Căn Cứ Số 7 (Bản Dịch)

Chương 1708 - Chương 1708: Cái Á

Chương 1708: Cái Á Chương 1708: Cái ÁChương 1708: Cái Á

Áo thần điện không dự định tham dự trận chiến này sao?

Lúc này, lại có phong bạo hủy diệt cường đại lan đến, nhằm về phía phòng học, nhưng bên ngoài phòng học giống như là có một lớp màng năng lượng vô hình, ngăn trở sóng xung kích đánh vào.

Điều này cũng thu hút sự chú ý của nhiều người khác, một số người liếc nhìn về phía này, họ nhìn vào phòng học, không biết bên trong ẩn chứa điều gì?

"Âm"

Chỉ thấy một bóng người như thiểm điện lao tới hướng phòng học, là một người của giáo hội, hắn tay cầm quyền trượng, vô số tia sét hoành hành biến thành Lôi Thần chi kiếm, giáng xuống từ bầu trời.

"Khốn kiếp."

Đồ Linh lạnh lùng mắng một tiếng, hình dáng đứng ở trên không trung của phòng học, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy rằng khi Lôi Thần chi kiếm giáng xuống từ trời, nó đột nhiên dừng lại, đình trệ trong không khí.

"Tinh Thần lực?"

Vị đại chủ giáo hội kia cau mày, cất bước đi về phía trước, lực lượng mạnh hơn bùng nổ, bầu trời trên phòng học chứa đầy những cơn bão hủy diệt.

Ánh mắt lạnh như băng quét của Cái Á qua hắn, trong nháy mắt, một luồng tinh thần lực khủng bố xâm lấn vào đầu hắn.

"Muốn chất."

Một giọng nói lạnh như băng mà bá đạo vang lên trong đầu hắn, sau một khắc vị Đại Chủ kia chỉ cảm thấy đầu óc của mình bị công kích mãnh liệt, trong phút chốc rơi vào bóng tối vô tận, sau đó chỉ thấy thân thể hắn cứng đờ, vô lực rơi xuống phía dưới.

"Hả?"

Có không ít người chú ý tới cảnh tượng này, thậm chí có Hồng Y đại giáo chủ, hắn nhìn chằm chằm Đồ Linh, trong mười hai chiến tướng của Thâm Uyên có ai giỏi công kích tinh thần lực sao?

Hoặc là, là các chiến sĩ khác của Thâm Uyên?

Hay là nói...

"Bắt hắn." Tân Phổ Hồng y đại giáo chủ đi về phía Cái Á, ngay lập tức không ít Thiên Hành Giả của Giáo hội cùng lúc tấn công vào vị trí của Cái Á.

Bọn họ bao vây khu vực trên không phòng học, do phong bạo hủy diệt thai nghén mà sinh ra, trong miệng các đại chủ kia phát ra âm thanh, trong lúc nhất thời, năng lượng không gian kia triệt để bạo tẩu, phong bạo hủy diệt tàn phá bừa bãi, xé nát tất cả.

Đồ Linh ngẩng đầu quét về phía người của giáo hội, ánh mắt lạnh như băng, ánh mắt hắn trở nên thâm thúy mà chói mắt, có ánh sáng chấn nhiếp hồn người. “Vù...

Cùng lúc đó, có một bóng người hướng phía phòng học vọt tới, tốc độ cực nhanh.

Thân hình Hứa Mạt và Linh lóe lên, xuất hiện ở phía trên phòng học, hai người cùng trong nháy mắt bộc phát tinh thân lực công kích, xông vào trong đầu đối phương, khiến cho đầu của vị Thiên Hành Giả cường đại kia chấn động mãnh liệt.

Sau một khắc, Hứa Mạt và Linh hai người một trái một phải hóa thành tia chớp đen trắng, đao kiếm chi quang đồng thời nở rộ, xẹt qua hắc ám phong bạo, chém ra ánh bình minh.

"Phụt..."

Vị Đại chủ vừa đánh tới kia lập tức người một nẻo đầu một nẻo, bị hai người liên thủ giết chất.

