Căn cứ số bốn.
Kim Hải đã yêu cầu con trai của ông ta chặt bỏ tất cả các cây bách gần vườn lê, sau đó phun các loại hóa chất khác nhau tùy theo mức độ nghiêm trọng của bệnh dựa theo đáp án của AAA nông dân tiểu Triệu.
Những phương pháp điều trị này đều được ông ta ghi lại, sau đó gửi lên nền tảng của diễn đàn, tương lai có thể lấy ra đối chiếu.
Trên thực tế về phương diện nông học, nếu muốn nghiệm chứng một đáp án có phải là chính xác hay không, thời gian ngắn phải mất vài ngày, lâu là phải vài tháng, thậm chí vài năm cũng có.
Kim Hải vốn muốn thay đổi chủng loại cây ăn quả vào mùa thu tới, nhưng bây giờ đã chấp nhận đáp án từ AAA nông dân tiểu Triệu, không chỉ đánh cược treo gấp đôi điểm thưởng mà còn đánh cược vào chi phí để thay đổi cây ăn quả.
Phun thuốc trong vườn lê xong, ông ta đứng ở cửa nhìn những cây lê mình trồng trong mấy năm, trong lòng cảm thấy phức tạp, rất khó để nói là có hối hận hay không.
Nhưng bất quá bây giờ mọi thứ đều đã làm xong, không còn chỗ cho sự hối hận, vì vậy chỉ có thể vùi đầu tiếp tục.
Dưới các câu hỏi treo giải thưởng khác nhau trên trang web diễn đàn Căn cứ trung ương, mặc dù không thể nhìn thấy đáp án, nhưng có thể thấy ID của người đã giải đáp câu hỏi đó.
Vì vậy mấy ngày nay sau khi xử lý xong tất cả các phương pháp trị liệu, Kim Hải không chút do dự chạy lên diễn đàn Căn cứ trung ương tìm tung tích của AAA nông dân tiểu Triệu, hi vọng có thể tra cứu được đối phương trước kia đã giải đáp những vấn đề gì.
Kết quả là, khi nhìn thấy thì ông ta đã bị sốc.
ID "AAA nông dân tiểu Triệu" xuất hiện dưới nhiều câu hỏi treo giải thưởng khác nhau, hơn nữa tất cả chỉ tập trung trong một buổi tối.
“Đây là sinh viên nông học kiểu gì vậy?” Kim Hải nghi hoặc, nhất thời không biết nên hoài nghi đối phương đi giải đáp câu hỏi bừa bãi, hay là đang che giấu thân phận đặc biệt nào đó.
Kim Hải có một sự khiếp đảm không tên, quay đầu lại nhìn vườn lê của mình, người ông ta chọn đáp án chắc không phải của một sinh viên nông học thích quấy rối đúng không?
Ông ta dùng ngón tay liên tục lướt qua màn hình ánh sáng, ánh mắt thoáng thấy thứ gì đó thì động tác dừng lại.
Vẫn là ID của AAA nông dân tiểu Triệu xuất hiện dưới đề câu hỏi treo giải thưởng của một cán bộ trồng trọt mà ông ta quen.
Câu hỏi treo giải thưởng chuyển sang màu xám tức là người treo giải thưởng cho rằng đáp án đã đúng, lựa chọn cấp phát hết số điểm.
Kim Hải ngay lập tức thoát khỏi diễn đàn, gọi video riêng tư với cán bộ trồng trọt kia, hỏi thử xem người này đã chọn câu trả lời nào cho câu hỏi treo thưởng.
“AAA nông dân tiểu Triệu, có chuyện gì vậy?”
Kim Hải nói: “Tôi cũng chọn cô ấy.”
“Trùng hợp thế à?” Cán bộ trồng trọt đã không chú ý rằng với các câu hỏi treo giải thưởng, ID của AAA nông dân tiểu Triệu đã trải rộng khắp mọi vấn đề.
Kim Hải nói rõ từng chữ từng chữ một: “Tôi đã từ chối đáp án của nghiên cứu viên, và chọn đáp án của nông dân tiểu Triệu.”
Đối phương lập tức phản hồi: “Vấn đề của anh đã được nghiên cứu viên trả lời?”
“Tôi không chọn đáp án của nghiên cứu viên. " Kim Hải lặp lại.
Cán bộ trồng trọt ở phía đối diện sửng sốt: "A? Anh điên à?"
"Vậy tại sao anh lại chọn đáp án của AAA nông dân tiểu Triệu?"
