tôi đến thư viện đợi chị. Thật ra thì trước đây, có mấy lần tôi đi tìm chị không gặp, đã bị nhiều người khác nhau chơi khâm vài lần, có thể là bọn họ cảm thấy học trưởng với chị xứng đôi hơn”.

Đám người này, đáng đánh đòn! Trước ghi nợ lại, sớm muộn gì cũng thay hắn đòi lại.

“ Làm sao cậu không nói cho tôi, bọn họ khi dễ cậu như vậy?”

“ Nếu như tôi nói, sẽ hại chị cùng bọn họ cãi nhau đi!” Cô làm người nhân duyên rất tốt, hắn không hy vọng cô vì hắn mà cùng với người khác trở mặt.

“ Cái loại bạn bè không thể tán thành quyết định của tôi, tôi một chút cũng không muốn quen”. Không cách nào chấp nhận hắn, chính là không ủng hộ bọn họ, cô không muốn quen biết cái loại bạn bè không tin vào cái nhìn của cô, chỉ biết xả chân sau (chơi xấu sau lưng) cô, vậy làm bạn bè làm cái gì?

Đồng Thư Nhã pha một chén ca cao nóng cho hắn, hắn cầm lấy, thì thào tự nói: “ Sau đó, bọn họ nói chị hẹn hò cùng học trưởng, uống cà phê bồi dưỡng cảm tình”

Thì ra hôm nay gặp được Quách Bỉnh Thành không phải là trùng hợp, mà là đã lên kế hoạch tốt sao?

Ngay cả Đồng Thư Nhã cũng dám tính kế, lại nhớ thêm một khoản.

Tuy nhiên làm sao để tính toán sổ sách, cũng là chuyện của sau này, bây giờ, cô cũng chỉ quan tâm đến tâm trạng của hắn thôi.

“ Cậu không cãi nhau với tôi sao?” Hắn có thể tức giận nha. Bất cứ ai nghe được một nửa kia ở trong lễ tình nhân cùng với nam sinh khác đi uống cà phê, đều có tư cách biểu đạt bất mãn mà.

“ Không cần ầm ĩ, tôi đang theo đuổi chị, người khác cũng có thể, tôi không cách nào ngăn cản”. Mặc dù thật sự rất khổ sở.

“ Mới vừa rồi, tôi mới cãi nhau với bạn cùng phòng, sau đó đứng ở chỗ này chờ chị, trong khoảng thời gian đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều chuyện. Thật ra thì tôi tức giận là nhằm vào chính mình, tôi cảm thấy mình thật sự là thua thiệt chị. Cho tới bây giờ, tôi chưa từng làm được một việc nào thật tốt cho chị, nếu tôi hiểu rõ tâm tư của nữ sinh hơn, nhất định không kém hơn so với học trưởng, có đúng hay không?”

“ Cho nên vừa rồi cậu mới khổ sở như vậy, một bộ dạng giống như muốn khóc vậy? Là sợ tôi sẽ bỏ rơi cậu, lựa chọn người khác?”

“ Ừ” Suy nghĩ một chút, hắn nói thêm: “Tuy nhiên tôi vẫn muốn theo đuổi tiếp, ở trước khi chị chưa có làm ra lựa chọn, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc”. Bởi vì rất thích, rất thích, thích đến không cách nào buông tay được.

“ Tôi sẽ mãi mãi theo đuổi, đuổi tới khi nào chị không cho tôi theo mới thôi” Trong con ngươi của hắn ánh lên vẻ kiên định, chan chứa quyết tâm không gì địch nổi, vừa ngu đần lại bướng bỉnh kiên trì.

“ Cậu nha!” Cô cười, nhoài người lên phía trước, nhẹ hôn môi của hắn, một cái, lại một cái, rồi sau đó dính chặt mút lấy, dầy đặc hôn sâu, nếm đến trong miệng hắn nhàn nhạt hương vị ca cao nóng.

“ A…” Đang lúc hai người hết sức tình cảm, hắn đột nhiên thở nhẹ một tiếng.

Chìm đắm trong nụ hôn giai nhân chủ động hiến dâng, ôn hương nhuyễn ngọc chủ động đưa tới cửa, bất kỳ động vật giống đực nào cũng sẽ hào phóng vươn tay tiếp thu, thế tại sao hắn lại kinh hô ra tiếng?

