Trận sát hạch tiếp tục cho đến rạng sáng.
Danh sách phải một tuần sau mới công bố, trong thời gian này ngoài các công việc cần thiết, Viện nghiên cứu nông học Trung ương còn cần cập nhật thông tin tư liệu của các thí sinh trúng tuyển.
Thí sinh nhận được giấy trúng tuyển theo thời gian trên thông báo có thể trực tiếp đến Viện nghiên cứu nông học Trung ương để lấy số hiệu và thẻ công tác.
Một tuần này, hầu hết thời gian Triệu Ly Nông đều ở nhà và không ra ngoài.
Mãi cho đến ngày công bố danh sách, cô mới nhận được giấy thông báo trúng tuyển, vừa đọc xong nội dung, trong nhóm năm người liền bùng nổ.
Bình khí xui xẻo: [Các huynh đệ tỷ muội, từ nay xin gọi tôi là nghiên cứu viên Ngụy! ]
Nghiên cứu viên Hà: 【←Xem nick name. ]
Đồng Đồng: [Tôi cũng đậu ^_^ ]
Bình khí xui xẻo: [Từ nay về sau chúng ta là đồng nghiệp, ngày mai gặp mặt nhớ gọi tôi là nghiên cứu viên Ngụy. ]
Sau khi nhiều mấy người họ nhảy múa điên cuồng một lúc, Nghiêm Tĩnh Thủy cuối cùng cũng xuất hiện bàn bạc
Nghiêm nỗ lực: [ Báo danh tại Viện nghiên cứu nông học Trung ương lúc 9 giờ sáng mai, đừng quên. ]
AAA nông dân Tiểu Triệu: [Được.]
Triệu Ly Nông rút lui khỏi nhóm, đứng trong phòng ngủ một hồi, sau đó xoay người đi tới phòng khách.
Phong Hòa đang ngồi trên ghế sofa đọc sách.
"Con đã thi đậu nghiên cứu viên sơ cấp." Triệu Ly Nông ngồi ở bên cạnh bà, bật quang não và chuyển thông báo cho Phong Hòa.
Phong Hòa đóng sách lại, mở thông báo ra nhanh chóng xem, ngước mắt nhìn Triệu Ly Nông, vui vẻ cười: “Tiểu Nông, con làm được rồi.”
Triệu Ly Nông nắm tay Phong Hòa, cụp mắt xuống: “Ngày mai con sẽ đi báo danh."
"Được." Phong Hòa thở dài, "Mẹ không ngờ con chỉ trong vài tháng con có thể vào Viện nghiên cứu nông học Trung ương, những năm này là mẹ làm lỡ dỡ con."
Triệu Ly Nông lắc đầu, và cô ấy hỏi: "Mẹ có muốn cùng con đến Viện nghiên cứu xem không?"
Phong Hòa ngẩn người: "Viện nghiên cứu có thể cho người nhà vào không?"
Tất nhiên là không, trừ khi đó là người nhà của một nghiên cứu viên cao cấp.
Triệu Ly Nông nói: “Chúng ta có thể ở bên ngoài đi dạo một chút, sau này nếu có cơ hội, con sẽ dẫn mẹ vào. Thành khu có mấy quán ăn ngon, ngày mai con dẫn mẹ đi xem?”
Phong Hòa do dự một chút, cuối cùng từ chối: "Tiểu Nông, ngày mai là ngày đầu tiên đi báo danh. Tuy rằng trước đây con đã làm việc ở Viện nghiên cứu, nhưng con vẫn cần giao thiệp với đồng nghiệp mới nhiều hơn, không nên tốn thời gian cho mẹ."
Triệu Ly Nông đang định mở miệng, Phong Hòa đã vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô: "Hơn nữa ngày mai mẹ còn có hai lớp phụ đạo, sau này có cơ hội, Tiểu Nông có thể đưa mẹ vào."
" ...Được."
Sáng sớm hôm sau, các nghiên cứu viên trung cấp và sơ cấp mới được thăng chức đã vội vã đến đại sảnh của Viện nghiên cứu nông học Trung ương.
Lần này, nhân viên đã lịch sự hơn rất nhiều.
“Năm nay, chỉ có hai người thông qua nghiên cứu viên trung cấp.” Hà Nguyệt Sinh đứng xếp hàng phía sau Triệu Ly Nông, nhìn về phía trước nói.