Cán bộ trồng trọt gãi đầu: “Tôi cảm thấy khá đáng tin cậy nên cũng muốn thử xem.” Dù sao điểm cũng không quá cao.
“Hiệu quả thế nào?” Kim Hải cảm thấy mình hỏi lung tung, dù sao ông ta cũng đã lựa chọn giải quyết vấn đề.
Nói đến đây, cán bộ trồng trọt ở phía đối diện giơ ngón tay cái lên: "Hiệu quả tức thì! Không ngờ các sinh viên nông học của Căn cứ nông học số chín thật sự có tài."
Kim hải: ". . . anh đi xem thử ID dưới câu trả lời của những người treo giải thưởng câu hỏi xem."
"Có gì thú vị?" Cán bộ trồng trọt ở phía đối diện nói thế, nhưng vẫn tách ra để lướt qua phần diễn đàn.
Kim Hải nhìn tay của cán bộ trồng trọt ở phía đối diện lướt càng lúc càng nhanh, đôi mắt cũng dần mở lớn, hồi lâu sau, động tác trên tay mới chậm rãi dừng lại.
"Đây là cái gì?" Cán bộ trồng trọt đối diện thậm chí còn lộ ra một tia kinh hãi: “Người này là ai? Tại sao vấn đề nào cũng giải đáp hết?"
"Không biết, tôi cũng chọn AAA nông dân tiểu Triệu." Kim Hải nói một cách máy móc.
“Chờ đã, để tôi đi hỏi những người khác.” Cán bộ trồng trọt ở phía đối diện cũng quen biết không ít người, hơn nữa cũng có câu hỏi treo giải thưởng do AAA nông dân tiểu Triệu giải đáp.
Cuộc tán gẫu giữa hai người, đến cuối cùng đã trở thành một cuộc trò chuyện nhóm giữa các cán bộ trồng trọt của mỗi căn cứ.
Khi mọi người tập hợp lại với nhau, bọn họ phát hiện ra rằng khá nhiều người trong số họ đã chọn đáp án do AAA nông dân tiểu Triệu đưa ra, cũng từ chối đáp án của những cán bộ trồng trọt khác.
Trong số đó, phạm vi lựa chọn của Kim Hải là phóng đại nhất, ông ta trực tiếp từ chối đáp án của nghiên cứu viên số 40.
Các cán bộ trồng trọt của mỗi căn cứ chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, cuộc thảo luận trong nhóm đang diễn ra với khí thế ngất trời.
[Người này sẽ không phải là vị kia đến bí mật giải đề chứ? ]
[Vị nào? ]
[Nghiên cứu viên số 1. ]
[Không thể nào đâu nhỉ? ]
[... Người này là một sinh viên nông học từ Căn cứ nông học số chín. ]
[Chỉ bằng cách nhìn vào ID không có số thì cũng có thể nhìn ra, nhưng nếu đó là vị kia, ông ấy có quyền không hiển thị số. ]
[Tôi chắc chắn AAA nông dân tiểu Triệu là một sinh viên nông học, bởi vì cô ấy là sinh viên trong ban C của tôi. ]
...
Cả nhóm trong nháy mắt liền trầm mặc.
Khang An Như vươn tay tắt quang não, hít một hơi thật sâu, không nghĩ tới Triệu Ly Nông lại như vậy...
Suýt chút nữa cô đã quét sạch sành sanh giải thưởng trong một đêm.
Đương nhiên Khang An Như biết trong tay Triệu Ly Nông có một bản tư liệu, nhưng mới có bao lâu mà cô đã tiêu hóa hết rồi?
Trong nhóm lại bắt đầu gửi tin nhắn và thảo luận không ngừng, Khang An Như không thèm nhìn, sau khi đặt quang não vào chế độ yên tĩnh thì mở cửa bước vào lớp, ánh mắt quét qua hàng ghế sau của lớp học.
Triệu Ly Nông vẫn ngồi đó, không khác gì với thường ngày, vẫn lướt quang não trước khi vào lớp.
Khang An Như đứng trên bục giảng, nhìn Triệu Ly Nông thu hồi màn hình ánh sáng, không khỏi tự hỏi có phải rằng cô vừa lướt xem trang web diễn đàn của Căn cứ trung ương hay không.
Trên thực tế, Triệu Ly Nông chỉ nhìn vào tài khoản của mình, lại có thêm khoản điểm nữa.
