Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 50


Gần tới ngày khai giảng, Triệu Ly Nông không lên tàu đến Căn cứ nông học số chín, cô ở lại Căn cứ trung ương.

Viện nghiên cứu nông học Trung ương ở Thượng khu vẫn cao lớn sừng sững, người qua đường đều ăn mặc sạch sẽ, cho dù nhìn có vẻ vội vã, cũng khác với dấu vết của cuộc sống kham khổ trên mặt người qua đường ở Hạ nội thành.

Triệu Ly Nông chậm rãi bước vào cổng Viện nghiên cứu nông học, nhưng trước khi bước vào sảnh, không bất ngờ gì khi bị người chặn lại.

“Cô muốn làm gì?” Người bảo vệ ngăn cô lại, sau khi đánh giá từ trên xuống dưới thì hỏi.

“Tôi đến báo danh.

” Triệu Ly Nông kích hoạt quang não, mở thư mời ra.

Người gác cửa cẩn thận đọc thư mời, vẻ lãnh đạm trên mặt thu lại một chút, ngữ khí dịu đi, chỉ về phía bên phải: "Đi bên kia đăng ký đi, nhận được thẻ công tác sau đó có thể tiến vào.

"" Cảm ơn.

" Triệu Ly Nông đóng quang não lại, xoay người đi đến quầy lễ tân bên phải.

Sau khi nghe mục đích của cô, nhân viên tiếp tân hỏi: "Tên.

""Triệu Ly Nông.

"Lễ tân di chuyển đầu ngón tay gõ trên bàn phím, sau đó mở hồ sơ tư liệu của cô ra.

Sau khi nhanh chóng xem qua thì cúi xuống lấy ra một chiếc thẻ ID màu xanh nhạt đặt trên mặt bàn, thêm vài thao tác, lúc này đưa thẻ ID cho Triệu Ly Nông.

"Ra vào cần phải có thẻ công tác, nếu làm mất hoặc hư hao cần phải bồi thường một nghìn điểm, tổ đội 8-22 ở lầu tám, quẹt thẻ để đi lên.

" Lễ tân dừng một chút, nhìn về phía Triệu Ly Nông và hạ giọng, "Hy vọng công việc của cô thuận lợi.

"Triệu Ly Nông nhìn lễ tân, câu cuối cùng của đối phương lộ ra chút thiện ý khiến cô hơi kinh ngạc.

“Em trai của tôi cũng đang học ở Căn cứ nông học số chín.

” Lễ tân nhẹ giọng nói.

Ba chữ "Triệu Ly Nông" đối với nhà bọn họ rất quen thuộc, bản thân đối phương không phải là sinh viên nông học, tuy vào học viện nghiên cứu nông nghiệp, lương cũng khá nhưng mua đồ ăn cũng không được chiết khấu, đây vẫn là một khoản chi lớn.


Cho nên em trai của đối phương lựa chọn ngành nông học, hy vọng tương lai ít nhất có thể trở thành thợ trồng trọt.

“Cám ơn.

” Triệu Ly Nông so với vừa nãy càng trịnh trọng hơn.

Cô xoay người đi tới cổng, đặt thẻ công tác lên rồi quẹt, cuối cùng bước vào đại sảnh của Viện nghiên cứu nông học Trung ương.

Triệu Ly Nông không dừng lại ở đây lâu, quay người bước vào thang máy, cô đặt thẻ công tác lên màn hình cảm biến hình chữ nhật màu đen, "bíp" một tiếng, một đạo ánh sáng màu xanh lam huỳnh quang sáng lên, trên đó có một hàng nút bấm, cô nhấn số "8".

Khi thang máy dừng lại, cửa hai bên mở ra, Triệu Ly Nông đi ra ngoài, thứ đầu tiên nhìn thấy là xung quanh có mấy dãy hành lang cực dài cực rộng, nhưng lại không có biển chỉ dẫn.

Cô do dự có nên liên lạc với Đan Vân hay không.

Sau khi bên kia gửi thư mời và tin nhắn đó, cũng không gửi tin nhắn nào khác cho Triệu Ly Nông.

Sinh viên Triệu?La Phiên Tuyết vừa ra khỏi phòng thí nghiệm phân tích dữ liệu, cô ta đã bận rộn gần hai tháng, nhưng cô ta không thể tìm thấy một loại thực vật dị biến có sự biến hóa tương ồng như vậy, một số nghiên cứu viên trong viện nghiên cứu đã quyết định rằng lần trước chỉ là một việc hi hữu, ngầm bảo cô ta từ bỏ.

