Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 191

Edit & beta: Rya

Một tấm ván từ đuôi cabin kéo dài ra. Khi máy bay trực thăng dừng lại, có một khóa kim loại ở phía dưới để khóa nó. Khi các cánh quạt ngừng quay, tấm ván dài sẽ thu lại để đóng cửa cabin phía sau.

Mọi người xuống máy bay trực thăng, nhìn thấy Kỷ lão đã chờ đợi ở trước mặt. Khi Triệu Ly Nông vừa xuống xe, ông ta đã nhanh chóng bước tới hỏi thăm tình hình của cô.

“Em không sao.” Triệu Ly Nông một tay đỡ Giang Tập, nhìn xung quanh những người khác: “Bọn họ có thương tích, cần xử lý.”

“Vết thương này không thành vấn đề, tác dụng kim gen vẫn còn.” Côn Nhạc nắm chặt tay, không thèm để ý nện vào ngực, tùy ý nói: “Vết thương rất nhanh liền lành lại.”

“Các cậu đi lau khô nước mưa trên người trước đi, rửa sạch vết thương sạch sẽ, còn cách Uyên đảo một quãng xa.” Giang Tập cầm khăn khô đưa cho Triệu Ly Nông: “Lau đi. “

Những người này, đặc biệt là đội số 0, ướt đến không thể ướt thêm được nữa, nước mưa từ ống quần không ngừng nhỏ xuống, mới đứng một lúc, dưới chân đã có một vũng nước.

Triệu Ly Nông không nghiêm trọng như vậy, nhưng toàn thân cô cũng ướt sũng, cô cầm khăn lau mặt và tóc, sau đó đi theo sư huynh đến cabin phía trước.

“Sao cô ta lại ở đây?” Giang Tập quay đầu lại, liếc nhìn Đồng Đồng ở phía sau, trầm giọng hỏi Triệu Ly Nông.

“Đưa bản thảo tới đây.” Triệu Ly Nông đáp: “Vừa rồi tụi em ra ngoài thuận lợi là nhờ có cô ta giúp đỡ.”

“Còn cậu ta thì sao?” Giang Tập nhớ tới Hà Nguyệt Sinh, biết cậu cũng là người ẩn nấp bên cạnh Triệu Ly Nông.

Triệu Ly Nông quay lại nhìn Hà Nguyệt Sinh, nhưng không nói gì.

Giọng nói của hai người trong cabin lọt vào tai tất cả những người đã được tiêm kim gen rất rõ ràng, Hà Nguyệt Sinh một tay giữ vòng kéo của túi áo, tay còn lại đút vào túi quần, thản nhiên nói: “Lúc đầu Tiểu Triệu là tôi mang ra từ Uyên đảo, tôi quen địa hình, đặc biệt là phòng thí nghiệm kia.”

Ngay cả Triệu Ly Nông cũng chỉ biết vị tướng quân mới Hà Hạo kia đã dẫn đội đến Uyên đảo, nhưng cô không biết Hà Nguyệt Sinh cũng ở trong số đó.

“Vẫn là tôi ôm cậu ra khỏi khoang đông lạnh, mang cậu ra khỏi Uyên đảo.” Hà Nguyệt Sinh vẫn giữ nụ cười quen thuộc trên mặt, vừa khôn khéo lại vừa chân thành.

Khi đó hai người chỉ là người xa lạ, cậu nhìn Triệu Ly Nông trong khoang đông lạnh, thầm nghĩ đây chính là học trò mà ông cố coi trọng nhất, còn trẻ như vậy, thoạt nhìn cũng trạc tuổi mình.

Hà Nguyệt Sinh không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó hai người sẽ trở thành bạn bè.

Cậu vừa muốn cho cô biết sự thật, nhưng không muốn phá hủy hoàn toàn kế hoạch của cha mẹ mình, cũng may Triệu Phong Hòa đã từ bỏ kế hoạch thí nghiệm tiếp theo với Triệu Ly Nông.