Cô đã giải đáp quá nhiều câu hỏi vào đêm hôm đó, một số câu hỏi đã được giải quyết trong thời gian ngắn, vì vậy rất nhanh nhận được toàn bộ số điểm, bây giờ theo thời gian hàng ngày trôi qua, đáp án của cô đã được xác nhận, thường thường sẽ có điểm chuyển đến.
“Giáo sư vừa rồi nhìn cậu mấy lần.” Hạ Nguyệt Sinh bên cạnh đột nhiên nhỏ giọng nói với Triệu Ly Nông.
Triệu Ly Nông ngẩng đầu lên, nhưng cô không nhìn vào mắt Khang An Như.
Cô cũng không để ý.
Mãi đến tận sau giờ học, Khang An Như lại gọi cô ra ngoài.
“Cán bộ trồng trọt số 174 chính là tôi.” Khang An Như nói.
Triệu Ly Nông không phản ứng lại.
“Tôi hỏi một vấn đề liên quan đến bệnh hại ở lúa.” Khang An Như lại nhắc nhở, lặp lại câu hỏi kia một lần nữa.
Lúc này Triệu Ly Nông mới nhớ ra rằng mình đã giải đáp câu hỏi này trên trang web diễn đàn của Căn cứ trung ương, còn đã nhận được tất cả số điểm.
“Cô vẫn chưa giải quyết xong bệnh hại ở lúa sao?” Triệu Ly Nông ngập ngừng hỏi.
“Đã giải quyết xong rồi.” Khang An Như nói: “Nhưng có một số chuyện tôi không hiểu, em có thể giải thích thêm được không.”
“Cô hỏi đi.” Triệu Ly Nông nói thêm: “Nếu như em biết.”
Khang An Như vẫn hỏi vấn đề về phương diện bệnh hại ở lúa, không vượt ngoài phạm vi câu hỏi đó, Triệu Ly Nông nhanh chóng sắp xếp đáp án trong đầu, sau khi xác định không có sai sót gì mới chậm rãi nói ra.
Khi Triệu Ly Nông đang giải thích, Khang An Như vẫn ở bên cạnh quan sát cô.
—Bình tĩnh, sắp xếp đâu vào đấy.
Đây không phải là một người lướt qua tư liệu, sau đó máy móc trả lời các câu hỏi.
Khang An Như xác nhận rằng Triệu Ly Nông chắc chắn đã tiêu hóa tất cả tư liệu.
"Em đã trả lời quá nhiều câu hỏi trên trang web diễn đàn Căn cứ trung ương, bây giờ hầu như tất cả các cán bộ trồng trọt của căn cứ đều đã nghe đến tên của em." Khang An Như nói: “Không bao lâu nữa, họ sẽ biết em là tân sinh viên của Căn cứ nông học số chín."
Việc này thậm chí cô ta cũng không nhắc đến trong diễn đàn.
Có bao nhiêu con em của cán bộ trồng trọt ở Căn cứ nông học số chín, cái tên AAA nông dân tiểu Triệu này, chỉ cần để tâm nhiều một chút, đi hỏi thì sẽ biết là ai.
Triệu Ly Nông sửng sốt, nhưng cô không quá ngạc nhiên, khi cô giải đáp nhiều câu hỏi như vậy, cô đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Em…” Khang An Như nhìn cô, mấy lần muốn nói, cuối cùng chỉ vỗ vai cô: “Em nhất định có thể rời khỏi Căn cứ nông học số chín, tiến vào Viện nghiên cứu nông học Trung ương.”
Nói xong câu này, Khang An Như liền thu tay về, xoay người rời đi, bóng lưng có chút gầy guộc.
Ai mà không muốn có được tài nguyên như một bản tư liệu với nhiều cách giải quyết vấn đề, Khang An Như cũng sẽ ghen tị với cuộc sống tốt đẹp của Triệu Ly Nông, khi đột nhiên trong nhà gửi đến một phần tư liệu như thế. Nhưng mặt khác, cô ta tự hỏi bản thân, sau khi nhận được bản tư liệu đó, cô ta có thể hoàn toàn tiêu hóa hết nó trong một khoảng thời gian ngắn như vậy không?
Câu trả lời là không.
Nông học cũng không đơn giản như vậy, bệnh trạng cây trồng quá nhiều, tỷ lệ của các loại thuốc cũng quá phức tạp, người bình thường không có cách nào nắm hết trong thời gian ngắn.
Nhưng Triệu Ly Nông có thiên phú này.
