Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 159

Edit & beta: Rya

Kỷ Chiếu là ai?

Hầu hết mọi người trong Viện nghiên cứu ngày nay có thể không quen thuộc với ông ta, nhưng không ai trong nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên không biết ông ta.

——Một trong những người sáng lập thuộc thế hệ nghiên cứu viên đầu tiên.

Trong mười năm đầu tiên của dị biến, ông ta đã dẫn dắt đoàn đội thu được nhiều dữ liệu quan trọng của rất nhiều thực vật dị biến nguyên thủy, sau khi Căn cứ trung ương được xây dựng, vì sức khỏe của mình, ông ta đã đảm nhiệm chức vụ viện trưởng trong thời gian rất ngắn trước khi từ chức ở Viện nghiên cứu.

Thành tích của Diêu lão không tệ lắm, nhưng những gì Kỷ Chiếu nói, Diêu lão không có cách nào phản bác, không thể bác bỏ nói, bởi vì nếu năm đó đối phương không lùi về, Diêu lão cũng không lên được viện trưởng của Viện nghiên cứu.

Huống chi, sau khi Kỷ Chiếu rời đi, cũng không hoàn toàn yên tĩnh lại, ở Căn cứ trung ương thành lập mạng lưới hạt giống lớn nhất, đồng thời trong tay khống chế tất cả lĩnh vực công cụ.

“Bên ngoài mới yên tĩnh mấy tháng.” Kỷ Chiếu kéo chiếc ghế ở dưới cuối bàn họp ngồi xuống: “Các người đã nóng lòng muốn nhảy ra ngoài?”

“Tôi không có ý này.” Diêu lão cúi mắt giật giật, âm thanh khô khốc của ông ta vang lên trong phòng hội nghị cao nhất: “Nhưng thí nghiệm của cô ta rất nguy hiểm, chỉ sợ Căn cứ trung ương sẽ trở thành Uyên đảo thứ hai, những tư liệu năm đó không kịp thời mang ra, ngài cũng biết nó gây ra bao nhiêu tổn thất.”

Dị biến mười năm đầu, vô số các nghiên cứu viên đầu tiên đã sử dụng tính mạng để thay vào các thí nghiệm khác nhau, dữ liệu rất nhiều và lộn xộn, sau khi Căn cứ trung ương được xây dựng, một số lượng đáng kể các nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên đã ở lại Uyên đảo, hoặc rời khỏi Viện nghiên cứu và trở về Uyên đảo.

Nơi đó chính là đại bản doanh của các nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên.

Đáng tiếc là sau khi sụp đổ, những tư liệu đó cũng bị cô lập khỏi thế giới bên ngoài, dẫn đến việc không thể hoàn chỉnh được Viện nghiên cứu nông học Trung ương.

Kỷ Chiếu hai tay chống gậy, trầm giọng nói: “Thời khắc mấu chốt, bất kể mạo hiểm thế nào, chỉ cần thí nghiệm có tác dụng, nhất định phải tiếp tục.”

Diêu lão giơ ngón tay lên và chỉ vào Triệu Ly Nông phía sau: “Nếu có tác dụng thì thôi, nhưng thí nghiệm của cô ta tốn kém rất nhiều, phá hỏng ba phòng thí nghiệm cao cấp, còn gây ra báo động trong Viện nghiên cứu.”

“Cho nên tôi thấy không cần thiết phải kiên trì thí nghiệm như vậy.” Diêu lão không quan tâm đ ến Triệu Ly Nông, ông ta cho rằng Kỷ Chiếu hôm nay tình cờ nghe được cuộc thảo luận của họ, đối với cách làm này bày tỏ sự bất mãn mà thôi.

“Thất bại một lần, liền phủ nhận tất cả sao?” Kỷ Chiếu dùng sức chống gậy: “Đùng” một tiếng: “Tôi cho rằng thực vật dị biến cấp S xuất hiện là đủ để cho các người hiểu tình hình hiện tại!”

Một tiếng như vậy như là đập đùng đùng vào trong lòng mọi người.