"Những đợt trước đây có bao nhiêu người có thể thông qua?" Triệu Ly Nông nhớ rằng có hơn 20 nghiên cứu viên trung cấp trong toàn bộ Viện nghiên cứu, và cuộc sát hạch năm nay đã là lần thứ 11.
“Từ bốn đến sáu người.” Hà Nguyệt Sinh giải thích, “Vẫn có người rút lui giữa chừng.”
Triệu Ly Nông hiểu được, có lẽ là có thương vong sau khi làm nhiệm vụ.
Phía trước là hai nghiên cứu viên trung cấp mới, một người là La Phiên Tuyết, một người khác là Khang Lập.
Các tiền bối trong Viện nghiên cứu đối với sự thăng cấp của bọn họ không ngạc nhiên lắm, không cần phải nói, La Phiên Tuyết là do Nghiêm Thắng Biến đề cử. Về phần Khang Lập, anh ta nằm dưới quyền của Đan Vân, ai cũng biết rằng Đan Vân là người hào phóng nhất, cũng là người bao che nhất, nếu lọt vào mắt xanh của bà, đều có thể được phân đến các hạng mục trong tay bà.
“Bọn họ còn được phát súng kìa.” Đồng Đồng nhón chân nhìn xung quanh, có chút hâm mộ.
Ở phía trước, La Phiên Tuyết lấy thẻ công tác mới từ nhân viên, cập nhật thông tin nhận dạng của mình trên máy tính quang học, vội vã đi đến thang máy.
Vữa nãy cô ta cũng vội vã từ phía trên đi xuống.
“Nghiên cứu viên sơ cấp có thù vệ giả chuyên môn sao?” Triệu Ly Nông nghiêng đầu hỏi, cô nhớ rõ ngày đầu tiên mở mắt đã nghe tân sinh viên nói qua.
“Đúng vậy.” Nghiêm Tĩnh Thủy phía sau Hà Nguyệt Sinh nói như vậy, “Bất quá là thủ vệ giả trình độ bình thường.”
Mấy người: “…”
Bất kể thủ vệ đội kém cỏi như thế nào, đều so với bọn họ tốt hơn!
So với hai nghiên cứu viên trung cấp, số lượng nghiên cứu viên sơ cấp được nhận nhiều hơn, tổng cộng có mười lăm người, nhưng cũng ít hơn so với những năm trước.
Triệu Ly Nông theo hàng ngũ tiến lên, trình tự giống như thăng cán bộ trồng trọt, nhưng có đăng ký thêm một phần.
“Đây là thủ vệ giả phụ trách an toàn cá nhân của cô.” Nhân viên chỉ vào một tờ tư liệu nói: “Anh ta đang đợi ở Viện nghiên cứu, tiếp theo cô có thể liên hệ với anh ta, anh ta sẽ nghe theo lệnh của cô.”
Triệu Ly Nông tiếp nhận biểu thông tin tư liệu này, lại nhận thẻ công tác và áo khoác trắng từ nhân viên.
Kể từ đây, cô chính thức trở thành một nghiên cứu viên.
“Tiểu Triệu!” Khang Lập đang đợi ở bên cạnh, nhìn thấy Triệu Ly Nông đi ra hàng ngũ, lập tức vẫy vẫy tay hô.
Triệu Ly Nông đi tới: "Anh Khang ."
Khang lập ngày hôm nay rất cao hứng: "Lát nữa cùng đi lên nhé? Lần trước bài luận văn của em phát biểu, anh cảm thấy rất thú vị, dự định thử đi theo hướng đó, em có muốn cùng gia nhập không?"
"Là hạng mục gì?" Triệu Ly Nùng hỏi.
Khang Lập còn chưa kịp nói gì, Tào Văn Diệu cách đó không xa đi tới, cắt ngang bọn họ nói chuyện.
“Triệu Ly Nông.” Tào Văn Diệu vừa đi tới liền nhìn chằm chằm vào cô.
“Tào tổ trưởng.” Thấy đối phương muốn gây sự, Khang Lập theo bản năng đứng lên phía trước, “Chúng tôi có chuyện phải xử lý, cho nên đi trước.”
Tào Văn Diệu hừ lạnh một tiếng, vẫn ngăn ở trước mặt bọn họ, lúc này đột nhiên sắc mặt của ông ta thay đổi, lộ ra một nụ cười thân thiện mà quỷ dị: “Tiểu Triệu, cô có muốn đến tổ đội của tôi không?”
Khang Lập: “?”
Triệu Ly Nông trầm mặc hồi lâu: “Tôi làm việc ở tổ đội 8-22."
