Bên bờ suối, bốn người đang đứng hoặc ngồi xổm, nhưng không ai phát ra tiếng động.
Con dê đang uống nước không biết từ lúc nào ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào bọn họ với ánh mắt kèm theo một tia ớn lạnh khó hiểu.
Sau tiếng la ó của Triệu Ly Nông, toàn bộ thảo nguyên dường như chỉ còn lại tiếng gió và vài con dê kêu be be ở phía xa, mọi người đột nhiên cảm thấy rằng họ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng xương bị trật khớp.
“Mọi người có nghe thấy âm thanh gì không?” Ngụy Lệ trầm giọng hỏi.
Đồng Đồng không dám nói, chỉ gật đầu với Ngụy Lệ, tỏ ý mình cũng nghe thấy.
Loại âm thanh này kỳ quái quỷ dị, mấy người họ không thể xác định được.
Hà Nguyệt Sinh nhìn con dê trắng, chậm rãi cau mày, cũng hạ giọng cực kỳ thấp: “Nó… nó đang lớn hơn sao?”
Cơ thể của con dê trắng đứng trên thượng nguồn có thể nhìn thấy béo lên một vòng, đặc biệt là quanh bụng.
“Chạy đi!” Triệu Ly Nông đột nhiên quay người nói với Đồng Đồng và Ngụy Lệ còn đang ngồi xổm bên suối.
Âm thanh này giống như một tín hiệu, bốn người họ liền quay đầu, chạy về hướng ngược trở lại.
Ngụy Lệ tò mò quay lại nhìn, con dê kia đang quay đầu sang, tiếp tục nhìn chằm chằm vào bọn họ mà không di chuyển, cô ấy còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, bộ lông của nó đã nhanh chóng giãn dài ra và lao về phía họ.
"Lông của nó đang dài ra!!!"
Lông trên toàn thân của con dê trắng đều đang dài ra, thân thể cũng lớn gấp đôi, nhìn kỹ sẽ thấy có thứ gì đó lờ mờ bơi lội ở phần da gần lông dê nhất.
Ngụy Lệ sợ tới mức tóc gáy dựng đứng, cô ấy luôn cảm thấy bản thân mình xui xẻo, không chạy trốn sẽ xảy ra chuyện, cho nên tốc độ chạy trốn lại tăng nhanh, còn không quên kéo theo Đồng Đồng đến chỗ lỗ chó.
Chỉ là Đồng Đồng không theo kịp tốc độ của cô ấy, trực tiếp bị kéo xuống đất.
Ngụy Lệ lập tức dừng lại, xoay người vươn tay kéo Đồng Đồng lên, sự dừng lại này tạo ra khe hỡ khiến cho lông dê đang duỗi dài ra chớp lấy cơ hội, một sợi lông trắng trong nháy mắt quấn lấy quanh chân Đồng Đồng, kéo cô về phía dòng suối.
“Nắm lấy chị!” Ngụy Lệ vội vàng vươn tay, ôm chặt Đồng Đồng.
Đồng Đồng ngã xuống đồng cỏ, bị kéo lê chà xát, ngay cả Ngụy Lệ cũng loạng choạng muốn ngã xuống đất.
Đồng Đồng thấy vậy, nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên buông tay Ngụy Lệ ra, cô ấy bị mất điểm tựa, trong nháy mắt bị sợi lông dê kéo về phía sau một đoạn dài.
Đúng lúc này, Triệu Ly Nông từ phía sau lao nghiêng tới, ném lên người Đồng Đồng, sức nặng của hai người tạm thời làm chậm tốc độ kéo của lông dê. Cô dùng cả hai tay nắm lấy sợi lông đang trói chân Đồng Đồng, cố gắng kéo chúng ra.
Ngụy Lệ quay lại, hai tay ôm lấy nửa thân trên của Đồng Đồng, cũng muốn kéo cô ấy ra.
