Căn Cứ Số 7 (Bản Dịch)

Chương 1482 - Chương 1482. Ý Chí

Chương 1482. Ý chí
Chương 1482. Ý chí

-Ý chí của chiến rìu này mạnh quá,

Sắc mặt Hứa Mạt tái nhợt, thở hổn hển, dường như bước vào trong khu vực đó, cảm giác áp bức phải chịu đựng mạnh hơn nhiều so với lần đầu tiên.

Tháp Mạn thấy vậy liền biết rằng Hứa Mạt cũng đã nhìn thấy rồi, Hứa Mạt và Linh đều làm giống như hắn, hơn nữa hai người này mời chỉ là vừa bắt đầu.

-Cảm thấy thế nào?

Tháp Mạn từ từ tiến lại gần Hứa Mạt và hỏi.

-Ý chí của chiến rìu này mạnh quá, cả tinh thần lực và cơ thể đầu khó mà chịu nổi sự áp bức nặng nề này.

Hứa Mạt đáp, Tháp Mạn không ngại để bọn họ ở đây cảm nhận ý chí của chiến rìu, hắn tất nhiên cũng sẵn sàng chia sẻ cảm nhận của mình.

-Ừm, tinh thần lực của tôi khó mà chống đỡ nổi.

Tháp Mạn nói:

-Nhưng nếu kiên trì được càng lâu thì càng có lợi cho việc tu hành, cảm ngộ trong thời gian dài, tinh thần lực và cơ thể của cậu đều sẽ trở nên mạnh hơn.

Điều này, hắn có cảm nhận sâu sắc, tu luyện ở đây trong một thời gian dài, sau này nếu có gặp phải sự công kích của tinh thần lực mạnh thì cũng có thể chống chọi lại được.

Ngoài ra, thể lực và sức mạnh cũng trở nên mạnh hơn.

-Cậu có thể tu luyện ở đây, xem xem có thể đột phá được không.

Thạp Mạn tiếp tục nói với Hứa Mạt, khiến Hứa Mạt có chút kinh ngạc, không ngờ thủ lĩnh của tộc Thiên Thần lại rộng lượng như vậy, bảo bọn họ ở đây tu luyện.

Hắn đương nhiên có thể cảm nhận được khả năng chiến đấu của vị thủ lĩnh tộc Thiên Thần này chắc chắn là vô cùng mạnh, nếu thật sự phải đánh nhau, bọn họ chỉ có năm người thì chắc chắn sẽ thua, khai chiến và xông lên hoàn toàn không giống nhau, những người siêu phàm của tinh vức Tháp Nhĩ đều nương tay, nếu thật sự liên thủ tấn công thì năm người bọn họ không thể chịu nổi.

-Cám ơn.

Hứa Mạt nói.

-Không có gì, tu luyện ở đây một năm, tôi đã sắp đạt đến cực hạn rồi, khó mà có thể tiếp tục tiến bộ, xem xem các cậu có thể đột phá được không.

Tháp Mạn nói.

Tu vi của hắn đã đặt đến đỉnh cao của Tuyệt Cảnh, cách thiên hành giả chỉ còn một bước nữa thôi, nhưng ở trong trường thử thách đế quốc hắn vẫn không thể đột phá được cảnh giới.

Một thời gian sau, hắn dẫn theo người của tinh vực Thái Nhĩ rời đi và đi tới cánh cửa thánh địa, xem ra hoàng tộc xưa của đế quốc đã để lại gì đó.

E là bọn họ không phải là người duy nhất tới đó.

Một tháng sau.

Trên núi đá đen, Hứa Mạt đứng trước tường đá trên núi đá đen, tay cầm rìu chiến, hai mắt nhắm chặt.

Chỉ thấy một luồng nguyên tố năng lượng đáng sợ ập vào trong cơ thể hắn, lấy thân thể hắn làm trung tâm, hình thành một khu, khu vực này vực chứa đựng một cảm giác áp bức vô cùng mạnh mẽ, nặng nề và tràn ngập sức mạnh.

Thậm chí, cơ thể Hứa Mạt cũng khẽ run rẩy.

