Edit & beta: Rya
Có hai dấu hiệu quan trọng của thực vật dị biến, một là sinh trưởng đột ngột nhanh chóng, vượt xa thực vật bình thường, hai là nó sẽ tấn công con người, ăn máu thịt con người.
Nhưng cây rau mùi hiện tại trồng được đều không có dấu hiệu đó, chỉ là mùi nồng đậm hơn một chút.
Đúng vậy, trên thực tế mùi nồng hơn rất nhiều.
Bị mùi nồng khiến cho tỉnh giấc, Ngụy Lệ đứng dậy vội vàng dùng khăn tay bịt mũi, nghe thấy cuộc nói chuyện liền cúi người ôm Tiểu hoàng kê vào trong lòng: “Nhường đường nhường đường, Tiểu Lệ nhất định sẽ phân biệt được!”
Ngụy Lệ nói như vậy, mọi người đều đồng loạt đưa mắt vào Tiểu hoàng kê trong tay cô ấy.
Đội viên của đội số 0 thật sự nhường đường cho Ngụy Lệ đi vào.
Ngụy Lệ đặt con Tiểu hoàng kê lên khung gỗ, nhẹ nhàng dùng tay đẩy mông nó, kích động nói: “Tiểu Lệ, đi đi!”
Tiểu hoàng kê giơ móng vuốt đi hai bước, còn chưa tới gần rễ rau mùi, cả cơ thể con gà liền không xong, loạng chà loạng choạng xoay người, phóng xuống đất rồi lao ra ngoài, một bên cánh còn che đầu.
Mọi người: “…”
Rau mùi này, gà cũng không ăn!
Ngụy Lệ ấn hai ngón tay trỏ lên tắc mũi của mình, nói một cách đồng cảm: “Có vẻ như Tiểu Lệ cũng ghét rau mùi.”
Máy dò thương hiệu Tiểu hoàng kê mất đi hiệu lực.
Cuối cùng, Triệu Ly Nông quay lại lấy cây kéo và ống nuôi cấy, nhìn cây rau mùi đang phát triển bình thường, nói: “Tôi cần phải cắt lá để quan sát.”
Lời tuy nói như vậy, nhưng mọi người đều hiểu cây rau mùi này có gì không đúng lắm.
Diệp Trường Minh không để Triệu Ly Nông lại gần, lấy kéo từ trong tay cô, răng rắc cắt mấy nhánh rau mùi, sau đó quay đầu hỏi cô: “Còn cần bao nhiêu nữa?”
Triệu Ly Nông nói: “Đủ rồi.”
Cô tiếp nhận ống nuôi cấy trong tay của Diệp Trường Minh, xoay người đặt nó lên bàn thí nghiệm.
Mùi đặc biệt của rau mùi chủ yếu đến từ chất hoạt chất aldehyde có trong nó, Triệu Ly Nông đã phải mất một thời gian để phân tách các thành phần hóa học của lá rau mùi đã cắt, quả nhiên chất aldehyde trong loại rau mùi này vượt xa tiêu chuẩn.
“Rau mùi bị dị biến.” Triệu Ly Nông tháo găng tay ra, nói: “Nó không tấn công người, nó không phát triển nhanh chóng, nó chỉ làm tăng cường mùi vị.”
Côn Nhạc đang ngồi xổm bên cạnh rau mùi, ch ảy nước miếng: “Có ăn được không?”
Triệu Ly Nông: “… Phải làm thí nghiệm trên động vật mới biết được.”
Mấy người họ không ở Viện nghiên cứu nông học, cũng không mang chuột bạch ra ngoài.
Côn Nhạc tiếc nuối nói: “Tôi có thể ăn hai cân rau trộn với rau mùi sống.”
Những người khác nhìn anh ta như một kẻ bi3n thái.
“Không nhìn ra anh khẩu vị nặng như thế.” Ngụy Lệ đã bị sốc: “Rau mùi là thứ khó ăn nhất trên thế giới.”
