Ngoại hình và âm thanh của một người sẽ thay đổi theo tuổi tác, nhưng ngữ điệu hầu như không thay đổi.
Một ông già ngoài bảy mươi có những vết hằn sâu của năm tháng trên khuôn mặt, dù đôi mắt có đẹp đến đâu thì cũng không còn trong veo, chỉ còn lại những thăng trầm của cuộc đời.
Triệu Ly Nông không thể nhìn thấy nhiều quen thuộc từ khuôn mặt này.
Ngoại trừ đối phương gọi "Tiểu Triệu” trước khi rời đi, ngữ điệu cực kỳ giống với sư huynh Giang Tập.
Khi sư huynh gọi tên cô, luôn kéo dài từ cuối cùng, vô tình mang theo một chút thân mật.
Lúc Triệu Ly Nông chạy đến, cô thật sự không chắc chắn, bởi vì trước đó Kỷ Chiếu dường như không có phản ứng gì với sự xuất hiện và tên gọi của cô.
Mãi đến tận hiện tại, khi cô nhìn hũ rượu trong tay đối phương.
—— Hũ rượu mà bọn họ từng chôn cùng nhau dưới cây hoa gỗ lim ở Khâu thành, nhưng đã biến mất không có tăm hơi.
Gần như mất kiểm soát, Triệu Ly Nông gọi lên sư huynh.
Kỷ Chiếu đứng ở cửa tay run rẩy, hai người nhìn nhau hồi lâu, ông ta xoay người đóng cửa lại.
Triệu Ly Nông tim đập cực nhanh, bởi vì đối phương không có lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, cũng không có phủ nhận, này có nghĩa là... Tất cả đều là sự thật sao?
Kỷ Chiếu cầm hũ rượu chậm rãi đi về phía sô pha, nhẹ nhàng đặt hũ rượu lên bàn trà, không dấu vết xoay quanh hũ rượu, để tờ giấy đỏ đối diện với mình, làm xong những thứ này, ông ta ngước mắt lên, hỏi: “Tiểu Triệu, cô trở lại có việc gì sao?”
Bình tĩnh ôn hòa, giống như một vị tiền bối bình thường hỏi thăm tiểu bối.
Cổ họng Triệu Ly Nông không hiểu vì sao khô khốc, nhưng khi cô nhìn chằm chằm vào mặt đối phương, rất nhanh ánh mắt lại trở nên kiên định: “Sư huynh Giang Tập, đã lâu không gặp.”
Cô vừa nói đến đây, cánh tay đang cầm chiếc gậy của Kỷ Chiếu liền siết chặt lại, nhưng ngay sau đó Triệu Ly Nông nhìn thấy sự cảnh giác đề phòng trong mắt ông.
"Ai ở phía sau lưng cô? Cô từ nơi nào tìm được tin tức trước đây của tôi?” Kỷ Chiếu híp mắt, vai lưng đều thẳng, bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, "Tên và khuôn mặt của cô đều cố ý biến thành dáng vẻ như bây giờ, là muốn đến tiếp cận tôi?"
Triệu Ly Nông không khỏi im lặng, cô rất vui mừng nhưng lại có chút không nói nên lời.
Vui mừng là vì Kỷ Chiếu thật sự là sư huynh của cô, nhưng không nói nên lời là vì sư huynh lại cho rằng cô đã phẫu thuật để sửa thành dáng vẻ của mình.
Một lúc sau, cô chỉ vào hũ rượu trên bàn trà: “Cây hoa gỗ lim ở Khâu thành, năm đó chúng ta cùng nhau chôn, không ai biết.”
Kỷ Chiếu không lên tiếng, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Triệu Ly Nông có thể cảm thấy như vậy là không đủ, tiếp tục bổ sung: "Trước khi niêm phong tế đàn, anh đã lén lút uống một ngụm, còn nghĩ rằng em không biết.”
Kỷ Chiếu, hoặc là nói chính là Giang Tập, da mặt giật giật, lão giả suýt chút nữa không còn giữ được phong độ: "Câm miệng!"
Đây là triệt để thừa nhận rằng mình là Giang Tập.
“Sư huynh.” Lần đầu tiên Triệu Ly Nông lộ ra nụ cười chân thật nhất từ trong lòng: “Em còn tưởng rằng chỉ còn lại một mình em.”
Giang Tập chỉ có thể khẽ thở dài: “Đừng đứng nữa, lại đây ngồi đi.”
Trước đây Triệu Ly Nông là người nhỏ tuổi nhất trong phòng thí nghiệm, được các sư huynh sư tỷ chăm sóc nhiều nhất, tuy Giang Tập giờ đã già đi nhưng khi gặp lại, họ như trở về thuở ban đầu.