Cảnh tượng này khiến nội tâm của Tháp Mạn và những người siêu phàm của tinh vực Thái Nhĩ cùng với Áo Cổ Tư Đô và những người khác đều dậy cơn sóng gió, lần này Hứa Mạt kiên trì rất lâu, trải qua một tháng tôi luyện, thời gian mỗi lần cầm vào chiến rìu càng ngày càng lâu hơn.

Trong thế giới tinh thần của Hứa Mạt, một cây chiến rìu làm rung chuyển bầu trời hết lần này đến lần khác chém xuống, ý chí của chiếc rìu vô cùng mạnh mẽ, sự áp bức đáng sợ, mỗi lần đều có cảm giác bị xé toạc, giống như muốn xé toạc xác thịt và hồn phách của hắn ra vậy.

-Kỹ thuật rìu này chỉ có một cái rìu.

Hứa Mạt thầm nghĩ, nhưng chỉ có một chiếc rìu này mà cảm giác mỗi lần đều giống nhau.

-Chiếc rìu này có thể chí là một chiếc rìu bình thường, không có điểm nào đặc biệt, năm đó nhân vật truyền kỳ của hoàng gia cũ của đế quốc để chiếc rìu này ở đây, là lưu giữ lại ý chí của chiếc rìu, để cho những người đời sau có thể cảm ngộ được.

Trong một tháng qua, Hứa Mạt cũng đã lĩnh ngộ được.

Cái đáng trân quý của rìu trên núi đá đen không phải là bản thân chiến rìu, khả năng đây chỉ là một chiếc rìu bình thường, cái thấy sự mạnh chính là ý chí của chiến rìu này, ý chí của chiếc rìu này như là hóa thân của sức mạnh.

Vì vậy mà bọn họ không phải là muốn đối đầu với ý chí của chiếc rìu này, mà là cảm ngộ và hoàn nhập.

Nghĩ tới đây, Hứa Mạt lại bắt đầu thử.

Chậm rãi, một cảm giác áp bức càng đáng sợ hơn ập đến, tinh thần lực của hắn như đang bị xé nát ra vậy, cơ thể càng run rẩy dữ dội hơn, nhưng cùng lúc đó, nguyên tố năng lượng xung quanh càng đáng sợ hơn, điên cuồng lao về phía cơ thể hắn.

Bức tường đá như đang rung chuyển.

-Có chuyện gì vậy?

Tháp Mạn lộ ra vẻ kỳ lạ và nhìn chằm chằm Hứa Mạt ở trước mặt.

Chẳng lẽ hắn thật sự phá giải được chiến rìu trên núi đá đen.

Bức tường đá trên núi đá đen càng lúc càng rung chuyển lợi hại hơn, biển tinh thần của Hứa Mạt chấn động dữ dội, trong khu vực tinh thần dường như có một chiến rìu được in trong đó, hòa quyện vào cùng sức mạnh tinh thần của hắn, lập tức biển tinh thần rổ ran, đang không ngừng lớn mạnh, trở nên càng mạnh mẽ hơn.

Cùng lúc đó, nguyên tố năng lượng xung quanh điên cuồng di chuyển, điên cuồng lao vào trong cơ thể Hứa Mạt và hình thành một cơn phong bão đáng sợ.

Sau đó, thân xác của Hứa Mạt gầm rú, phát ra những tiếng động dữ đội, một luồng áp bức đáng sợ dày đặc bao phủ xung quanh, càng càng càng mạnh, cho dù mạnh như Tháp Mạn mà lúc này cũng cảm nhận được một luồng sức mạnh có cảm giác áp bức.

Khu vực xung quanh như hình thành một khu vực sức mạnh.

Có người của tinh vực Tháp Nhĩ bước lên phía trước nhưng bị Tháp Mạn cản lại, tránh làm phiền đến Hứa Mạt, để cho hắn tiếp tục tu luyện.

Ánh mắt Áo Cổ Tư Đô lộ ra vẻ kỳ lạ, so với Hứa Mạt thì hắn càng thích hợp với núi đá đen hơn, thích hợp tu hành ở đây, nhưng không ngời Hứa Mạt lại có được cơ duyên ở đây, điều này khiến Áo Cổ Tư Đô cảm khái về thứ gọi là tư chất, không còn gì để nói.

Hết chương 1482.
Bình Luận (0)
Comment