Căn Cứ Nông Học Số Chín ( Dịch Full )

Chương 9 - Chương 9 - Phong Tỏa Thành Phố

Chương 9 - Phong tỏa thành phố
Chương 9 - Phong tỏa thành phố

Chiếc quần jean chứa đầy đất treo thẳng trên hàng rào thép gai, ống quần căng phồng, phần mông tuy không đầy đặn nhưng nhìn thế đã đủ để tưởng tượng mọi chuyện.

Thật sự rất gây sự chú ý, thật sự quá giống con người!

Nông trường vốn là nơi tràn ngập nguy hiểm, thỉnh thoảng sẽ có xuất hiện thực vật dị biến, người chết là chuyện bình thường, huống hồ lần này tân sinh viên còn chưa tiến vào căn cứ đã phát sinh sự kiện thực vật dị biến giết người, trong lòng mọi người vẫn còn nơm nớp lo sợ, đối với cảnh vật chung quanh vô cùng nhạy cảm.

Thảo nào Hà Nguyệt Sinh cùng Đồng Đồng vô cùng sợ hãi.

Người bình thường nhìn qua ai mà không cảm thấy đây là người bị thực vật dị biến ăn chỉ còn dư lại nửa người?

"Quần jean?" Hà Nguyệt Sinh rốt cục thấy rõ lưới sắt treo chính là cái gì, hắn ta không khỏi cả giận nói: "Người nào phát điên treo cái này lên thế?"

Triệu Ly Nông: "... Tôi treo."

"Cậu treo..." Hà Nguyệt Sinh vừa mới nổi giận đùng đùng nói ra hai chữ, thần sắc trên mặt đột nhiên cứng lại, nhất thời ngẩn ra: "Hả?"

Đồng Đồng yên lặng thu hồi cánh tay muốn kéo Triệu Ly Nông chạy đi, lặng lẽ hơi di chuyển về bên cạnh, bạn cùng phòng cô ấy có hơi bất thường.

"Đó là chậu rau xà lách." Triệu Ly Nông kiên trì giải thích.

Hà Nguyệt Sinh cùng Đồng Đồng liếc mắt nhìn nhau, do dự một chút, hai người chậm rãi đi về phía chiếc quần treo trên hàng rào, vừa thò đầu vào nhìn, quả nhiên bên trong chứa đầy đất.

Hà Nguyệt Sinh trái phải đi vòng quanh đánh giá, vỗ vỗ chỗ cái mông quần jean, thở phào nhẹ nhõm: "Cái này nhìn có chút đáng sợ." Bảy hồn sáu phách của hắn ta suýt chút nữa bị dọa bay mất.

"Ở trong mấy cái lỗ này đều loại rau xà lách?" Đồng Đồng hiếu kỳ hỏi: “Như vậy đúng rất tiết kiệm được điểm mua chậu."

Bởi vì đất cấp cho sinh viên đều có hạn, bọn họ phải tự mình mua chậu mua đất, thế nhưng đối với sinh viên nông học bình thường mà nói, một cái chậu nhìn có vẻ rẻ tiền nhưng phải được tích lũy theo thời gian thật sự là một món chi tiêu không nhỏ, vì thế tất cả những món đồ có thể thay thế chậu đều bị bọn họ đem ra dùng.

Những thứ như chai nước khoáng chắc chắn đều được sinh viên nông học giữ lại xem như vật phẩm gia truyền, tuyệt đối không thể để lọt ra ngoài.

"Rau xà lách rể nông, không cần chậu quá to." Triệu Ly Nông giải thích.

Đồng Đồng đứng dưới hàng rào nghiên cứu cái quần rau xà lách hơn nửa ngày, Hà Nguyệt Sinh bắt đầu đem đất để vào trong chậu trồng rau xà lách. Phải bỏ đất vào từng cái chậu, thật sự rất phiền phức.

Tầm mắt Hà Nguyệt Sinh di chuyển đến hàng rao thép rai ở đằng kìa, đột nhiên cảm thấy lấy quần trồng rau xà lách hình như khá tốt, đất có thể đổ xuống một mạch là xong rồi.

