Chương 1712: Cứu vớt
Chương 1712: Cứu vớtChương 1712: Cứu vớt
Nếu hai người này liên thủ lại thì uy hiếp cực kỳ lớn.
Khó trách Lâm Thú không tiếc mọi thứ cũng phải bảo vệ hắn, không để hắn bị mang đi.
Đã vậy, vậy thì không khách khí nữa.
"Lâm Thú các hạ, bọn nhỏ ở trong phòng học, là tướng lĩnh Thâm Uyên tương lai của các ngươi sao?”
Nguyên lão giáo hội hỏi Lâm thú, người này chính là người bên cạnh Giáo Hoàng bệ hạ, người đứng ở tầng cao nhất, cho dù là Hồng Y Đại Giáo Chủ, cũng phải nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Ở bên ngoài hắn còn có một danh hiệu nữa, là đệ nhất hồng y.
Giáo Hoàng bệ hạ ẩn cư lâu ngày không ra ngoài, vị nguyên lão này chính là người phát ngôn của Giáo Hoàng bệ hạ.
Lâm Thú nhìn hắn, lộ ra thân sắc thú vị: "Phần lớn đều là dân thường của Thâm Uyên, ngươi muốn làm gì sao?"
Giáo hội dùng danh nghĩa của Thần, muốn cứu vớt thế nhân, bọn hắn đang tính làm gì?
Đúng là thú vị.
"Trẻ con trời sinh thuần thiện, nếu ở lại Thâm Uyên, sợ là đi lâm đường lạc lối, thần ái thế nhân, mặc dù không cách nào cứu vớt tất cả mọi người, nhưng nếu đã gặp nhau, tự nhiên sẽ cứu vớt, mang về giáo hội, tắm trong thần ân." Giáo nguyên lão mở miệng nói: "Chư vị nghĩ thế nào?”
"Thâm Uyên chăm sóc hết lòng, ta thấy khả năng sẽ là hậu nhân của tướng lĩnh Thâm Uyên, nhưng nếu có thể được giáo huấn tẩy lễ, là có thể thay đổi triệt để, sẽ tốt nhất." Lâm Hư ở một bên cũng mở miệng nói.
"Ha ha...
Lâm Thú bị lời nói của đối phương chọc cười.
Cứu vớt?
Đám nhóc con này ở đây học tập yên ổn, hai chữ cứu vớt này nói hay lắm.
"Giáo hội các ngươi, thật là không biết xấu hổ." Lâm Thú châm chọc nói.
"Thần ái thế nhân, tuy rằng Lâm Thú tiên sinh phạm phải sai lâm lớn, nhưng vẫn có cơ hội chuộc tội, nếu có cơ hội có thể đến tổng bộ của giáo hội, Giáo Hoàng bệ hạ có thể tự mình tẩy lễ cho Lâm thú tiên sinh." Giáo hội nguyên lão mở miệng nói, sau đó hạ mệnh lệnh với người bên dưới.
Người của thế lực khác cũng nhao nhao hạ mệnh lệnh.
Bọn họ, phải bắt giữ những đứa nhỏ kia, lúc trước Đồ Linh bảo vệ bọn họ, những người trong Thâm Uyên cũng rất coi trọng, bọn họ ngược lại muốn nhìn xem, đây có phải là điểm yếu của Thâm Uyên cùng với Đồ Linh hay không.
Sau khi ra lệnh, trước đó bọn Hứa Mạt còn có thể miễn cưỡng ứng phó được, giờ đây nhất thời chịu áp lực đầy trời, cường giả khắp nơi đồng thời giết xuống, mục tiêu rõ ràng là phòng học của hắn.
Hứa Mạt nhớ tới lúc trước Lâm Thú và hắn nói chuyện với nhau, Thâm Uyên bọn họ làm cái gì, thế lực khắp nơi đến đây nhấc lên giết chóc.
Hôm nay, hạ mệnh lệnh phải ra tay với lũ trẻ.
Đến tột cùng, nơi nào là Thâm Uyên.
"Phanh..."
Một đạo công kích rơi vào trên người Hứa Mạt, sau khi khắp nơi hạ mệnh lệnh, không ngừng có Thiên Hành Giả giết xuống phía dưới, mặc dù lực chiến đấu của Hứa Mạt cũng không kém, nhưng Thiên Hành Giả tới đây không có một ai là yếu.