Tuy nhiên, liệu họ có thể thành công sống sót sau khi lao đến Uyên đảo một lần nữa hay không vẫn còn là một dấu chấm hỏi.

Hà Nguyệt Sinh nhướng mày, khẳng định nói: “Mối quan hệ giữa chúng ta không người nào khác có thể sánh được.”

Triệu Ly Nông: “…”

Giang Tập cau mày, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn thôi.

Diệp Trường Minh đứng phía sau đám đông trong cabin, mặt không cảm xúc đảo qua Hà Nguyệt Sinh.



Thực vật dị biến lại hoành hành, trạm gốc ở nhiều nơi bị ảnh hưởng khiến tín hiệu lên xuống thất thường, có tin tức từ Diệp Chấn Sơn ở quân khu bên kia, hơn một nửa số thực vật dị biến bên ngoài bức tường cao đã rời đi hơn phân nửa.

“Thực vật dị biến ở hướng Tây nam là nghiêm trọng nhất.” Giang Tập đi tới khoang trước, vừa ngồi xuống liền mở quang não.

Ông ta phóng to màn hình quang não, trên màn hình là bản đồ nhiệt trên cao mà quân khu thu được trước đó, bắt đầu từ hướng Tây nam lan dần đến Căn cứ trung ương, màu đỏ đậm đặc chiếm phần lớn diện tích bản đồ.

Đặc biệt nguồn theo hướng Tây nam đã chuyển sang màu đỏ tím đen.

“Ở hướng Tây nam bên kia chỉ có hệ cây tuyết tùng Khâu thành.” Triệu Ly Nông đứng bên cạnh ông ta, nhìn chằm chằm vào màn hình quang não: “Còn có cây liễu rũ cấp S, chiếm giữ Căn cứ số tám.”

“Mặc dù đều là cấp S, nhưng cây tuyết tùng rõ ràng hùng mạnh hơn liễu rũ.”

Giang Tập nhớ lại báo cáo thăm dò trước đó của quân khu: “Sau khi Căn cứ số tám bị liễu rũ dị biến triệt để chiếm cứ, quân đội và Viện nghiên cứu đã dốc hết thủ đoạn của có thể đến gần vòng ngoài, thậm chí có đội ngũ còn tiến vào thành công. Mà về Khâu thành, người của chúng ta chỉ đến cần vòng ngoài thì đều một đi không trở lại.”

“Bên này thì sao?” Triệu Ly Nông chỉ vào phía đông vẫn chưa lộ rõ, cũng chính là phương hướng của Căn cứ số ba.

Giang Tập lắc đầu: “Vẫn tính là bình thường, tỷ lệ thực vật dị biến có tăng lên, nhưng cũng không tăng trưởng mãnh liệt, hơn nữa hầu hết bộ phận đều ở gần khu vực biển của Căn cứ số ba.”

Triệu Ly Nông nghe những lời này dường như không quá ngạc nhiên, trước đây cô đã ở trong thế giới rừng cây, tiếp xúc với ba cây dị biến, nơi đó dường như là một là một nơi không dành cho con người, tự hình thành tổng thể.

“Sư huynh, nói cho em biết Uyên đảo năm xưa đi.” Một lát sau, Triệu Ly Nông nói.

“Uyên đảo?” Giang Tập cười khổ: “Được, anh nói.”

Đội số 0 và đội số 1 đứng ở lỗ thông hơi nóng để hong khô quần áo, Hà Nguyệt Sinh và Đồng Đồng không đứng cùng nhau, một người chọn chỗ dễ thấy để dựa vào, người kia trốn vào một góc, toàn bộ khuôn mặt đều ẩn khuất ở trong bóng tối.

“Mắt của em bây giờ rất sáng.” Ngụy Lệ quay đầu nhìn Nghiêm Tĩnh Thủy đang khoanh chân ngồi: “Như cái bóng đèn.”