"Cậu mua cái quần này ở đâu vậy? Gửi đường link cho tôi đi." Hà Nguyệt Sinh làm xong phát hiện còn thiếu chậu, hắn ta còn lại một túi đất, hai tay bẩn thỉu đến bên cạnh Triệu Ly Nông hỏi.

"Cái này đều là quần rách, không còn đâu, nhưng mà tôi cũng đã mua thêm ở chỗ khác." Triệu Ly Nông đem đường link gửi cho Hà Nguyệt Sinh, chỉ vào túi đất còn lại của hắn ta: "Cậu có thể chọc lỗ trên cái túi này để trồng rau."

Kỳ thực cô vừa mới bắt đầu muốn lấy túi dệt, nhưng đối phương đã hỗ trợ giúp đỡ nên thôi cô cũng không tranh thủ thêm.

Ánh mắt Hà Nguyệt Sinh nhìn theo hướng ngón tay của cô chỉ vào cái túi dệt màu xanh trắng ở trên mặt đất, nhất thời tỉnh ngộ, giơ một ngón tay cái với Triệu Ly Nông: “Đầu óc cậu đúng là linh hoạt!"

"Tốt nhất vẫn nên trồng rau trong chậu, túi dệt dùng cũng không bền lắm." Triệu Ly Nông nhắc nhở.

"Trước cứ như thế đã, tôi cũng lười mua chậu." Hà Nguyệt Sinh nhìn chậu bày ra ở trên bờ ruộng, lại liếc nhìn quần trồng rau xà lách một cái: “Không đủ chỗ, sau này còn phải mua thêm kệ, chẳng bằng treo đầy quần trên cái hàng rào kia."

"Cũng không phải tất cả cây trồng đều có thể trồng ở trong quần." Triệu Ly Nông đứng dậy, đi về hướng Đồng Đồng ở bên kia: “Chúng ta ghé sang khu làm vườn bên đó nhìn thử."

...

Chờ Hà Nguyệt Sinh đem hạt giống rau xà lách cuối cùng gieo vào trong miệng túi, ba người liền đi về phía khu vực làm vườn.

Đồng Đồng đối với khu vực bên quen thuộc hơn, một đường giới thiệu: "Hoa tươi rất được người có tiền ở Căn cứ trung ương yêu thích, hơn nữa hoa tươi tinh luyện ra nước hoa giá bán rất đắt, nếu như sau này có thể đến Căn cứ số tám, cuộc sống cũng không tệ."

Căn cứ số tám trồng trọt và thu hoạch các loại cây dùng để cung cấp tất cả hương liệu và thuốc nhuộm, giá bán hương liệu cực kỳ đắt, những hương hiệu tốt rất dễ bán, một khi vận chuyển đến Căn cứ trung ương, trong nháy mắt có thể bán sạch.

Tuy nhiên các loại hoa quý đều rất khó trồng, đại thể trồng được đều là hoa ăn thịt, có thể tưởng tượng được tỷ lệ dị biến cao bao nhiêu.

Tỷ lệ tử vong của thợ trồng trọt luôn tỷ lệ thuận với tỷ suất dị biết.

Triệu Ly Nông nhìn khu vực làm vườn so với các khu đất trống của lớp nông học không giống nhau, tân sinh viên làm vườn trồng xuống đều là giâm cành.

Rốt cục cũng đến khu đất của Đồng Đồng, cô ấy để cho hai người xem những cành giâm mà mình đã trồng: "Đây là cành hoa hồng do căn cứ phát cho."

Đồng Đồng vừa chỉ chỉ vào một nơi ở giữa dùng đá bao quanh: "Ở chỗ đó tôi đã trồng giống hoa hồng cầu vồng."

"Hoa hồng cầu vồng là một loại hoa hồng." Triệu Ly Nông ngồi xổm ở bên cánh đồng, xem cành hoa do Đồng Đồng trồng xuống, cành hoa mỏng manh chắc là được cắt ra từ cành hoa hồng xuống.

Giâm cành rất dễ sống và phát triển nhanh hơn so với hạt, quả thực rất thích hợp cho sát hạch cuối kỳ của tân sinh viên.

"Thật sao?" Đồng Đồng có một tấm ảnh về hoa hồng cầu vồng, nhưng cô không hiểu biết nhiều về hoa.

Triệu Ly Nông gật đầu: "Hoa hồng cầu vồng là một loại hoa hồng dây leo, chờ đến khi trồng ra hoa cần phải kéo giàn đỡ."

