Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 167

Edit & beta: Rya

“Sớm nghe nói nơi này không giống những nơi khác “ Cửa phòng ăn đột nhiên truyền đến tiếng cười vừa phải, Triệu Ly Nông đang ngồi ở bàn bên cạnh cửa sổ quay đầu lại, liền nhìn thấy Nghiêm Lưu Thâm đang cười nói đi ở phía trước.

Bên cạnh anh ta là Diệp Trường Minh, phía sau là các đội viên của đội số 0 và đội số 1, cả nhóm vừa mới tắm rửa xong, thay quần áo thường ngày do ở đây cung cấp, dấu vết của trận chém giết đẫm máu trước đó đều đã biến mất, nhìn như một nhóm sinh viên đại học trẻ tuổi.

“Này, nghiên cứu viên Tiểu Triệu cũng ở đây à?” Nghiêm Lưu Thâm là người đầu tiên nhìn thấy Triệu Ly Nông, nhiệt tình bắt chuyện xong, lại dời ánh mắt sang, nhìn thấy Giang Tập ở đối diện: “Kỷ lão.”

Giang Tập cũng không khách khí, gật đầu với bọn họ: “Tới dùng bữa sao? Ngồi thoải mái đi.”

Các nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên rõ ràng có địa vị cao cả, thậm chí các nghiên cứu viên cao cấp trong Viện nghiên cứu cũng tôn trọng họ ba phần, nhưng những nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên này vẫn phải nhượng bộ với Kỷ Chiếu một bước.

Mặc dù Nghiêm Lưu Thâm đã quen tự do tự tại, nhưng khi đối diện với một vị tiền bối đã trải qua toàn bộ quá trình trước và sau dị biến, trong lòng vẫn cực kỳ tôn trọng, lập tức thu lại nụ cười tùy tiện trên mặt, ngay cả bước chân vô thức mà đi chậm lại.

Ngược lại, Diệp Trường Minh ở bên cạnh vẫn không dừng, anh đi thẳng đến chiếc bàn phía sau hai người, gọi một tiếng Kỷ lão xong thì ngồi xuống, những đội viên khác cũng tản ra ngồi xung quanh.

Triệu Ly Nông hơi nghiêng đầu, liền có thể nhìn thấy Diệp Trường Minh đang ngồi xuống, tóc của anh còn hơi ướt, toàn bộ tóc rối trên trán đều bị hất ra sau, lộ ra vầng trán nhẵn nhụi, lông mày cùng ánh mắt sắc bén, nhưng biểu hiện của anh rất bình tĩnh.

“Rất nhiều thực vật dị biến cấp A đột nhiên xuất hiện bên ngoài bức tường cao, cũng may thuốc lỏng cải tiến lần này phát huy tác dụng rất lớn” Giang Tập thu hồi ánh mắt, nói với Triệu Ly Nông ở đối diện: “Hiện tại chỉ cần thu dọn sạch sẽ, tập trung xử lý những hạt giống rơi vãi kia.”

Trên mặt Triệu Ly Nông không có bao nhiêu vui mừng: “Nếu như lần này xuất hiện loài chim dị biến quy mô lớn, chỉ sợ tình huống sẽ càng thêm tồi tệ.”

“Em nói không sai, nhất định phải chú ý phòng hộ ở trên không trung.” Giang Tập gật đầu.

Trong khi hai người đang trò chuyện, bữa ăn của hai nhánh Dị sát đội đằng kia cũng được dọn ra.

Ánh mắt Diệp Trường Minh rơi vào phía trước, không giống như đồ ăn bọn họ gọi, đồ ăn trên bàn hai người đều là tự nấu.

Trên bàn đồ ăn đều là món ăn thanh đạm, ngay cả món thịt cũng phần lớn là hấp, ít dầu mỡ, rất hợp khẩu vị của Triệu Ly Nông.

Rõ ràng là Kỷ Chiếu đã chuẩn bị trước.