Phòng họp cao nhất lâm vào yên lặng, mấy nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên cũng không dám lên tiếng chứ đừng nói là nghiên cứu viên cao cấp.

Kỷ Chiếu đi chậm lại, nghiêng mặt sang bên hỏi Triệu Ly Nông: “Thí nghiệm của cô đến nay vẫn chưa có bất kỳ kết quả gì sao?”

Triệu Ly Nông tiến lên một bước, rốt cuộc có cơ hội lên tiếng: “Thí nghiệm đã hoàn thành, vừa rồi không tới đúng lúc, là đang đợi số liệu cuối cùng.”

Mọi người trong phòng họp ngay lập tức tập trung sự chú ý vào cô.

“Cái gì gọi là hoàn thành?” Lý Chân Chương kinh ngạc hỏi ra tiếng lòng của mọi người.

“Có thể đưa vào thử nghiệm, nhưng Căn cứ trung ương không có thực vật dị biến cấp A.” Triệu Ly Nông cũng không thèm đợi đến khi đăng ký trên mạng nội bộ, thuận tiện nói luôn ở đây: “Tôi muốn đăng ký đi ra ngoài, tiến hành tập trung thử nghiệm tương ứng vào thực tiễn.”

Trong phòng họp cao nhất, mọi người đều tập trung lực chú ý vào Triệu Ly Nông, Kỷ Chiếu ngồi ở trước mặt hơi nghiêng đầu, trong mắt hiện lên ý cười quen thuộc, quả nhiên vẫn là sư muội của ông ta.

Kỷ Chiếu liếc nhìn Diêu lão đối diện, quay đầu nói với Triệu Ly Nông: “Đã như vậy, trước tiên nói về thí nghiệm của cô chút đi.”

Triệu Ly Nông suy nghĩ một chút, sau đó bật đèn quang não lên: “Còn chưa có thời gian để sắp xếp, nó sẽ hơi lộn xộn.”

Những gì cô đưa ra là bản ghi chép số liệu về quá trình thí nghiệm của mình, kèm theo video chứng minh.

Triệu Ly Nông mở một số văn kiện, giải thích từng thứ một: “Đây là bản ghi video từ tháng trước. Sau khi thực vật dị biến cấp B được tiêm thuốc lỏng, nó không khô héo tử vong ngay lập tức mà nở hoa và kết trái trước, sau đó tử vong, trong lúc đó lúc công kích rõ ràng đã giảm đáng kể.”

“Bởi vì không có thực vật dị biến cấp A để thí nghiệm, nên sau đó chỉ có thể lấy số liệu mô phỏng để thí nghiệm.” Triệu Ly Nông nói: “Căn cứ theo biểu hiện của số liệu, hiện nay đem thuốc lỏng ra cải tiến, tỷ lệ thành công có thể làm cho thực vật dị biến cấp A khô héo tử vong là 87,3%, vì thế hiện tại tôi xin đăng ký đi thực địa tiến hành nghiệm chứng, sau đó có thể cần điều chỉnh.”

“Nếu như có thể thành công.” Nghiêm Thắng Biến đột nhiên hỏi cô: “Thuốc lỏng sau khi cải tiến của cô sẽ thúc đẩy thực vật dị biến cấp A nở hoa và kết trái, mặc dù một thực vật dị biến cấp A chết đi, có phải sẽ sinh ra càng nhiều thực vật dị biến cấp cao hơn không?”

“Hạt giống dị biến cấp A sẽ không nảy mầm ngay lập tức.” Triệu Ly Nông nhớ lại khoảng thời gian khi cô ở trong thế giới rừng cây đã chứng kiến sự sinh trưởng của hạt thông cấp A. Lúc đó… những thực vật dị biến khác dường như đã truyền năng lượng cho nó: “Những hạt giống cây dướng cấp A trước đây, đến bây giờ vẫn chưa dưỡng ra được.”

Triệu Ly Nông nói thêm: “Hạt giống của cây đơn tính cho dù có được, khả năng nảy mầm sẽ thấp hơn.”

