-Đều chuẩn bị xong cả rồi chứ?
Khâu Viễn mở miệng hỏi.
-Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.
Một vị thanh niên khoảng ba mươi mấy tuổi đứng bên cạnh trả lời. Người thanh niên này có khí chất rất xuất sắc, ngoại hình tuấn tú, cho người ta cảm giác rất hơn người, giống như là xuất thân từ gia đình có truyền thống quân sự vậy.
Bây giờ, Bản Trạch Danh đã hơn 30 tuổi, được phân công đảm nhiệm là người chỉ huy của hạm đội này.
Tô Nhu, làm phó chỉ huy.
Năm đó Bản Trạch Danh vẫn luôn ở bên cạnh Khâu Viễn, trải qua nhiều năm học tập, hắn đã sớm trở thành một chỉ huy có chiến lược xuất sắc, tố chất quân sự cực kỳ hơn người. Hiện tại hắn đã gần 40, đủ để đảm đương một phương.
Tô Nhi mấy năm nay ở Tô gia. Tô gia lại một lần nữa đem quyền lực giao lại cho cô. Trong quá trình xử lý công việc ở Tô gia, Tô Nhu cũng nhanh chóng trưởng thành.
Nhưng sau này, Tô Nhu lại đưa ra một quyết định cực kỳ quan trọng, cô từ bỏ tất cả cơ hội để thừa kế Tô gia, vào trong quân đội. Với năng lực hiện giờ của cô, đảm nhiệm được chức phó chỉ huy hạm đội không phải dựa vào quan hệ mà do chính thực lực mới có được.
Dù sao hạm đội này cũng cực kỳ quan trọng, làm sao có thể dùng quan hệ để vào được, chứ đừng nói gì đến việc làm chỉ huy.
-Ừ.
Khâu Viễn gật đầu. Đôi mắt hướng về phía tinh hạm chỉnh tề ở trước mặt, sau đó quay người vỗ lên bả vai của Bản Trạch Danh:
-Những năm này ngươi đi theo lão già ta, cái gì nên học cũng đã học hết rồi, thậm chí còn trò giỏi hơn thầy, so với ta còn xuất chúng hơn. Chắc hẳn lão già nhà ngươi cũng sẽ rất hãnh diện về ngươi, hành trình tiếp theo đây của ngươi chính là tinh không vô tận.
Bản Trạch Danh là con trai duy nhất của một vị tư lệnh khác, nhưng lại luôn đi theo hắn học hỏi, Khâu Viễn đã sớm coi hắn như con cháu trong nhà mà đối đãi.
Bây giờ, Bản Thanh Danh phải đi vào vũ trụ sâu thẳm, trong lòng hắn cũng có thật nhiều cảm xúc.
Bản Trạch Danh không nói gì, chỉ yên lặng cung kính làm quân lễ với Khâu Viễn. Hắn hôm nay đã sớm không còn là thiếu niên nữa rồi, trên mặt đã có sương gió của năm tháng. Khuôn mặt nghiêm nghị làm cho người ta cảm nhận được khí chất trầm ổn, như cây tùng vậy, thẳng tắp vững vàng.
Khâu Viễn cười cười, nói:
-Thật hâm mộ các ngươi, có cơ hội xông xáo trong tinh không. Ta già mất rồi, chứ nếu mà còn trẻ, đương nhiên cũng muốn đi ra thăm thú xem thế nào.
-Tô Nhu, hạm đội xuất quân, tất cả các công việc hậu cần, ngươi phải sắp xếp cho ổn thỏa đó.
-Tư lệnh yên tâm, tôi sẽ bố trí hợp lý.
Tô Nhu đã không còn là thiếu nữ nữa rồi. Trên người cô đã có nét quyến rũ thành thục, chỉ là nhan sắc như cũ vẫn rất cao, nhìn qua không nghĩ là đã hơn ba mươi.
Lúc này, máy truyền tin của Tô Nhu rung lên, vô nhìn thoáng qua rồi kết nối.
-Hu hu hu, chị Tô Nhu, mấy người muốn bỏ em lại rời đi đó hả, sau này có khi nào không thể gặp lại chị nữa không?
Một giọng nói vang lên. Trong máy truyền tin chính là gương mặt trẻ trung của Tôn Tiểu Tiểu.
