Điền Tề Tiếu đem hình ảnh truyền đến kênh quang não của toàn đội, anh ta cố gắng hạ thấp máy bay không người lái để xem biển số của chiếc xe địa hình bọc thép đang tiến đến gần họ, muốn biết đó là đội nào.
Cùng lúc đó, đội viên của Dị sát đội bên kia cũng phát hiện giữa không trung có máy bay không người lái chuyên dụng của Dị sát đội, lập tức có người lần lượt nhấn còi xe, ba dài ba ngắn.
—Họ đang kêu cứu.
Tại thời điểm này, máy bay không người lái cuối cùng đã chụp được khuôn mặt của tài xế.
“Đội trưởng, là đội số 2.” Điền Tề Tiếu cau mày, “Phía sau không có xe nào khác.”
Các Dị sát đội khác nhau khi làm nhiệm vụ cũng không liên hệ gì với nhau, đội số 0 cũng không biết nhiệm vụ của đội số 2 là gì, nhưng một nhánh dị sát đội tổng cộng có năm chiếc xe địa hình, hiện tại chỉ nhìn thấy có một chiếc, còn đang cầu cứu, có lẽ đang ở trong một tình huống khó khăn.
"Tả Hoa, đi giúp đỡ đi." Diệp Trường Minh chọn người.
Chiếc xe bán tải địa hình phía trước lập tức rời đội, đi về hướng Tây Nam.
Triệu Ly Nông vốn đang yên lặng ngồi ở ghế sau khẽ nhúc nhích mũi, nhanh chóng quay đầu lại, nửa người trên lướt qua Ngụy Lệ, đưa tay nhấn nút cửa xe.
Vừa rồi Ngụy Lệ ném túi nhỏ đi vẫn để cửa sổ mở, chuẩn bị hít một hơi.
Cửa sổ xe nhanh chóng nâng lên, Triệu Ly Nông nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Trường Minh ở hàng ghế đầu: “Bảo mọi người đeo mặt nạ phòng độc.”
Sắc mặt Diệp Trường Minh lạnh đi, không hỏi tại sao, trực tiếp bấm máy bộ đàm: “Mọi người đỗ xe, đeo mặt nạ phòng độc, Tả Hoa nghe thấy trả lời."
Bộ đàm kêu vo vo.
"Tả Hoa nhận được, bốn người trong xe đều đang đeo."
Triệu Ly Nông cũng tìm thấy hai chiếc mặt nạ phòng độc ở ghế sau, đưa cho Ngụy Lệ, cô đeo mặt nạ phòng độc xong, liền giải thích cho những người trong xe : "Tôi vừa ngửi thấy mùi thơm của hoa quế, đến tháng hai thì hoa quế vẫn chưa nở, vì vậy hẳn là có cây dị biến, có thể có độc, cho nên cẩn tắc vô ưu."
Quế thành nổi tiếng với lễ hội hoa quế, toàn bộ thành phố đều trồng rất nhiều cây hoa quế, cơ bản chỉ là các loại quế thông thường, không có quế tứ quý, chính là để thống nhất thời kì tỏa ra hương thơm.
Lúc này đột nhiên ngửi được mùi hoa quế, hơn nửa phần là hoa quế dị biến.
Bọn họ còn chưa tiến vào Quế thành, đã ngửi thấy một chút mùi hoa quế, trong thành mùi này hẳn là nồng đậm hơn. Bình thường hương hoa quế không độc hại, nhưng khi đạt đến nồng độ cao cũng có thể khiến người ta choáng váng, buồn nôn.
Hà Nguyệt Sinh và những người khác ngồi trong chiếc xe địa hình số 3 cũng đeo mặt nạ phòng độc, bộ đàm của Diệp Trường Minh không tắt, mọi người trong xe đều có thể nghe thấy giọng nói của Triệu Ly Nông.
Nghiêm Tĩnh Thủy tay giữ mặt nạ phòng độc, hết lần này đến lần khác đổi mới nhận thức của cô ấy về Triệu Ly Nông.
Cô ấy cũng biết những kiến thức cơ bản này, đặc biệt là về hoa quế thơm, bình thường ai cũng có thể nói về nó, nhưng không ai có thể phản ứng nhanh như Triệu Ly Nông.
Giống như... kiến thức về tất cả thực vật đều khắc sâu trong xương của Triệu Ly Nông, chỉ cần hơi xê dịch một chút, cô sẽ lập tức phát hiện ra vấn đề.