Ví dụ như cây dướng dị biến, nó là cây đơn tính, mà cây thông dị biến nhưng lại là cây lưỡng tính.

“Diêu Toàn Nho, ông cảm thấy thế nào?” Kỷ Chiếu trực tiếp hỏi.

Trên mặt của Diêu lão lại nở nụ cười có chút cứng ngắc: “Chuyện này đều do nghiên cứu viên cao cấp bọn họ quyết định, bộ xương già này của chúng ta cũng không lẫn vào được.”

“Không lẫn vào, thế sao vừa rồi ông ở đây chỉ chỉ trỏ trỏ tiểu bối?” Kỷ Chiếu nói: “Viện nghiên cứu không phải là nơi để cho các ông bày mưu tính kế.”

Diêu Toàn Nho ngồi đối diện thần kinh co rúm ngón tay giật giật mấy lần, ông ta không hiểu tại sao hôm nay Kỷ Chiếu lại nhắm vào mình nhiều như vậy, hiện tại họ không có xung đột lợi ích, thậm chí đã hợp tác nghiên cứu và phát triển nhân tố tăng trưởng trong nhiều năm.

Lý Chân Chương vội vàng tiến lên và nói: “Nếu thí nghiệm đã có tiến triển, vậy thì khẳng định phải được nghiệm chứng, tôi đồng ý với việc Tiểu Triệu xin đi.”

“Hai ngày tới sẽ sắp xếp xong danh sách.” Nghiêm Thắng Biến nhìn Triệu Ly Nông: “Hãy báo cáo tất cả nhu cầu cô cần.”

Triệu Ly Nông gật đầu: “Được.”

“Tôi đã lâu không đến Viện nghiên cứu.” Kỷ Chiếu đứng dậy, nhìn La Liên Vũ bên cạnh nói: “Hôm nay cô dẫn chúng tôi đi dạo xem nào.”

Trong mắt mọi người, Kỷ Chiếu hôm nay hẳn là tới tìm La Liên Vũ.

Tào Văn Diệu vẫn hận không thể trốn trong một gốc để xem náo nhiệt, liếc nhìn Triệu Ly Nông: Lạ thật, trước đó Kỷ lão không phải nói là đến tìm cô sao?

Kết quả Kỷ Chiếu vừa quay người lại, tầm mắt lạnh như băng xẹt qua Tào Văn Diệu, Tào Văn Diệu theo bản năng siết chặt bắp chân, giống như là lơ đãng, nhưng thật ra là cố ý đưa tay che miệng, để cho Kỷ Chiếu biết mình sẽ câm miệng.

Trước khi rời đi, Triệu Ly Nông bước sang một bên, ngước nhìn sư huynh Giang Tập đi ở phía trước, trong lúc mọi người không chú ý thì nháy mắt với cô một cái.

Thật ra, một vị lão giả đã ngoài bảy mươi tuổi làm động tác này cũng có chút kỳ lạ, nhưng lúc này Triệu Ly Nông tựa hồ đã nhìn thấy vị sư huynh còn trẻ tuổi sung sức khi đó.

Mỗi lần bọn họ leo lên bục bị giáo sư hướng dẫn khiển trách từng người một, khi sư huynh Giang Tập đi xuống, sẽ làm động tác với cô vẫn còn đang đứng xếp hàng phía sau.

Triệu Ly Nông cúi đầu để che giấu ý cười trong mắt.



Để tìm thực vật dị biến cấp A làm thí nghiệm, phòng ngừa vạn nhất, ban quản lý cấp cao đã nhất trí cho rằng Triệu Ly Nông phải tránh xa Căn cứ trung ương.

Bằng cách này, ngay cả khi thí nghiệm thất bại và gây ra hậu quả gì, cũng sẽ không lập tức tấn công vào Căn cứ trung ương.