Bọn họ quên rằng, trên người của con dê không chỉ có một sợi lông này.
Lúc này, toàn bộ lông trên thân con dê đều duỗi dài tới, giống như một tấm lưới dày đặc, trong nháy mắt bao trùm lấy bọn họ.
Sợi lông vốn đang quấn quanh chân Đồng Đồng lại càng dày hơn, chia ra làm hai, phần còn lại đột nhiên quấn quanh eo Triệu Ly Nông, Hà Nguyệt Sinh còn chưa kịp chạy tới thì cô đã bị kéo về phía con dê trắng.
Tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều.
Triệu Ly Nông vốn muốn nhào vào người của Đồng Đồng, nhưng cô nhất thời không chú ý, từ trên sườn dốc bị kéo xuống năm mét, tay và đầu gối của cô bị cọ xát trên cỏ. Cô cố gắng với lấy thứ gì đó, nhưng chỉ có thể phí công với lấy ngọn cỏ trên mặt đất, trong giây lát, ngọn cỏ khô héo đã bị cô kéo đứt.
“Học muội!”
“Triệu Ly Nông!”
Hà Nguyệt Sinh thấy Triệu Ly Nông trượt xuống trước mặt mình, một tay chống trên cỏ, trượt xuống lao về phía Triệu Ly Nông, vươn tay nắm lấy cổ tay cô, không biết trong tay khi nào lại có thêm cây chủy thủ, dùng sức cắt mạnh vào phía bên hông của Triệu Ly Nông.
“Đứng dậy nào!” Hà Nguyệt Sinh đứng dậy trước, sau đó kéo Triệu Ly Nông lên.
Cả hai liều mạng chạy lên sườn dốc.
Lúc này tấm lưới lông dê đã gần như che kín đường đi của bọn họ, thậm chí còn có một số con dê trắng khác bị lông của con dê trắng dị biến này cuốn theo.
“Nó đang ăn đồng loại của nó!” Ngụy Lệ nửa ôm nửa tha Đồng Đồng đi.
Hà Nguyệt Sinh quay lại ngồi xổm xuống, dùng chủy thủ cắt lông dê dưới chân Đồng Đồng.
Triệu Ly Nông người đầy bùn đất trộn với vụn cỏ vàng khô héo, cô nhìn xuống chất dịch màu xanh lục chảy từ bộ lông dê bị cắt đứt vẫn đang từ từ nhúc nhích và tái sinh, giống như một loài thực vật dị biến, sau đó cô chạm vào eo mình, cũng có một chất lỏng màu xanh lục, cô đưa tay lên và ngửi thấy mùi cỏ non.
Triệu Ly Nông giật mình, nhanh chóng quay lại nhìn con dê trắng dị biến.
Con dê trắng dị biến đang bắt lấy một con dê khác, cúi đầu cắn cổ con dê trắng bình thường, bắt đầu nghiền nát máu thịt, vừa ăn vào, thân thể lại lớn hơn, trong quá trình nuốt chửng con dê trắng bình thường, vẫn nhìn chằm chằm vào bốn người bọn họ. Dường như tấm lưới dệt bằng lông dê ngăn cản đường đi của bọn họ đã bắt đầu tập hợp lại, cố gắng giảm phạm vi chạy trốn của bọn họ, đem bọn họ tiến lại gần miệng dê.
Triệu Ly Nông nắm chặt tay, cô biết động vật cũng sẽ dị biến, nhưng cô không ngờ rằng động vật dị biến mà cô tận mắt nhìn thấy lại quái dị như vậy.
Đồng Đồng được đỡ đứng dậy, cuống cuồng bật quang não: “Chúng ta cần phải liên lạc với thủ vệ đội, ở đây có động vật dị biến.”
“Đã muộn rồi.” Hà Nguyệt Sinh nhìn “chiếc lưới lông dê” đang tiến lại ngày càng gần hơn, âm thanh nặng nề.