Độ nhạy cảm này căn bản là kinh ngạc đến mức đáng sợ.
Máy bay không người lái của Điền Tề Tiếu dẫn đầu chiếc xe địa hình của đội số 2 lái về hướng của họ.
Năm phút sau, chiếc xe địa hình của đội số 2 tiến đến và dừng lại, tài xế ngồi ở hàng ghế trước bước xuống xe, đi còn có chút lảo đảo, nghiến răng mở cửa sau giúp người nào đó.
Đội số 2 chỉ còn hai chiếc mặt nạ phòng độc, anh ta tự đeo một chiếc, trong khi chiếc còn lại thì đeo cho La Phiên Tuyết đang bất tỉnh.
“Chết tiệt!” Côn Nhạc đeo mặt nạ phòng độc đứng lên, “Đó không phải là nghiên cứu viên La sao?”
Côn Nhạc, Chi Minh Nguyệt nhanh chóng nhảy ra khỏi xe để giúp đỡ.
“Tình hình thế nào?” Côn Nhạc rít lên về phía Tả Hoa, “Lão Đỗ vừa rồi mới đi ngang qua!”
Lão Đỗ, Đỗ Bán Mai.
—— Bác sĩ chuyên nghiệp trong đội của họ.
Chi Minh Nguyệt tiếp nhận La Phiên Tuyết đang bất tỉnh từ đội viên của đội số 2.
Đội viên của đội số 2 thấy hai người đã đeo mặt nạ, theo bản năng phản ứng lại: Đội số 0 phản ứng nhanh như vậy, thấy anh ta đeo mặt nạ phòng độc, họ lập tức đeo vào.
Diệp Trường Minh xuống xe sải bước đi tới, nhìn đội viên của đội số 2, trực tiếp hỏi: "Quế thành có bao nhiêu người?"
“... Trước khi tôi ra ngoài, vẫn còn bốn nghiên cứu viên trung cấp còn sống.” Đội viên đội số 2 nói.
Điều mà Diệp Trường Minh muốn nghe không phải là câu trả lời này, hắn hỏi lại: "Có bao nhiêu người đã đến Quế thành?"
Đôi viên của đội số 2 sửng sốt, rồi nói: "Bảy nghiên cứu viên trung cấp, còn có một nhánh thủ vệ đội đi theo."
"Một nhánh thủ vệ đội, chỉ có một mình anh ra ngoài?"
Giọng nói của Diệp Trường Minh từ mặt nạ phòng độc truyền ra, mang theo sự áp chế mạnh mẽ: "Nói rõ ràng."
"Ba tháng trước, chúng tôi được lệnh của cấp trên hộ tống La Phiên Tuyết và các nghiên cứu viên khác đến Quế thành, tạm thời đóng quân dưới chân núi Quế Sơn." Đội viên của đội số 2 không còn cách nào, chỉ có thể giải thích, "Hôm nay tôi muốn lấy một cây hoa quế dị biến cấp B còn sống, vận chuyển đến phòng thí nghiệm của Viện nghiên cứu nông học, nhưng không ngờ cây hoa quế đó lại bị dị biến,... hình như lại xảy ra cái gì dị biến, nhất thời mọi người không để ý, tất cả đều bị trúng chiêu, chỉ có mình tôi mang theo nghiên cứu viên La Phiên Tuyết trốn thoát. Tình hình rất khẩn cấp, tôi không có thời gian để thông báo cho thủ vệ đội phía dưới. "
Diệp Trường Minh dừng lại vài giây, tiếp tục "Lại phát sinh cái gì dị biến?"
"Cây hoa quế dị biến cấp B này đã ở đó hơn mười năm trước, bởi vì vị trí hẻo lánh nên không có ai đến thanh trừ." Đội viên đội số 2 nói: "Lúc đó chúng tôi tạm thời di dời nó, đợi máy xúc từ Căn cứ trung ương đến. Nghiên cứu viên La Phiên Tuyết đến gần để lấy mẫu, nhưng không ngờ mùi của hoa quế ngày càng nồng nặc, cô ấy đột ngột ngất đi, các nghiên cứu viên khác gần đó cũng bắt đầu ngất. Tiếp theo, đội trưởng lập tức yêu cầu tôi mang nghiên cứu viên La Phiên Tuyết rời đi, bọn họ tạm thời ở lại."