Để có một đội ngũ nghiên cứu một loạt thực vật dị biến Viện nghiên cứu nông học, rất tiêu tốt nhân lực và vật lực, điểm này cô ta không thể không thừa nhận.

Sau khi La Phiên Tuyết làm xong phần kiểm tra phân tích cuối cùng vào hôm nay, cô ta định dừng lại để đệ trình báo cáo, nhưng không ngờ lại gặp Triệu Ly Nông ở đây.

Cô ta rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Triệu Ly Nông, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhìn vào ngày tháng trong quang não, mới biết mình đã quên cái gì, vô cùng ảo não: trước đây cô ta muốn mời đối phương vào đội của mình, nhưng bây giờ lại bỏ qua.

Triệu Ly Nông cũng có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy La Phiên Tuyết, cô ta trông gầy hơn trước rất nhiều, thậm chí dưới mắt còn có vết thâm đen, vừa lúc cô có thể thuận tiện hỏi đường: “Xin chào, xin hỏi đến tổ đội 8-22 đi như thế nào?"Đi thẳng đến cuối hành lang bên phải, sau đó rẽ trái, ở đó có biển chỉ dẫn tổ đội.

" La Phiên Tuyết chỉ phía sau Triệu Ly Nông và hỏi, "Sinh viên Triệu, cô đã gia nhập đội ngũ của nghiên cứu viên Đan à?"Triệu Ly Nông gật đầu.

"Vậy từ giờ chúng ta cũng là đồng nghiệp.

" La Phiên Tuyết mở mã liên lạc ra, "Để lại phương thức liên lạc nhé? Câu hỏi lần trước tôi đã được lợi rất nhiều, sau này chúng ta có thể trao đổi với nhau.

" Đối phương hiền hòa hơn nhiều so với tưởng tượng, Triệu Ly Nông không có lý do từ chối, liền bật quang não và thêm đối phương.

"Tôi còn phải đi viết báo cáo, đi trước nhé.

" La Phiên Tuyết mỉm cười, chào cô rồi bước vào thang máy.

Triệu Ly Nông đi theo con đường do La Phiên Tuyết chỉ, quả nhiên ở phía sau hành lang, cô nhìn thấy một tấm bảng kim loại trên cửa, trên đó có viết hai chữ "8-22".


Cô xuyên qua lớp kính có thể nhìn thấy tình hình bên trong, văn phòng rộng lớn được chia làm hai khu vực, bên trái hẳn là văn phòng, bên phải có các loại dụng cụ và giá đỡ bàn thí nghiệm.

Có chút quen thuộc.

Nhìn dụng cụ thí nghiệm bên trong, Triệu Ly Nông không khỏi nhớ đến phòng thí nghiệm trong thế giới của chính mình, trong lòng lập tức tràn ngập cảm xúc.

Cô nhắm mắt lại, hóa ra! cô thật sự rất hoài niệm đến cuộc sống lúc trước.

“Đứng ngốc ở bên ngoài làm gì?” Đan Vân không biết từ đâu xuất hiện, trên tay bưng một tách cà phê nóng hổi, đưa tay lướt qua cô quẹt thẻ trên thiết bị cảm biến trên cửa, sau đó cửa tự động di chuyển sang hai bên, "Vào đi.

""Cái kia ai, ngươi dẫn nàng ghi vào id.

" Đan vân đi vào, sẽ theo ngón tay một cái nghiên cứu viên đạo.

Triệu Ly Nông nghe lời đi theo vào, năm ngoái trong cuộc gọi video, cô đã gặp qua đốối phương, nhưng cô không biết rằng đối phương là Đan Vân.

"Cậu kia, đưa cô ấy đi thiết lập ID.

" Đan Vân đi vào, chỉ ngón tay vào một nghiên cứu viên nói.

“Đội trưởng Đan, cô ấy là ai?”“Một thành viên mới, người sau này sẽ làm việc trong tổ của chúng ta.

” Đan Vân nhấp một ngụm cà phê, ngồi vào bàn làm việc, cúi đầu viết gì đóNghiên cứu viên do dự một lúc, chủ động nói với Triệu Ly Nông: "Tôi tên là Khang Lập, một nghiên cứu viên sơ cấp, tôi sẽ thiết lập ID cho cô trước.

