"Thật ghen tị." Ngụy Lệ nắm cái muỗng, chỉ về một vị nghiên cứu viên trong màn hình, hỏi Triệu Ly Nông đang đứng bên giường bệnh: "Em có biết ông ấy là ai hay không?"
Triệu Ly Nông theo ngón tay của cô ấy nhìn về phía màn hình, là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác blouse trắng, trên mặt nở nụ cười ôn hòa, nhìn như chỉ mới ngoài ba mươi tuổi, ông ấy đang đứng cạnh La Phiên Tuyết, hai người hình như đang nói chuyện gì đó.
". . . Nghiêm Thắng Biến?"
Ngụy Lệ kinh ngạc nhìn về phía Triệu Ly Nông: "Học muội, em cũng biết ông ấy?"
Triệu Ly Nông lắc đầu: "Em đoán thôi, vừa nãy tin tức nói ra tên của hai nghiên cứu viên."
Trong tivi, La Phiên Tuyết cùng người đàn ông này rõ ràng trở thành tiêu điểm của tất cả, cộng thêm với cái tên được bản tin đề cập đến, không khó đoán được ông ấy là ai.
"Học muội, đầu óc em nhạy bén thật đấy." Ngụy Lệ khen một câu, vừa nhìn về phía người đàn ông ôn hòa trong màn ảnh: “Nghiêm Thắng Biến năm nay hình như đã bốn mươi tám tuổi, nhưng nhìn còn rất trẻ. Bất quá, em đừng thấy ông ấy ôn nhu như vậy, kỳ thật rất lợi hại!"
Triệu Ly Nông hoàn toàn không biết căn cứ trung ương có những nghiên cứu viên nào, yên lặng nghe Ngụy Lệ nói. "Ông ấy thế nhưng là ác mộng của các thực vật dị biến đấy! Có biết súng của thủ vệ giả sử dụng hay không, viên đạn bên trong chính là do ông ấy . . ."
Ngụy Lệ nói rất cao hứng, kích động đập thẳng vào bắp đùi, kết quả bỗng vang lên một tiếng "Cùm cụp", cả người cô ấy cứng đờ, hoang mang nắm lấy tay của Triệu Ly Nông: “Học muội, chân của chị có phải bị gãy nữa hay không?"
Triệu Ly Nông cúi đầu nhìn lại: "Không có, chỉ có thạch cao bị nứt một mảng thôi."
Thạch cao trên đùi cô ấy vẫn chưa được tháo hết. Ngụy Lệ cúi đầu xem hướng chân của mình, thấy trên giường quả nhiên có thêm một mảnh thạch cao mảnh vỡ, thở phào nhẹ nhõm: “Chị mới vừa nói đến đâu rồi?"
Triệu Ly Nông lặp lại: "Viên đạn bên trong chính là do ông ấy. . ."
Ngụy Lệ nhất thời nghĩ ra, nói tiếp: "Viên đạn chính là do ông ấy nghiên cứu phát minh ra."
"Nghiêm Thắng Biến không phải nghiên cứu viên nông học?" Triệu Ly Nông hỏi.
"Là nghiên cứu viên nông học, nói chính xác hơn là ông ấy đã nghiên cứu phát minh ra thuốc bên trong viên đạn." Ngụy Lệ vung vẩy cái muỗng: “Năm đó khi thực vật dị biến, từng nhóm quân đội phải hy sinh xương máu để ngăn chặn thực vật dị biến, cố gắng chiến đấu vì địa bàn sinh tồn, nhưng kết quả không như hy vọng, những thực vật dị biến cấp C sinh trưởng quá nhanh, tính công kích quá mạnh mẽ. Mãi đến khi Nghiêm Thắng Biến xuất hiện, nghiên cứu phát minh ra đạn dược đặc biệt có thể giết chết thực vật dị biến, khi này con người mới có thể chiếm được Căn cứ trung ương, cho đến hiện tại mới đã xây dựng được tổng cộng mười cái căn cứ."
Triệu Ly Nông vô thức nhìn về màn hình tivi, nhưng tin tức trên màn ảnh đã chuyển sang người chủ trì.
"Lần này La Phiên Tuyết cùng với Nghiêm Thắng Biến đồng thời phối hợp nghiên cứu, khẳng định là một hạng mục rất lớn, tương lai nếu có thành quả, cô ấy đại khái sẽ trở thành một 'Nghiêm Thắng Biến' khác." Ngụy Lệ chắc chắn nói.