Họ không có đường lui, trước, sau, trái hay phải, tất cả đều là những "lông dê" thật dài đang vung lên.
"Bang! Bang Bang!"
Đột nhiên, trên sườn dốc vang lên mấy tiếng súng, nhắm thẳng vào đầu con dê trắng dị biến, viên đạn đi vào trong cơ thể, tất cả lông dài phất phơ đều giống như thực vật dị biến, sau khi trúng đạn sẽ mất đi toàn bộ hoạt tính.
Ba người đều sửng sốt, cùng nhau quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng súng, chỉ thấy Ngụy Lệ đang cầm một khẩu súng lục bỏ túi, nòng súng thậm chí còn có mùi thuốc súng.
Những viên đạn bên trong súng là những viên đạn mà thủ vệ đội sử dụng, có thể lập tức giết chết thực vật dị biến cấp A trở xuống. Đây là món quà sinh nhật của Đan Vân cho Ngụy Lệ.
“Chết rồi, chết rồi hả?” Ngụy Lệ bắn liên tiếp ba phát, lửa giận trong người cô lập tức tiêu tan.
“Có lẽ vậy.” Triệu Ly Nông mặc dù tò mò chuyện con dê trắng dị biến, nhưng vẫn không chút luyến tiếc nhanh chóng xoay người: “Rời khỏi nơi này trước đi.”
Bốn người cũng không dám ở lại lâu, vội vàng chạy ra ngoài.
Lúc này, một vật giống như con rắn lục từ dưới thân con dê dị biến đang ngã bên cạnh con suối chui ra, nó lẳng lặng bơi vào dưới đáy suối.
Ánh nắng vàng óng chiếu xuống mặt suối lấp lánh, những thực vật thủy sinh dưới đáy suối đung đưa chập chờn, vạn vật như trở về với khung cảnh tĩnh lặng yên bình vốn có, ngoại trừ con dê trắng dị biến đã chết bên dòng suối.
...
Từ lỗ chó chui ra ngoài, có bức tường cao ngăn lại, Ngụy Lệ thở phào nhẹ nhõm, đặt tay lên đầu gối và thở hổn hển, cô ấy nhìn sang thì thấy dáng vẻ chật vật của Triệu Ly Nông và Đồng Đồng bên cạnh, ngượng ngùng mà xin lỗi: "Chị không ngờ dê trắng trong đó lại dị biến được. Đàn dê của Chu viện trưởng đã nuôi được năm sáu năm, chị cho rằng nó an toàn, nếu sớm biết sẽ không giựt giây mọi người đến đây."
Trên đầu Triệu Ly Nông đều có cỏ khô, cô phủi phủi tóc, quay đầu lại hỏi Ngụy Lệ: "Đạn trong súng của chị giống đạn của thủ vệ đội sao?"
"Hả?" Ngụy Lệ ngây người nói: "Hẳn là giống nhau, mẹ chị nói lấy nó từ quân đội của Căn cứ trung ương."
Triệu Ly Nông: "Em nhớ rằng đạn của bọn họ chỉ có tác dụng với thực vật dị biến."
"Vậy hẳn có thể là do chị bắn trúng điểm trọng yếu của con dê trắng dị biến đó." Ngụy Lệ nói: "Mặc dù những thứ bên trong viên đạn đã thay đổi, nhưng nó vẫn có uy lực của viên đạn bình thường. Cho dù là động vật dị biến, chỉ cần trúng vào đầu, thông thường đều sẽ chết."
Triệu Ly Nông không nói gì nữa, tâm trí của cô lại nhớ về những điều khi nãy vừa thấy.
Cô đã thấy rõ ràng phát súng bắn ra viên đạn đầu tiên của Ngụy Lệ đã bắn trúng cằm con dê dị biến đó, không đủ để giết chết nó ngay lập tức, nhưng khi phát súng thứ hai bắn ra, toàn bộ lông dài của con dê trắng đã rụng hết.
