Căn Cứ Nông Học Số Chín ( Dịch Full )

Chương 194 - Chương 194 - Cảm Ứng

Chương 194 - Cảm ứng
Chương 194 - Cảm ứng

Câu này hàm chứa quá nhiều ý nghĩa.

Triệu Ly Nông giật mình, theo bản năng tạm dừng, quay sang nhìn sư huynh bên cạnh.

“Tiếp tục xem đi.” Giang Tập vẻ mặt nghiêm túc nắm lấy cánh tay cô, “Em nên biết chân tướng.”

Triệu Ly Nông hiếm khi do dự, sư huynh cùng Triệu Phong Hòa đều xác nhận năm đó cô đã xảy ra chuyện, không khác gì đã chết, hiện tại cầu dầu tiên trong video do giáo sư lưu lại đã khẳng định cuối cùng cô đã tỉnh.

Rõ ràng có một vấn đề gì đó đã xảy ra.

Trong một khoảnh khắc, cô không muốn lật ổ hình tượng của giáo sư trong lòng mình.

“Xem tiếp.” Giang Tập trực tiếp đẩy bàn tay của Triệu Ly Nông đặt trên bàn phím, bấm tiếp tục phát.

Màn hình lại bắt đầu chuyển động, Triệu Khiên Minh trong video so với trong ấn tượng của Triệu Ly Nông già nua hơn rất nhiều, nhưng ông vẫn quắc thước như cũ, rõ ràng đã đặc biệt chăm sóc mái tóc của mình, giáo sư trong ký ức của Triệu Ly Nông, bình thường khi làm việc đều là tự do, phiêu theo gió tự nhiên

"Hôm nay là năm dị biến thứ năm, ngày 12 tháng 6."

"Nếu như trò có thể xem video này, có nghĩa là thầy đã không còn nữa. Có lẽ trò đã biết dị biến là gì, có thể cũng không biết." Triệu Khiên Minh đưa tay điều chỉnh máy quay vài lần, hình ảnh lắc lư, nhắm vào khoang đông lạnh phía sau ông, cười nói, "Bất quá hiện bây bây giờ, trò vẫn nằm đó."

Triệu Ly Nông cũng nở nụ cười theo ông lão trong video.

"Giáo sư ở đây trước nói với trò lời xin lỗi." Trong video Triệu Khiên Minh đột nhiên nói: "Thầy vẫn luôn suy tư, năm đó bức trò lưu lại có phải là việc làm đúng đắn hay không."

Triệu Ly Nông ngẩn ra, nụ cười trên khuôn mặt nhạt đi, cô lặng lẽ nhìn người giáo sư của mình.

"Theo tốc độ mở rộng nhanh chóng của con người, công nghiệp hóa ngày càng cao, vô số loài động thực vật đã tuyệt chủng hoặc đang đối mặt với nguy cơ tuyệt chủng. Trong những năm gần đây, loài người đã ít nhiều thức tỉnh và có ý thức sửa chữa loại hành vi tùy ý xâm phạm bừa bãi vào các khu vực tự nhiên này." Triệu Khiên Minh ở màn hình trước mặt, âm thầm thở dài, "Đáng tiếc đã quá muộn, có người phát hiện ra một số loài thực vật bắt đầu có những biến hóa dị thường."

"Sự biến hóa dị thường này rất nguy hiểm, có thể dột ngột gây ra thương vong nghiêm trọng."

"May mắn thay, số lượng rất ít ỏi, lại xuất hiện ở những khu vực hẻo lánh không có người ở, nhưng rất nhanh chúng tôi đã ý thức được trái đất đang tiến hóa, trở nên thích hợp hơn cho thực vật sinh trưởng, nếu cứ tiếp tục phát triển như thế, tương lai sẽ phát sinh chiến tranh."

“Trận chiến vì sự sống còn giữa còn người và thực vật.”

“Thế là một hạng mục tuyệt mật bắt đầu được chuẩn bị từ trước, một số trường đại học hàng đầu đã bí mật lên kế hoạch đào tạo và tuyển chọn những chuyên gia nông học ưu tú nhất, để tương lai sau này có thể cùng tồn tại với thực vật dị biến.”