Lúc trước khi ở trên đường núi ngoài căn cứ, Triệu Ly Nông từng thấy thủ vệ giả dùng súng, sau khi bị viên đạn bắn trúng, trạch tất hầu như trở nên khô héo trong nháy mắt.
Lúc đó, Triệu Ly Nông tuy ở gần, nhưng trạch tất khô héo quá nhanh, cô thậm chí không thấy rõ toàn bộ quá trình. Bất quá vị nghiên cứu viên có thể nghiên cứu ra loại đạn dược như vậy, xác thực rất lợi hại.
"Cháu đã đánh rắm rồi sao?" Giữa lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên có một vị bác sĩ trung niên đi vào, nhìn thấy Ngụy Lệ đang ăn cháo, nghiêm túc hỏi.
"Cháu. . ." Ngụy Lệ ngẩng đầu thấy vẻ mặt nghiêm nghị của bác sĩ, nhất thời ấp úng: “Không có."
"Không phải đã nói sau khi đánh rắm mới có thể ăn thức ăn lỏng? Cháu đây là muốn làm gì?" Bác sĩ cau mày mắng: “Thường xuyên chạy đến bệnh viện, xem ra đều do cháu tự muốn thế!"
Ngụy Lệ cúi đầu nhìn bát cháo thơm ngát, nắm chặt cái muỗng, nhỏ giọng lầm bầm: "Còn chưa kịp ăn nữa."
Triệu Ly Nông bên cạnh thấy thế, đưa tay lấy lại bát cháo đặt ở trên tủ đầu giường: "Học tỷ, chờ chị. . . xong rồi hãy ăn."
Bác sĩ phiền muộn liếc Ngụy Lệ một cái: "Cậu đã bảo người đến tháo phần thạch cao còn lại cho cháu, nhanh cút khỏi bệnh viện một chút, cháu đếm thử xem 365 ngày cháu đã chiếm giường của bệnh viện bao nhiêu ngày rồi?"
Ngụy Lệ: ". . ."
Nói giống như là cô ấy yêu thích bệnh viện lắm vậy.
"Học muội, em đi về trước nhé, chờ khi chị hồi phục rồi sẽ mời em ăn cơm." Ngụy Lệ nói với Triệu Ly Nông.
Triệu Ly Nông gật đầu, không ở lại thêm nữa. . . .
Người vừa mới rời đi, bác sĩ đang đứng trực tiếp ngồi lên trên giường, thuận tiện đoạt lấy cái muống trong tay Ngụy Lệ, bưng cháo ở tủ đầu giường lên, bắt đầu uống lên cháo, mơ hồ hỏi: "Tân sinh viên?"
"Đan Trần, đó là cháo của cháu!" Ngụy Lệ cố gắng đoạt lại, nhưng liên lụy đến miệng vết thương trên bụng, không thể không một lần nữa dựa vào nằm.
"Lạnh rồi ăn cũng không ngon, chờ sau khi cháu thông khí, cậu lại mua cái khác cho, cả ngày nay cậu không có ăn cơm." Bác sĩ bưng cháo uống một hớp lớn: “Hỏi sao cháu không trả lời."
"Tân sinh viên, nông học ban C." Ngụy Lệ cảm thấy không vui nằm xuống: “Cậu hai, cháu thật đói bụng!"
Đan Trần rất nhanh uống hết bát cháo, lại cầm lấy quả táo ở trên tủ đầu giường: "Tại sao cháu lại biết tân sinh viên lớp nông học?"
"Cô ấy muốn mua phân gà, đúng lúc cháu đang bị gãy chân." Ngụy Lệ trợn tròn mắt, chậm rì rì nói: “Sẵn tiện nhờ cô ấy giúp làm một chút việc."
Đan Trần nghiêng người sang, đối mặt với Ngụy Lệ: "Nghiêm Tĩnh Thủy học ở ban A nông học, cháu không có chuyện gì thì đi làm quen với cô ấy một chút."
"Con gái của Nghiêm Thắng Biến? !" Ngụy Lệ trong nháy mắt đến sức lực, con mắt tăng một hồi biến lượng, tràn ngập xem trò vui hứng thú: “Cô ta đến Căn cứ nông học số chín làm gì? Còn Nghiêm Lưu Thâm đâu, cậu ta thì sao?"