Đối với danh sách nhiệm vụ lần này, chỉ có những nghiên cứu viên tham gia thí nghiệm này mới được phép đi, vì vậy chỉ có Triệu Ly Nông, Nghiêm Tĩnh Thủy và Hà Nguyệt Sinh cùng với hai nhánh Dị sát đội hộ tống.

Dị sát đội là do Nghiêm Thắng Biến và Đan Vân tuyển chọn, một đội là đội số 0 và đội còn lại là đội số 1 vừa được thăng hạng trong năm nay.

Có bọn họ đến đó, hai người đều cảm thấy yên tâm.

“Vị trí của Quế Thành rất tốt, cách xa Căn cứ trung ương, trước đây gần với Căn cứ số tám nhất nhưng đã bị phá hủy.” Nghiêm Tĩnh Thủy ngồi trong phòng thí nghiệm, phóng to bản đồ trên màn hình và nói: “Vừa lúc cũng có cấp A.”

Hà Nguyệt Sinh cảm thấy hơi không thích hợp, nói: “Nhưng nấm dị biến cấp A ở Quế Thành phát ra quá nhiều bào tử, vạn nhất xảy ra nhiều dị biến hơn sẽ rất nguy hiểm.”

“Trước cũng không thấy có bao nhiêu bào tử dị biến, tôi cảm thấy vị trí ở đây là tốt nhất.” Nghiêm Tĩnh Thủy vẫn chọn Quế Thành.

“Quế Thành cách Khâu Thành quá gần.” Hà Nguyệt Sinh vẫn cảm thấy nguy hiểm.

Triệu Ly Nông đang xuất thần thì nghe thấy những lời của Hà Nguyệt Sinh, lẩm bẩm: “Thật sự là quá gần.”

Nghiêm Tĩnh Thủy quay sang nhìn cô: “Cậu… muốn đổi sang nơi khác à?”

Triệu Ly Nông hoàn hồn: “Không, chỉ cần đi đến Quế Thành.”

Quế Thành gần như vậy, nói không chừng Physarum polycephalum dị biến cấp A sẽ trở thành nguồn năng lượng cho cây tuyết tùng dị biến ở Khâu Thành.

Trong tiềm thức của cô cảm thấy rằng, tốt nhất là phá hủy nó.

Ngày thứ ba sau khi xác định địa điểm xong, đội số 0 dẫn bọn họ vào cabin, chuẩn bị đi ra bên ngoài cùng hội họp với đội số 1.

Mấy tháng nay, bên ngoài vô cùng an tĩnh, quân đội thường xuyên phái người ra ngoài, kế hoạch một lần nữa ghi lại các tình hình.

Vì vậy, chuyến bay lần này vẫn tính là diễn ra thuận lợi, bãi đậu phía dưới đã được đội số 1 đến trước dọn dẹp sạch sẽ.

“Tín hiệu mô phỏng do mấy người Chu viện trưởng phát triển có tác dụng ẩn giấu máy bay không người lái.” Điền Tề Tiếu lấy máy bay không người lái ra, chỉ vào một bộ phận có gắn chip mô phỏng: “Nó có thể tạm thời tránh được sự tấn công của thực vật dị biến, trước tiên dùng máy bay không người lái thử tiêm vào, đừng đến quá gần.”

“Phạm vi năng lượng bức xạ của Khâu Thành và Căn cứ số tám ở đâu?” Diệp Trường Minh hỏi Nghiêm Lưu Thâm bên cạnh.

Đội số 1 sau khi ra khỏi Căn cứ trung ương thì đảo vòng quanh khu vực này, muốn thử nghiệm xây dựng một tháp tín hiệu mới.

Nghiêm Lưu Thâm lấy một tấm bản đồ vẽ tay từ trong ngực ra, đặt nó lên nắp trước của chiếc xe: “Vẫn chưa hoàn toàn lan đến Quế Thành, năng lượng bức xạ của bọn chúng hơn một tháng qua không có khuếch tán nữa, không biết có phải là đã đến cực hạn rồi hay không.”