Vẫn duy trì nụ cười "thân thiện", ông ta nói một cách nhiệt tình, "Bây giờ cô đã được thăng chức thành nghiên cứu viên sơ cấp, tổ đội cũng có thể thuận tiện thăng cấp, nếu đến đội ngũ của chúng tôi, tôi bảo đảm sẽ không ngừng đưa hạng mục tới cho cô.”
Ông ta quang minh chính đại đào chân tường, còn giẫm lên Đan Vân.
Thể diện tuy quan trọng, nhưng Tào Văn Diệu quá thèm khát thực lực của Triệu Ly Nông, một người có tài như vậy, nếu ở trong đội ngũ của ông, nhất định đến ngày nào đó có thể nâng ông lên.
Trong mắt Tào Văn Diệu hiện lên một tia sắc bén, lấy tiền lệ của Nghiêm Thắng Biến, chỉ cần có người có thể cống hiến lớn, tương lai nhất định sẽ phi thăng thiên hạ.
"..." Triệu Ly Nông nhìn về phía sau Tào Văn Diệu, "Ngài có thể tự mình hỏi Đan tổ trưởng."
"Có gì cần hỏi, tôi biết Đan Vân rất rõ, bà ấy quá lười biếng, cô theo bà ấy sẽ không có tiền đồ gì." Tào Văn Diệu đẩy kính mắt, không chút áy náy nói.
“Thật sao?” Một giọng nói vang lên sau lưng ông ta.
Khóe miệng Tào Văn Diệu cong lên một tia châm chọc: “Đương nhiên rồi, bà ta chính là một người điên.”
Ông ta vừa nói xong chợt phát hiện giọng nói vừa rồi có chút quen tai, lập tức quay đầu lại.
Đúng như như đoán, Đan Vân đứng phía sau.
Tào Văn Diệu chột dạ lùi lại, tránh xa tầm tấn công của đối phương.
“Ngay cả mặt mũi ông cũng không muốn nữa?” Đan Vân tặc lưỡi một tiếng, “Đã quên lúc trước đã hại người khác như thế nào sao?”
“Lúc trước. . . Là bởi vì tôi không biết rõ về Tiểu Triệu.” Tào Văn Diệu càng nghĩ càng muốn kéo Triệu Ly Nông vào đội ngũ của mình, đó là một lựa chọn sáng suốt, "Bây giờ chúng ta phải cho tiểu Triệu một sự lựa chọn công bằng một lần nữa."
Đan Vân khịt mũi: "Thôi nào, đừng giả vờ trước mặt tôi, ông không phải muốn chiếm lấy lọ hạt giống cây dướng dị biến cấp A đó sao?"
Đôi mắt ẩn sau cặp kính của Tào Văn Diệu kịch liệt co giật, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh và kinh ngạc: "Cái gì mà hạt giống, nếu bà không nói, tôi còn quên mất."
Đan Vân không thèm để ý đến ông ta, nhìn Khang Lập và Triệu Ly Nông: "Chúc mừng thăng chức, buổi tối nay chúng ta sẽ tổ chức tiệc mừng."
Sát hạch nghiên cứu viên năm nay, người chiến thắng lớn nhất là Đan Vân từ Căn cứ số tám, nghiên cứu viên trung cấp mới lên chỉ có hai người, một trong số họ là tổ viên trong tổ của bà, năm người thăng chức lên nghiên cứu viên sơ cấp, miễn cưỡng xem như là người của bà. Nếu tính như thế, gần một nửa số người thăng chức năm nay đều là tổ viên của bà.
Một số nghiên cứu viên cao cấp khác, đừng nói rằng đã đỏ ngầu mắt, cũng kìm nén khẩu khí trong lòng.
Lúc đầu mọi người còn tưởng rằng thứ Đan Vân tiện tay rút ra là củ cải, nhưng hóa ra đó là nhân sâm, hơn nữa trên đuôi của nó có một chuỗi nhân sâm nhỏ.
Thật sự ... khiến người khó chịu và ghen tị.
“Tổ trưởng, hạt giống là có ý gì?” Triệu Ly Nông hỏi, lọ hạt giống cây dướng dị biến cấp A của cô vẫn còn ở trong phòng chứa đồ của Viện nghiên cứu.
Đan Vân đút hai tay vào túi áo khoác đen: “Bọn họ đều muốn có hạt giống dị biến cấp A mà cháu tìm được.”
