Căn Cứ Số 7 (Bản Dịch)

Chương 1867 - Chương 1867: Tỉnh Hạm Quay Cuồng

Chương 1867: Tỉnh Hạm Quay Cuồng Chương 1867: Tỉnh Hạm Quay CuồngChương 1867: Tỉnh Hạm Quay Cuồng

-Ðm.

Tiểu Thất chửi bậy một tiếng rồi trực tiếp kích hoạt chế độ điều khiển thông minh.

Tỉnh hạm hóa thành một chùm sáng đáng sợ, tiếp tục lao vê phía trước, tinh hạm quay cuồng trong thông đạo, cả đám người run rẩy, cơ thể chao đảo, trong lòng vô cùng chấn động.

-Ngươi thật sự sẽ không chết sao...

Giọng nói của Tiểu Thất vang lên ngắt quãng như truyền đến từ một nơi rất xa, hình như có chút trống rỗng.

-Không chết được.

Cái Á đáp lại, Hứa Mạt phát hiện thấy hai người khá hài hước.

-Đó là cái quái gì vậy?

Tinh hạm vừa khôi phục lại bình thường thì Tiểu Thất liền nhìn thấy bên ngoài xuất hiện một con quái vật cực kỳ to lớn, không biết có phải hắn hoa mắt hay không mà lại thấy con quái vật này thực sự đang chuyển động.

-Bùm...

Với một cơn chấn động dữ dội, tinh hạm lao ra khỏi thông đạo bầu trời sao lộng lẫy này, dường như họ đã bước vào một không gian vũ trụ khác, không gian sâu thẳm dường như ẩn chứa sức mạnh huyền bí. Ở phương hướng xa xa, dường như hắn đã nhìn thấy điểm tận cùng của vũ trụ, cả thế giới giống như một bức tường che đậy vũ trụ.

Phía dưới, dường như có một tinh cầu đang lặng lẽ trôi nổi ở đó, một cỗ lực hút kinh khủng ập đến, tinh hạm bị hút thẳng về phía tinh cầu đó.

-Có cần thoát khỏi sự trói buộc của lực hút không?. Tiểu Thất hỏi.

-Không cần, cứ tới tinh cầu đó đi. Cái Á nói.

-Được. Tiểu Thất gật đầu, xem ra đã đến nơi muốn đến.

Cũng không tệ lắm, vẫn chưa chết.

Tinh hạm với tốc độ khủng khiếp lao về phía tinh cầu bên dưới, bay vòng quanh tinh câu, sau đó tiến vào bên trong tinh cầu và từ từ đáp xuống bề mặt tinh cầu.

-Tới rồi.

Tiểu Thất nói, tỉnh câu này giống như là một ngôi sao hoang vu, hầu như không thấy bóng người nào, cũng không bắt được thiết bị phát tín hiệu.

Hơn nữa, toàn bộ tinh câu đều u ám, giống như bóng tối sắp buông xuống, khiến cho người †a có cảm giác bị đè ép.

Họ đậu tinh hạm trên mặt đất hoang vắng, sau đó lần lượt bước ra ngoài, vừa bước ra đã cảm nhận được một lực hấp dẫn rất mạnh, mỗi bước đi đều có chút khó khăn.

Tiến về phía trước vài bước thì quay lại nhìn xem thân tinh hạm, chỉ thấy trên thân tinh hạm thủng cả trăm ngàn lỗ, khắp nơi đều bị lõm, thậm chí có nhiều chỗ bị bắn phá nhưng chỉ là không bị bắn xuyên thủng.

Nếu họ còn đi thêm vài chuyến nữa thì thân của tinh hạm có thể bị xuyên thủng, vậy thì sợ là bọn họ có thể được mai táng trong vũ trụ.

-Thấy thế nào?

Hứa Mạt hỏi Linh.

-Vẫn ổn. Linh lặng lẽ trả lời.

Tiểu Thất im lặng liếc nhìn Diệp Thanh Điệp.

-Điệp tỷ thì sao?. Hứa Mạt nhìn về phía Diệp Thanh Điệp.

-Không sao, ban đầu ta cảm thấy có chút khó chịu nhưng hiện tại đã ổn rồi.

Diệp Thanh Điệp cười nói.