Nhưng vì mùi của cây rau mùi này tăng lên rất nhiều, nên không còn con muỗi nào trong lều bọn trại của họ nữa, ngay cả khối đất nhỏ trồng rau bên cạnh cũng không cần bắt côn trùng, đều bị hút chết.
Về phần mọi người, ngày nào cũng nghe lâu bất giác không cảm nhận được mùi nữa, ngay cả Ngụy Lệ cũng đã quen.
Tuy nhiên, cuối cùng cây rau mùi kia vẫn bị xử lý, Triệu Ly Nông đã bứng nó ra, cho vào trong lọ và đậy kín lại.
Ở hướng Tây Bắc, mảnh đất này hầu như mỗi ngày đều thay đổi, thực vật tranh giành nhau chen lấn sinh trưởng, thực vật dị biến cũng bắt đầu tăng lên, cũng may có đội số 0 giải quyết hết từng chút một.
Trong khoảng thời gian này, Triệu Ly Nông cũng chiết xuất các thành phần độc hại của một số thực vật dị biến cấp B, lại đem đi đối phó với các thực vật dị biến ở các đẳng cấp khác nhau.
Phải nói rằng bên ngoài căn cứ, sự đa dạng của các mẫu thực vật dị biến đã tăng vọt, Mấy người Triệu Ly Nông mỗi ngày đều đã phân tích những hàng mẫu này, sau đó chiết xuất các hoạt chất, cuối cùng đã đưa ra một kết luận rõ ràng.
Tế bào thực vật dị biến cấp B sinh sôi nảy nở nhanh hơn tế bào thực vật dị biến cấp C, vì vậy chiết xuất thành phần từ rễ cây dị biến cấp B có thể đầu độc thực vật dị biến cấp dưới B, thậm chí gây ra một số tổn thương cho thực vật dị biến cấp B, nhưng không phải mỗi loại đều có hiệu quả.
Mấy người Triệu Ly Nông chỉ có thể tạm thời ghi lại những cây dị biến tương ứng với sự khắc chế.
…
“Bùm-boom–”
Dường như có tiếng tim đập mạnh mẽ nhảy lên bên tai, còn kèm theo tiếng chất lỏng ùng ục lưu chuyển.
Triệu Ly Nông đang nằm ngủ nghiêng trong lều đột nhiên tỉnh lại, phút chốc mở mắt ra, vẻ mặt thất thần trong giây lát, sau đó chậm rãi cử động cái đầu, rời khỏi chiếc do áo khoác dày gấp thành, áp tai vào mặt đất cách một lớp vải lều.
– yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Triệu Ly Nông nghe một lúc vẫn không nghe thấy gì, những thanh âm kia càng giống như ảo giác trong ác mộng, cô xoay người khoát tay lên trán, mở to hai mắt nhìn đỉnh lều tối đen như mực, nhưng không có cách nào ngủ tiếp.
Bọn họ đến Khâu Thành đã hơn hai tháng, kỳ nghỉ của đội số 0 sắp kết thúc, đăng ký báo danh sát hạch nghiên cứu viên ba năm một lần cũng sắp mở, bọn họ quyết định sáng mai sẽ trở về Căn cứ trung ương.
Trong khoảng thời gian này, mọi việc diễn ra suôn sẻ, nhưng cô đối với hai hàng tuyết tùng vẫn còn canh cánh trong lòng.
Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm lều vải một lúc, cuối cùng cũng đứng dậy, cô liếc nhìn Ngụy Lệ bên cạnh, cẩn thận vén chiếc chăn mỏng rồi bước ra khỏi lều vải.
Ánh trăng sáng trong, rải rác trên mặt đất, dịu dàng lại thanh tao.
Triệu Ly Nông đứng ở ngoài lều vải, còn chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy Diệp Trường Minh đứng ở trước xe địa hình, đường đao tựa ở trên tay anh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Triệu Ly Nông chủ động gật đầu với anh, sau đó đi tới trước bàn thí nghiệm.
Đồ vật trên bàn thí nghiệm đã được thu dọn sạch sẽ, cô cũng không mở hộp đựng đồ mà chỉ lấy nhật ký quan sát ra.