"Phốc phốc."
Một đạo kiếm quang bá đạo càn quét qua, đánh trúng một Thiên Hành Giả, một kiếm chém rơi đầu, thân ảnh của Linh xuất hiện, quay đầu nhìn Hứa Mạt một cái, mở miệng nói: "Không ngăn được.
Đúng là không ngăn được.
Trước đó, phòng học cũng không phải là mục tiêu chủ yếu, chỉ là lọt vào dư ba của công kích, đối phó hắn đa số cũng chỉ là người của giáo hội.
Chiến trường chủ yếu tập trung ở bên Đồ Linh.
Nhưng sau khi đại nhân vật cấp trên ra lệnh, tình huống chuyển biến ngược chiều, trẻ con trong phòng học không ngờ lại trở thành mục tiêu của những thế lực ngoại lai, Hứa Mạt đương nhiên hiểu được, bọn họ muốn dùng cái này để uy hiếp Lâm Thú hoặc là Đồ Linh.
Để bắt được Cái Á, những đại nhân vật đứng đầu này đã không từ thủ đoạn.
"Một đám súc sinh...
Phía dưới truyền đến một tiếng mắng đau, là thanh âm của Ngũ Lai, nương theo thanh âm của hắn hạ xuống, phòng học ầm âm sụp xuống, trẻ con bên trong kinh hoảng luống cuống, bọn họ ngẩng đầu nhìn chiến trường chung quanh, một đám cuộn mình ở đó phát run.
Cũng có người lớn mật phẫn nộ nhìn những người vừa tới.
Trong đám người này, chỉ có một người tương đối đặc thù, đó là một vị nữ hài.
Trong ánh mắt nàng ta không có sợ hãi, mà là có chút lo lắng nhìn chỗ bọn Hứa Mạt, vị trí của Linh cùng với Ngũ Lai, trong lòng yên lặng cầu nguyện, ca ca tỷ tỷ nhất định sẽ không có việc gì.
"A...
Kèm theo một tiếng thét chói tai truyền ra, lập tức đứa nhỏ phía dưới chạy tứ tán, chạy ra bên ngoài.
Một bóng người chợt lóe rồi biến mất, có người bị bắt đi, có điều có quân đoàn Thâm Uyên rống giận giết tới, rít gào: "Súc sinh."
Thâm Uyên là danh từ của hỗn loạn cùng bạo lực, nhưng mà giờ phút này, những người đến từ bên ngoài lại bị người ta mắng làm súc sinh, cục diện trước mắt có vẻ có chút châm chọc. Bé gái không chạy, thân hình gây yếu vẫn lẻ loi đứng ở đó.
Lúc này, một bóng người như tia chớp lao tới, chụp thẳng vào người bé gái.
"Phanh."
Đột nhiên, một cỗ lực lượng hung mãnh cuồng bạo bộc phát, bàn tay còn lại tập trung vào bàn tay của cô bé, đánh trúng bàn tay lớn đang vươn ra. Vị Thiên Hành Giả ra tay bắt người kia lập tức kêu thảm một tiếng, cánh tay đứt thành từng khúc, bị ngọn lửa thiêu cháy, hóa thành cháy đen, nửa người như bị hủy hoại.
Một thân ảnh nhỏ bé xuất hiện trước người đứa nhỏ, nhưng giờ phút này đứng ở đó lại có vẻ cao lớn vô cùng.
"Lần này mục tiêu của chúng ta là tìm kiếm Cái Á, muốn đối phó Thâm Uyên, cũng không cần phải hạ thủ với những đứa trẻ, đây là mệnh lệnh của tên khốn nào?" Lúc này Tháp Lạc Tư không còn nụ cười đùa tí tửng thường ngày, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, trong đôi mắt mang theo ngọn lửa nóng bỏng, có thể khiến mắt người khác tổn thương.
Tu hành, tu vi của người siêu phàm càng mạnh thì lực phá hoại cũng càng mạnh, tuy là loạn thế nhưng người siêu phàm không có điểm giới hạn, như vậy, chính là tai nạn.