"Đáng chết." Tân Phổ Hồng y đại giáo chủ gâm gừ phẫn nộ, rất nhiêu người đều nhìn chằm chằm vào Hứa mạt và Linh, khiến Hứa Mạt chau mày.

Hắn không thuộc về bất cứ phương nào, vừa không giúp Thâm Uyên, cũng sẽ không giúp những người này.

Nhưng, tình huống thực tế lại không phải như hắn kì vọng, lúc này bọn họ ra tay, chỉ sợ cũng đã bị người khác để ý.

Trên trời cao, nơi có Lâm Thú.

Những người này cúi đầu nhìn thoáng qua chiến trường dưới không trung, cũng chú ý tới Đồ Linh, ngược lại bọn họ không để ý đến Hứa Mạt và Linh, dù sao lấy thân phận của bọn họ, Hứa Mạt và Linh chỉ là tiểu nhân vật bé nhỏ không đáng kể mà thôi, không đáng để bọn họ chú ý.

Nhưng Đồ Linh lại khác.

"Cái Á?" Lâm Hư nhìn Lâm Thú hỏi.

"Ngươi đoán xem?" Lâm Thú chỉ cười lạnh hỏi lại.

Có người di động muốn ra tay, nhưng lại thấy Lâm Thú mở miệng nói: "Ta lại cảnh cáo các ngươi một lần nữa, nếu hôm nay các ngươi có thể tìm được Cái Á rồi mang đi, ta chấp nhận, nếu các ngươi không mang đi được thì các ngươi cũng chấp nhận, nếu không, kẻ nào dám làm bậy, ta sẽ lập tức hạ lệnh cho chiến hạm công kích."

"Thâm Uyên tích lũy mấy trăm năm, ngươi dám đồng quy vu tận?" Một người lạnh lùng nói.

"Giết chết đám này, còn đám tiếp theo thì ta có thể chờ thêm một trăm năm nữa." Lâm Thú lạnh lùng đáp lại.

Bọn họ nhìn chằm chằm vào Lâm Thú, đây vốn là tên điên, nếu không sẽ không bị trục xuất đến Thâm Uyên.

Thời đại đế quốc, ai dám vi phạm ý chí của hoàng đế bệ hạ?

"Bắt người trên phòng học kia." Một thanh âm từ không trung hạ xuống, phủ xuống chiến trường phía dưới, trong lúc nhất thời, mọi người đều chú ý tới vị trí của Đồ Linh.

Đương nhiên, cũng có người nhìn thấy Hứa Mạt và Linh.

Nhưng mà, hẳn là chỉ Đồ Linh. Là Cái Á á?

Trong chốc lát, cường giả khắp nơi đều giết về phía khu vực đó.

Hứa Mạt thấy một màn như vậy thì chau mày, có chút phiên phức.

Quả nhiên, ngoại trừ vây giết Cái Á, cũng có thiên hành giả đi về phía hắn và Linh.

Ánh sáng chói lòa kinh khủng bộc phát trên chiến giáp, Đệ Nhất Tự Liệt và Linh Hào chiến giáp đều tiến vào một loại trạng thái, giống như hai Chiến Thần.

Mấy đạo thân ảnh hướng bên này đánh thẳng tới, tinh thần lực của Hứa Mạt bao trùm mảnh không gian này, nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang lao tới.

Lúc này, trong chiến giáp Linh Hào, ánh mắt của Linh trở nên cực kỳ đáng sợ, tròng mắt trắng óng ánh, tinh thần lực bộc phát, nàng nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang lao tới.

"Cấm.

Một đạo thanh âm từ trong đầu phát ra, trong chốc lát, thân ảnh giết đến trước người đám người Hứa Mạt đột nhiên giống như bất động, chỉ là theo quán tính vọt tới trước, duy trì động tác quán tính, trong lòng bọn họ kinh hãi.

Nhưng ở trong giây lát này, đao của Hứa Mạt đã đến, dưới hình thức địa ngục, đao sắc bén đến cực điểm trực tiếp cắt áo giáp, cắt đầu xuống, chỉ thấy máu tươi vẩy ra, trong chớp mắt ba người giết tới đều mất mạng.
Bình Luận (0)
Comment