Đồng Đồng nhớ tới bức ảnh, có chút kích động: "Nó sau khi lớn lên có thể giống như trong hình vậy hả, che kín cả bức tường?"

Triệu Ly Nông giương mắt nhìn về lúm đồng tiền hơi nông của Đồng Đồng: "Không nên trồng hoa hồng cầu vồng ở gần chỗ ở."

Ở thế giới này không thấy được cây xanh ở khu vực sinh sống.

Đồng Đồng ngẩn ra, rốt cục nhớ tới đến hoa hồng cầu vồng không thể trồng ở trong nội thành, huống chi là trồng trên tường.

"Tôi đói rồi." Hà Nguyệt Sinh chậm rãi xoay người: “Phía trước có bến xe buýt, bây giờ chúng ta quay trở về nội thành còn có thể kịp tới căn tin ăn cơm."

Đồng Đồng cúi đầu nhìn quang não, nhất thời kinh ngạc thốt lên: "Mười giờ rồi! chúng ta phải mau trở về."

Từ nông trường đến nội thành ngồi xe phải gần hai giờ.

Triệu Ly Nông đi theo phía sau hai người, ngẩng đầu nhìn về bầu trời lam ở phía xa, đột nhiên tự cười nhạo mình, cô còn tuân thủ quy tắc hơn so với những người ở thế giới này.

Ba người ngồi trên xe buýt, ngồi trên xe có không ít sinh viên nông học, hiển nhiên cũng là muốn quay trở về ăn cơm.

Triệu Ly Nông đi tới hàng cuối cùng, ngồi sát bên cửa sổ, đưa tay mở cửa sổ xe, cảm nhận làn gió từ bên ngoài thổi vào.

Mùi cỏ xanh quen thuộc lẫn với mùi tanh của đất thoảng trong gió, chỉ như vậy trong nháy mắt cô đã quên mình đang ở một thế giới khác. Đáng tiếc cũng chỉ có một lát.

Ngồi chếch đối diện chỗ ngồi của cô là một nữ sinh cảm nhận được làn gió, quay đầu nhìn về phía Triệu Ly Nông, trong mắt mang theo sự khiển trách.

Nam sinh ở ghế phía trước cũng quay đầu lại, biểu hiện căng thẳng nói: "Bạn học, cửa sổ xe có lớp kính phòng hộ, xin cậu lập tức đóng lại."

Triệu Ly Nông ánh mắt trong suốt, nói một câu xin lỗi rồi đóng cửa sổ xe lại.

...

Ba người bọn họ vẫn không tới kịp bữa trưa ngày hôm nay.

Khi vừa vào nội thành thì xe buýt đột nhiên ngừng lại, sinh viên nông học bên trong xe nhìn qua lớp kính xe thì thấy có một hàng xe buýt ở phía trước đang vào trong nội thành.

"Chú ơi, để chúng cháu xuống xe đi bộ đi." Hà Nguyệt Sinh đợi một hồi, đói bụng đến khi không chịu được, đứng dậy nói với bác tài xế.

Những sinh viên khác cũng lần lượt đứng dậy, muốn đi xuống theo.

Tài xế quay đầu lại liếc mắt nhìn đám tân sinh viên này, ấn mở cửa ra.

Triệu Ly Nông đi xuống cuối cùng, lúc đi ra thì nghe tài xế lẩm bẩm một câu: "Xuống cũng vô dụng."

Cô theo bản năng quay đầu nhìn lại nhưng cửa xe đã đóng lại. "Ly Nông, đi thôi."

Đồng Đồng chờ ở phía trước gọi Triệu Ly Nông.

Ba người cùng đi về phía trước, phát hiện không ít sinh viên đứng ở khu ngoại quyển.

Triệu Ly Nông hỏi Hà Nguyệt Sinh: "Ngày hôm nay căn cứ có đại sự à ?"

"Đại sự? Không có nghe học trưởng học tỷ nói ngày hôm nay có gì đặc biệt." Hà Nguyệt Sinh bối rối gãi mặt.

"Sao lại không cho xe đi vào?"

"Dù gì phải cho người ta đi vào đã chứ."