Lúc đó, khi anh ta rời đi, anh ta nhìn qua kính chiếu hậu ô tô, thấy một đồng đội hơi suy nhược chưa kịp có thời gian để lấy mặt nạ phòng độc, liền trực tiếp ngã xuống.
Anh ta nín thở rời đi, qua kính chiếu hậu nhìn thấy những nhánh của cây hoa quế cấp B vươn cao, che cả bầu trời xung quanh.
Loại thực vật dị biến sinh trưởng lớn như vậy, người ta chỉ nhìn thấy ở trên thực vật dị biến cấp A. Dù đi rất xa nhưng mùi thơm ngào ngạt của hoa quế vẫn nồng nặc khiến người ta hoa mắt, suốt đường đi anh ta đều cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn.
“Thực vật dị biến cấp B tiến cấp?” Côn Nhạc kinh ngạc, thực vật dị biến tiến cấp thật sự có nhưng rất ít, nếu như có, chỉ có thấy thực vật cấp thấp tiến cấp lên, cho tới nay chỉ thấy cấp C tiến lên cấp B, đây là lần đầu tiên có thực vật cấp B tiến lên cấp A.
Diệp Trường Minh cau mày, đột nhiên xoay người rời đi.
Chi Minh Nguyệt đã tiêm cho La Phiên Tuyết, không lâu sau, cô ta hít một hơi dài, đột ngột tỉnh dậy.
La Phiên Tuyết vô thức vùng vẫy, Chi Minh Nguyệt ấn tay cô: "Không có chuyện gì nữa."
Cô nghe thấy giọng nói của Chi Minh Nguyệt qua mặt nạ phòng độc, cuối cùng cũng tỉnh lại: "Là các người sao."
La Phiên Tuyết vô thức nhìn sang một bên, Côn Nhạc chào hỏi nói với cô ta: “Nghiên cứu viên La, cô cảm thấy thế nào?”
“Tôi vẫn còn hơi chóng mặt, những sẽ sớm hồi phục.” La Phiên Tuyết cố gắng đứng dậy, cuối cùng nhìn thấy bóng lưng của Diệp Trường Minh phía trước, người đang đi đến một chiếc xe địa hình, cô ta quay sang Côn Nhạc, hỏi: "Các người tới đây làm nhiệm vụ à?"
"Không, đến nghỉ dưỡng." Côn nhạc cười toe toét nói.
La Phiên Tuyết giật mình, cô ta nhìn Diệp Trường Minh, hắn đang đứng trước cửa sau của chiếc xe địa hình thứ hai, chắc là đang nói chuyện với ai đó, bị người hắn cản lại, cô ta không thể nhìn thấy người bên trong.
Nhưng hàng ghế sau của chiếc xe đó luôn dành cho các nghiên cứu viên được Dị sát đội hộ tống.
“Quế thành có một cây hoa quế dị biến cấp B, tiến lên cấp A.” Diệp Trường Minh giơ tay phải gõ cửa kính xe, chờ Triệu Ly Nông hạ kính xe xuống, nói: “Chúng tôi sẽ đến đó ngay bây giờ."
Khả năng thực vật dị biến cấp A của Quế thành là không rõ, Tả Hoa và những người khác có thể không thể đối phó với nó, hơn nữa có rất nhiều người ở Quế thành, Dị sát đội phải cứu họ.
"Nếu như không muốn đi, tôi sẽ phái hai người lưu lại nơi này, các người ở chỗ này chờ đi."
Ánh mắt của Diệp Trường Minh rơi vào trên mặt của Triệu Ly Nông, xuyên qua mặt nạ phòng độc, hắn không nhìn rõ thần sắc của đối phương, nhưng không hiểu vì sao hắn chắc chắn rằng cô sẽ đi cùng.
Quả nhiên, Triệu Ly Nông kiên định nói: "Tôi cũng đi."
Côi chưa từng thấy qua thực vật dị biến cấp A.
“Cùng đi cùng đi!” Ngụy Lệ căng thẳng nói, “Ở đây chỉ có hai đội viên thôi, rất đáng sợ, vạn nhất…”
Triệu Ly Nông đánh gãy: "Không có vạn nhất, chúng ta chỉ đi Quế thành."
Diệp Trường Minh liếc nhìn Ngụy Lệ bên cạnh, cảnh cáo nói, "Từ giờ trở đi, không được mở miệng."
"Ồ." Ngụy Lệ nhanh chóng trở nên im lặng như một con gà, ngay cả con gà con trong lòng cô ấy cũng im lặng.