Thiếu mẫu để kiểm chứng, cô không biết động vật dị biến bình thường phải có những đặc điểm gì.
“Các người ở chỗ này làm gì? !”
Tiếng súng đã thu hút sự chú ý của thủ vệ đội đang ở xung quanh, bọn họ rất nhanh đã tụ tập chạy tới, không ngờ nhìn thấy phía sau có một cái lỗ chó.
Bốn người họ ngay lập tức bị thủ vệ đội giơ súng chỉa vào.
"Chúng tôi là sinh viên nông học ở đây! Chúng tôi chỉ muốn nhìn trộm đàn dê của Chu viện trưởng!" Ngụy Lệ giơ hai tay lên và sốt sắng nói: "Đừng bắn, Chu viện trưởng biết mẹ tôi!"
Hà Nguyệt Sinh giơ tay và ngước mắt trắng ngó lên trời, xưa nay hắn ta chưa bao giờ thấy một người thẳng thắn khoe mẹ của mình ra như vậy.
Mặc dù trong thủ vệ đội có người do dự, nhưng vẫn không hạ súng xuống, đội trưởng của thủ vệ đội nói thẳng: "Không cần biết mẹ của cô là ai."
Anh ta một tay cầm súng, một tay muốn đoạt lấy khẩu súng trên tay của Ngụy Lệ.
Triệu Ly Nông đột nhiên nói: "Bên trong có dê trắng dị biến."
Lời này vừa nói ra, đội trưởng thủ vệ đội quả thực ngừng động tác, nhưng ngay sau đó, anh ta vẫn đoạt lấy khẩu súng của Ngụy Lệ, quay đầu lại nói với thủ hạ: “Mang bọn họ đi.”
Sau đó anh ta nói với vào quang não ở trên cổ tay: "Yêu cầu hỗ trợ, có thể có một con dê trắng bị biến bên trong bức tường trắng ở khu đông."
...
Rất nhanh, các giáo sư của Căn cứ nông học số chín đã biết rằng con dê của Chu viện trưởng đã bị dị biến, còn bị một sinh viên dùng súng bắn chết.
“Sinh viên này lấy súng ở đâu ra?”
“Không phải, sinh viên này làm sao lại chạy vào địa bàn của viện trưởng?”
“Nghe nói là bọn họ chui lỗ chó mà vào.”
“ Sinh viên kìa là Ngụy Lệ, có súng là chuyện bình thường "
...
Dê của Chu viện trưởng đột nhiên bị dị biến, lại còn bị bắn chết.
Cả bốn đang ở bên trong phòng thẩm vấn, kể đi kể lại những gì đã xảy ra vào thời điểm đó.
Lần này, Triệu Ly Nông không che giấu những gì cô nhìn thấy, kể lại toàn bộ chi tiết, cô cũng đoán rằng con dê trắng dị biến có thể có liên quan đến một loại thực vật dị biến nào đó, hy vọng rằng bọn họ sẽ kiểm tra kỹ lưỡng mảnh thảo nguyên nhỏ này.
“Chất dịch màu xanh lục?” Người thẩm vấn nhìn vết bẩn trên người Triệu Ly Nông: “Cô xác định không phải là lăn trên cỏ nên bị dính chứ?”
“Không, những người khác cũng nhìn thấy.” Triệu Ly Nông nhìn tấm kính đối diện. "Mọi người có kiểm tra xác của dê trắng dị biến đó chưa?"
"Kiểm tra thi thể hay không không phải việc của cô." Người thẩm vấn thô bạo nói, sau đó mới nhớ tới đối phương gần đây là sinh viên đã chia sẻ tài liệu nông học mấy lần, lại cố gắng làm dịu ngữ khí. " Xác của con dê trắng không có gì bất thường, hơn nữa sau khi động vật dị biến, chuyện gì cũng có thể xảy ra."
Sau khi động vật dị biến thì còn có thể xảy ra chuyện gì?