Nhật ký quan sát thực vật dị biến này đã được lấp đầy đến 2/3, Triệu Ly Nông lật trang đầu tiên, xem các loại thực vật dị biến mà cô ghi chép.
Cô xem không tính là chậm, mỗi khi lật một trang, nội dung tương ứng có thể lập tức hiện ra trong đầu cô.
Trong đêm trăng, ngoại trừ tiếng bước chân của đội tuần tra ở phụ cận, tiếng côn trùng kêu trên cỏ, thì còn lại là tiếng lật trang sách của cô.
Vẫn còn quá ít.
Triệu Ly Nông lật đến tờ cuối cùng, nhìn chằm chằm vào trang giấy trống không mà xuất thần: hiểu biết của cô về thực vật dị biến giống như lầu các trên không, không có nền tảng.
Cô nhớ cuộc trò chuyện giữa Trương Á Lập và những người khác trước đây, rằng trên Uyên đảo có một cơ sở dữ liệu.
Cơ sở dữ liệu đó không chỉ chứa thông tin về thế giới trước khi dị biến, mà còn có thông tin về nhiều loài thực vật dị biến được thu thập bởi thế hệ các nghiên cứu viên đầu tiên.
Triệu Ly Nông cầm bút máy, vô thức viết lên trang giấy trắng: Uyên đảo, tuyết tùng, núi Thạch Hoàng… Khâu Thành.
Cô luôn cảm thấy như còn thiếu hụt một cái gì đó then chốt.
Tầm mắt Diệp Trường Minh rơi vào vị cán bộ trồng trọt trẻ tuổi đứng chếch ở phía đối diện, đây không phải là lần đầu tiên cô tỉnh dậy lúc nửa đêm.
Dị sát đội chỉ hộ tống các nghiên cứu viên cao cấp, nhưng các nghiên cứu viên cao cấp có tổ đội riêng của họ, vì vậy ngoại trừ số ít các nghiên cứu viên cao cấp đó, Diệp Trường Minh cũng đã gặp rất nhiều nghiên cứu viên trung cấp.
Hầu hết những người này được chia thành hai loại, một loại có trình độ và lai lịch hỗn hợp, họ sợ hãi đi theo ra ngoài, chỉ muốn quay trở lại an toàn. Một loại còn lại có tham vọng, muốn lập một số thành tích, nhất quyết lao ra tiền tuyến.
Cô… không giống với họ.
Thời thời khắc khắc luôn nghĩ đến việc nghiên cứu thực vật dị biến, nhưng không nhìn thấy được dã tâm sâu xa trong đáy mắt, trái lại chỉ có loại tâm tình không thể nhìn rõ…
“Cậu cả đêm không ngủ à?”
Sáng sớm sáu giờ Nghiêm Tĩnh Thủy đã thức dậy, chỉ thấy Triệu Ly Nông đứng ở bên ngoài, tựa hồ đã thức dậy từ lâu, lập tức hỏi. Ngủ muộn dậy sớm, bản thân mình không thắng nổi cô!
“Không, chỉ là hơn bốn giờ thì mất ngủ.” Triệu Ly Nông thấy thế liền bật cười: “Gặp ác mộng.”
Nghiêm Tĩnh Thủy không biết có nên xen vào hay không: “Sao cậu hay gặp ác mộng vậy?”
“Tôi nghi ngờ là suy nghĩ quá độ.” Hà Nguyệt Sinh đi ra chậm rãi duỗi người rồi nói.
“Em gặp ác mộng gì vậy?” Ngụy Lệ đứng dậy, việc đầu tiên làm là đi tới bên cạnh Tiểu Lệ, ôm Tiểu hoàng kê rồi đi lại hỏi.
Ánh mắt Triệu Ly Nông rơi trên mặt đất, sau đó ngước mắt lên: “Là một giấc mộng kỳ quái, không nhớ rõ.”
Mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc trên mặt đất, nhưng camera giám sát lắp đặt trên thân cây dướng dị biến cấp A không dọn đi.
“Ly Nông, những rau xanh này làm sao bây giờ?” Đồng Đồng nhìn ruộng rau hỏi.