“Đây là lần đầu tiên em tiêm kim gen, không quen lắm.” Nghiêm Tĩnh Thủy cảm thấy rằng mọi tế bào trong cơ thể mình đều ở trong trạng thái phấn khích, cảm thấy không quen.

Toàn bộ trong cabin, lẫn cả vùng trời nhỏ này, bình tĩnh hiếm thấy, nhưng mọi người ai cũng biết không lâu nữa, bọn họ sẽ phải nghênh đón một trận cuồng phong vũ bạo, ai cũng không ai dám chắc mình có thể thuận lợi vượt qua cơn bão táp này hay không.

Năm tiếng đồng hồ sau, đợt tiêm kim gen thứ nhất mất đi hiệu lực, mấy đội viên Dị sát đội bị mất hiệu lực cắn rằng tiêm nhân tố tăng trưởng, bắt đầu chữa trị, chờ đợi đợt tiêm thứ hai.

Sau khi tất cả các đội viên lần lượt hoàn thành đợt tiêm thứ hai, máy bay cuối cùng cũng tiếp cận Uyên đảo.

Uyên đảo so với ban đầu đã mở rộng gấp đôi, giữa biển thậm chí còn có thực vật dị biến sinh trưởng cao ngút lên trời, nhưng so với thực vật dị biến bành trướng ở hướng Tây nam mà nói, vẫn còn tính là khắc chế.

“Chúng tôi lên máy bay trực thăng để thăm dò đường trước.” Nghiêm Lưu Thâm nói: “Nếu thuận lợi bay vào Uyên đảo, sẽ dùng pháo tín hiệu nhắc nhở.”

“Nếu muốn trở về thì đi đường cũ trở, ra vào Uyên đảo chỉ mất khoảng sáu tiếng đồng hồ.” Giang Tập nhắc nhở mọi người: “Nhiên liệu máy bay nhiều nhất chỉ đủ mười tám tiếng.”

Trời còn chưa sáng, sương mù bên dưới dày đặc, máy bay bắt đầu hạ độ cao để máy bay trực thăng xuất kích.

Đội số 1 lần lượt lái hai chiếc máy bay trực thăng ra ngoài, xuyên qua màn sương mù dày đặc, những người còn lại trong cabin chỉ có thể thấy hai ngọn đèn đỏ của máy bay trực thăng.

Máy bay trực thăng có trang bị chip mô phỏng tín hiệu, thời gian đã tăng lên, hình dạng cũng thay đổi, không còn thô như trước, không cần đưa vào trong cơ thể người, chỉ cần đeo lên là được, hiện tại chỉ còn phụ thuộc vào việc có thể tiến vào Uyên đảo một cách suôn sẻ hay không.

Đầu tiên, thực vật dị biến ở vòng ngoài, đội số 1 thuận lợi thông qua, ước chừng 20 phút sau, chiếc máy bay trực thăng đầu tiên bay qua thực vật dị biến ở trên biển, bọn chúng chậm rãi vặn vẹo, giống như không có xu hướng công kích, chỉ là bị hấp dẫn bởi động tĩnh của cánh quạt, nhưng vẫn không thực hiện bất kỳ cuộc công kích nào.

Máy bay đã lượn thành một vòng nhỏ, phía dưới là đường băng sân bay đã từng là điểm quan sát của nơi đóng quân, từ lâu đã bị các loại thực vật dị biến có đẳng cấp cao thấp khác nhau chiếm giữ.

Mặt biển bên kia, chiếc máy bay trực thăng thứ hai cũng phóng qua các loại thực vật dị biến ở giữa, khi sắp đến Uyên đảo, Nghiêm Lưu Thâm nhìn chiếc máy bay trực thăng bình an vô sự phía trước, đi đến cửa sập, mở một cái pháo tín hiệu.

“Két —!”

Theo sau một đạo âm thanh sắc bén, ánh sáng màu cam xuyên qua bầu trời đêm sương mù dày đặc, gần như chiếu sáng cả mặt biển xung quanh, pháo hiệu lên tới độ cao nhất trên không trung thì nổ tung, tỏa ra khói đỏ, đủ để người phía sau nhìn rõ.

