Dị biến năm 42, ngày 30 tháng 11.
Chỉ mười lăm ngày sau cuộc họp nghiên cứu viên cấp cao, Triệu Ly Nông bất ngờ nhận được thông báo nhiệm vụ từ viện trưởng.
Trong thông báo, Lý Chân Chương lần đầu tiên khen ngợi cô đã đạt được thành tích sau khi vào viện nghiên cứu chưa đầy một năm, phương hướng của hạng mục đã được nhiều nghiên cứu viên cao cấp đồng thời khẳng định, đồng thời ông ấy cũng hy vọng rằng cô sẽ tiếp tục nghiên cứu. Sau đó, lại cho rằng tất cả các thực vật dị biến cấp C của Viện nghiên cứu nông học Trung ương đã được phân bổ hết, không có nhiều thực vật dị biến cấp B còn sống, nếu hạng mục muốn nghiên cứu chuyên sâu thì cần nhiều thực vật dị biến cấp cao hơn nữa, bởi vậy nên phái cô ra bên ngoài Căn cứ trung ương, tháng sau đến Khâu thành để tìm kiếm một bước đột phá.
Cuối cùng, Lý Chân Chương cổ vũ Triệu Ly Nông, vì cô có thể là người đầu tiên vượt cấp sát hạch cán bộ trồng trọt, cũng tin tưởng cô có năng lực trở thành cán bộ trồng trọt đầu tiên rời căn cứ để tiến hành nghiên cứu hạng mục. Ông ta mong chờ nghe tin cô gặt hái được thành công tương lai.
Thông báo này không được gửi riêng mà được gửi trực tiếp qua trang nhiệm vụ chính thức của Viện nghiên cứu nông học Trung ương.
"Đây là cái gì?" Khang Lập khiếp sợ, chỉ vào máy quang não văn phòng, "Để một mình cán bộ trồng trọt đi ra ngoài căn cứ? Trong viện chưa từng có tiền lệ như vậy!"
Bình thường chỉ có nghiên cứu viên mới có thể ra ngoài, mặc dù rất ít cán bộ trồng trọt bị phái đi, nhưng cũng chỉ là rườm rà việc vặt, không có quyền tiếp xúc đến bất kỳ hạng mục nghiên cứu nào.
Bây giờ viện trưởng thật sự yêu cầu điểm tên Triệu Ly Nông đi ra ngoài.
Đây không phải là muốn cô chết sao!
Cán bộ trồng trọt có thể xin thủ vệ thủ vệ đội bên cạnh, nhưng chỉ giới hạn ở các căn cứ lớn, còn ở Căn cứ trung ương thì không có quyền này.
Thủ vệ đội do Chu Thiên Lý phái đến không phải là thủ vệ đội chính quy, bọn họ đã xuất ngũ rồi nên có thể điều động.
Đã nửa tháng kể từ cuộc họp kia, rõ ràng cùng với viện trưởng Lý Chấn Chương, một số nghiên cứu viên cao cấp vẫn còn ác cảm với Triệu Ly Nông, nhưng thủ vệ đội do Chu Thiên Lý mời đến đang ngày đêm bảo vệ cho cô, bọn họ ở Căn cứ trung ương không tìm được cơ hội hạ thủ, cho nên mới đưa ra một thông báo như vậy.
Nghiêm Thắng Biến đẩy Triệu Ly Nông ra làm lá chắn, bọn họ không còn đắn đo gì nữa, về phần Chu Thiên Lý, ông cũng không thể tạo ra sóng gió.
Ngoại trừ tuyến đường giao liên của mười căn cứ, bất kể ai rời khỏi căn cứ, đều phải lập báo cáo.
Dựa theo quy định của Căn cứ trung ương, nghiên cứu viên rời khỏi căn cứ có thể dựa theo độ khó của nhiệm vụ mà đăng ký số lượng thủ vệ giả tương ứng, nghiên cứu viên cao cấp có thể trực tiếp đăng ký xin dị sát đội.
Trong đó không có quy định quyền lợi cho cán bộ trồng trọt, các cán bộ trồng trọt trước đây đã ra ngoài là do các nghiên cứu viên yêu cầu. Điều này có nghĩa là Triệu Ly Nông không có cách nào để xin thủ vệ đội đến bảo vệ, ngay cả thủ vệ đội do Chu Thiên Lý gửi đến, nếu không có đơn đăng ký, cũng không thể rời khỏi Căn cứ trung ương.
Đi ra ngoài căn cứ... Triệu Ly Nông không cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn hoàn thành kế hoạch của mình trước thời hạn, có lẽ nhìn thấy nhiều thực vật dị biến hơn và hiểu chúng.