"Triệu Ly Nông đưa thẻ công tác của mình cho Khang Lập.

Anh ta đi tới cửa, bắt đầu thiết lập ID truy cập, không tránh khỏi nhìn thấy thông tin Triệu Ly Nông, anh ta r3n rỉ một tiếng, quay đầu nhìn cô: “Cô chính là ID phiên bản tàn sát AAA nông dân tiểu Triệu?”"Vâng.

" ID trên trang web diễn đàn trung ương của Triệu Ly Nùng đã tự động thay đổi thành Cán bộ trồng trọt số 168.

Khang Lập cũng chỉ cảm thán một câu như vậy, sau khi nhập thông tin truy cập và trả thẻ công tác lại cho Triệu Ly Nông, anh ta quay lại làm việc trong khu vực thí nghiệm.

Triệu Ly Nông cầm thẻ công tác đứng đó một lúc lâu, nhưng không ai để ý đến cô, Đan Vân vẫn bận rộn ngồi ở bàn làm việc mà không hề ngẩng đầu lên.

Không phải xa lánh, chỉ là không ai quan tâm đ ến sự tồn tại của cô.


Cuối cùng, Triệu Ly Nông nhìn xung quanh, nhìn thấy một chiếc bàn bụi bặm ở góc bên trái của văn phòng, sau khi dọn dẹp xong, cô ngồi đó và nhìn các nghiên cứu viên đang làm thí nghiệm ở phía đối diện.

Có thể là phân tích tác nhân gây bệnh trên cây trồng bị bệnh.

Không biết qua bao lâu, Đan Vân đột nhiên đứng dậy, nhìn xung quanh, cuối cùng ném bản thảo văn kiện trong tay cho Triệu Ly Nông: “Sắp xếp nó lại một chút, sau đó chuyển nó cho tổ đội thu mua của căn cứ số tám.

”“Tổ đội thu mua?" Triệu Ly Nông cầm văn kiện lên, vội vàng nhìn lướt qua, đó là kế hoạch trồng trọt của năm nay, nhưng nó hơi lộn xộn và thô kệch.

Đan Vân nhìn thấy bàn làm việc trống rỗng của cô, quay đầu lại nói với Khang Lập: "Buổi chiều, cậu đi lấy một máy quang não văn phòng đặt trên bàn của cô ấy, nhớ tạo số tài khoản mới.

""Vâng, tổ trưởng.

” Khang Lập nói xong, chẳng biết vì sao nhìn Triệu Ly Nông một cái nhìn đồng tình.

Đan Vân gõ vào một chiếc bàn khác: "Cô đến đây trước đi, sử dụng máy quang não văn phòng này, trong đó có địa chỉ của tổ đội thu mua.

"Triệu Ly Nông cầm phần bản thảo văn kiện, ngồi vào bàn làm việc kia, cô mở bản thảo ra định phân loại trước, Đan Vân đã chạy đi với ly cà phê chưa uống xong.

Cô nhìn xuống bản thảo văn kiện, đó là về kế hoạch trồng trọt của căn cứ thứ tám trong năm nay, liên quan đến việc mua hạt giống, dụng cụ giâm cành và thuốc nông nghiệp.

Cơ sở thứ tám chịu trách nhiệm trồng hương liệu và thuốc nhuộm, bao gồm nhiều loại liên quan đến hoa cỏ.

Chữ trên bản thảo rất ngúy ngoáy, hơn nữa nội dung còn rất tùy ý, Đan Vân đã viết về kế hoạch trồng trọt của căn cứ thứ tám trong năm nay, nhưng suy nghĩ của bà cực kỳ nhảy vọt, cứ viết bất cứ thứ gì bà nghĩ ra được.

Đặc biệt là thuốc nông nghiệp, những cái tên phức tạp bà liền viết tắt.

Người bình thường xem trong thời gian nhắn sẽ không thể hiểu được.

Nhưng đây không phải là vấn đề đối với Triệu Ly Nông, chỉ cần cô hiểu suy nghĩ của Đan Vân là gì, cô có thể tự mình sắp xếp lại kế hoạch mà không cần bản thảo.

Về phần thuốc nông nghiệp, cô không cần phải lên trang web để kiểm tra từng thứ một, tiện tay cô cũng có thể viết ra tất cả.

Vào lúc 11:40 trưa, Triệu Ly Nông xác nhận rằng toàn bộ kế hoạch không có vấn đề gì, sau đó gửi nó đến tổ đội thu mua của căn cứ số tám bằng máy quang não văn phòng.