Tân sinh viên xung quanh nghị luận sôi nổi, mãi đến khi một số sinh viên năm cuối cũng bị chặn ở ngoài xuất hiện.

"Ở lại bình tĩnh chờ xem."

"Có người ở Trung ương đang đến, bên trong nội thành đã khóa lại."

Lời này vừa nói nói, những sinh viên ồn ào khi nãy trong nháy mắt liền yên tĩnh, đàng hoàng đứng ở bên cạnh chờ, có người trực tiếp trở lại xe buýt.

"Trung ương?" Triệu Ly Nông không hiểu vì sao người trung ương đến lại phong tỏa nội thành.

Hà Nguyệt Sinh vuốt cái bụng trống trơn: "Chín mươi chín phần trăm người đến là nghiên cứu viên."

Đồng Đồng gật đầu theo: "Nghiên cứu viên là tài nguyên quý giá nhất của căn cứ, không thể có bất kỳ nguy hiểm nào."

Đây là nhận thức chung của tất cả mọi người.

Toàn bộ sinh viên trong Căn cứ nông học gộp lại cũng không quan trọng bằng một nghiên cứu viên, vì thế để bảo đảm an toàn cho nghiên cứu viên, cần tạm thời phong tỏa, tách nội thành ra với nông trường, phòng ngừa có thực vật dị biến xuất hiện.

Mặc dù nông trường đến nội thành có hai giờ đường xe, gần trăm km.

Triệu Ly Nông hạ tay xuống, cùng Đồng Đồng, Hà Nguyệt Sinh ở bên cạnh chờ mở phong tỏa nội thành.

Khoảng chừng sau hai mươi phút, xa xa xuất hiện hai chiếc máy bay trực thăng quân dụng, lướt qua cửa lớn nội thành, bay đến tòa lầu trong nội quyển.

Triệu Ly Nông ngửa đầu nhìn hai chiếc máy bay trực thăng quân dụng này, chúng mang theo làn gió làm rối tung mái tóc của bọn sinh viên nông học, lại rất nhanh bay đi thật xa.

"Đó là những sinh viên của Căn cứ nông học số chín." La Phiên Tuyết nhìn về phía đám người tụ tập trên đất: "Tại sao lại ở bên ngoài?"

Người đàn ông tóc hoa râm ngồi bên cạnh nói: "Nội thành đã sớm rơi vào phong tỏa, cứ để bọn họ đợi một lát nữa."

"Chu viện trưởng không cần sốt sắng như vậy." Khóe mắt của La Phiên Tuyết rơi vào người thanh niên trẻ tuổi ở phía sau: “Thủ vệ đội có thể bảo vệ tôi an toàn."

"Cẩn tắc vô ưu." Chu Thiên Lý cười nói: “Nghiên cứu của nghiên cứu viên La càng quan trọng hơn, để bọn sinh viên chờ một chút cũng không sao."

La Phiên Tuyết không cần phải nhiều lời nữa, cúi đầu nhìn ống nuôi cấy trong tay mình, bên trong có một cây dây leo đã chết héo.

Người thanh niên ngồi ở phía sau máy bay trực thăng tựa hồ không nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, trầm mặc dựa vào vách cabin, cầm một cái khăn tay màu trắng, cụp mắt lau chùi thanh Đường đao ở trong tay.

Ánh sáng trắng của thanh đao phản xạ lên trên mặt hắn, ánh mắt lạnh lẽo, không phân biệt được là do người lạnh hay là do đao...

"Đã qua một giờ rồi mà còn chưa mở cửa." Hà Nguyệt Sinh thở dài một tiếng, dứt khoát ngồi xổm xuống đất, một tay ôm bụng: “Chết đói rồi."

Đồng Đồng đứng cũng rất mệt, nhưng lại không muốn quay về xe buýt, cô ấy càng thích việc đứng bên ngoài hít thở không khí trong lành hơn, tuy rằng rất nguy hiểm.

Triệu Ly Nông thì không có phản ứng gì, thân thể này của cô ngoại trừ khi vừa mở mắt ngày thứ nhất chân có hơi mềm nhũn, không biết có phải là do ý thức của cô hay không, càng về sau thân thể này so với thân thể trước đây của chính mình cũng không khác lắm, tinh thần thể lực đều rất tốt.