Điều duy nhất không tốt là cô không thể đăng ký xin thủ vệ đội, vì vậy việc ra ngoài về cơ bản là tương đương với cái chết. Trước đây có một mình cô thì không thấy sợ hãi, nhưng bây giờ trên người cô vẫn còn có người thân.
Thấy Triệu Ly Nông ngồi ở bàn làm việc không phản ứng, Khang Lập toát mồ hôi hột, tuần trước anh ta đã bị chuyển sang một hạng mục khác, cho nên không có cách nào rời đi, nếu không anh ta có thể cùng đi, vậy thì sẽ có tư cách đăng ký xin thủ vệ đội.
"Tổ đội nghiên cứu hạng mục không thể chỉ có một người." Khang Lập đột nhiên đứng lên, "Cần phải tập hợp những tổ viên khác, anh sẽ đi hỏi những nghiên cứu viên khác, họ có thể xin thủ vệ đội."
Nhưng mà tất cả những nghiên cứu viên mà anh ta biết, một số không muốn đi thì lời nói lấp lửng, một số sẵn sàng đi, nhưng bọn họ cũng đã được chuyển đến một hạng mục khác mới vài ngày, vì vậy không thể ra ngoài.
Khang Lập thật sự bất lực, vì vậy anh ta chạy đến một góc và lặng lẽ liên hệ cho tổ trưởng để báo tin, cố gắng nói với bà về vấn đề này, nhưng vẫn không liên hệ được.
Tuần trước, Đan Vân đã đến núi Thạch Hoàng.
...
Núi Thạch Hoàng.
Đan Vân đã nhìn thấy thông báo, trước đây không lâu bà đã nói sẽ che chở cho tiểu Triệu, nhưng vừa quay đi thì cô lại sắp bị đuổi khỏi căn cứ, bà nén giận sải bước vào doanh miếu*, đòi một lời giải thích từ Lý Chấn Chương.
*doanh miếu: doanh trại đóng tại ngôi chùa
"Lý Chân Chương! Lăn ra đây!" Đan Vân gào hét lên.
Tào Văn Diệu đang bưng một tách trà, hơi nóng trên tách lập tức phủ một lớp sương trắng lên mắt kính của ông ta, ông ta không tháo xuống mà chỉ bĩu môi thổi hơi nóng, chậm rãi nói: “Cô đến chậm một bước rồi, viện trưởng vừa ngồi máy bay trực thăng rời đi. "
Đan Vân nhìn xung quanh, quả nhiên không nhìn thấy bóng dáng của Lý Chân Chương.
Một giờ trước, một chiếc trực thăng từ đỉnh núi rời đi, khi bà còn đang tiến hành nghiên cứu trên sườn núi, thông báo trên trang web chính thức của viện nghiên cứu đã được gửi đi nửa giờ trước.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Lý Chân Chương đã cố tình làm điều đó.
Đan Vân cúi đầu và bấm số liên lạc của Lý Chân Chương, một lần lại một lần, nhưng trước sau vẫn không có ai tiếp nghe.
“Có lẽ tín hiệu không tốt.” Tào Văn Diệu cảm thấy nhẹ nhõm, uống một hớp trà còn nóng hổi, từ trong cổ họng phát ra một tiếng thở dài cường điệu.
Đan Vân hít một hơi thật sâu: “Đúng vậy, tín hiệu quang não của tôi không tốt.”
Tào Văn Diệu không hiểu, quay đầu nhìn Đan Vân với cặp kính vẫn còn phủ một lớp sương trắng, định cười nhạo bà.
Kết quả xuyên qua màn sương trắng, chỉ thấy một bóng người đột nhiên vọt tới, tay trái của ông ta bị nắm lấy, một tay bưng trà không vững, rơi vào giữa hai người, trà nóng bắn tung tóe khắp nơi.
Xuyên qua lớp quần dày, Tào Văn Diệu có thể cảm nhận được hơi nóng, chưa kể đến lúc trà bị đổ, tay phải bị bỏng, tiếng kêu giống như heo bị chọc tiết.
“Tín hiệu quang não của ông hẳn là tốt.” Đan Vân nắm chặt tay phải đang đeo quang não của ông ta, bắt đầu tìm kiếm thông tin liên lạc của Lý Chân Chương.
“Đan Vân, cô cái người điên này!” Tào Văn Diệu dùng sức giãy giụa, rút tay trái ra, tắt quang não.
Thấy vậy, Đan Vân vươn tay nắm lấy tóc của Tào Văn Diệu, nhưng vừa dùng lực, tóc đã rơi ra khỏi trán, bà không hề kinh ngạc, tiếp tục khuỵu gối, giơ chân đạp vào bụng ông ta: "Tào trọc, tôi nhịn ông đã lâu!"
Trong doanh miếu đột nhiên truyền đến một tiếng hít hà, ánh mắt của mọi người bất giác bị cái trán sáng bóng của Tào Văn Diệu hấp dẫn.