Triệu Khiên Minh nói: "Khi trò nhập học lần đó, hạng mục này đã triển khai được mười năm, khi đó từ trong tay của thầy có mười ba nghiên cứu sinh tiến sĩ đã tốt nghiệp thành công, mười ba người này đã trải qua nhiều lần đánh giá, cuối cùng chỉ có một người đủ tiêu chuẩn để tiến vào hạng mục."

"Còn lại là sư huynh sư tỷ của trò vẫn còn chưa tốt nghiệp, tạm thời không nhắc tới."

"Hạng mục này tiêu hao lượng tài nguyên rất lớn, hết thảy trước hết phải vì chúng ta mở ra con đường."

"Hàng năm, sẽ có nhân viên đặc biệt chuyên sàng lọc những học sinh cao trung trúng tuyển hợp lệ đáp ứng nhu cầu của chúng tôi, tổng hợp các tố chất về bối cảnh, chỉ số thông minh và các năng lực phản ứng khẩn cấp. Sau mấy vòng đánh giá, cuối cùng chỉ có mười ứng cử viên đủ điều kiện, một nửa trong số họ đã đăng ký một chuyên ngành không liên quan gì đến nông học, trò là một trong số đó.”

"Bởi vì thành tích của trò rất cao, chúng tôi chỉ có thể nâng điểm chuyên ngành của trò, sau đó chuyển trò đến Học viện nông học." Triệu Khiên Minh nói, "Trong khoảng thời gian này, chỉ cần trò từ bỏ báo cáo nhập học, văn phòng tuyển sinh sẽ gọi điện thoại để cho trò đăng ký lại nguyện vọng 1, có ba người tình nguyện học lại cũng không đi chuyên ngành nông học, sau đó thì được đăng ký lại.”

Nhưng Triệu Ly Nông đã không chọn học lại, cô chọn báo cáo nhập học.

Vị trí tỉnh nơi Triệu Ly Nông ở có rất ít thí sinh trúng tuyển điểm cao, lúc này chỉ cần động tay động chân một chút, lúc đó mọi người đều cho rằng cô không may mắn.

"Cố chấp mang theo trò, thầy đã hối hận qua hai lần." Triệu Khiên Minh nói, chẳng qua ai cũng không nghĩ tới, Triệu Ly Nông sở dĩ nguyện ý nhập học, là bởi vì còn có cơ hội chuyển ngành, nhưng bọn họ đã lãng phí nhiều tâm sức như vậy, không thể dễ dàng để cô rời đi, "Lần kia tay của trò suýt chút nữa gãy, thầy sớm đã cùng cấp trên trao đổi trước, đồng ý cho trò chuyển chuyên ngành, nhưng trò vẫn không rời đi."

“Còn có một lần trò xảy ra chuyện ngày ấy.” Ông lão trong video cười khổ, “Trò nói sau khi tốt nghiệp sẽ đi làm, thầy biết trò là bị ảnh hưởng do cha mẹ trong nhà bị bệnh, thật lòng không phải không muốn ở lại, vì vậy trước để cho trò tạm hoãn tốt nghiệm, thầy đã sắp xếp người đi đón cha mẹ của trò, đồng thời chuẩn bị phương án trị liệu nhất, không ngờ trò đột ngột có chuyện.”

Giang Tập quay đầu nhìn Triệu Ly Nông: "Cha mẹ của em bị bệnh sao?"

Bọn họ chưa bao giờ nghe nói về sự việc này, năm đó nhìn thấy cha mẹ của Triệu Ly Nông gầy gò và xanh xao, còn tưởng rằng đó là nỗi đau mất con gái của họ, bây giờ nghĩ lại, sau vài ngày cũng thể gầy như vậy.

Triệu Ly Nông cụp mắt xuống, lúc đầu cô không nói với bất kỳ ai, sau khi cha mẹ lần lượt mắc bệnh, kiên quyết cầm cự không đi kiểm tra sức khỏe, chờ đến khi cô phát hiện được manh mối đưa bọn họ đi kiểm tra sức khỏe đã ở trong thời kỳ cuối, gia đình cần tiền chạy chữa, cô không thể là cô sinh viên vùi đầu vào đồng ruộng được nữa.