Lại nhìn sang Triệu Ly Nông, so với sự tôn trọng của người khác đối với Kỷ lão, cô trái lại bớt đi mấy phần căng thẳng gò bó, có thêm chút thoải mái hơn ngày thường.

—— Hai người này rất quen thuộc với nhau.

“Đã xảy ra chuyện.” Nghiêm Lưu Thâm ở bàn bên cạnh nhìn liếc mắt nhìn quang não của mình, nói với Diệp Trường Minh.

Quang não của Diệp Trường Minh cũng rung lên hai lần, một là từ quân đội, một là từ Nghiêm Thắng Biến, cùng lúc đó, anh nhìn thấy Kỷ lão trước mặt mình cũng giơ tay bấm vào quang não.

Trong phòng ăn, Giang Tập và Diệp Trường Minh đều nhìn quang não của mình, một lúc sau đồng thời nhíu mày.

Vào ngày thứ ba sau khi Căn cứ trung ương bị tập kích, quân đội bắt đầu kiểm đếm và đăng ký tình hình thảm họa sau khi đẩy lùi lũ chuột dị biến. Thượng nội thành là nơi các đại gia tộc sinh sống, bình thường có đều có vệ sĩ riêng, Trung nội thành cũng có đội ngũ phụ trách an toàn nơi công cộng, chỉ có Hạ nội thành vốn hoàn cảnh hỗn loạn, lần này thương vong chính là nghiêm trọng nhất.

Nhưng không ai nghĩ tới, kiểm kê chưa tới một nửa, quận đội đã phát hiện tình hình Thượng nội thành ngoài ý muốn lại tệ hại hơn.

Quang não của Triệu Ly Nông cũng rung lên, cô nhìn xuống, là tin nhắn của Nghiêm Thắng Biến, yêu cầu cô đến Viện nghiên cứu.

“Tướng quân Diêu Thành đã bị giết, bốn trong số các nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên đã chết, còn một vài vị nghiên cứu viên nghỉ ngơi ở nhà đều bị diệt toàn gia.” Nghiêm Lưu Thâm nhìn vào tin tức trên quang não, nói với mọi người: “Quân đội nghi ngờ trên Thượng khu còn ẩn giấu nhiều động vật dị biến, muốn chúng tôi thập tức lên Thượng nội thành tìm kiếm, tránh để tổn hại thêm.”

“Đội trưởng, chúng ta thì sao?” Chi Minh Nguyệt ở đối diện hỏi Diệp Trường Minh.

Sau khi Diệp Trường Minh trả lời tin nhắn, anh ngước mắt lên và nói: “Đi lên Thượng nội thành.”

Chi Minh Nguyệt và Côn Nhạc nhìn nhau, nhanh chóng nhét hai quả trứng gà vào túi.

Xung quanh bàn ăn đồng thời vang lên tiếng va chạm của bát đũa, hai đội viên Dị sát đội vội vàng dùng bữa, có người gắp thức ăn trên đ ĩa, rót một ly nước lớn, trực tiếp nuốt xuống.

Diệp Trường Minh đứng lên, đi tới chỗ Triệu Ly Nông: “Tôi đưa em đến Viện nghiên cứu.”

Triệu Ly Nông ngẩng đầu nhìn hắn: “Các anh không cần lên Thượng nội thành tìm kiếm sao?”

“Khu vực tìm kiếm của đội số 0 khác với đội số 1.” Đôi mắt của Diệp Trường Minh hơi rũ xuống, dựa vào ưu thế chiều cao của mình, anh có thể dễ dàng nhìn thấy ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ, chiếu vào một nửa khuôn mặt của Triệu Ly Nông, nhuộm một bên lông mi vàng óng của cô, chói mắt đến không ngờ.

“Vậy hai người cùng nhau tới đó đi.” Giang Tập ở đối diện đã tắt quang não, cầm quả táo trước mặt, lén lút đưa cho Triệu Ly Nông: “Trên đường ăn.”

“Cám ơn…” Triệu Ly Nông tiếp nhận, theo thói quen muốn gọi sư huynh, nhưng sau một khắc lại nuốt xuống hai chữ này: “Tôi đi trước.”