-Ngài Cái Á, đây là nơi nào? Sao mà trông giống tinh cầu nguyên thủy vậy?

Tiểu Thất hỏi. Thoạt nhìn thì không có gì cả, chỉ có một vùng đất căn cỗi, được tạo thành từ những tảng đá hình thành tự nhiên, nhưng có không có người, không có khoa học kỹ thuật, giống như một tinh cầu nguyên thủy.

-Nguyên thủy mới nguy hiểm, ngươi phải cẩn thận. Cái Á cười nói.

Trong thời đại mà đế quốc thống trị, con người đã tiêu diệt các chủng tộc khác và thống trị vũ trụ, các tinh cầu lớn bắt đầu phát triển khoa học kỹ thuật và hướng tới nền văn minh tiên tiến, ngay cả các tinh cầu xa xôi cũng có những thành tựu nhất định, hầu như không còn hành tỉnh nguyên thủy nào nữa.

Nhưng đây lại là một hành tinh nguyên thủy, đồng nghĩa với việc sức mạnh của đế quốc chưa ảnh hưởng tới nơi đây.

Mặc dù tinh vực Thái Nhĩ do tộc Thiên Thần thống trị nhưng trong thời đại đế quốc thống trị thì nó vẫn phát triển khoa học kỹ thuật, nhưng so với các tinh vực khác thì tinh vực Thái Nhĩ coi trọng sức mạnh hơn.

-Tới tinh hạm lái cơ giáp thông minh ra. Hứa Mạt nói.

Tiểu Thất và Ảnh đều tự lái một cơ giáp thông minh, trong khi Diệp Thanh Điệp mặc chiến giáp thì có một cơ giáp canh gác phía sau.

Cái Á, Hứa Mạt và Linh không sử dụng cơ giáp, nhưng bọn họ đều mặc áo giáp.

Một nhóm sáu người đi đến khối tinh cầu này.

Đoàn người đi về phía trước, nghe Cái Á nói:

-Đây quả thực là một tinh cầu vô cùng nguyên thủy, nhưng ở thời đại đế quốc phát hiện, chúng ta gọi nó là tinh cầu Phan Đa Lạp.

-Phan Đa Lạp là vùng đất cấm của tỉnh vực Thái Nhĩ. Chúng ta đã đi qua thông đạo vũ trụ hủy diệt. Khi các cường giả hàng đầu của tộc Thiên Thần đạt đến một cảnh giới nhất định, họ sẽ vượt qua nó và tiến vào vùng đất cấm của tinh câu Phan Đa Lạp. Họ là những người thử thách cuối cùng, chỉ những người bước ra khỏi đây mới có thể trở thành thủ lĩnh của tộc Thiên Thần. Cái Á nói:

-Mặt khác, tuy nơi này là vùng cấm ở tinh vực Thái Nhĩ, nhưng lại không thuộc về lãnh thổ của tộc Thiên Thần. Ở Phan Đa Lạp có không ít người bản xứ, là một chủng tộc kỳ lạ trong vũ trụ, vô cùng lợi hại, cho dù là cường giả hàng đầu của tộc Thiên Thần cũng phải thật cẩn thận khi đi vào nơi này, chúng ta sẽ sớm gặp họ thôi.

-Hoàng đế bệ hạ năm đó có tới đây không?. Hứa Mạt hỏi.

-Đã từng đến. Cái Á gật đầu, cũng không nói gì nhiều.

Điều này khiến trong lòng Hứa Mạt có chút gợn sóng, Hoàng đế bệ hạ thậm chí còn đích thân tới đây.

Trong mắt Linh ở bên cạnh lóe lên một tia kỳ lạ, cha của nàng cũng đã từng đến tinh vực này.

Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước trong khi nói chuyện và giữ nguyên vị trí sau khi tỉnh hạm đóng cửa.

Trên Phan Đa Lạp gần như không tồn tại sự sống, không nhìn thấy bất cứ thực vật nào, chỉ có từng khối nham thạch.

-Có âm thanh.

Lúc này, bọn họ giảm tốc độ, nghe thấy tiếng vũ khí sắc bén cào trên mặt đất, âm thanh không lớn lắm, khi bọn họ giảm tốc độ, đối phương tựa hồ cũng chậm lại.
Bình Luận (0)
Comment