“Hành động.”

Ngay khi Diệp Trường Minh trong cabin khoát tay, mọi người bắt đầu chất từng hòm từng hòm đạn lên máy bay trực thăng, tương tự cũng chia làm hai chiếc máy bay trực thăng.

Triệu Ly Nông đã chủ động tách khỏi Giang Tập, để nếu một người gặp sự cố, người khác có thể có cơ hội vào Uyên đảo.

Tấm ván dài đã được vươn ra ngoài, các cánh máy bay trực thăng đã bắt đầu chuyển động.

Lúc này máy bay đã chuyển sang một bên, quay đầu lại có thể nhìn thấy sương mù dày đặc bồng bềnh trên biển, thực vật dị biến thấp thoáng trong đó như ẩn như hiện, giống như quái vật biển cố thủ cao ngất, âm u khổng lồ, khiến cho người ta sinh ra ý lạnh, phảng phất bất cứ lúc nào thân thể khổng lồ đó cũng có thể truy đuổi theo, nuốt chửng hủy diệt mọi thứ.

“Mang dù vào lưng.” Diệp Trường Minh giúp Triệu Ly Nông thu hồi dây đeo an toàn, nhắc nhở cô: “Nếu phát sinh va chạm, lúc nhảy xuống nhớ kéo cái này ra, tôi sẽ tìm được em.”

“Vâng.” Triệu Ly Nông cúi đầu nhìn dây lưng trong tay anh, gật đầu.

Bọn họ ở trên chiếc máy bay trực thăng thứ ba, bên trong ngoại trừ Triệu Ly Nông và Diệp Trường Minh, còn có Nghiêm Tĩnh Thủy, Ngụy Lệ, cùng với Đồng Đồng và Hà Nguyệt Sinh, còn có thêm Tả Hoa.

Những người khác đều ở trên một chiếc máy bay trực thăng phía sau, đợi tấm ván dài rút lại thì cất cánh.

Giờ khắc này, đột nhiên xảy ra biến hóa!

Cùng lúc đó, Triệu Ly Nông như cảm thấy có gì đó, quay đầu nhìn qua cửa sổ, ở khu vực biển phía dưới tựa hồ có một con cự thú hồng hoang thức tỉnh, các xúc tu lướt qua giống như quỷ ảnh bắt đầu tập kích.

Chiếc máy bay trực thăng phía trước bị đánh trúng, cánh quạt trong nháy mắt bị hủy hoại, bốc lên một làn khói đen dày đặc, ầm ầm rơi xuống.

Tất cả mọi người đều bất ngờ, còn chưa kịp phản ứng gì, khóa ván dài đã bị một tiếng cạch mở ra, máy bay trực thăng chậm rãi cất cánh như thường lệ.

Triệu Ly Nông nằm nhoài trước cửa sổ, nhìn sương mù dày đặc phía xa, trái tim cô giống như bị người siết chặt, chỉ nhìn thấy hai chấm đỏ, một trước một sau, giống như những sao băng trong đêm rơi vào Uyên đảo, thậm chí không có một tiếng súng vang lên.

“Anh!” Nghiêm Tĩnh Thủy không thể tin được chỉ trong thời gian ngắn như vậy, toàn bộ đội số 1 đã bị diệt sạch, nhưng cô ấy ngoại trừ tiếng thứ nhất thất thố, sau đó thì liền trầm mặc, chỉ có hàm răng nghiến chặt mới lộ ra manh mối.

… Cô ấy đã sớm biết rằng ra ngoài thực hiện nhiệm vụ sẽ cửu tử nhất sinh.

Tuy nhiên, đây không phải là kết thúc.

