Tinh vực Áo Đức Tái có rất nhiều gia tộc thế gia xưa cổ, thậm chí được truyền đời hơn mấy vạn năm. Những gia tộc này đều đã trải qua thời đại Đế Quốc, thậm chí đến nay vẫn không bị hủy diệt, đóng giữ một phương, có thể thấy là có bao nhiêu thực lực.
Mà ở chỗ này, những người siêu phàm là con cháu của các gia tộc đứng đầu tinh vực Áo Đức Tái lại chưa lấy được vị thế vốn có.
Tinh vực Thái Nhĩ cũng như thế, trừ tộc Thiên Thần là mạnh nhất ra, tinh vực Thái Nhĩ còn có một số chủng tộc lớn mạnh, có được huyết mạch của Người Khổng Lồ, nhưng bọn hắn cùng với tinh vực Khoa Lý Á chỉ lấy được mỗi bên hai chỗ.
Với tình cảnh hiện tại, phía dưới đang hội tụ khá nhiều nhân vật nổi tiếng. Ánh mắt bọn họ dán vào nhóm người đang đứng ở phía trên kia, đang tự hỏi nên chọn chỗ nào, cũng chính là nên cướp của ai.
Hứa Mạt và Linh chỉ có mỗi hai người, nhìn thoáng qua thì có vẻ dễ cướp nhất. Dù sao những người khác đều có một đội ngũ người siêu phàm, giống như đế quốc Khải Lai Tư và nước Cộng hòa Áo Bố Lai Ân, đều là có những người siêu phàm vây xung quanh. Gia tộc hàng đầu tinh vực Áo Đức Tái cũng như thế, đang bảo vệ lấy vị trí nhân vật đứng đầu của bọn hắn.
Lâm Gian, Đế Long và Thác Mạn, vị trí của bọn họ chẳng ai dám động vào.
Nếu như không phải do mới vừa rồi Hứa Mạt đã bộc lộ ra sức mạnh vượt trội, thì e là đã có rất nhiều người xông tới rồi.
Nhưng mặc dù đã có trận chiến trước đó, vẫn có rất nhiều ánh mắt quan sát chuyển động của Linh và hắn, trong lòng gợn lên một suy nghĩ nào đó.
Hứa Mạt cảm nhận được những ánh mắt kia, thầm nghĩ trong lòng chính mình và Linh quả nhiên thật cô độc. Hai người thì quá ít, dễ dàng bị để mắt tới, mà Linh lại còn đang tu luyện, chính xác người trông coi vị trí chỉ có mình hắn mà thôi.
Lâm Giáp, ánh mắt của hắn thi thoảng vẫn lướt qua chỗ của Hứa Mạt, vài lần cũng sẽ nhìn tới Cổ Lạp Thú, ánh mắt đầy ý nghĩ cướp bóc nồng cháy.
Trước đó, hắn đã từng muốn có được Cổ Lạp Thú, nhưng lại bị Lâm Gian can ngăn, khi đó mục tiêu quan trọng vẫn là Thánh Địa Chi Môn.
Nhưng bây giờ Thánh Địa Chi Môn đã mở, đến nơi này rồi, hắn đến cả chỗ đứng cũng không có, thế là suy nghĩ này lại nổi lên.
Hứa Mạt chú ý tới ánh mắt của Lâm Giáp. Hắn lướt mắt qua chỗ hắn ta, ánh mắt sắc bén lộ ra vẻ uy hiếp, giống như là đang cảnh cáo Lâm Giáp.
Nhìn thấy ánh mắt này của Hứa Mạt Lâm Giáp nhíu nhíu mày, đây là đang cảnh cáo hắn đó hả? Tên Hứa Mạt kia kiêu ngạo như vậy sao?
Chỉ có điều, nhìn thấy sức chiến đấu vừa rồi của Hứa Mạt, quả thật rất lợi hại. Hắn khi đó cũng đang tranh giành, không có nhìn được toàn bộ quá trình, nhưng khi ánh mắt quét qua tình huống bên đó, đã nhìn thấy Hứa Mạt uy hiếp người siêu phàm của đế quốc Khải Lai Tư, giết chết mấy người.