“Năm ngoái bọn họ đã rời đi rồi.” Triệu Khiên Minh trong video nói: “Trước khi đi, thầy đã nói cho bọn họ biết, trò có thể có cơ hội tỉnh lại, bọn họ rất vui vẻ.”

"Vào tháng ba năm dị biến thứ hai, thầy vô tình phát hiện khoang đông lạnh của trò đã bị hỏng, vốn chuẩn bị xong chuyện mai táng thì phát hiện trò vẫn còn nhịp tim rất yếu, sau khi kiểm tra thì xác nhận trò vẫn còn sống." Triệu Khiên Minh cười nói, "Trước khi dị biến, sư tỷ của trò còn đặc biệt mang hoa hồng Cầu Vồng mà trò đã dưỡng đem đến đây, để nó bồi tiếp ở cùng với trò, khi đó chúng tôi đều nghĩ rằng trò sẽ vĩnh viễn ở lại khoang đông lạnh.”

"Ban đầu chúng tôi không biết tại sao trò đột nhiên sống lại, nhưng chúng tôi rất nhanh đã phát hiện ra rằng máu của trò có nhiều vật chất mà người bình thường không có được. Nó có thể kích thích thực vật dị biến, có thể tăng tốc độ tử vong của bọn chúng, hoặc có thể khiến thực vật dị biến sinh trưởng nhanh hơn." Triệu Khiên Minh chỉ vào khoang đông lạnh phía sau, "Trước khi tình hình rõ ràng, chúng tôi chỉ có thể lần nữa đặt trò vào lại trong khoang đông lạnh."

"Nhưng thầy đã nhìn thấy được một tia hi vọng trong đó, có lẽ nhân loại chỉ có tiến hóa mới có thể tồn tại, mà đầu mối tiến hóa nằm trên cơ thể của trò."

"Năm đó, không ai ngờ rằng thực vật trên toàn thế giới sẽ đột nhiên bạo phát dị biến." Trong video, Triệu Khiên Minh đã thay quần áo, hiển nhiên đã qua thêm một đoạn thời gian, tóc tai cũng không còn được chải kỹ như trước đó. "Trước đó chúng tôi đã có có chuẩn bị trước kế hoạch, tình huống miễn cưỡng khá hơn các quốc gia khác một chút, nhưng vẫn không ngờ gặp phải tình huống nghiêm trọng nhất."

"Thế giới sụp đổ, trật tự hỗn loạn." Triệu Khiên Minh giơ tay nhìn quang não mới trên cổ tay, "Hôm nay là ngày 3 tháng 3 của năm dị biến thứ tám, may mà chúng tôi đã tìm được đột phá."

"Mấy năm nay, thầy cùng sư tỷ của trò từ trong máu của trò đã làm ra các loại thí nghiệm để chiết xuất huyết thanh, nhưng đều không có tiến triển, luôn luôn thiếu sót cái gì, nhưng hiện tại tìm được rồi! Biết nguyên nhân vì sao trò có thể sống lại lần nữa." Triệu Khiên Minh cầm một ống huyết thanh và đặt nó trước máy quay, "Đây là loại huyết thanh tốt nhất cho đến nay, đêm nay thầy sẽ tiêm vào cơ thể của một vị quân nhân tình nguyện, quá trình tiến hóa sắp bắt đầu."

"Còn có một loại huyết thanh, là đặt ở trong hộp bản thảo của thầy, bị tiểu Hòa giấu đi. Bất quá cái ống huyết thanh kia không đủ tinh khiết, là hàng đào thải, mấy ngày nữa thầy sẽ mang về xử lý."

“Tiểu Triệu, trò là đối tượng thí nghiệm số 0.” Ánh mắt của Triệu Khiên Minh tựa hồ có thể xuyên thấu qua màn hình nhìn thấy Triệu Ly Nông ở đầu bên kia, “Nhớ kỹ.”

Trong USB chỉ có hai đoạn video, Giang Tập cau mày: "Giáo sư không nói chiết xuất huyết thanh như thế nào."

Triệu Ly Nông: "...Có thể ở trong thư mục con khác."