Diệp Trường Minh không hỏi lại ba người ở xe sau, dựa theo mấy lần trước, ba người kia chắc chắn sẽ đi theo Triệu Ly Nông.
Hắn quay đầu nhìn về phía La Phiên Tuyết bên kia, nghiêng người nói với bộ đàm: "Chi Minh Nguyệt, đỡ nghiên cứu viên La lại đây, mọi người lái xe đến Quế Sơn."
La Phiên Tuyết được Chi Minh Nguyệt đỡ tiến đến, do dự, cửa xe sau được mở ra.
“Nghiên cứu viên La.” Triệu Ly Nông mở cửa, nghiêng người về phía Ngụy Lệ, lên tiếng chào hỏi đối phương.
“Sinh viên Triệu?” La Phiên Tuyết nhất thời không hiểu tại sao Triệu Ly Nông lại ở đây.
“Hmmmm.” Ngụy Lệ ngẩng đầu lên, vẫy tay với La Phiên Tuyết, nghiêm túc tuân theo yêu cầu lạnh lùng của anh họ.
La Phiên Tuyết: "?"
"Ngụy Lệ." Triệu Ly Nông chỉ vào Ngụy Lệ, nói.
La Phiên Tuyết ngồi trong, ngạc nhiên hỏi, "Sao các người lại tới đây?"
Cô ta đã được phái đi vào ba tháng trước, không biết chuyện gì đã xảy ra với Viện nghiên cứu nông học Trung ương.
"Viện trưởng cử tôi đi làm nhiệm vụ nghiên cứu ở Khâu thành. Ngụy Lệ và những người khác là thành viên trong đội của tôi. Tình cờ là Dị sát đội số 0 sẽ đến Khâu thành để nghỉ dưỡng, vì vậy nên đã đi cùng nhau." Triệu Ly Nông giải thích đơn giản.
Trước sau ngẫm lại đều thấy có vấn đề, chắc là viện trưởng lại tạo ra chuyện gì rồi.
Tuy nhiên, trong tình hình hiện tại, La Phiên Tuyết không thể hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa, vì vậy cô ta bắt đầu liên hệ với Nghiêm Thắng Biến để thông báo cho ông ta chuyện này.
“Thực vật dị biến cấp cao tiến cấp?” Nghiêm Thắng Biến dường như không quá kinh ngạc, ông suy nghĩ một chút, mới hỏi La Phiên Tuyết, “Dị sát đội cũng ở đó sao?”
“Vâng.” La Phiên Tuyết gật đầu.
“Tôi muốn nói chuyện với Diệp Trường Minh.” Nghiêm Thắng Biến nói.
La Phiên Tuyết chuyển màn hình quang não sang: “Nghiêm tổ trưởng muốn nói chuyện với anh.”
Diệp Trường Minh quay đầu nói, “Nghiêm tổ trưởng.”
Nụ cười dịu dàng quanh năm trên khuôn mặt Nghiêm Thắng Biến đã biến mất, trong mắt chỉ còn lại một mảnh trầm lạnh: "Nhất định phải lấy được một mẫu hoa quế dị biến cấp A, không tiếc bất cứ giá nào!"
...
Khi bọn họ nói chuyện, quang não tiến hành xử lý đặc biệt, người khác có thể nghe được âm thanh, nhưng đó chỉ là âm thanh vô nghĩa sau khi đã được can thiệp.
Trong khoảng thời gian này, Triệu Ly Nông đã mở hộp lưu trữ dụng cụ thí nghiệm, bắt đầu thu giữ không khí bị ô nhiễm bởi mùi thơm ngọt ngào của hoa quế, đặt một chiếc ống vào hộp.
La Phiên Tuyết tắt quang não, nhìn thấy hành động của Triệu Ly Nông, nói: "Trước khi tôi ngất đi, tôi đã ngửi thấy một mùi thơm cực kỳ nồng của hoa quế, còn có mùi thối. Rễ của cây hoa quế này có thể bị thối rữa. Đó là lý do tại sao nó lại tiến cấp."
"Trước kia vì sao cây hoa quế này lại dị biến?"
“Nó đã dị biến hơn mười năm trước, nhưng không có nhiều người chú ý.” La Phiên Tuyết nhớ lại những ghi chép mà cô đã đọc, nhưng thông tin không chi tiết, “Tôi không biết, nhưng nó không nên bị thối rửa."
Sau khi thực vật dị biến, các triệu chứng ban đầu hầu như sẽ biến mất.