Những người khác có thể lầm tưởng rằng ông ta đang nói chuyện với Diệp Trường Minh.

Bởi vì Giang Tập ngẩng đầu nhìn Diệp Trường Minh, nhưng ánh mắt lại nhìn Triệu Ly Nông.

Nghiêm Tĩnh Thủy và Hà Nguyệt Sinh trong phòng cũng vội vã ra ngoài sau khi nhận được tin của Triệu Ly Nông, cả nhóm xuống lầu bước lên xe, lái xe đến Viện nghiên cứu.

Triệu Ly Nông ngồi ở xe sau, sau khi giải thích tình hình cho Triệu Phong Hòa, cô lấy từ trong túi ra quả táo mà Giang Tập đã nhét cho cô.

Vốn dĩ muốn ăn trong xe, nhưng khi Triệu Ly Nông nhìn ngón tay mình, lại có chút thất thần.

Cô chưa bao giờ để móng tay dài, chỉ cần trên kẽ móng mọc ra một lớp màu trắng, cô sẽ lập tức cắt bỏ, đây là một thói quen.

Bởi vì một khi móng tay mọc ra, khi đi làm đồng, trong các kẽ móng tay sẽ luôn có bùn đất, tẩy rửa rất phiền phức, bọn họ đều quen thường xuyên cắt móng tay.

Bây giờ cô nhớ tới tay của sư huynh, móng tay không cắt đi, trên mu bàn tay còn có dấu vết lấm tấm không giấu được.

Mặc dù bây giờ khi giao tiếp với sư huynh cùng so với trước đây không có bao nhiêu khác biệt… Rốt cuộc vẫn có một vài thứ không giống nhau.

Hai người đã không thể cùng nhau vùi đầu vào thí nghiệm trên đồng ruộng, lấy tuổi tác và thể trạng của sư huynh, có lẽ không thể ở trong phòng thí nghiệm lâu được.

Thời gian đã mất không bao giờ bù đắp được.

“Cậu lấy táo ở đâu vậy?” Hạ Nguyệt Sinh đang ngồi ở giữa xe sau đột nhiên quay đầu lại hỏi.

Triệu Ly Nông lấy lại tinh thần: “Ở trong phòng ăn… cậu muốn ăn không?”

Hạ Nguyệt Sinh không chút do dự gật đầu: “Tôi đói bụng.”

Triệu Ly Nông thản nhiên đưa cho cậu quả táo.

“Nha.” Hà Nguyệt Sinh dùng tay bẻ đôi quả táo, đưa lại cho cô một nửa, một nửa còn lại của cậu lại bẻ ra, huých cùi chỏ vào Nghiêm Tĩnh Thủy vẫn đang chú ý đến động tĩnh bên ngoài cửa sổ xe, lại đưa cho cô ấy nửa kia.

Cả ba ngồi ở phía sau, cùng chia sẻ một quả táo.

“Diệp đội trưởng, những người ở Thượng nội thành nên có vệ sĩ riêng, huống hồ Diêu tướng quân xuất thân từ Dị sát đội. Tại sao lại xảy ra chuyện?” Hà Nguyệt Sinh cắn một quả táo, tựa như lơ đãng hỏi Diệp Trường Minh ở phía trước.

Diệp Trường Minh ngồi ở ghế phụ lái, liếc nhìn kính chiếu hậu của xe, thấy Triệu Ly Nông đang ngẩng đầu lên, anh nói: “Trong đó có ba gia tộc ở cùng một khu vực đều xảy ra chuyện, quân đội hoài nghi có động vật dị biến cao cấp đang lẩn trốn gây nên, hiện nay có khả năng vẫn ở trên Thượng nội thành.”

Hà Nguyệt Sinh trầm ngâm: “Cũng là chuột dị biến à?”

“Hiện tại, xét theo vết thương, trên thi thể người chết đều có vết móng vuốt.” Diệp Trường Minh nhắc nhở: “Viện nghiên cứu nhất định sẽ chú ý chuyện này, sau khi các người đến đó, hẳn là có thể biết được tin tức cụ thể.”