Ngụy Lệ trước không nói cho Triệu Ly Nông, Nghiêm Thắng Biến có một cặp song sinh trai gái.
"Cháu thật đúng là . . . không thấy loạn không vui à." Đan Trần không nói gì, đứa cháu gái này rất thích xem trò vui, người thì luôn bị xui xẻo, mười lần có đến chín lần do ham vui mà có tai nạn.
"Này, không phải cậu hai mới vừa bảo cháu đi làm quen với Nghiêm Tĩnh Thủy?" Ngụy Lệ cảm thấy rất oan.
"Nghiêm Thắng Biến người đó xưa nay không làm chuyện vô ích, con gái hắn đến Căn cứ nông học số chín chắc là có tính toán gì, cháu tiếp xúc với cô ấy nhiều một chút." Đan Trần nói: “Với khối kiến thức của Nghiêm Tĩnh Thủy, cô ấy có thể trực tiếp đến những căn cứ khác để làm cán bộ trồng trọt, cậu hoài nghi chuyện này cùng với thực vật dị biến có liên quan."
Ngụy Lệ nhìn trần nhà phòng bệnh, vô cùng chân thành hỏi dò: "Cậu hai, cậu cảm thấy cháu có thể tra ra được sao?"
Đan Trần nắm quả táo tay một trận, suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi mình, sau đó đặt quả táo xuống, suy tư chốc lát, chân thành nói với Ngụy Lệ: "Xin lỗi, là cậu đánh giá cao cháu rồi."
. . .
Mấy ngày nay, cà chua trong ruộng lần lượt ra hoa.
Triệu Ly Nông đứng trên bờ ruộng, cúi đầu kiểm tra mặt sau mấy ngày khí trời, thời tiết ở Căn cứ nông học số chín hơi giống với khu vực Hoa Đông ở thế giới trước, tháng 5 cho đến hết tháng 6 có rất nhiều mưa.
Vừa đúng dịp cà chua bắt đầu kết quả. Cần phải đặc biệt chú ý ngập úng, nếu không cà chua rất dễ bệnh.
"Cà chua của tôi cũng ra hoa rồi!" Hà Nguyệt Sinh khom lưng kiểm tra cây cà chua, đột nhiên hét lên.
"Qua một thời gian ngắn, nó sẽ nở ra nhiều hơn." Triệu Ly Nông nhìn cây cà chua trong đồng: “Sau này sẽ có mưa rào, phải chú ý che mưa. Nếu không lúc đó phấn hoa trôi đi sẽ không thể thụ phấn, như vậy cũng không kết quả được."
"Thật sao?" Hà Nguyệt Sinh đứng dậy vò đầu: “Giáo sư nói vậy khi nào?"
Tay Triệu Ly Nông đang buông xuống bên người hơi động, mặt không biến sắc: "Ở tiết thứ hai của Khang giáo sư, trong phần bài giảng về sự phát triển của cà chua, phía dưới bức ảnh có phần chữ nhỏ, cậu không thấy à?"
Phía dưới bức ảnh quả thật có không ít chữ nhỏ, nhưng không có viết những thứ này.
Hà Nguyệt Sinh cố gắng nghĩ lại, thực sự không nhớ ra được liền từ bỏ: "Có thể lúc đó tôi đang tán gẫu với người khác."
Triệu Ly Nông bình tĩnh nói: "Lần sau đi học chăm chú nghe nhiều một chút."
Hai người ở trong ruộng một chút, sau đó bắt xe trở về nội thành.
Sau khi Triệu Ly Nông trở về phòng ngủ, kỳ lạ là chưa thấy Đồng Đồng trở về, theo lẽ thường giờ này cô ấy đã phải về tới rồi.
Một giờ sau, Triệu Ly Nông nhịn không được nhắn tin cho Đồng Đồng, hỏi vì sao cô ấy còn chưa trở về.
Đồng Đồng trả lời tin nhắn rất nhanh: [Tôi về ngay đây! ]
Triệu Ly Nông ngồi ở trên ghế, từ từ ngả người ra sau, người không sao là được. Ước chừng sau nửa giờ, cửa phòng ngủ bị mở ra, Đồng Đồng rốt cục đã về tới.
Đầu cô ấy đầy mồ hôi, trong tay nắm dây hoa hồng đi tới.
Triệu Ly Nông theo bản năng đứng dậy: "Đây là. . ."