Là một cán bộ trồng trọt kiêm giáo viên nông học bình thường, Khang An Như có một cảm xúc phức tạp hơi chênh lệch trong lòng, nhưng cuối cùng cô ta vẫn sẵn lòng chúc phúc cho Triệu Ly Nông tiến xa hơn.
“Khang lão sư.” Triệu Ly Nông đột nhiên gọi cô ta, thấy Khang An Như quay đầu lại tiếp tục nói: “Căn cứ nông học số chín chưa bao giờ là chướng ngại vật.”
Là cơ sở bồi dưỡng sinh viên nông học, Căn cứ nông học số chín hẳn phải là một cái nôi mới đúng. Triệu Ly Nông chưa bao giờ nghĩ đến việc vội vàng thoát ly khỏi Căn cứ nông học số chín.
Khang An Như bắt gặp ánh mắt của Triệu Ly Nông, lần lượt nhớ lại những tài liệu mà cô đã chia sẻ miễn phí ở căn cứ, sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng khàn giọng nói: "... Tôi tin là như vậy...."
...
"Gần đây thật náo nhiệt." Đan Vân dựa vào ghế ngồi trong phòng họp, bà cúi đầu lướt qua quang não, một bên lông mày nhướng lên: “Giải thưởng của trang web diễn đàn Căn cứ trung ương thật sự đã bị tàn sát bởi một sinh viên nông học từ Căn cứ nông học số chín."
Ngay lập tức, tất cả mọi người trong phòng họp đều nhìn sang bà.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Đan Vân kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Các người nhìn tôi làm gì? Đó không phải là do tôi tàn sát."
Lý Chấn Chương ở đối diện: "..."
Bọn họ vừa mới từ bên ngoài căn cứ quay trở về, giẫm trên đường ranh giới sinh tử, đang chuẩn bị tổng kết kết quả, xem xét kế hoạch tiếp theo của Căn cứ trung ương, Nghiêm Thắng Biến vừa đến, Đan Vân thì quang minh chính đại đào ngũ.
Tuy nhiên, Nghiêm Thắng Biến dường như không bận tâm đến việc Đan Vân đào ngũ, thậm chí còn hỏi: "Đã phát sinh chuyện gì?"
"Có một sinh viên nông học đã giải đáp tất cả các câu hỏi treo thưởng đêm qua." Đan Vân cũng cảm thấy thú vị, đem màn hình ánh sáng chiếu trước bàn hội nghị: “Hiện tại cũng qua mấy tháng, về căn bản tất cả đáp án của các câu hỏi đều đã được nghiệm chứng, tất cả đều đúng."
"Căn cứ của tôi sao?" Chu Thiên Lý rất ngạc nhiên, trong khoảng thời gian này ông ấy đã đi ra ngoài, người gầy hốc hác đi, cũng trở nên đen hơn rất nhiều.
Đan Vân dang hai tay ra: “Bọn họ nói cô ấy là sinh viên của Căn cứ nông học số chín, ID của cô ấy là AAA nông dân tiểu Triệu.”
Toàn bộ phòng họp chật kín các nghiên cứu viên của Căn cứ nông học trung ương, hầu hết biểu hiện trên mặt bọn họ hơn phân nửa là hoài nghi, chỉ có La Phiên Tuyết ở bên cạnh đột nhiên giương mắt lên.
Cô ta chỉ biết rằng đối phương đã trả lời câu hỏi của cán bộ trồng trọt số 34, nhưng không biết rằng có chuyện đi tàn sát giải thưởng.
"Không thể." Lý Chân Chương nói thẳng: “Trừ khi sinh viên này là con gái của Nghiêm tổ trưởng, không thì ai có thể tàn sát giải treo thưởng như thế."
Đan Vân lật lại lịch sử trò chuyện của mình: "Sinh viên này là ... Triệu Ly Nông, một sinh viên năm nhất của lớp nông học ban C."
"Lớp nông học ban C?" Lý Chân Chương lập tức cười nhạo: “Tôi sợ rằng sinh viên này nhận được thứ không nên có, cũng không biết cách che đậy."
Sau khi vào trong phòng họp, Diệp Trường Minh đứng bên cạnh vẫn luôn im lặng, đột nhiên lại mở miệng: “Đó là đồ vật của cô ấy.”
Nghe vậy, không chỉ có đám người Lý Chấn Chương, mà ngay cả Nghiêm Thắng Biến cũng nhìn hắn thêm vài lần.
—— Diệp Trường Minh biết Triệu Ly Nông này?