Đầu tiên Tào Văn Diệu thấy đau bụng dữ dội, sau đó lạnh cả đầu, cái sau ảnh hưởng đến ông ta nhiều hơn, ông ta lập tức mất đi khả năng phản kháng, như thể bị điểm huyệt, bị Đan Vân đè xuống đất và đấm nhiều phát.
Xung quanh có dị sát đội muốn tiến lên ngăn cản, lại bị đội trưởng đội thứ ba Nghiêm Lưu Thâm ngăn lại: “Nghiên cứu viên cao cấp đang tranh luận học thuật, chúng ta đừng nên nhúng tay vào.”
Những người khác: “…”
Anh gọi đây là tranh luận luận học thuật?
Đan Vân đánh bất tỉnh Tào trọc bằng cú đấm cuối cùng, tháo quang não của ông ta ra và bật lên, ung dung ngồi dậy, tùy tiện ném bộ tóc giả trên tay ra sau đầu, quay số liên lạc của Lý Chân Chương.
Quả nhiên không bao lâu, Lý Chân chương đã tiếp nhận.
Khóe miệng còn chưa kịp nhếch lên, đã thấy Đan Vân xuất hiện ở đối diện mình, trên mặt ông ta kịch liệt co giật vài cái.
"Lý Chân Chương, ông thu hồi thông báo nhiệm vụ đó ngay bây giờ." Đan Vân trực tiếp nói thẳng.
Lý Chân Chương luyện thái cực quyền: "Đan tổ trưởng, cô làm nghiên cứu viên cao cấp lâu như vậy, cũng biết thông báo của viện nghiên cứu rất khó thu hồi ."
"Có cái gì không thu hồi được?" Đan Vân nhìn chằm chằm Lý Chân Chương, cơn lửa giận lại đang cọ sát bay lên, không phải bà không muốn duy trì tao nhã, mà là đám người này thực sự đáng ghét, "Cây mặt người* dị biến cấp A ở Khâu thành vừa mới biến mất, ông để cho một cán bộ trồng trọt đến đó? Cô ấy có tư cách gì?"
*cây long cóc, tên khoa học dracontomelon duperreanum Pierre
"Đan vân, lời này của cô là không đúng rồi, cô ấy tại sao không có tư cách? Tôi rất lạc quan về Tiểu Triệu." Lý Chân Chương ngang nhiên khen ngợi, "Nghiêm tổ trưởng không phải đã khen ngợi tài năng của tiểu Triệu sao? Một cán bộ trồng trọt đã thi đậu vượt cấp sát hạch, tôi nghĩ cô nên cho cô ấy cơ hội này, có lẽ cô ấy có thể tìm thấy một bước đột phá."
"Tình hình của Khâu thành khôn lường." Đan Vân lùi lại một bước, "Cô ấy có thể đi, nhưng phải có dị sát đội đi theo cô ấy đến Khâu thành."
"Điều này là không thể, dị sát đội hoặc phải bảo vệ nghiên cứu viên cao cấp hoặc thực hiện nhiệm vụ trọng đại, nhiệm vụ của Tiểu Triệu không được coi là nhiệm vụ trọng đại, Căn cứ trung ương đã không trao cho cán bộ trồng trọt quyền này."
"Ông định bảo cô ấy đi chết sao?"
Nhìn thấy Đan Vân tiến lên mắng, Lý Chân Chương đưa ra đề nghị: "Đan Vân, cô đừng tức giận nữa. Bảo cô ấy đi gặp nghiên cứu viên trong viện nghiên cứu đi, nếu vừa vặn tìm được nghiên cứu viên gia nhập tổ đội thì có thể xin thủ vệ đội, một mũi tên bắn trúng hai con nhạn."
Lúc này, Đan Vân nhận được tin nhắn của Khang Lập, bà vội vàng xem qua, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Các nghiên cứu viên nguyện ý đi đều bị ông điều chuyển hết rồi sao?”
Chẳng trách sau khi lặng thinh hơn nửa tháng, bà còn tưởng rằng do đám thủ vệ giả do Chu Thiên Lý phái đến làm kinh động nên không làm gì cả.
“Chỉ là phân công nhiệm vụ bình thường.” Lý Chấn Chương lắc đầu thở dài, “Đan tổ trưởng, cô luôn coi thường tôi như vậy.”
Đan Vân tức giận đến môi trắng bệch, toàn thân lắc lư, vội vàng chống xuống cái bàn trước mặt, cuối cùng cũng nhắm mắt lại, thỏa hiệp: “Cô ấy có thể đi, nhưng tết sắp đến rồi, ít nhất cho cô ấy thêm thời gian để đón tết với gia đình.”