Đồng Đồng liếc mắt nở nụ cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền, đem hoa đưa cho cô: "Đây là bông hoa nở đầu tiên trong tháng này, cho cậu."
Triệu Ly Nông đã thấy qua rất nhiều loại hoa, cũng từng trồng không ít hoa, cũng hái được rất nhiều, nhưng chưa bao giờ nội tâm lại cảm thấy phức tạp như vậy.
—— Có lẽ bông hoa này rất quý giá.
Tầm mắt cô nhìn thấy mặt Đồng Đồng thấm đầy mồ hôi, đưa cho cô ấy một tờ giấy lau: "Cậu về như thế nào vậy?"
Quy định thứ ba của nông trường là không thể mang theo cây nông nghiệp mà ngồi xe buýt. Đồng Đồng nhận lấy khăn tay lau mồ hôi, xấu hổ nói: "Tôi vốn là cho rằng hoa hồng đã cắt được mang lên xe, thế nhưng tài xế lại không cho."
"Vậy cậu đi bộ trở về?"
Đồng Đồng xua tay: "Tôi ngồi nhờ xe bạn cùng lớp, bất quá sau đó cô ấy có việc cần làm nên quay đầu trở lại, nên tôi đi bộ một chút."
Trời tháng năm cũng không nóng, đầu cô ấy chạy nhiều mồ hôi như vậy tất nhiên không phải đi một chút.
Nhưng Triệu Ly Nông không hỏi nữa, chỉ hỏi cô ấy: "Có thể đem nó vào nội thành sao?"
Đồng Đồng gật đầu: "Sau khi được kiểm tra thì có thể mang vào."
Triệu Ly Nông cụp mắt nhìn hoa hồng juice balcony trong tay, nghiêm túc nói với cô ấy: "Cảm ơn, nó rất đẹp."
"Tôi cũng thấy vậy." Đồng Đồng hết sức cao hứng: “Nó thật là đẹp, cậu ngửi xem, còn có mùi hương nhàn nhạt."
Triệu Ly Nông đương nhiên biết hoa hồng juice balcony tất nhiên là có mùi như thế nào, nhưng cô vẫn cúi đầu ngửi một cái giống như lần đầu tiên ngửi được hương thơm này, môi cô giương lên: “Rất dễ chịu."
Buổi tối, Triệu Ly Nông đi đến siêu thị ở căn cứ, cô mua một bình hoa nhỏ, cắm hoa vào trong bình. Từ sau khi cô đến nơi này, mỗi một điểm tích được đều dùng một cách khôn ngoan, nhưng đây là lần thứ nhất bỏ ra số số điểm “vô ích”, nhưng cô rất sẵn lòng.
"Ly Nông, hạt giống hoa hồng cầu vồng này thật không giống không juice balcony." Trước khi ngủ, Đồng Đồng nói với Triệu Ly Nông: “Vẫn chưa có nảy mầm."
"Cậu nên thường xuyên theo dõi trang web của căn cứ trung ương, có lẽ sẽ có bán hạt giống hoa hồng cầu vồng." Triệu Ly Nông nói: “Tôi cũng sẽ chú ý giúp cậu."
"Được."
. . .
Trưa ngày thứ hai đang lúc ở căn tin ăn cơm, Hà Nguyệt Sinh nghe nói Đồng Đồng đưa một cành hoa cho Triệu Ly Nông, chua xót nói: "Sao tôi lại không có?"
"Trước tôi có nói nở bông hoa đầu tiên sẽ tặng cho Ly Nông." Đồng Đồng cuống quít giải thích: “Nếu như Nguyệt Sinh cậu cũng muốn, vậy tôi. . ."
Triệu Ly Nông đánh gãy lời Đồng Đồng, nói: "Nếu cậu muốn có thể nhìn ảnh."
Cô mở quang não ra, đưa bức ảnh ngày hôm qua mình đã chụp cho Hà Nguyệt Sinh xem.
Hà Nguyệt Sinh: "?"
"Một đóa hoa có thể bán được không ít điểm, cậu đừng mơ tới." Triệu Ly Nông lạnh lùng nói.
Hà Nguyệt Sinh nhìn bông hoa thật xinh đẹp trên quang não một chút, lại quay đầu nhìn chằm chằm Triệu Ly Nông, thất vọng lắc đầu: "Tôi thật không ngờ cậu là người như vậy."
