Đây cũng là hiện trạng của không ít tinh cầu của cộng hòa quốc, chiến tranh giữa cộng hòa quốc Áo Bố Lai Ân và đế quốc Khải Lai Tư càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, lan rộng ra đến nhiều tinh cầu, vô số nhà ở của người dân bị phá hủy, không còn nhà để về.
Lúc này, trong một công xưởng rách nát, không ít công nhân đang bận rộn vận chuyển máy móc.
-Phạm Khắc Tư, cẩn thận, chân của cậu có ổn không?
Một người quản lý gọi một người đàn ông trung niên đang làm việc, tay chân của người đàn ông trung niên đều là chân tay giả.
Tay chân ông ta không phải bị hỏng do chiến tranh mà là bị hỏng do sự rối loạn sau chiến tranh.
Thời đại bây giờ mặc dù khoa học kỹ thuật phát triển, kỹ thuật chân tay giả cũng vô cùng hoàn thiện, thậm chí có bộ chân tay giả cao cấp kết hợp hoàn hảo với con người, giống y như thật.
Nhưng đó không phải thứ mà những người bình thường có thể mua được.
Sự phát triển nhanh chóng của khoa học kỹ thuật, trên thực tế không phải là tin vui của toàn thể nhân loại, ngược lại thậm chí khiến khoảng cách giai cấp giữa người với người ngày càng tăng lên.
Dịch tiến hóa gen, trang bị cao cấp, tài nguyên tu luyện, những thứ này có thứ nào mà không cần dùng đến tiền đâu, thân là những người ở dưới đáy xã hội bọn họ lấy gì để cạnh tranh với ‘những con người cao cấp’ sử dụng dịch tiến hóa gen kia chứ?
Đại đa số người ở dưới đáy xã hội thì sẽ vĩnh viễn là những kẻ ở dưới đáy, không thể thay đổi được vận mệnh của mình.
Phạm Khắc Tư chính là một người ở dưới đáy như vậy, ở trong công xưởng này, ông ta cũng chỉ là một công nhân thấp kém nhất, chỉ phụ trách công việc cơ bản nhất.
Nhưng đối với ông ta mà nói đã là rất tốt rồi, trong thời đại chiến loạn này, đâu đâu cũng là những tập đoàn phạm tội, ông ta có thể tìm được một công việc đã là sự chiếu cố của quản đốc với sự đáng thương của ông rồi.
-Không sao, cũng khá chắc chắn.
Phạm Khắc Tư vỗ vỗ bắp đùi mình nói, lúc nhếch miệng cười hiện lên sự mộc mạc, chất phác.
-Ừm.
Quản đốc gật đầu:
-Vậy thì tốt, con trai và con gái ông vẫn ổn chứ, ăn có được no không?
Nhắc tới con trai và con gái của mình, nụ cười trên mặt của Phạm Khắc Tư trở nên hiền hậu, mặc dù bản thân kiếp này coi như là bỏ đi rồi nhưng con cái vĩnh viễn là hy vọng.
-Khá ổn, phải cảm ơn ông chủ đã thu nạp, lần sau có thời gian mới ông chủ uống chén rượu.
Phạm Khắc Tư nói.
-Tiền lương ít ỏi của ông vẫn nên giữ lại nuôi con cái đi.
Quản đốc nói, Phạm Khắc Tư gãi đầu nói:
-Đãi ngộ ở công xưởng cũng khá tốt nên cũng có chút dư dả.
-Cũng phải tiết kiệm một chút cho sau này, thời cục này ai mà biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.
Quản đốc hồi tưởng lại cảnh tượng chiến tranh trước đó, trong lòng thầm than thở.
-Hàng ở công xưởng là hàng cao cấp, có đội quân vũ trang riêng biệt, chắc là cũng tương đối ổn định?
Phạm Khắc Tư nói, thân là công nhân cấp thấp, hiểu biết của ông về công xưởng cũng chỉ đại khái, biết công xưởng sản xuất trang bị cao cấp, những tên nhóc kia không phải thứ bọn họ có thể động vào.
-Có lẽ thế.
Quản đốc gật đầu như thế đang suy nghĩ gì đó, mặc dù ông là quản đốc nhưng cũng là quản đốc của những công nhân cơ bản, những người cấp trên ông không được tiếp xúc.
-Bùm…
Đúng lúc bọn họ đang nói chuyện thì có một âm thanh lớn phát ra, sau đó cơ thể hai người để bị đánh bay và ngã mạnh xuống đất.
Trong không trung, một đội quân được trạng bị đầy đủ vũ khí trực tiếp tấn công về khu vực trung tâm công xướng, trực tiếp quét sạch vũ khí.
Lập tức gió tanh mưa máu nổi lên, một vùng hỗn loạn.
Phạm Khắc Tư ngã trên mặt đất, ông ta nhìn thấy đội quân vũ trang trong công xưởng lao tới chiến đấu với những người ở trên không trung kia, nhưng hỏa lực của đối phương quá mạnh, rất nhanh đã tạo nên sự kìm hãm.
Mấy cỗ người máy khổng lồ lao tới, uy lực đáng sợ, phát động một cuộc phản công.
Phạm Khắc Tư không có thời gian quan tâm đến trận chiến ở đằng kia, có đội quân vũ trang đang loa tới đây, những bóng người mặc áo giáp màu đen được trang bị đầy đủ vũ khí, tay cầm vũ khí và trực tiếp quét sạch.
Sự sợ hãi vô cùng lớn ập tới, Phạm Khắc Tư nằm trên mặt đất giả vờ chết, có vật thể bay bắn cả lên trên người, chân tay giả của ông vốn đã không được chắc chắn nên lập tức bị rơi ra, cơ thể truyền đến một cơn đau dữ dội.
Ông cố nhịn sự đau đớn đó, trong đầu vang lên tiếng nói của con trai và con gái, nằm yên bất động, ông không thể chết.
Nhưng ngay sau đó, có một bóng đen bao phủ lên cơ thể ông, Phạm Khắc Tư nheo mắt rồi mở mắt ra, sau đó liền nhìn thấy một cái bóng đen cầm vũ khí chĩa vào ông.
Trong đôi mắt đang trợn tròn của Phạm Khắc Tư chất chứa sự sợ hãi vô cùng, cùng với sự khao khát với sự sống, con trai và con gái của ông vẫn cần ông phải nuôi dưỡng thành người.
-Pằng…
Bóng người mặc áo giáp đen trực tiếp bắn xuyên qua đầu của Phạm Khắc Tư, ông ta vẫn mở to đôi mắt, điều ông quyến luyến không phải là mạng sống của chính mình là mà trách nhiệm.
Vào thời khắc cuối cùng trước cái chết, tâm trí ông vẫn hiện ra hình ảnh con trai và con gái mình đang chạy nhảy dưới nắng chiều, ông bước đến mỗi tay ôm một đứa, tiếng nói cười rộn rã.
Trong thế giới chết tiệt này, cho dù là giống như một con chuột cũng không sống nổi.
Một lúc sau, cuộc chiến kết thúc, những người kia bắt đầu dọn dẹp chiến trường.
-Dọn dẹp sạch sẽ cả rồi chứ?
-Không còn một ai.
-Có tìm được thông tin gì hữu dụng không, như là cứ điểm của tập đoàn khoa học công nghệ Lam Tinh ở các tinh cầu khác?
Trong áo giáp vang lên một giọng nói.
-Không có, giữa bọn họ có lẽ là không có liên hệ, mỗi một tinh cầu đều tách rời nhau.