“Năng lượng bức xạ và hệ thống rễ ngầm ở phạm vi khác nhau.” Triệu Ly Nông cúi đầu và điều chỉnh mặt nạ phòng độc trên mặt: “Hệ thống rễ của bọn chúng sẽ càng phát triển hơn.”

“Thật sao?” Nghiêm Tĩnh Thủy bên cạnh có chút ngạc nhiên: “Cậu đã nhìn thấy rồi?”

Tay của Triệu Ly Nông dừng lại một trận, cô chưa từng thấy.

Chỉ là sau khi trao đổi ý thức với cây thủy liễu dị biến, có thể nhận biết được hệ thống rễ của nó từ đáy biển lan tràn ra, phạm vi xa hơn nhiều so với năng lượng bức xạ.

“Chúng tôi đã từng nhìn thấy trên đất liền ở khu vực biển.” Diệp Trường Minh đang đứng ở phía trước xe đột nhiên nói.

Nghiêm Tĩnh Thủy chưa bao giờ đến đó, vì vậy cô ấy không biết chi tiết, nhưng sau khi nghe những gì Diệp Trường Minh nói, cô ấy nghĩ rằng tất cả bọn họ đã nhìn thấy nó.

Nghiêm Lưu Thâm đang cuộn bản đồ, khi đó anh ta cũng ở khu vực biển, nhưng đối với những gì các nghiên cứu viên đã nói, ngoại trừ những thời điểm mấu chốt, thì bình thường đều quên đi, hoàn toàn không chú ý đến, có người nói anh ta là do di truyền mẹ mình.

Sau khi những chiếc xe địa hình cũng được trang bị tín hiệu mô phỏng, đoàn người chính thức lái xe đến Quế Thành, dừng lại ở xa xa mà họ vẫn có thể nhìn thấy khuẩn nấm Physarum polycephalum dị biến cấp A.

Physarum polycephalum

Điền Tề Tiếu phụ trách thao tác công việc, một quan sát viên khác phụ trách tình hình xung quanh, các đội viên bao vây ba nghiên cứu viên để bảo vệ sự an toàn của họ.

Sau đó, đội máy bay không người lái đã được điều động.

Ba nghiên cứu viên đang quan sát những thay đổi trên màn hình, đây mới chính thức là một thử nghiệm thực tế đối với họ.

Tay của Nghiêm Tĩnh Thủy dùng sức siết chặt bắp đùi mới miễn cưỡng khống chế được cảm xúc của mình, một hạng mục thí nghiệm độc lập mà cô ấy có tham gia dựa trên thuốc lỏng của Nghiêm Thắng Biến.

Hà Nguyệt Sinh rõ ràng cũng đang căng thẳng, thân thể có chút cứng ngắc, hai mắt nhìn về phía chính giữa màn hình điều khiển trong tay Triệu Ly Nông.

Triệu Ly Nông đã yêu cầu lấy một chiếc máy bay không người lái từ Dị sát đội, cho nó bay về phía trước, tự mình điều chỉnh góc độ để quan sát những biến hóa của Physarum polycephalum dị biến cấp A.

“Đội trưởng, đã đến gần, tạm thời không có dị động.” Điền Tề Tiếu cũng không ngẩng đầu lên mà nói.

Mười phút sau.

Điền Tề Tiếu lại nói: “Đã có thể hành động, có muốn xạ kích hay không?”

Diệp Trường Minh quay đầu, liếc nhìn Triệu Ly Nông đang đứng ở giữa: “Động thủ.”

Máy bay không người lái được triển khai từ mọi hướng, theo kế hoạch, trước tiên b ắn ra một viên đạn có thuốc lỏng cải tiến.

Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm vào những biến hóa của thực vật dị biến cấp A trên màn hình, nhưng dường như không có động tĩnh gì.

“Tiếp tục.” Diệp Trường Minh nói.

Lại có một viên đạn khác bắn trúng vào đầu của cây nấm dị biến, trên màn hình có thể nhìn thấy một loạt bột bào tử màu vàng rơi xuống.