Nụ hôn nồng nhiệt bị gián đoạn, hắn thật chột dạ nhìn ca cao nóng bị đổ trên người cô, áo lông màu trắng tinh thuần, bị nhiễm rõ một mảng bẩn của vết cà phê, trông rất là nổi bật.

Đồng Thư Nhã thở dài, tựa hồ đã thật thói quen. “ Không sao, đổi cái khác là được rồi!”

“ Đúng, thật xin lỗi”. Cô ôm hôn hắn như vậy, tư vị thật sự là quá mỹ diệu nha, cho nên hắn có hồn nhiên quên mình về tình cũng có thể tha thứ đi?

Len lén nhìn cô một cái, gương mặt xinh đẹp mang theo nụ cười có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không có vẻ tức giận. Khi hắn mỗi lần làm ra chuyện gì ngu xuẩn, vẻ mặt cô luôn luôn như thế, không có chút phiền hà, mà là hoàn toàn bao dung.

Cô mở tủ quần áo ra, chọn một bộ T-shirt mặc ở nhà, không hề e dè thay ra trước mặt hắn.

“ Đông” trái tim thùng thùng đập mạnh, hắn vội vội vàng vàng quay mặt đi, nhưng động tác vẫn là quá chậm, khóe mắt dư quang có thoáng nhìn thấy một chút da thịt trắng noãn, còn có, nội y của cô là màu hồng phấn…….

Da mặt mỏng không chịu nổi bực này kích thích, hồng đến độ sắp chảy ra máu.

Sắc lang! Quan Tử Cần, không thể có loại hạ lưu tư tưởng này. Hắn một bên nói cho chính mình, ý đồ xóa sạch mạn điệu dáng người đã khắc sâu vào trong óc. Học tỷ dáng người thật sự tốt lắm, khó trách mỗi lần nằm gối bộ ngực mềm mại của cô, đều ngủ được thoải mái như vậy.

“ Tử Cần, tôi có đồ muốn cho cậu” Thay xong quần áo, cô lấy từ trong túi ra một hộp giấy được gói lại rất đẹp đẽ đưa cho hắn.

“ Cái gì vậy?”

“ Socola. Cậu không phải còn nhớ được hôm nay là lễ tình nhân sao?”

Là không sai. Chị út nói lễ tình nhân là ngày mà cô gái sẽ đưa Socola cho nam sinh mình thích hoặc yêu nhất để biểu đạt tình ý. Tuy nhiên cũng có không ít những cô gái có lòng tốt, ngày này cũng sẽ chuẩn bị rất nhiều Socola tặng cho những nam sinh không được người nào tặng cho. Hắn theo bản năng lại nghĩ theo hướng này………

“ Là Socola tình thương sao?”

“ Không phải”. Cô hung dữ đáp lại. “ Bổn cô nương chỉ tặng một hộp như vậy và cũng chỉ tặng cho một người mà thôi!”

“ Cho nên, cho nên là nói…………..” Nếu chị út nói không sai, cô thế này………Chính là đang đưa Socola tình yêu? “ Chị………… Còn nguyện ý cho tôi theo đuổi, đúng hay không?”

Cô mỉm cười, hai tay ôm lấy hai gò má của hắn, xác nhận trên tay hắn lúc này không có bất cứ gì dịch trạng vật thể(vật chứa nước) mới bạo gan hôn lướt lên môi hắn thêm một cái. “ Đồ ngốc, cậu chỉ cần hỏi tôi có nguyện ý làm bạn gái của cậu hay không, như vậy là được rồi?”

Ủa! Không cần theo đuổi sao?

“ Thế, chị có nguyện ý hay không làm bạn gái của tôi?”

“ Được” Cô không có suy tư, không có chần chờ, kiên định nói ra tâm ý.

Cho nên là………. “ Tôi theo đuổi được chị sao?” Chuyện tốt đẹp đến mức cảm giác rất không chân thực, hắn muốn xác nhận lần nữa.

“ Ngốc!Đã theo đuổi được từ rất sớm rồi!”