"Viện nghiên cứu nông học Trung ương có bao nhiêu nghiên cứu viên?" Triệu Ly Nông hỏi Hà Nguyệt Sinh đang ngồi xổm bên cạnh.

"Hơn ba mươi."

Triệu Ly Nông cau mày: "Ít người như vậy?"

"Kỳ thật người tới từ Căn cứ nông học số chín ra ngoài làm nghiên cứu viên không tới mười người, những nghiên cứu viên khác đều là ở chỗ trung ương." Hà Nguyệt Sinh một cái tay chống lên mặt cảm thán: “Vào năm thực vật dị biến, những người ở gần cây trồng nhất đều đã chết hết, sau khi nhận ra được thì đã chết quá nhiều nhà nông học rồi."

"Tôi cảm thấy chủ yếu là bởi vì xung đột nội đấu trước khi thành lập căn cứ." Đồng Đồng hiển nhiên không đồng ý với lời giải thích của hắn ta: “Nghiên cứu viên năm đó đã chết rất nhiều nhưng bọn họ còn giữ tư liệu, nhưng cuộc nội đấu đã đem tất cả tư liệu thật vất vả mới thu thập được đem đi hủy gần hết.”

Nội đấu?

Triệu Ly Nông không tiếp tục hỏi thăm nữa, có một số việc hỏi nhiều sẽ khiến người ta nghi ngờ.

"Ngược lại hiện tại cũng chỉ có mấy gia tộc ở trung ương là có tư liệu trong tay." Hà Nguyệt Sinh nhún vai: “Chúng ta hiện tại cứ chăm chỉ trồng trọt, may mắn sẽ có thể trở thành cán bộ trồng trọt."

Chẳng trách giáo sư trong căn cứ giảng bài đều mang theo chút cảm giác khô khan, cũng bởi vì bọn họ cũng không có bao nhiêu tư liệu tham khảo.

Lại một giờ nữa trôi qua, cửa thành lúc này mới được giải phong, nhưng những chuyên viên trên máy bay trực thăng vẫn chưa rời đi.

Khi đó các tân sinh viên cũng không để ý tới việc này, điều họ lưu ý là phải đi đến căn tin ăn cơm. Cửa thành vừa giải phong, sinh viên đang ở ngoại quyển liền chạy nhanh vào căn tin, vẫn may căn tin còn chừa cơm, nhưng là cơm nguội.

"Đây là lần đầu tiên tôi đến Căn cứ nông học số chín." La Phiên Tuyết đứng trong phòng thí nghiệm trên đỉnh của tòa nhà, qua cửa kính nhìn ra bên ngoài: “Có thể tối ngày mai mới có kết quả thí nghiệm, tôi đã nói chuyện với Chu viện trưởng, sáng ngày mai sẽ tổ chức một tòa đàm với các sinh viên ở căn cứ."

Lúc đầu cô ta dự tính hai giờ sau sẽ rời khỏi Căn cứ nông học số chín, nhưng La Phiên Tuyết đột nhiên có một ý tưởng nên cần làm thí nghiệm một lần nữa. Thời gian chờ đợi quá lâu nên La Phiên Tuyết liền bảo Chu Thiên Lý cho sinh viên vào trước, đỡ phải gặp rắc rối.

Có cả một đội thủ vệ bên cạnh để bảo vệ La Phiên Tuyết, đội trưởng vẫn là Diệp Trường Minh, nếu có chuyện gì xảy ra thì nhất định cô ta cũng sẽ an toàn. Cuối cùng Chu Thiên Lý quyết định giải phong cửa thành.

La Phiên Tuyết nói xong, cô ta vô thức nhìn về thanh niên đẹp trai bên cạnh, ánh đèn trong phòng thí nghiệm ánh chiếu vào người hắn, vẫn như cũ không làm người thanh niên lóa mắt, hắn vẫn cô độc đứng ở đó như một thanh Hàn Kiếm, phảng phất thế gian không có bất kỳ chuyện gì có thể lay động hắn.

Thật lâu sau, người thanh niên mới mở miệng: "Tùy ý cô."

Âm thanh hắn thấp nhẹ, nhưng không giấu được che lấp không được cỗ lạnh lùng như tiếng ngọc vỡ không kém phần êm tai.

Bình Luận (0)
Comment