“Hình như vẫn không có biến hóa gì.” Nghiêm Tĩnh Thủy trầm giọng nói, trái tim tựa hồ bị người siết chặt.

Triệu Ly Nông điều chỉnh máy bay không người lái đến gần nấm Physarum polycephalum dị biến cấp A hơn: “Đợi thêm một chút.”

Đã nửa giờ trôi qua, nấm dị biến cấp A vẫn là dáng dấp lúc đầu, mà chip gắn trên máy bay không người lái gần như đến cực hạn, không lâu nữa sẽ bị nó phát hiện.

Máy bay không người lái của Triệu Ly Nông đã ở rất gần, ngay lập tức bị cành cây hoa quế từ trong cơ thể của cây nấm duỗi ra phá hủy, thậm chí không có thời gian để tránh né.

Máy bay không người lái của Điền Tề Tiếu ở xa hơn một chút, trước khi phát sinh động tĩnh đã bắt đầu lui về phía sau, sau hai mươi phút, hai chiếc máy bay không người lái đã bị phá hủy, chiếc còn lại đang quay trở về.

Nấm dị biến cấp A tựa hồ đã thức tỉnh, bắt đầu hướng bọn họ công kích.

“Lên xe đi.” Diệp Trường Minh bảo bọn họ lùi lại.

Khi Triệu Ly Nông lên xe, tay vịn lên cửa xe dừng lại, quay đầu nhìn về phía nấm dị biến cấp A: “Đợi đã!”

Mọi người nhìn theo ánh mắt của cô, nấm dị biến kia bắt đầu sụp xuống.

Lít nha lít nhít khuẩn nấm tạo thành nấm khổng lồ ban đầu dường như bị tan chảy những cành cây đuổi theo bọn họ cũng bắt đầu rủ xuống.

“Thành công rồi?” Côn Nhạc kinh ngạc hỏi.

Triệu Ly Nông lùi lại một bước, rời khỏi cửa xe, đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng: “Chúng ta còn phải quan sát.”

“Tôi trở về xem một chút!” Điền Tề Tiếu lập tức nói ngay.



—— Hai giờ sau, Physarum polycephalum cấp A xác nhận tử vong.

“Thật sự chết rồi!” Nghiêm Tĩnh Thủy thở phào nhẹ nhõm, không giấu được vui mừng, ngửa đầu nhìn trời nói: “Chúng ta cải tiến thành công rồi!”

“Ừm.” Vẻ mặt của Triệu Ly Nông cũng thoáng thả lỏng: “Sau này còn cần phải thử nghiệm trên thực vật dị biến cấp A khác để kiểm tra, chúng ta…”

Tư ——

Triệu Ly Nông phút chốc giơ tay che lỗ tai, tiếng ù tai bén nhọn gần như xuyên thấu vào não, khiến cho cô không cách nào suy nghĩ, chỉ có thể cúi người xuống, đôi mắt cô đen kịt, chỉ có đủ loại nhịp tim đan xen với cường độ khác nhau.

“Bang, bang, bang!”

Diệp Trường Minh kéo Triệu Ly Nông lại: “Em làm sao vậy?”

Hà Nguyệt Sinh đứng phía sau lặng lẽ rút bàn tay đang ấn quang não, ngẩng đầu nhìn lên, thấy thế liền vội vàng tiến lên: “Tiểu Triệu.”

“Ly Nông?” Nghiêm Tĩnh Thủy sửng sốt, ngay lập tức quay sang nhìn Nghiêm Lưu Thâm, muốn để các bác sĩ trong đội của anh ta đến đây.

“Ong ong ong ——”

Lúc này, tất cả quang não của mọi người đều chấn động.

Tất cả bọn họ đều nhận được một thông báo cảnh báo bằng chữ đỏ trên nền đen được phát ra đồng loạt từ Căn cứ trung ương.

[Một số lượng lớn chuột dị biến đã xuất hiện trong Căn cứ trung ương, yêu cầu tất cả cư dân nhanh chóng đến nơi trú ẩn!]
Bình Luận (0)
Comment