Bởi vì Tiểu Lệ thường xuyên lang thang ăn sâu trong ruộng rau, thuận tiện bón phân ngay tại chỗ, rau xanh trong đó phát triển vô cùng màu mỡ.
Triệu Ly Nông nhìn đống rau chỉnh tề xanh mướt: “Mang hết đi.”
Những đống rau xanh này nếu không có dị biến, trên đường có thể ăn.
“Thật không nghĩ tới có một ngày tôi sẽ ở bên ngoài căn cứ lâu như vậy.” Trước khi đi, Hà Nguyệt Sinh thở dài.
Đồng Đồng gật đầu tán thành: “Kỳ thật, ở ngoài căn cứ cũng không đáng sợ như vậy.”
“Đó là bởi vì có đội số 0.” Ngụy Lệ vươn tay ôm lấy Nghiêm Tĩnh Thủy, cười nói: “Còn có tiểu Nghiêm của chúng ta.”
Nghiêm Tĩnh Thủy trực tiếp phủ bỏ cánh tay Ngụy Lệ đang khoát lên vai mình: “Đừng táy máy tay chân.”
Ngụy Lệ cong môi, kéo dài khoảng cách giữa hai người: “Hừ!”
Trước khi lên xe rời đi, Triệu Ly Nông còn quay đầu liếc mắt nhìn vị trí cây dướng dị biến cấp A ở phía sau.
Không tới ba tháng nữa, toàn thân cây dướng đổ nát vốn có thể thấy được rõ ràng, sớm sẽ bị các thực vật khác chiếm lĩnh, cả thân cây sụp đổ cũng bị các dây leo quấn lấy, thỉnh thoảng còn có thể tìm thấy các loại nấm bên dưới…
…
“Đây là cái gì?”
Tào Văn Diệu đang dựa vào ghế, nhấm nháp một tách trà ngon, mở mạng nội bộ của Viện nghiên cứu nông học Trung ương, trong hai ngày qua, các nghiên cứu viên đã đăng ký báo danh sát hạch, còn không ít nghiên cứu viên sơ cấp đang chuẩn bị tham gia sát hạch thăng cấp, ông ta đã có một vài ứng cử viên, khi thăng chức lên nghiên cứu viên trung cấp, sẽ được đưa vào trong tổ đội của ông ta.
Ông ta nhìn tổng thể tên của những người báo danh, đều là thủ hạ dưới quyền của các nghiên cứu viên cao cấp, không có gì mới mẻ.
Tào Văn Diệu thuận tiện mở danh sách tên của nghiên cứu viên sơ cấp đã đăng ký, mỗi cái tên trên danh sách đều gắn với số thứ tự của căn cứ số mấy, nhìn vào là biết được xuất xứ của các cán bộ trồng trọt đã đăng ký báo danh.
Ông ta nhìn thoáng qua hàng của Căn cứ nông học thứ chín, lập tức phun ra một ngụm trà nóng: “Làm sao dám?”
Tào Văn Diệu dùng sức đặt tách trà trong tay xuống, ngồi thẳng người, không thể tin đẩy kính mắt lên, nhìn chằm chằm hàng tên.
Để được thăng chức thành nghiên cứu viên sơ cấp không chỉ tham gia sát hạch là được, trong quá trình đó còn phải từng có thành tích của mình.
Bọn người Triệu Ly Nông này, họ có thể đạt được thành tích gì?
Bọn họ đều cho rằng mình là La Phiên Tuyết sao, tốt xấu gì thì La Phiên Tuyết cũng là do Nghiêm Thắng Biến đích thân đề cử, lại có La gia ở phía sau chống đỡ, cô ta cũng nhiều lần ra ngoài, trong tay có một số hạng mục có thành tích mới có thể thi đậu nghiên cứu viên sơ cấp.
Triệu Ly Nông chỉ dựa vào thuốc bột hoa tulip kia sao?
Đáng tiếc cấp độ hiệu quả không cao, mặc dù được Nghiêm Thắng Biến khen thưởng thì đã là gì.