Đội số 0 đưa mấy người Triệu Ly Nông đến Viện nghiên cứu, Diệp Trường Minh đã đưa họ đến cửa phòng họp cao nhất, sau khi xác nhận rằng họ đã vào mới xoay người rời đi, dẫn đội đến nhà của các nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên gặp nạn.

“Đến rồi sao?” Nghiêm Thắng Biến ngồi trước bàn họp, ngẩng đầu lên và nói với Triệu Ly Nông đã bước vào: “Kỷ lão trước đã sản xuất một loạt thuốc lỏng cải tiến, ngài ấy nói nó rất hiệu quả, lần này công lao của cô không nhỏ.”

Triệu Ly Nông nghe ông ấy nói thế, khóe mắt lại rơi vào trên người Ngụy Lệ đang đứng chắp tay, lẳng lặng dựa vào tường như một con gà, cúi đầu xuống, còn Tiểu hoàng kê vẫn đứng yên trên vai của cô ấy.

Cô thầm nghĩ, mới mấy ngày không gặp, chú gà con này hình như đã tăng cân rồi.

Tiểu hoàng kê trên vai Ngụy Lệ cảm giác được có người đang nhìn mình, liền mở to đôi mắt đen láy, vừa nhìn thấy Triệu Ly Nông thì lập tức giương cánh che cả đầu, tựa hồ gặp phải ức chế huyết thống.

Tất cả các nghiên cứu viên cao cấp trong phòng hội nghị cao nhất đều có mặt, La Liên Vũ hai ngày trước ở quân khu cũng đã đến, còn có một ít nghiên cứu viên trung cấp, bao gồm La Phiên Tuyết, Khang Lập và một số người khác.

Khiến Triệu Ly Nông có chút bất ngờ chính là, trong phòng hội nghị lần này có không ít nghiên cứu viên chăn nuôi.

Điều bất ngờ nhất vẫn là, người lên tiếng lại là Chu Thiên Lý, ông đứng ở phía trước nhất chủ trì cuộc họp.

“Một lũ chuột dị biến xuất hiện ở Căn cứ trung ương, gây ra tổn thất nặng nề, nhưng ngoài ý muốn chúng ta phát hiện được có động vật dị biến có thể giúp đỡ nhân loại.”

Sau khi Chu Thiên Lý nói xong, mấy người Triệu Ly Nông vừa mới đứng sang một bên đã vô thức nhìn sang nghiên cứu viên chăn nuôi Ngụy Lệ ở phía đối diện.

Nghiêm Thắng Biến vốn đang ngồi, thấy thế thì nheo mắt: Có vẻ như mấy người này đều biết rằng con gà này khác với tất cả.

Ngay sau đó, Chu Thiên Lý, dưới sự chứng kiến của tất cả các nghiên cứu viên, đã công bố video giám sát về Ngụy Lệ và đàn gà dị biến, ngoại trừ các nghiên cứu viên đã xem trước đó, những người khác đều náo động ồ lên.

Không ai có thể hiểu tại sao Ngụy Lệ có thể ra lệnh cho những con gà dị biến, đặc biệt là các nghiên cứu viên chăn nuôi, bọn họ nhìn chằm chằm vào Ngụy Lệ và đàn gà của cô ấy đến mức có thể tạo thành mấy lỗ thủng.

Nếu không phải cân nhắc vì có các nghiên cứu viên cấp cao trong phòng hội nghị, bọn họ tuyệt đối sẽ vọt tới trước mặt Ngụy Lệ, trên mặt của một số nghiên cứu viên chăn nuôi đã chất đầy nghi vấn.

“Đã đến lúc chúng ta thay đổi phương hướng nghiên cứu.” Chu Thiên Lý nhìn nghiên cứu viên chăn nuôi có mặt ở đây: “Nếu không thể hoàn toàn ngăn chặn dị biến, có lẽ chúng ta có thể sử dụng động vật dị biến.”