Giang Tập ngay lập tức thoát ra, nhấp vào một thư mục con khác, ngay lập tức nhảy ra một loạt tập tin, bao gồm tất cả các kế hoạch của toàn bộ hạng mục tuyệt mật năm đó, còn có tập họp các loại thí nghiệm, quả nhiên cũng có nội dung của bản thảo trước đó.

Hai tay ông ta nhanh chóng di chuyển trên bàn di chuột, lướt qua mục lục của tập tin, mở hết cái này đến cái khác, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm thấy phần bản thảo thiếu hụt liên quan đến huyết thanh.

“Tại sao không có?” Sắc mặt Giang Tập trầm xuống, “Lẽ nào phần bản thảo bị mất chỉ có bản ghi chép thôi sao?”

"Việc công bố những nội dung này cũng sẽ giúp ích rất nhiều cho Viện nghiên cứu nông học trung ương." Triệu Ly Nông nhìn tài liệu trên màn hình, sự hiểu biết của giáo sư về dị biến rõ ràng sâu hơn so với nghiên cứu viên hiện tại, ông có một bộ hoàn chỉnh về lý thuyết và nghiên cứu.

Ở đằng kia, Đổng Hưng vẫn đang ngồi xổm trong góc, sửa chữa sóng tín hiệu cũ.

"Thực vật dị biến hiện tại tràn lan dữ dội, chúng ta không thể một lòng tiếp tục nghiên cứu nữa, nhất định phải tìm ra trong chiết xuất huyết thanh thiếu sót cái gì." Giang Tập nói, "Chỉ có như vậy, chúng ta mới có cơ hội tiến hóa."

Triệu Ly Nông đưa tay lên bịt một bên tai, cô khẽ lắc đầu, tay còn lại chống xuống bàn, dường như thuốc loãng sắp mất hiệu lực.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Sư huynh, xem video thứ hai đi."

Giang Tập liếc nhìn cô, lần nửa mở video thứ hai.

Triệu Ly Nông chịu đựng giọng nói mơ hồ lặp đi lặp lại bên tai, cúi xuống đưa tay nhấn bàn di chuột, đầu ngón tay kéo thanh tiến trình, kéo đến cuối video.

“Tiểu Triệu, trò là đối tượng thí nghiệm số 0.” Triệu Khiên Minh nói: “Nhớ kỹ.”

Triệu Ly Nông: "Câu nói này của giáo sư có chút kỳ lạ."

Tại sao phải nhớ kỹ cô là đối tượng thí nghiệm số 0?

--"Số không".

Giáo sư nhấn mạnh vào hai từ này.

Triệu Ly Nông lại chỉ vào con trỏ ở cuối thanh tiến trình: "Sư huynh, video trước có cái này không?"

"Hoa? Không có."

Thanh tiến trình ở cuối video này hiển thị một đóa hoa hồng năm màu có có sừng nhọn.

Triệu Ly Nông nghĩ tới điều gì, từ trong túi lấy ra một bức ảnh chụp: "Là hoa hồng Cầu vồng."

“Bức ảnh ở đâu có?” Giang Tập nhíu chặt mày hỏi.

"Là bức ảnh giáo sư đặt vào chiếc hộp bản thảo."

Triệu Ly Nông lại nhấp vào video đầu tiên, kéo thanh tiến trình và phát hiện ra rằng trong video này, giáo sư cũng đề cập đến hoa hồng Cầu vồng.

“Sư tỷ trước khi dị biến đã mang dây leo hoa hồng Cầu vồng mà em đã dưỡng.” Triệu Ly Nông tiếp tục kéo về phía trước, cuối cùng dừng lại ở câu “Khoang đông lạnh bị phá hủy” mà giáo sư nói.

“Sư huynh.” Triệu Ly Nông nhìn Giang Tập, “Sau khi dị biến xảy ra, cái gì có thể làm hỏng khoang đông lạnh?”

Giang Tập theo bản năng nói: "Thực vật dị biến."

Lúc trước , có tin đồn rằng phòng thí nghiệm đông lạnh Triệu Ly Nông bị thực vật dị biến phá hủy.

