Áo Cổ Tư đứng bên cạnh cột đá, ánh mắt nhìn xung quanh ở phía dưới, có không ít người đang nhìn chằm chằm bên này, vì vậy Lâm Giáp cũng không tính là quá dễ thấy, vì quá nhiều người, đều đang nhìn chằm chằm.
Mặc dù đến muộn, nhưng nhìn cục diện như vậy thì Áo Cổ Tư cũng rất rõ ràng Hứa Mạt có lấy được vị trí này, tất nhiên là đã trải qua một trận chiến thảm thiết, nếu không hiện tại không có khả năng bình tĩnh như vậy, phía dưới vậy mà có hơn ngàn người siêu phàm, thậm chí còn có nhân vật đứng đầu.
Ba năm này, hắn đã tiến bộ rất nhiều, nhưng Hứa Mạt hiển nhiên là tiến bộ gấp bội, bây giờ sức chiến đấu của người này hẳn là đã đạt đến đỉnh cao của Tuyệt Cảnh, nhìn đến mười điện Áo Thần lớn, tất nhiên cũng là một nhân vật đứng đầu.
Nếu ở đây có thu hoạch rồi trở nên càng mạnh mà nói, vậy thì ở dưới thiên hành giả, Hứa Mạt gần như là vô địch, thậm chí là có thể sánh vai với những người mạnh nhất kia ở các tinh vực lớn.
Giống với Tháp Mạn của tộc thiên thần, Áo Cổ Tư hắn đã được chứng kiến, mặc dù hắn đã tu luyện rất lâu trên núi Mặc, nhưng mọi thứ hắn làm được thì hẳn là Tháp Mạn cũng làm được, Áo Cổ Tư tự nhủ rằng hắn tuyệt đối không phải đối thủ của tên này.
Tháp Mạn đứng ở đó là đã đem lại cảm giác áp bách mãnh liệt cho hắn, con đường hắn phải đi còn rất dài.
Ở thời điểm Áo Cổ Tư suy nghĩ, Lâm Giáp ở phía dưới đã khuấy động bên trong đám người, hắn đang trao đổi với mọi người, tìm tới những người siêu phàm hàng đầu khác, bàn bạc khả năng có thể liên thủ với nhau.
Dù sao ở đây không chỉ mỗi hắn không có vị trí trống để ngồi, mà Lâm thị và những tinh vực khác đều có người siêu phàm vô cùng lợi hại giống như như hắn, bị xa lánh ở bên ngoài, không có chỗ nào có thể cắm cọc.
Trước đó đã có không ít người thử hợp tác với nhau.
Đối với mọi chuyện này, Hứa Mạt càng không nhận rõ được, hắn đang đắm chìm trong việc tu luyện, tất cả ý thức đều đang ở trên quyển sách cổ kia, cản bản là không cách nào cảm giác được tình huống ở bên ngoài, trừ khi là hắn bị người khác đánh thức, khiến ý thức rời khỏi nơi này.
Ý thức của Hứa Mạt đi về phía sách cổ kia, hắn đứng trước sách cổ yếu ớt như con sâu con kiến, như một giọt nước trong biển cả, lại như hạt bụi trong vũ trụ.
Quyển sách cổ bên trên kia dường như đang mở ra, có rất nhiều trang, mỗi một trang đều ẩn chứa hơi thở khác nhau, theo quyển sách xoay tròn thì từng trang giấy của sách cổ lật qua lại, Hứa Mạt muốn đi vào trong đó, nhưng lại không có chỗ xuống tay, mỗi lần xâm nhập là y như rằng sách cổ kia lại lật qua lật lại, hoàn toàn không dễ để xâm nhập vào, để mà nhìn trộm nội dung trong sách cổ.
Tinh thần lực lớn mạnh bộc phát, Hứa Mạt tập trung tinh thần lực, hoàn toàn chìm đắm ở trong này, muốn nhìn trộm một góc của sách cổ.
-Không có nơi nào để ra tay. Trong đầu Hứa Mạt xuất hiện một suy nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn không từ bỏ, vẫn tiếp tục tìm cơ hội, giải phóng tinh thần lực đến mức mạnh nhất, bắt lấy từng khả năng có thể xuất hiện kỳ ngộ.
Hắn tiến vào một trạng thái hy sinh quên mình, không vội vàng xao động, trong lúc sách cổ kia lật qua lật lại thì có một tia khí tức quen thuộc truyền đến, tinh thần lực của Hứa Mạt trong nháy mắt xâm lấn tới, đuổi theo tia khí tức kia, đây là lần đầu hắn khóa chặt được hơi thở của sách cổ này đương nhiên không thể nào buông tha.
Sau đó tinh thần lực của Hứa Mạt đuổi theo mục tiêu đã khóa chặt, cuối cùng hắn cũng nhìn trộm được một bức họa trong góc của sách cổ.
Trong một góc kia, phảng phất như là thế giới của trường lôi, bên trong tồn tại khí tức khiến người ta kinh sợ.
Cỗ khí tức này khiến hắn cảm thấy cực kỳ kiêng kị, thậm chí còn có chút cảm giác muốn rút lui, nhưng vất vả lắm mới bắt được một tia cơ hội này, Hứa Mạt làm sao có thể dễ dàng buông tha.
Tinh thần lực của hắn hoàn toàn tập trung lại, đuổi theo hình ảnh hư ảo kia, thế là hắn nhìn thấy càng ngày càng nhiều, luồng hơi thở khiến người ta sợ hãi kia cũng không ngừng mạnh lên, làm hắn phải run rẩy vì nó.
Đó là một hình ảnh vô cùng đáng sợ, ở trong vũ trụ mịt mờ, từng chùm ánh sáng của tia chớp xuyên qua vũ trụ đầy sao trời, tựa như một vệt ánh sáng chia vũ trụ làm đôi.
-Sách cổ này là bảo vật gì?
Nội tâm Hứa Mạt rung động không thôi, trong sách cổ vậy mà lại có một ý cảnh đáng sợ như vậy, hắn tu luyện ở trong sân thí luyện giả lập của điện Áo Thần, từng đối mặt với rất nhiều uy áp của thiên hành giả đỉnh cấp, nhưng lại mang đến cho hắn cảm giác rằng nó kém xa so với những thứ trước mắt, căn bản là không cách nào đánh đồng được.
Tinh thần lực của Hứa Mạt tiến vào trong hình ảnh kia, dường như đang run rẩy, phảng phất như chỉ cần có chút không cẩn thận ở nơi này, hắn sẽ lập tức hồn phi phách tán.
Hơn nữa, mọi thứ ở đây đều cảm nhận bằng tinh thần lực, là loại sức mạnh mà hoàng tộc cũ của đế quốc tu luyện.
Mặc dù chỉ nhìn trộm một góc, nhưng Hứa Mạt lại mơ hồ cảm giác được sách cổ này tuyệt đối là một bảo vật đỉnh cấp, vượt xa trình độ bậc Tuyệt Cảnh, chỉ sợ nếu đặt bên ngoài đều có thể nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.
Nhưng mà nó lại bị đặt ở cửa thánh địa ở khu vực thí luyện của đế quốc, đây là vì chờ có hậu thế đến cảm ngộ sách cổ sao?
…
Ở thế giới bên ngoài, lúc Hứa Mạt tu luyện đã có không ít người siêu phàm phía dưới hành động.
Lâm Giáp nhấc chân đi về phía trước, đi tới một vị trí, mà ở những hướng khác, cũng có vài người phân biệt đồng thời hành động.
Nhưng mà những người này trà trộn vào trong đám người, vẫn khó phát hiện như cũ.