“Chu viện trưởng!” Ngụy Lệ vẫn đang cúi đầu, giơ tay ngắt lời, ngập ngừng nói: “Thật ra … em không biết tại sao Tiểu Lệ lại nghe lời của em.”

Từ trên đường trở về căn cứ, cô ấy đã biết Tiểu hoàng kê rất đặc biệt, không phải Ngụy Lệ không nghiên cứu qua, mà là cô ấy không phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ là chiết xuất máu của nó ở một nồng độ nhất định, đem tiêm vào những con gà khác, điều này đã khiến những con gà đó bị dị biến.

“Nghe nói con gà này là do em ấp từ trong trứng, đây hẳn là một nguyên nhân quan trọng.” Chu Thiên Lý nói: “Chúng ta phải thử nghiệm tất cả các phương diện ảnh hưởng.”

Về phương diện động vật, Chu Thiên Lý là một chuyên gia, phần lớn cuộc họp là về một số phương hướng phát triển của động vật dị biến trong tương lai.

Sau đó, chính Lý Chân Chương đã thông báo với mọi người về cái chết bất ngờ của các nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên.

Các nghiên cứu viên trung cấp bên trong phòng hội nghị lần đầu tiên nghe tới đã nhất thời khiếp sợ, mười nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên phụ trách tuyển chọn các nghiên cứu viên cấp cao, trong vòng ba ngày đã có bốn vị chết đi.

Một số người nhạy bén đã ngửi thấy mùi thay đổi của Viện nghiên cứu.

“Ở Thượng nội thành có khả năng còn có động vật dị biến cao cấp, hiện tại quân đội vừa mới phái đội ngũ đến tìm kiếm, mọi người tạm thời ở lại bên trong Viện nghiên cứu, đừng đi lung tung.” Lý Chân Chương nói: “Ở trong Thượng nội thành hiện nay, nơi an toàn nhất chính là Viện nghiên cứu.”

Có người sốt ruột thấp giọng nói: “Người nhà tôi còn ở bên ngoài.”

Ngay cả nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên cũng gặp nạn, những nơi khác trong Thượng nội thành cũng không an toàn.

“Các nơi khác trên Thượng nội thành cũng đã tăng cường tuần tra.” Nghiêm Thắng Biến nói: “Viện nghiên cứu tương đối an toàn hơn, chờ quân đội hoàn thành công tác tìm kiếm và dọn dẹp sạch sẽ, mối nguy hiểm sẽ được giải trừ.”



Ở phía bên kia, Đội số 0 đã đến nhà của một nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên, đang tìm kiếm dấu vết xung quanh.

“Đây là lần đầu tiên tôi vào nhà của nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên.” Côn Nhạc cúi người, vươn tay sờ sờ vết máu khô trên mặt đất: “Ngay cả mặt đất cũng khí thế vô cùng.”

“Trong hộ này đã chết năm mươi sáu người, chỉ đứng sau hộ của Diêu tướng quân.” Điều Tề Tiếu điều khiển máy bay không người lái để tìm kiếm xung quanh biệt thự có diện tích gần 300 mét vuông.

“Không có người sống sót sao?” Diệp Trường Minh đứng ở hành lang xoay người lại hỏi.

Điều Tề Tiếu chỉ vào quang não: “Đang so sánh lại với số liệu.”

Ba phút sau, Điều Tề Tiếu đầu tiên là lắc đầu, sau đó dừng lại: “Đội trưởng, có hai người mất tích, nhà này tuần trước có hai bảo mẫu mới, họ vẫn chưa đăng ký, nhưng ngày bị tập kích, bọn họ đã đến đây làm việc.”

Đội số 0 nhanh chóng tản ra, Diệp Trường Minh ngẩng đầu nhìn màn hình giám sát ở cuối hành lang, có dấu vết của vết đạn, hình như đã bị vệ sĩ riêng vô tình làm hỏng: “Đổng Hưng, đi điều chỉnh tất cả màn hình giám sát ở đây.”
Bình Luận (0)
Comment