Triệu Ly Nông đột nhiên ngồi thẳng người, quay đầu nhìn một vòng phòng thí nghiệm, ánh mắt đột nhiên dừng lại: "Ở nơi đó."

Giang Tập nhìn cô đi về phía tủ thí nghiệm, nhanh chóng đứng dậy theo sau.

Triệu Ly Nông giơ tay lau lớp bụi dày đặc trên cửa tủ, lộ ra một chữ "Số không" được viết bằng chữ hán, thoạt nhìn giống như số của tủ thí nghiệm.

“Sư huynh, anh nhường đường một chút.” Triệu Ly Nông nói.

Giang Tập tránh sang một bên, cô dùng hai tay đẩy tủ thí nghiệm ra, vốn dĩ phía sau có một bức tường, nhưng lại có thêm một cánh cửa, hơn nữa còn có mật khẩu.

Triệu Ly Nông do dự một lúc, bước tới để nhập một dãy số.

Cánh cửa mở ra.

“Mật khẩu này là gì?” Giang Tập nhìn cô gõ xong, phát hiện không phải mật khẩu mở cửa bên ngoài.

“Ngày em nhặt được dây leo hoa hồng Cầu vồng trên đường.” Triệu Ly Nông trả lời ông ta, ngày đó cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy Triệu Phong Hòa khi còn nhỏ.

Hai người đang muốn đi vào, Đổng Hưng nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên: "Nghiên cứu viên tiểu Triệu, các người đi đâu vậy? Bên trong có lẽ không an toàn."

Hai người này đều tay trói gà không chặt, anh ta không an tâm.

Triệu Ly Nông quay lại, đi trở lại máy tính, tạm dừng một chút, xóa hai video, sau đó rút ổ USB ra, lại ném nó cho Đổng Hưng: "Đợi tín hiệu khôi phục, phiền anh đem tài liệu bên trong truyền đi, Sau đó lại đi vào tìm chúng tôi."

“Nhưng mà…” Đổng Hưng nhìn cánh cửa phụ trên tường, có chút do dự.

"Tôi có mang theo súng." Triệu Ly Nông trấn an anh ta, "Diệp đội trưởng trước đây đã dạy tôi."

“Thời gian cấp bách, chúng ta vào trước đi.” Giang Tập bước vào cửa trước.

Triệu Ly Nông vội vã theo sau, vì vậy Đổng Hưng không còn cách nào khác ngoài việc nhanh chóng sửa chữa sóng tín hiệu, tranh thủ sớm đi theo vào.

...

Hai người đi vào, càng đi càng xa, bên trong không có trang trí gì, chỉ có ánh đèn hai bên tường bùn nhấp nháy không ổn định, chiếu sáng con đường phía dưới.

Triệu Ly Nông nhìn xuống con đường lầy lội dưới chân, nâng cao cảnh giác và rút súng ra: "Sư huynh, nơi này có thể không an toàn, rất dễ có thực vật dị biến ẩn nấp."

Giang Tập: "Em không phát hiện ra ở đây ngay cả rêu cũng không?"

Đằng sau cánh cửa này, hình như ai đó đã đào một đường hầm tạm thời, môi trường tối tăm ẩm thấp rất dễ mọc rêu, nhưng ở đây căn bản không có thứ này.

Hai người một trước một sau đi tới, Triệu Ly Nông mấy lần giơ tay bịt tai, cô có thể cảm giác được tác dụng của thuốc loãng càng ngày càng yếu, cô nhất định phải nhanh lên.

Cuối cùng, bọn họ vòng qua một con đường nhỏ hẹp, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái hang động cực lớn, ở giữa có những dây leo màu xanh lục cực lớn quấn vào nhau, những dây leo này giống như cột trụ của mặt đất, phía trên liên tiếp vươn thẳng lên trời, phía dưới thì cắm sâu vào hang động dưới nền đất.

Dây leo rậm rạp mọc lên, đối mặt với ánh sáng yếu ớt từ hư không phía trên chiếu tới, trên đầu dây leo có một đóa hoa hồng Cầu vồng đang nở rộ, màu sắc phi thường tinh khiết.

Triệu Ly Nông đưa tay lên và nhấn trái tim của mình, nó đang đập rất mạnh.