Một khắc trước, rõ ràng các xúc tu kia còn đang tấn công hai chiếc máy bay trực thăng trên Uyên đảo, ngay sau đó, dưới đáy biển đột ngột xuất hiện một vật thể khổng lồ, tạo thành cơn sóng, toàn bộ mặt biển như bị khuấy động, nước biển nhấn chìm các loài thực vật dị biến giữa Uyên đảo và trên đất liền.

Trời đất phảng phất như được nối lại với nhau, cả thế giới đều u ám ảm đạm, tràn đầy tuyệt vọng, cơn sóng thần gợi lên làn gió biển, thổi tan một tầng sương mù, lộ ra một con quái vật hình tròn với vô số xúc tu lăn lộn trên mặt biển phía dưới.

“Bạch tuộc?” Ngụy Lệ híp mắt, cố gắng nhìn rõ hơn.

Bức tường sóng bắt đầu hạ xuống, nhưng một chiếc xúc tu đã xuyên qua những con sóng, nhắm thẳng vào chiếc máy bay chưa kịp bay lên cao, phi công đã cảm nhận được nguy hiểm, cố gắng kéo lên cao gấp, máy bay đã nghiêng gần 90 độ, cabin phía sau không đóng cửa, các loại vật tư liên tục rơi xuống, nhưng vẫn không nhanh bằng xúc tu.

Những xúc tu dày cuốn lấy cabin, liền muốn kéo trở lại.

Diệp Trường Minh mở cửa sập, đặt súng cối, nhắm bắn vào các xúc tu.

Bắn.

Với một tiếng nổ, bắn trúng vào một đoạn của xúc tu, cắt đứt một nửa phần thịt của xúc tu.

Phi công điều chỉnh máy bay, cố gắng lao ra khỏi các xúc tu đang quấn quanh, đến cuối cùng khi lao ra, hai cánh đã bị hư hại, lao thẳng xuống đất.

Tim của Triệu Ly Nông lại lại nhảy lên lần nữa, mấy người sư huynh còn ở bên trong!

Máy bay lao xuống đường băng, thân máy bay vẫn đang cố gắng điều chỉnh, cuối cùng tấm ván dài cũng duỗi ra, vào thời khắc sống còn chiếc máy bay trực thăng thứ tư cất cánh thành công, ngoài cửa cabin còn có một sợi dây thừng treo phi công.

Chiếc máy bay lao thẳng xuống đường băng và phát nổ ngay lập tức, từ đầu máy bay bắt đầu phát nổ và bốc cháy, ngọn lửa lớn lan rộng, thực vật dị biến xung quanh bị thiêu hủy, nhưng trong chốc lát thì lại có thực vật dị biến mới mọc ra, thậm chí còn điên cuồng hơn trước.

Tả Hoa đang ngồi ở chỗ lái quay đầu lại: “Đội trưởng, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Tiến lên phía trước.” Diệp Trường Minh bảo Tả Hoa tiếp tục bay đến Uyên đảo.

——Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiến về phía trước.

Chân trời phía xa lộ ra một vệt ánh sáng trắng bạc, một tia sáng từ trên xuống dưới xuyên qua sương mù dày đặc màu xám trắng, giống như một tia hy vọng xua tan hắc ám.

Tuy nhiên, tia sáng này cuối cùng cũng chiếu vào con quái vật trên mặt biển, phơi bày bộ mặt dữ tợn của nó trước mặt mọi người.

Con quái vật bạch tuộc biển khổng lồ, với vô số xúc tu mang theo chất nhầy vặn vẹo lăn lộn trong bức tường sóng, những chùm màu cà phê đen mọc trên các xúc tu màu đỏ tía, trông rất sống động như lỗ tai thật, chất nhầy màu xanh lục không ngừng chảy ra khỏi tai.

“Đó là…” Ngụy Lệ kinh ngạc lẩm bẩm: “Lỗ tai người?”

Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm vào con quái vật trên biển: “Là nấm mộc nhĩ.”

Mặc dù những thứ này trông rất giống hình dạng tiêu chuẩn của lỗ tai người, nhưng chúng là nấm mộc nhĩ.
Bình Luận (0)
Comment