Cô chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ điều gì xảy ra sau khi thực vật dị biến, nhưng động vật và thực vật dị biến trên thế giới này không thể được đánh giá bằng các nguyên tắc thông thường.
Triệu Ly Nông rơi vào trầm tư, nghi ngờ rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Sau đó, có biên bản thẩm vấn thông thường, Đan Trần từ bệnh viện của căn cứ đến đón Ngụy Lệ, với sự có mặt của ông ấy, cuộc thẩm vấn diễn ra suôn sẻ hơn, cuối cùng cũng nhân tiện dẫn mấy người bọn họ đưa xuống lầu.
“Cả ngày chỉ chạy lung tung.” Trên mặt của Đan Trần vẫn còn đang tức giận: “Cháu đang khiến các bạn khác gặp nguy hiểm đấy, Ngụy Lệ, cháu càng ngày càng có tiền đồ.”
Ngụy Lệ cúi đầu thành thật chịu mắng, cô ấy thực sự thích vui chơi, lần này còn mang theo học đệ học muội, còn suýt chút nữa khiến bọn họ gặp nguy hiểm: "Cháu sai rồi."
"Kỳ thật lần này là nhờ có học tỷ dùng súng bắn chết con dê trắng dị biến đó." Đồng Đồng ở bên cạnh nói tốt cho cô ấy.
“Đạn đầy rồi đấy, nhớ luôn mang theo súng bên người.” Đan Trần trả lại súng cho Ngụy Lệ, ấn vào giữa lông mày, cuối cùng ông ấy thở dài: “Chỉ cần cháu không bị thương là được. Cậu sẽ nói với Chu viện trưởng chỗ cháu, nếu lần sau cháu thực sự muốn đi du ngoạn, thì phải mang theo thủ vệ đội."
Căn cứ nông học số chín có thể dùng tiền để thuê thủ vệ đội.
“Cháu hiểu rồi.” Ngụy Lệ thành thật gật đầu.
Đan Trần vừa rời đi, Ngụy Lệ lập tức hồi máu, sinh long hoạt hổ nói: "Lần này là lỗi của chị, lần sau chị mời mọi người ăn tối."
"Tạm biệt." Hà Nguyệt Sinh từ chối: "Lần trước chị mời Ly Nông ăn cơm, đụng phải bạc hà dị biến, lần này cùng đi du ngoạn, lại đụng phải dê trắng dị biến. Nếu có lần sau nữa, sợ tụi em khó giữ được tính mạng."
Ngụy Lệ kiên trì nói: “…Vậy thì chị sẽ đóng gói và gửi nó đến phòng ngủ của mọi người.”
Mấy người hướng về phía bên ngoài nội quyển, Triệu Ly Nông quay đầu nhìn về phía Hà Nguyệt Sinh bên cạnh: "Cây chủy thủ đó của cậu ở đâu mà có?"
Hà Nguyệt Sinh sửng sốt một chút, sau đó nhún vai: "Sau chuyện lần trước ở căn tin số một, tôi đã lén lút mua nó, bởi vì tôi sợ sẽ đụng phải động thực vật dị biến nào đó."
Hắn ta hếch cằm chỉ vào Ngụy Lệ bên kia: “Tuy rằng không mua được súng, nhưng vẫn có thể kiếm được một con cây chủy thủ tốt, có điều hơi đắt một chút. ”
Triệu Ly Nông đi mấy bước, sao đó nói với hắn ta: "Tôi cũng muốn một cây chủy thủ, cậu có tin tức thì nói cho tôi biết."
Ngoại trừ dao phay và dao trái cây, những dao cụ khác đều bị kiểm soát, cũng không thể mua trực tuyến được.
“Được.” Hà Nguyệt Sinh không chút do dự đồng ý: “Cậu cứ chuẩn bị tiền đi, khi nào kiếm được cây chủy thủ tốt thì sẽ nói cho cậu biết.”