"Đến rồi?"

Ngay khi hai người bước ra khỏi con đường hẹp và bước vào hang động, một hình chiếu xuất hiện ở trên dây leo.

"Giáo sư..." Triệu Ly Nông ngẩng đầu nhìn bóng người kia.

"Tiểu Triệu."

"Người vào hẳn là trò đi."

"Huyết thanh cần máu của trò, thầy tạm thời không cho người khác biết sự tồn tại của trò, sợ có người sinh tâm tư khác, chỉ có sư tỷ của trò tham gia thí nghiệm."

"Nhân loại tiến hóa không cần quá nhiều người, chỉ cần đủ để chống lại thực vật dị biến công kích, như vậy nhân loại có thể sinh tồn."

"Tiểu Triệu." Hình ảnh của Triệu Khiên Minh lơ lửng trước dây leo, ánh mắt nhìn thẳng vào hư không, "Vật chất không xác định được trong máu của trò, cùng với thành phần không xác định được trong dây leo hoa hồng Cầu vồng này là giống nhau."

"Chúng tôi đã hòa trộn thành phần được chiết xuất từ cánh hoa hồng Cầu vồng này, cuối cùng đã tạo ra một loại huyết thanh hiệu quả."

"Sau nhiều năm thí nghiệm mới phát hiện ra được, màu sắc của cánh hoa càng tinh khiết thì độ tinh khiết của huyết thanh càng cao, tỷ lệ dị hóa của các tình nguyện viên càng thấp."

"Đáng tiếc, hoa hồng Cầu vồng dị biến này chưa bao giờ ra hoa thuần sắc, chúng tôi chỉ có thể nghiên cứu phương pháp tiếp tục tinh luyện nó."

Triệu Ly Nông và Giang Tập liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn vào những cánh hoa thuần sắc trên dây leo nhô ra khỏi cột dây leo khổng lồ.

"Thực vật dị biến có mạnh có yếu, hoa hồng Cầu vồng ẩn chứa năng lượng từ trường này là thực vật dị biến mạnh nhất hiện nay chúng tôi phát hiện được." Bóng dáng Triệu Khiên Minh dần dần mờ đi, "Tiểu Triệu, trò là người đặc biệt nhất được nó tuyển chọn."

"Máu của trò hòa cùng năng lượng của nó, nếu như trò tỉnh lại, hẳn là có thể cảm ứng được." Triệu Khiên Minh cười nói, "Thật đáng tiếc thầy không thể chứng kiến."

Trong đường hẹp đột nhiên có tiếng bước chân khe khẽ, Đổng Hưng vội vàng chạy tới: "Kỷ lão, Nghiên cứu viên tiểu Triệu, sóng tín hiệu cũ đã sửa xong, tôi đã truyền..."

Anh ta đột nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua cổ, nhưng khi anh ta cúi đầu xuống, đã nhìn thấy một sợi dây leo xuyên qua cổ anh ta.

"Sư huynh?"

Triệu Ly Nông không thể tin được nhìn Giang Tập, ông ta cầm cây gậy giơ lên, một sợi dây leo rất giống với Đồng Đồng xuyên qua cây gậy rỗng ruột, ngay lập tức đóng đinh Đổng Hưng vừa mới bước vào lên bức tường bùn.

"Tiểu Triệu, xin lỗi." Giang Tập giơ tay kia lên, đầu ngón tay đột nhiên hóa thành dây leo, đâm vào trái tim của Triệu Ly Nông, lạnh lùng đảo qua bóng dáng mờ nhạt của giáo sư sắp tiêu tán, quay đầu lại nhìn cô, có chút áy náy, nhưng ở trong mắt cô chỉ còn dư lại sự giả dối đáng sợ, "Anh rất muốn biết em có thể cảm ứng được cái gì."

Triệu Ly Nông có thể cảm thấy máu của chính mình đang chảy về phía dây leo mà Giang Tập đâm vào, cô từ từ quay đầu lại nhìn Đổng Hưng, khi dây leo đâm vào người anh ta được rút lại, anh ta không thể chống đỡ được và hoàn toàn trượt xuống đất.

Bình Luận (0)
Comment