Trước kia, cô không nói cái gì, là vì thấy hắn theo đuổi có vẻ rất thích thú, làm cho cô cảm thấy nếu phá hư lạc thú này của hắn thì sẽ bị trời đánh. Một khi đã như vậy, thì hãy để cho hắn yên tâm theo đuổi đi.

Nhưng mà, làm như vậy vui vẻ lại bị biến chất, hắn đã không còn vì thế mà cảm thấy vui vẻ nữa, thậm chí còn suy sụp, uể oải, bất an…. Như vậy, cô sẽ không lại để tình huống này tiếp tục nữa.

Từng bước đi trong đoạn cảm tình này, thủy chung là lấy cảm thụ của hắn suy tính làm điều kiện tiên quyết lớn nhất. Cô làm hết thảy mọi kế hoạch, mục đích cũng chỉ có một, là cho hắn ở trong đoạn cảm tình này, có thể cảm thấy tự tại và bình yên.

Quan Tử Cần hoan hô một tiếng, hai tay vươn ra ôm chặt lấy eo cô, đưa môi lên loạn hôn.

“Này, nước miếng đừng phun loạn …….” Cô cười mắng né tránh, hắn không thèm để ý cô hơn dỗi, theo đuổi đã lâu như vậy, thật vất vả cuối cùng cô mới chính miệng đáp ứng làm bạn gái hắn, làm sao có thể không vui đến nỗi quên trời quên đất cho được, cho nên cái gì cũng không nghe đi vào.

Cô cũng không phải muốn nghiêm túc cự tuyệt, mặc cho hắn hôn lung tung, hai người ở trên giường cười đùa loạn thành một đoàn.

“ Chị là của tôi, chị là của tôi! Lần sau muốn nói với học trưởng, đừng lộn xộn theo đuổi bạn gái của tôi!”

Tất cả mọi cảm xúc của hắn đều viết trên mặt. Tên con trai này, thật sự rất để ý cô, hắn vốn là một người sáng sủa, lạc quan lại vì cô mà đượm lên vẻ ưu sầu, cũng chỉ bởi vì nghĩ chính bản thân mình làm được không tốt, không thể lấy lòng cô mà khổ sở uể oải, vậy cô còn có cái gì cần chần chờ đâu?

Cô nghĩ, đời này cô cũng sẽ không gặp được người con trai nào có thể dùng một trái tim hết sức chân thành mà thật lòng yêu cô như hắn vậy.

Quách Bỉnh Thành nói, cô và Quan Tử Cần ngay từ lúc bắt đầu địa vị sẽ không ngang nhau, tất nhiên cô là một bên cường thế hơn và cũng là bên chủ đạo trong đoạn cảm tình này.

Điểm này cô cho đến bây giờ cũng không hề phủ nhận.

Nhưng Tử Cần bây giờ cũng không thèm để ý cô cường thế, không phải sao? Có thể vì hắn mà gánh vác, bao dung, cô đều nguyện ý. Có lẽ hắn ở mọi phương diện độ thành thục đều không bằng cô, nhưng về mặt cảm tình, hắn xác thực dùng toàn bộ của mình để che chở cô, không bao giờ tùy hứng lấy cảm xúc của mình để quấy nhiễu cô. Cho dù cô cùng người khác đi uống cà phê, làm cho hắn khổ sở muốn chết, nhưng vẫn không tranh cãi cùng cô để tranh thủ lực chú ý của cô. Hắn chỉ nghĩ là chính bản thân mình làm được không tốt. Cho dù tự nhận là nam nhân đủ độ thành thục, lại có thể làm được giống hắn vậy không?

Cô không cần nghĩ mọi biện pháp đem hắn biến thành loại nam nhân cường hãn. Không hiểu phong hoa tuyết nguyệt (lãng mạn, tình cảm) cũng không sao, không có chí lớn trong sự nghiệp cũng được, luôn làm chuyện ngu xuẩn làm hỏng ước hội……….. Hết thảy những thứ này đều không có gì đáng nói, hắn chính là hắn, cô yêu chính là hắn như vậy.

Hắn đời này có lẽ cũng sẽ không làm ra cái gì thành tựu kinh người, nhưng chỉ cần hắn toàn tâm toàn ý yêu cô, vậy là được rồi!
Bình Luận (0)
Comment