Đồng Đồng vội vã khuyên giải: "Không sao, chờ sau này ra hoa tiếp tôi sẽ cho Nguyệt Sinh."
Hà Nguyệt Sinh đắc ý nhìn Triệu Ly Nông, sau đó nói với Đồng Đồng: "Lần sau cà chua tôi trồng sẽ đem cho cậu ăn."
Triệu Ly Nông định nói gì đó, quang não chợt nhảy đến một tin nhắn mới.
Bình khí xui xẻo: [Học muội, chị xuất viện rồi! Chị mời em đi căn tin số một ăn cơm trưa! ]
AAA nông dân tiểu Triệu: [Học tỷ, em đang ăn cơm ở căn tin số hai. ]
Bình khí xui xẻo: [ À? Vậy. . . Buổi tối em có rảnh không? Đến cùng chúc mừng chị tứ chi đầy đủ xuất viện. ]
Triệu Ly Nông suy nghĩ chốc lát, cuối cùng đồng ý: [Được.]
"Không ăn cơm mà lại nói chuyện với ai đó?" Hà Nguyệt Sinh ngó đầu qua hỏi.
"Một học tỷ mời tôi ăn cơm tối." Triệu Ly Nông sau khi tắt quang não nói.
Hà Nguyệt Sinh hiếu kỳ hỏi: "Đi đâu ăn cơm?"
"Căn tin số một."
Hà Nguyệt Sinh tự đáy lòng giơ ngón tay cái lên: "Ngon đấy!"
Thức ăn ở căn tin số một, người bình thường có thể ăn không nổi.
. . .
Đây là lần thứ hai Triệu Ly Nông đến căn tin số một, cũng không quá xa lạ, khi đến buổi tối, Ngụy Lệ đã chờ sẵn ở cửa.
Lúc đi tới, Ngụy Lệ còn cố ý nhún ngảy hai lần, cô ấy cảm thán nói với Triệu Ly Nông: "Cảm giác đi trên hai chân thật tốt."
Triệu Ly Nông thầm nghĩ: Không bị xui xẻo nữa sẽ càng tốt hơn.
"Đi, chị mời em một bữa thịnh xoạn." Ngụy Lệ cầm lấy quang não: “Ngày hôm nay muốn ăn gì cứ gọi."
Triệu Ly Nông cũng không gọi nhiều, Ngụy Lệ thấy thế nên cố ý lấy thêm hoa quả đặt vào trong mâm của cô. "Em đừng khách khí, chị có rất nhiều điểm!"
Ngụy Lệ bưng mâm vừa đi vừa nói: “Tuy rằng trị thương tốn rất nhiều tiền, nhưng ngày hôm qua mẹ chị đã chuyển thêm một khoản bù rồi."
Triệu Ly Nông chỉ nghe, không nói gì nhiều. Hai người tìm chỗ trống ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện. Đương nhiên chủ yếu vẫn là Ngụy Lệ nói.
Triệu Ly Nông nhìn đảo qua những người ở căn tin số một, một phần các giáo sư của Căn cứ nông học số chín, còn lại là sinh viên nông học khá giả, tư thái của bọn họ so với đa số người đến căn tin số hai thoải mái hơn rất nhiều, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn.
Giống như nam sinh đang ngồi bàn phía sau Ngụy Lệ, trong tay anh ta đang cầm một chén trà thủy tinh, bên trong còn ngâm lá bạc hà, vẻ mặt rất khoan khoái.
Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm lá bạc hà trong chén trà thủy tinh, chậm rãi nhíu mày: Lá bạc hà này. . . mọc rễ sao.
"Em đang nhìn gì đó?" Ngụy Lệ không nghe thấy Triệu Ly Nông trả lời, ngẩng đầu thấy cô đang nhìn phía sau mình.
Triệu Ly Nông thu hồi ánh mắt: "Không có gì, chính là. . ."
Lòng hiếu kỳ của Ngụy Lệ rất mạnh, vẫn không nhịn được quay đầu nhìn lại phía sau, chỉ vừa mới nhìn đã có vấn đề xảy ra.
------------------
Xen vào phiếu tên sách, Tác giả có lời muốn nói:
Lá bạc hà mới được phao không lâu đã mọc rễ ~
Bức ảnh nước trái cây sân thượng bức ảnh đặt ở @ thiên Thiên Xích chân