Lý Chân Chương hiếm khi nhìn thấy Đan Vân trông ảo não như vậy, trong lòng sảng khoái, sau khi xem xét sự sắp xếp của các nghiên cứu viên khác, xác nhận rằng không có nghiên cứu viên nào có thể thành lập một tổ đội với Triệu Ly Nông, ông ta miễn cưỡng gật đầu: "Được rồi, có thể cho cô ấy qua tết rồi đi."
Dù sao, cô ấy có thể sẽ không trở về nữa, coi như làm người tốt vậy.
Đan Vân cúp máy và ném chiếc quang não vào người Tào Văn Diệu, vẻ mặt khó coi.
Khi đến một nơi không có ai xung quanh, bà xoay xoay cổ và cổ tay, vẻ mặt suy đồi của bà biến mất, bà bật mở quang não và quay số liên lạc.
“Đan Vân nữ sĩ mỹ lệ, rốt cuộc mẹ có chịu tha thứ cho con chưa?” Đã lâu rồi Ngụy Lệ không được tin tức về mẹ, mùa hè năm ngoái cô ở lại Căn cứ nông học số chín nuôi gà, một đi không trở lại, hai người rất ít liên lạc với nhau.
“Đừng nói nhảm nữa.” Đan Vân nhìn Ngụy Lệ, “Ân nhân cứu mạng con sắp bị đẩy ra ngoài chịu chết rồi này.”
“A?” Ngụy Lệ phản ứng trong một giây, và nhanh chóng hỏi, “Không phải học muội đã bảo Chu viện trưởng cử người đến bảo vệ em ấy sao?"
Đan Vân nhanh chóng nói về nhiệm vụ của Triệu Ly Nông, rồi nói với con gái: "Cuộc thi vượt cấp sát hạch cán bộ trồng trọt sẽ bắt đầu vào cuối tháng sau, cán bộ chăn nuôi cũng ở trong số đó, nếu con thi đậu cán bộ chăn nuôi, có thể tham gia cùng tiểu Triệu đi ra ngoài căn cứ."
Con gái của Đan Vân bà muốn đi ra ngoài căn cứ, đến thời điểm đó, bà sẽ đi tìm quan hệ, trực tiếp điều động dị sát đội.
"Không đúng." Đan Vân đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, "Con tốt hơn hết là không nên đi, không may mắn, sau này sẽ ảnh hưởng đến tiểu Triệu."
Ngụy Lệ: "?"
"Nghiêm Tĩnh Thủy cũng tham gia vượt cấp sát hạch cấp lần này, con đi hỏi cô ấy." Đan Vân nói, "Xem thử cô ấy có nguyện ý gia nhập tổ đội với Triệu Ly Nông hay không, đến lúc đó mẹ sẽ có lý do để đăng ký."
"Ồ, vậy con sẽ hỏi ngay bây giờ." Ngụy Lệ mở cửa phòng ngủ, chạy sang phía đối diện và gõ cửa phòng Nghiêm Tĩnh Thủy, cô ấy đã từ bệnh viện căn cứ trở về.
"Có chuyện gì sao?" Nghiêm Tĩnh Thủy đi ra mở cửa, trong khoảng thời gian này cô ấy gầy đi rất nhiều, càng trở nên kín tiếng, thậm chí không dám tiếp xúc với Triệu Ly Nông, cô ấy không ngờ cha cô ấy lại kể về việc Triệu Ly Nông tham gia biên soạn tài liệu nông học.
Ngụy Lệ mở miệng và nói: "Triệu Ly Nông đang gặp rắc rối, em có thể giúp đỡ không?"
Nghiêm Tĩnh Thủy giật mình, sau đó gật đầu mạnh mẽ: "Có!"
"Vậy lần thi này đậu cán bộ trồng trọt, gia nhập tổ đội của Triệu Ly Nông, chúng ta cùng nhau ra ngoài căn cứ." Trong lòng Ngụy Lệ âm thầm bổ sung, chị cũng sẽ đi.
Nghiêm Tĩnh Thủy cau mày: "Bên ngoài căn cứ? Cán bộ trồng trọt không thể ra ngoài."
Ngụy Lệ quẹt ngón tay trên quang não, màn hình ánh sáng thu nhỏ lại được phóng to lên: "Mẹ, mẹ nói với em ấy đi."
"Tiểu Triệu đã được sắp xếp đi Khâu thành bên ngoài căn cứ, khi cháu trở thành một cán bộ trồng trọt rồi, tôi sẽ tìm cách đưa cháu vào." Đan Vân nói, "Chỉ cần cháu đồng ý."
"Cháu đồng ý!" Nghiêm Tĩnh Thủy khẩn trương nói.
Đan Vân gật đầu: "Được, vậy cô sẽ đợi vượt cấp sát hạch cấp vào cuối tháng."