Người của Lâm Giáp tiến lên, trong nháy mắt lòng hăng hái tăng vụt, kích động. Phía sau hắn, người siêu phàm của Lâm thị cũng đi theo, đều đang để mắt tới Hứa Mạt.
-Ầm...
Lâm Giáp còn chưa đi tới, đã cảm nhận được lực tinh thần xâm chiếm. Chỉ là Lâm Giáp cũng tu luyện lực tinh thần nên hắn đáp trả lại. Sau đó, trên đầu hắn vang lên giọng nói của Hứa Mạt.
-Ta khuyên ngươi đừng có thử mà chỉ để uy hiếp người khác, người đến thử ta sẽ giết hết.
Hứa Mạt không muốn đắc tội quá nhiều người. Hắn đã gây thù với đế quốc Khải Lai Tư, nếu mà tiếp tục gây chiến với Lâm thị, thì thù hằn đã quá nhiều. Vậy nên đầu tiên hắn chỉ đưa ra lời cảnh cáo, hơn hết là vì mặt mũi của Lâm Giáp. Hắn không trực tiếp mở miệng, mà dùng lực tinh thần để truyền đạt giọng nói, chỉ có một mình Lâm Giáp nghe được lời uy hiếp của hắn, người bên ngoài không nghe được. Cứ như thế, Lâm Giáp từ bỏ thì cũng không quá mất mặt.
Nhưng nếu như Lâm Giáp vẫn khăng khăng muốn ra tay, thì hắn sẽ thực hiện lời hứa, giết sạch.
Không giết, không uy hiếp người khác được.
Ai mà cũng đi thử thì đâu cần tu luyện làm gì.
…
Lâm Giáp do dự, hắn thật sự muốn thử một chút. Nhưng mà lại không thể không cân nhắc đến cái giá phải bỏ ra.
Hắn xuất thân từ gia tộc họ Lâm, là hậu duệ của hoàng tộc đời trước, thân phận tôn quý, lúc trước hắn đang suy nghĩ, dù có thất bại thì cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng hiện tại Hứa Mạt đã sớm cảnh cáo hắn. Nếu hắn thử thì phải giết.
Cũng có nghĩa, cái giá của thất bại là cái chết.
Như vậy, hắn không thể không cân nhắc xem lần mạo hiểm này có đáng giá không, thành công sẽ có được một vị trí, thất bại thì chết. Ở trình độ như bọn hắn, Hứa Mạt hẳn không chỉ đơn giản là uy hiếp bằng miệng, nhìn từ ánh mắt của Hứa Mạt, hắn thấy được khí tức sắc bén, tựa như thanh kiếm đã rời vỏ mang theo hơi thở chết chóc.
Vì vậy Lâm Giáp không nghi ngờ quyết tâm của Hứa Mạt.
-Bây giờ cục diện chưa ổn định, mình có thể đợi thêm một chút, sau khi có những người khác thăm dò thử, thấy rõ thực lực rồi lại quyết định cũng không muộn. Lâm Giáp nghĩ trong lòng, hắn nhìn ánh mắt cực lạnh của Hứa Mạt, người này vậy mà cũng dám uy hiếp muốn giết hắn, mặc dù chỉ truyền âm bằng tinh thần, không có nói trước mặt mọi người nhưng vẫn khiến hắn vô cùng không dễ chịu.
Trước giờ chưa có người nào giám uy hiếp hắn như vậy, với lại hắn còn phải chịu đựng lời uy hiếp của Hứa Mạt, vì nếu liều lĩnh tấn công mà nói, thì khá là nguy hiểm.
Mặc dù trước đó hắn không thấy rõ cụ thể Hứa Mạt đánh tới như thế nào, nhưng tên này lúc đó đang giết người siêu phàm của đế quốc Khải Lai Tư, chiếm lấy vị trí kia, đã chứng minh được sức chiến đấu của chính hắn ta.
Rốt cuộc Lâm Giáp vẫn không tiếp tục tiến lên, sau khi hắn lạnh nhạt liếc qua Hứa Mạt một chút thì nhìn về một phía khác.