Mặc dù Tôn Tiểu Tiểu cũng đã hơn ba mươi, nhưng tính cách vẫn y như trước. Dù sao cuộc sống hành ngày của cô cũng chẳng có áp lực gì, chỉ cần yên tĩnh làm một người đẹp mà thôi. Với chỗ dựa là người cha làm chức thị trưởng và anh trai Hứa Mạt, khắp hành tinh Bái Luân này, ai dám không tôn kính đại tiểu thư cô?
-Nói cứ như muốn chị biến mất vĩnh viễn luôn vậy đó.
Tô Nhu liếc Tôn Tiểu Tiểu một cái.
-Chị Tô Nhu, em đâu có ý đó.
Tôn Tiểu Tiểu lập tức không giả vờ nữa, nói:
-Lần sau trở về có thể bí mất đem em đi theo không, đừng nói cho Tôn Bàn Tử, em nhớ anh Hứa Mạt lắm.
-Em phải đi thuyết phục chú Tôn mới được.
Tô Nhu cười đáp. Việc này có quan hệ rất lớn, dù sao cũng là tới những tinh vực khác. Tôn Bàn Tử làm sao có thể cho con gái cưng của mình rời đi được, cô đương nhiên sẽ không tùy tiện quyết định.
-Vô cảm ghê cơ.
Tôn Tiểu Tiểu buồn bực thầm thì.
-Tụi chị chuẩn bị xuất phát rồi, Tiểu Tiểu hẹn gặp lại nha.
Tô Nhu nói lời tạm biệt.
Sắc mặt của Tôn Tiểu Tiểu lập tức trở nên nghiêm nghị, không còn vẻ buông thả như trước nữa, đáp lại:
-Chị Tô Nhu, hai người phải nhớ chăm sóc cho mình thật tốt, nhất định phải cẩn thận.
-Biết rồi.
Tô Nhu gật đầu, tạm biệt rồi tắt máy truyền tin.
Lúc này, trên không trung lại có phi thuyền lái tới, đáp xuống ở khu vực này, sau đó một nhóm người từ trong phi thuyền đi ra, Khâu Viễn lập tức tiến lên chào hỏi.
Người tới, đều là các nhân vật lớn.
Tổng thống của hành tinh Bái Luân Lưu Phong, Nữ vương của hành tinh Lư Tạp Tư Y Lệ Toa Bạch, Quốc vương của vương quốc Tát Tư vân vân.
-Tổng thống tiên sinh.
Khâu Viễn chào một tiếng:
-Nữ vương bệ hạ và quốc vương Tát Nhĩ sao cũng tới vậy?
-Hạm đội của đồng minh Lam Tinh lần đầu chính thức xuất quân, chúng ta sao có thể không đến xem được.
Y Lệ Toa Bạch mở miệng trả lời. Mười mấy năm trôi qua, Y Lệ Toa Bạch từ lâu đã không còn là Y Lệ Toa Bạch xưa cũ, trên người cô ngập tràn khí chất Nữ vương.
Cô đi lên trước, ánh mắt Tô Nhi đánh giá vị Nữ vương bệ hạ này. Chuyện xảy ra giữa Y Lệ Toa Bạch và Hứa Mạt, cô cũng có nghe được đôi chút.
Nữ vương Y Lệ Toa Bạch đến nay vẫn luôn độc thân.
-Chuẩn bị xuất phát rồi sao?
Y Lệ Toa Bạch hỏi Khâu Viễn.
-Vâng.
Khâu Viễn gật đầu.
-Vậy thì lên đường thôi.
Y Lệ Toa Bạch tiếp lời.
-Được.
Khâu Viễn nhìn về phía đám người Bản Trạch Danh, sau đó kính cẩn làm động tác quân lễ. Tất cả mọi người đồng thời cung kính đáp lại rồi bước từng bước đều nhịp leo lên chiến hạm.
Chiến hạm năng lượng khởi động, lập tức vô số tia sáng bật lên, nặng lượng mạnh mẽ phun ra, dữ dội hẳn lên. Có một vài người siêu phàm đứng trước mặt tổng thống Lưu Phong chắn cho ông khỏi cơn bão năng lượng kia.