Nhưng cảnh còn người mất, Giang Tập đã già rồi, không còn là chàng trai trẻ như xưa nữa.
Thấy Triệu Ly Nông nhìn mình chằm chằm, Giang Tập cười khổ: "Sư huynh già rồi sao? Ngay cả sư huynh mà em cũng không nhận ra.”
"Người đều sẽ già đi." Triệu Ly Nông giải thích, "Em đã quá lâu chưa từng thấy sư huynh."
Nói đến đây, sắc mặt Giang Tập trở nên nghiêm túc: “Tiểu Triệu, em xuyên không sao?”
"Quãng thời gian trước anh có điều tra tư liệu của em, còn nghĩ rằng đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, Triệu Hiền có thể đã nghe nói về em ở đâu đó, vì vậy con gái của ông ấy cũng đặt tên này cho em.” Giang Tập nói, "Nhưng các người quá giống nhau, bài luận văn đăng trên trang web của Viện nghiên cứu anh cũng đã đọc, vẫn luôn cảm thấy phong cách từ ngữ rất giống với em năm đó, vì vậy hôm nay anh muốn nhân cơ hội này gặp mặt.”
Đã kiểm tra, có nghĩa là không có tư liệu không có vấn đề gì cả.
“Sư huynh, sau khi em từ trên bờ ruộng té ngất đi thì đã xảy ra chuyện gì?” Triệu Ly Nông hỏi ra vấn đề trong lòng vẫn luôn giấu kín.
Giang Tập biến sắc, thật lâu sau mới mở miệng nói: "Em... Đột nhiên phát bệnh, giáo sư suốt đêm đưa em vào bệnh viện, cứu mấy ngày, cha mẹ em sau đó cũng tới, cuối cùng mới quyết định bỏ máy thở, chúng ta... tất cả đều đến dự đám tang của em.”
Triệu Ly Nông Thật sự không có ý thức về cái chết của chính mình, lúc đó khi cô mất tỉnh không có chút đau đớn, cô chỉ nghĩ thầm, chẳng trách sư huynh lại nghi ngờ vừa rồi cô có mục đích khác, lại hỏi cô có phải là xuyên không tới đây không.
“Cái kia hẳn là xuyên không rồi.” Triệu Ly Nông nói, người của cô đều không còn, cô chỉ có thể là con gái của Triệu Phong Hòa.
Có rất nhiều điều trên thế giới này không thể dùng lẽ thường phán đoán.
"Sau này, có đôi khi anh cảm thấy, em đi rồi cũng là chuyện tốt, không cần nhìn thấy thế giới hỏng bét như vậy.” Giang Tập cười khổ nói.
“Bất quá.” Giang Tập nhìn Triệu Ly Nông vẫn như bốn mươi năm trước, trong mắt hiện lên vài phần nhẹ nhõm, “Có thể gặp lại được sư muội, anh rất vui.”
Ông ta liên tục ho khan vài tiếng, Triệu Ly Nông có chút luống cuống tay chân, muốn rót nước cho ông ta, bất quá đã bị Giang Tập chặn lại.
“Không sao, một lát là tốt hơn.” Giang Tập nắm lấy cổ tay Triệu Ly Nông, “Đáng lẽ chúng ta nên gặp nhau sớm hơn, nhưng anh nghe nói ở Viện nghiên cứu nông học Trung ương có một nghiên cứu viên trẻ tuổi rất giỏi, thế nhưng những năm này anh đều ở đây tịnh dưỡng, không tìm hiểu kỹ."
Trong lòng ông ta có chút hối hận, nhưng không có biểu lộ ra hết.
Lúc trước khi La Liên Vũ muốn hạ thủ với một nghiên cứu viên sơ cấp, Giang Tập không quan tâm, ông ta không can thiệp vào những vấn đề này, chỉ cần một đoàn đội hoàn chỉnh để phát triển nhân tố tăng trưởng và kim gen, nhưng ông ta không ngờ rằng người này lại là sư muội.
Giang Tập di chuyển hũ rượu, chỉ tờ giấy đỏ có viết tên cho Triệu Ly Nông: “Tiểu Triệu, em xé nó ra, chúng ta đã đồng ý cùng nhau uống.”
“Là sau khi tốt nghiệp.” Triệu Ly Nông duỗi tay ra, đưa tay bưng hũ rượu tới, "Em còn chưa kịp tốt nghiệp.”
"Nếu không phải ngoài ý muốn, em hẳn là đã tốt nghiệp đi.” Giang Tập ngửi rượu đã mở ra, "Có mùi thơm của rượu, chắc sẽ không bị hỏng, sau khi em đi, anh đã đào nó lên, cẩn thận cất giữ trong nhiều năm.”
"Khó trách em đi Khâu thành đào không thấy."