Vừa kịp giờ nghỉ trưa.

Triệu Ly Nông không có về nhà, từ nội thành lên Thượng khu rất xa, đi xe cũng mất nhiều thời gian, vì thế buổi tối cô mới có thể về.

Căn tin của Viện nghiên cứu.

Triệu Ly Nông mua một suất ăn giá rẻ, ngồi ăn bên cửa sổ ở tầng một, cô thấy nhiều nghiên cứu viên với màu sắc sẫm hơn đi lên tầng hai và tầng ba, ở tầng một hầu như là công nhân viên bình thường cũng giống cán bộ trồng trọt như cô.

Lần trước Nghiêm Tĩnh Thủy dẫn bọ họ đi chính là lên tầng ba.

“Cốc cốc…”Triệu Ly Nông nghe thấy tiếng kính vang lên, theo bản năng cau mày nhìn ra ngoài, lại nhìn thấy Diệp Trường Minh vừa mới rút tay về, không khỏi sửng sốt.


Người thanh niên này hôm nay mặc bộ đồng phục thủ vệ giả màu đen, giữa hai người cách một tấm kính, cô thậm chí có thể thấy rõ cổ áo hắn thấm đẫm máu, bởi vì máu đã sượt lên trên cổ hắn.

Diệp Trường Minh duỗi tay kia ra, trên lòng bàn tay đặt một thanh chủy thủ ba cạnh mới rất ấn tượng, hắn bắt gặp ánh mắt của Triệu Ly Nông, nhếch miệng nói: "Ra đây.

"Triệu Ly Nùng quay đầu trở lại, chăm chú đem thức ăn trên bàn ăn đến miếng cuối cùng, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài.

Trong khoảng thời gian này, Diệp Trường Minh không gõ cửa kính nữa, chỉ dựa vào đó chờ đợi.

Thanh chủy thủ mà hắn yêu cầu đã sớm có, nhưng Diệp Trường Minh phải nhận nhiệm vụ đi ra ngoài, hôm nay vừa hoàn thành nhiệm vụ, đi ngang qua căn tin của viện nghiên cứu, hắn tình cờ thấy Triệu Ly Nông đang ngồi bên cửa kính.

Cô thật kỳ lạ.

Diệp Trường Minh đã cảm thấy như vậy ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Ly Nông, cô dường như đã tách biệt khỏi mọi người.

“Anh bị thương ở chỗ này.

” Triệu Ly Nông đi ra, tiếp nhận thanh chủy thủ ba cạnh trong tay Diệp Trường Minh, do dự giơ ngón tay chỉ vào phía dưới cổ của hắn.

Diệp Trường Minh rũ mắt liếc nhìn xuống cổ, sau đó ngước mắt lên: “Không phải máu của tôi.

”“Ừ.

”Nếu không phải máu của hắn, cũng không có gì để nói nữa.

Triệu Ly Nông không quen giao thiệp với những người như Diệp Trường Minh, đối phương quá oai phong, khí thế sắc như dao.

“Lưỡi dao được tẩm thuốc.

” Lúc hai người đi ngang qua, Diệp Trường Minh đột nhiên nhắc nhở, “Sử dụng cẩn thận.

”Triệu Ly Nông bối rối, đang định hỏi hắn bôi thuốc gì, nhưng chỉ nhìn thấy người thanh niên nhảy một cái lên phía sau của chiếc xe địa hình bọc thép hạng nặng, chỉ để lại bóng lưng.

Cô đứng đó một lúc, nắm chặt cán của thanh chủy thủ, rút lưỡi dao ra khỏi vỏ.

Triệu Ly Nông nhìn xuống thanh chủy thủ ba cạnh, nó rất mới, màu xám bạc với tông màu lạnh, rõ ràng sắc bén hơn so với thanh chủy thủ đã qua sửa chữa mà cô đã mua trước đó, nhẹ xoay một cái, ánh sáng phản chiếu từ cạnh của con dao, chói mắt dị thường.

Cô đánh giá trong chốc lát, tay đột nhiên dừng lại, nhìn vào một cái rãnh trên thanh chủy thủ ba cạnh, phía trên có viết chữ.

Triệu Ly Nông nhìn kỹ, cuối cùng nhìn thấy những gì được khắc trên đó, đó hẳn là đánh số thứ tự.

——không hai.

.

Bình Luận (0)
Comment