Triệu Ly Nông cuối cùng cũng hiểu ra, nhìn Tào Văn Diệu đang ở đối diện, đối phương “thân thiết” như thế, thì ra là muốn lọ hạt giống dị biến cấp A của cô.
Sau khi Tào Văn Diệu bị vạch trần, ông ta cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ thu lại nụ cười thân thiết trên mặt, hếch cằm gật đầu với Triệu Ly Nông: “Những gì tôi vừa nói đều là sự thật, nếu đến tổ đội của tôi, tôi có thể cho cô có rất nhiều tài nguyên."
"Tài nguyên của ngài có tốt hơn của mẹ tôi không?" Sau khi đăng ký, Ngụy Lệ nhận thẻ công tác của mình và đi tới, cô ấy rất ngạc nhiên trước những lời của Tào Văn Diệu và lắc đầu, "Anh rể của mẹ tôi là Diệp tướng quân, anh họ của tôi là đội trưởng Dị sát đội số 0, tài nguyên của ngài có thể so sánh sao?"
Sắc mặt của Tào Văn Diệu lập tức tối sầm, hai mẹ con vẫn trước sau như một khiến người khác chán ghét.
Cuối cùng ông ta giận dữ bỏ đi.
“Tên Tào trọc đó da mặt cũng không muốn nữa.” Khóe miệng Đan Vân kéo xuống, sau đó bà quay đầu nhìn Triệu Ly Nông, “Tất cả các nghiên cứu viên cao cấp đều đang nhìn chằm chằm vào lọ hạt giống dị biến cấp A của cháu, muốn chia trát nó."
Triệu Ly Nông không nói gì, cô đang đợi nhưng câu nói tiếp theo.
Quả nhiên, Đan Vân tiếp tục nói: "Nếu như cháu không đưa cho ai, cô có thể giúp cháu cản người, mọi thứ đều là đồ của cháu. Bất quá lọ hạt giống đó không ít, có thể cho các nghiên cứu viên cao cấp một hạt, còn thừa lại bao nhiêu, cháu có đổi lấy các điều kiện khác."
"Hai cái lựa chọn, cháu có thể tự quyết định." Đan Vân vỗ vai Triệu Ly Nông, "Điều đó tùy thuộc vào suy nghĩ của cháu."
“Cháu chọn cái thứ hai." Triệu Ly Nông suy nghĩ một lúc thì nói.
Đúng như Đan Vân đã nói, trong cái lọ đó có rất nhiều hạt giống, cho dù có đem phân phát đi nữa thì cô vẫn còn một ít hạt giống.
Ngoài ra... Thêm một tổ đội, có thể có thêm một góc nhìn.
Mặc dù có thể có những tổ đội không chia sẻ thông tin, nhưng miễn là họ có thể tạo ra kết quả, điều đó tốt cho tất cả mọi người.
Đan Vân không ngạc nhiên, bà gật đầu: "Được, vậy cô sẽ thương lượng các điều kiện cho cháu, nhất định phải có một phòng thí nghiệm độc lập và hoàn chỉnh, còn có những điều kiện khác, cháu cũng có thể nói với cô nếu cần."
...
Việc khi sát hạch nghiên cứu viên kết thúc.
Hiện tại có quy định mới, nghiên cứu viên các cấp phải có kết quả ra ngoài thực hành, một số đội ngũ nghiên cứu viên trung cấp đã bắt đầu chạy ra ngoài căn cứ.
Sau khi nghe nói Triệu Ly Nông bởi vì có hạt giống cây dướng dị biến cấp A mà có được phòng thí nghiệm độc lập, cũng không có ít tài nguyên, tâm tư của một số nghiên cứu viên trung cấp đã động đậy.
Bọn họ nghe nói rằng một cây dướng dị biến cấp A ở Khâu thành đã chết đi, chính vì thế Triệu Ly Nông mới may mắn nhặt được một lọ hạt giống dị biến cấp A.
Hơn nữa, Viện nghiên cứu nông học Trung ương vừa công bố bản đồ phân bố mới của thực vật dị biến, thực vật dị biến cấp A khắp nơi bên ngoài căn cứ đều biến mất, ở Khâu Thành có một cây biến mất, một cây chết, hiện tại chỉ còn lại một cây liễu rũ dị biến cấp A.
Một số người cũng muốn đến Khâu thành để thử vận may.
Lỡ như... cây liễu rũ dị biến kia cũng biến mất thì sao?
Tuy nhiên, một tình huống không ai ngờ tới đã xuất hiện.