“Em còn đào qua à?” Giang Tập cười đẩy hai cái ly đến cho cô rót đầy.
Triệu Ly Nông rót đầy ly, sau đó nhớ tới một chuyện: “Sư huynh, anh không mang theo album em tặng sao?”
Giang Tập cầm ly rượu, cụng ly với cô: “Năm đó đột nhiên xảy ra chuyện, anh cũng không có thời gian. Sau khi thu dọn đồ đạc, anh đã bị triệu tập đi, đồ vật cũng không mang theo nhiều, anh vốn tưởng rằng khi chết rồi sẽ đem hũ rượu này cùng tế cho chúng ta, không ngờ...”
Ông ta cười ha ha, giơ tay uống một hớp rượu: "Không nghĩ tới cả đời vẫn có thể cùng nhau ngồi uống rượu tế đàn này."
Triệu Ly Nông ngửa đầu uống một hớp, tự mình rót đầy rượu, tiếp tục uống, dùng sức uống rượu hỏi: “Sư huynh, giáo sư cùng với các sư huynh sư tỷ khác đâu?”
Cô không hỏi cha mẹ của mình, hơn nữa sư huynh cũng sẽ không biết.
Giang Tập dừng lại, trầm mặc hồi lâu, chỉ nói ba chữ đơn giản: “Không ở đây.”
“Thật sao?” Triệu Ly Nông thấp giọng nói, “Nhiều năm như vậy cũng là bình thường.”
Nói thì nói như thế, nhưng viền mắt của cô lại đột nhiên đỏ lên.
“Tiểu Triệu.” Giang Tập vươn tay vỗ vỗ áo vest, ngẩng đầu nhìn trần nhà, “Mười năm đầu dị biến quá tàn khốc, những người ở tiền tuyến như chúng ta mỗi ngày đều sống như thể đó là lần cuối cùng. Bất quá, giờ đây với sự trợ giúp của nhân tố tăng trưởng và kim gen, cuộc sống của chúng ta sẽ dần tốt đẹp hơn".
Không hỏi vì sao bọn họ không ở đây, Triệu Ly Nông muốn giữ cho mình một chút ảo tưởng, có thể giáo sư cùng với các sư huynh sư tỷ cõ lẽ chỉ là sinh, lão, bệnh, tử bình thường mà thôi.
Giang Tập nhìn về phía Triệu Ly Nông: "Sư huynh tuy lớn tuổi, nhưng bây giờ em cũng trở về rồi, lúc trước người giáo sư coi trọng nhất chính là em, Tiểu Triệu, em nhất định có thể làm nên chuyện.”
“Có nhu cầu gì cần hỗ trợ, cứ liên hệ trực tiếp với anh.” Giang Tập nói, "Đừng để ý về La Liên Vũ, phần lớn thành công hạng mục của cô ta đều dựa trên các ghi chú nghiên cứu của anh.”
Có lẽ ông ta đã quá vui mừng, vì thế cứ lảm nhảm rất nhiều lời khuyên cho Triệu Ly Nông.
"Sư huynh, em phải đi xuống, Diệp đội trưởng còn chờ ở phía dưới.” Triệu Ly Nông một mình uống gần hết hũ rượu, Giang Tập sức khỏe không tốt nên uống rất kiềm chế.
"Trên đường cẩn thận.” Giang Tập chống gậy đứng lên, thật sâu nhìn Triệu Ly Nông, "Tiểu Triệu, có vấn đề gì nhớ tới tìm anh, tuy anh đã già rồi, nhưng vẫn có thể che chở cho em.”
Triệu Ly Nông nghe vậy: "Em biết, sư huynh đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Cuối cùng, hai người đã thêm liên lạc cho nhau, Triệu Ly Nông mới chuẩn bị rời đi.
Trước khi rời đi, cô quay lại và nói: "Sư huynh, anh đổi tên để tưởng nhớ em và giáo sư sao?”
Giang Tập lắc đầu: "Bây giờ chỉ còn có giáo sư. Em vẫn còn sống.”
Triệu Ly Nông đứng trong thang máy, cụp mắt xuống để che đậy tất cả cảm xúc của mình. Cô còn có việc quan trọng hơn phải làm, không thể ở lại đây hồi tưởng ngày xưa, nhưng từ hôm nay, trong thế giới mới này, cô sẽ không cô đơn nữa.
——Cô còn có một vị sư huynh.
Ở dưới lầu, Diệp Trường Minh đang đứng cạnh chiếc xe địa hình, cuối cùng cũng nhìn thấy Triệu Ly Nông từ trong thang máy đi ra, khi cô đến gần, hắn liếc nhìn hàng mi ướt át của cô, không khỏi nhíu mày: “Em khóc à?”