Tào Văn Diệu tặc lưỡi đứng dậy đi tìm viện trưởng.
“Viện trưởng, nhìn những người đến từ Căn cứ số chín này đi, bọn họ từng người từng người đều bị điên hết rồi.” Tào Văn Diệu đi đến bên cạnh Lý chân Chương: “Chỉ mới ra ngoài có mấy tháng, cảm giác có thể lên thiên đường.”
Lý chân Chương sắc mặt không tốt lắm, hừ lạnh một tiếng: “Năm nay, sát hạch nghiên cứu viên các cấp sẽ gia tăng độ khó, đừng nói mấy người bọn họ, người của chúng ta chưa chắc có thể thăng lên.”
Tào Văn Diệu sửng sốt:”Thật sao?”
“Cuộc họp kế tiếp sẽ thông báo.” Lý chân Chương không nhịn được mà mắng một câu: “Nghiêm Thắng Biến chính là không muốn chúng ta dễ chịu!”
Trong khi bọn họ đang chờ đợi cuộc họp, đoàn người của Triệu Ly Nông cuối cùng đã trở về Căn cứ trung ương.
Đường về so với lúc đi khi trước nhanh hơn, đặc biệt tránh cây liễu rũ dị biến cấp A ở Khâu Thành và khuẩn thể nấm nhầy dị biến cấp A ở Quế Sơn, mọi thứ đều thuận lợi.
Đội số 0 đưa người đến cổng của Viện nghiên cứu nông học Trung ương, sau đó quay đầu rời đi.
“Tiểu Triệu, cố gắng lên đi.” Côn Nhạc đứng trên xe bán tải hét lớn: “Sau này sẽ cùng chúng tôi đi ra ngoài.”
Diệp Trường Minh xuyên qua kính chiếu hậu nhìn ở lối vào của Viện nghiên cứu nông học, thấy Triệu Ly Nông phất tay nói cẩn thận, sau đó anh thu lại tầm mắt, nhìn về phía trước.
Mấy người họ mang theo hộp rương chứa đồ cùng đi vào Viện nghiên cứu nông học Trung ương.
Theo thông lệ, Triệu Ly Nông với tư cách là người dẫn đầu đội ngũ, cần phải nộp báo cáo tóm tắt cho Viện nghiên cứu nông học.
Trên đường đi cô đã sớm viết xong, khi trở lại Viện nghiên cứu nông học, cô liền trực tiếp gửi sang cho Đan Vân thông qua hệ thống mạng.
Mặt khác, tất cả các hàng mẫu cần phải giao nộp cho Viện nghiên cứu nông học, trước là đăng ký và phân loại, sau đó sẽ gửi lại cho tổ đội nghiên cứu của bọn họ.
Năm người nhóm Triệu Ly Nông đi đến đại sảnh, cô đến gần cửa sổ, trong khi Hà Nguyệt Sinh và những người khác mở túi, hộp đựng đồ của bọn họ và chờ.
“Đây là cái gì?” Nhân viên đăng ký liếc nhìn hộp đựng đồ Triệu Ly Nông lấy ra, cúi đầu lật sổ ghi chép, mở nắp bút hỏi.
Triệu Ly Nông trả lời: “Hạt giống cây dướng dị biến cấp A.”
Nhân viên đăng ký cúi đầu vừa đọc vừa viết: “Dị biến cấp A…”
Đọc giữa chừng, nhân viên đăng ký đột nhiên ngẩng đầu lên: “Hạt giống gì?”
“Hạt giống cây dướng dị biến cấp A.” Triệu Ly Nông đưa tay lấy cái lọ xoay một vòng, để lộ nhãn dán mà cô đã dán lên, để cho nhân viên đăng ký có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhân viên đăng ký đột nhiên lùi lại, nhìn chằm chằm vào cái lọ trên cửa sổ, lại chỉ vào Triệu Ly Nông: “Cô, cô!”
Vẻ mặt vặn vẹo, nhân viên quay người, trực tiếp ấn chuông cảnh báo của tòa nhà Viện nghiên cứu nông học.