Chương 1870: Bí Ẩn Phan Đa Lạp
Chương 1870: Bí Ẩn Phan Đa LạpChương 1870: Bí Ẩn Phan Đa Lạp
Hứa Mạt:...
-Tại sao lúc đó Hoàng đế bệ hạ không kiểm soát hoàn toàn tinh cầu Phan Đa Lạp để biến nó thành lãnh thổ của đế quốc?. Hứa Mạt hỏi.
-Ở thời đại của Đế quốc, cả vũ trụ đều được biết đến là lãnh thổ của Đế quốc. Tuy nhiên, tinh cầu này rất đặc biệt và không thích hợp cho con người bình thường sinh sống. Hơn nữa nếu muốn để con người sống trên Phan Đa Lạp thì cân phải loại bỏ Giống loài nguyên thủy, nếu không con người sẽ không thể tồn tại ở đây.
Cái Á đáp:
-Bệ hạ đã chinh phục vũ trụ nhưng ngài cũng không muốn tàn sát các giống loài khác. Ngoài ra, do nơi này có vị trí địa lý đặc biệt nên bọn chúng không có khoa học kỹ thuật thì cũng không thể ra ngoài, cứ để mặc chúng như vậy, sau khi rời khỏi đây cũng không đề cập tới, bởi vậy người biết đến tinh cầu Phan Đa Lạp vô cùng ít, cũng không có nhiều người ở tinh vực Thái Nhĩ biết đến, có lẽ chỉ có tộc Thiên Thần cao tâng mới biết chuyện này, hơn nữa còn sẽ đến đây để tập luyện.
-Còn nữa, tinh vực không hề bình thường này đã khiến nó sinh ra một nơi kỳ dị. Chưa nói đến cái khác, chỉ riêng Phan Đa Lạp, toàn bộ khối tinh cầu này đều tràn ngập tài nguyên khoáng sản quý hiếm, nham thạch dưới chân chúng ta cũng không hề tâm thường, khối tinh cầu này có thể được coi như là bảo tàng, nếu như các thế lực cao cấp bên ngoài biết được thì chỉ sợ họ sẽ sớm phái một hạm đội cỡ lớn tới đây.
Một nhóm người bước đi trên vùng đất của tinh câu Phan Đa Lạp, không gian mờ mịt, tràn ngập bầu không khí hoang tàn.
Toàn bộ khối tinh câu đều không có dấu hiệu của sự sống, thỉnh thoảng bọn họ gặp phải một số loài quái thú và phát hiện ra rằng da của quái thú ở đây đều vô cùng cứng cáp giống như áo giáp, còn một đặc điểm khác nữa là chúng có sức mạnh cường đại, hẳn có liên quan đến môi trường tự nhiên.
Môi trường tự nhiên sẽ quyết định sự tiến hóa của loài, loài nào không thích nghi được sẽ bị đào thải, loài sống sót sẽ thích nghi với môi trường.
Không có ánh sáng, không có màu xanh của lá cây, không có trọng lực và bức xạ mạnh, thật khó để tưởng tượng loài người có thể tồn tại trên một hành tinh như vậy.
Người Phan Đa Lạp hẳn phải khác với chủng tộc loài người khác.
Hứa Mạt và những người khác tìm kiếm trên bê mặt tinh cầu với tốc độ cao, đi bộ vài ngày nhưng họ vẫn không tìm thấy bất cứ dấu vết nào của người Phan Đa Lạp, ngoại trừ Dị Ma mà họ đã gặp phải trước đó, nhưng giờ họ cũng chưa gặp lại bất kỳ Dị Ma nào trong vài ngày qua.
-Ngài Cái Á, chúng ta cứ tiếp tục tìm kiếm mà chẳng có mục đích như vậy sao ạ?. Tiểu Thất hỏi.
-Rồi sẽ tìm được thôi. Cái Á trả lời.
-Ngài không đánh dấu lại toạ độ vị trí lúc đó ạ? -Năm đó bệ hạ đã du hành xuyên vũ trụ đến tinh câu này. Ngài ở cảnh giới nào còn cần phải đánh dấu lại vị trí à?
Cái Á nói:
-Hiện tại, chúng ta chỉ có thể dựa vào may mắn.
Ở thời đại của Đế quốc Ngân Tinh, Hoàng đế bệ hạ đã là sự tồn tại mạnh nhất trong vũ trụ, không có gì ngạc nhiên khi hắn là Hủy Diệt giả đỉnh cao, thậm chí hắn còn đang truy tìm một cảnh giới cao hơn.
Hoàng đế bệ hạ đứng ở nơi cao nhất chắc hẳn rất cô độc nên bắt đầu khám phá vũ trụ và sau đó biến mất cũng vì lý do này.
-Kiên nhẫn một chút, mới có vài ngày mà thôi. Cái Á nói.
Đoàn người chỉ có thể tiếp tục mò mẫm về phía trước, đám người Tiểu Thất đều ở trong cơ giáp, bọn họ vẫn đang kích hoạt thiết bị tìm kiếm của cơ giáp, chỉ cần có năng lượng hoặc tín hiệu bất thường thì bọn họ đều có thể dò ra được.
-Hình như có chuyện gì đó đang xảy ra.
Lúc này, chỉ nghe thấy tiếng Tiểu Thất thấp giọng nói.
Năng lực cảm nhận của Cái Á và Hứa Mạt được phóng thích và khuếch tán ra xa, nhưng không thấy bóng người nào cả.
Hứa Mạt cũng kích hoạt chức năng tìm kiếm của bộ giáp 'Danh sách thứ nhất' và ngay lập tức phát hiện ra một tín hiệu năng lượng mạnh mẽ truyền lại.
-Dưới đất.
Hứa Mạt thấp giọng nói, những người khác cũng phát hiện dưới lòng đất có chuyện bất thường.
-Cẩn thận.
Hứa Mạt đột nhiên mở miệng, vừa dứt lời thân thể hắn đã phóng lên trời, những người khác cũng đồng thời bay lên trời, mặt đất đột nhiên phát ra một tiếng động lớn rồi sụp đổ, giống như đang nứt ra, bọn họ nhìn thấy bên dưới xuất hiện 'Bộ giáp' tối đen, hay đúng hơn là những chiếc vảy.
Những chiếc vảy không ngừng chuyển động, phía dưới hiện ra thân hình có kích thước to lớn với những chiếc gai sắc nhọn dữ tợn, sau đó một đôi cánh đen cực kỳ sắc bén xuất hiện xẻ đôi mặt đất.
-Đây là loại quái vật gì vậy...
Diệp Thanh Điệp thấp giọng nói, bọn họ nhìn thấy chỗ mặt đất vỡ ra dài đến vạn mét, dân dần, một con quái vật khổng lồ từ dưới lòng đất xuất hiện, phá đất vọt ra, một tiếng gầm chói tai vang lên, toàn bộ không gian rung chuyển, năng lượng xung quanh nó đang dao động kịch liệt.
-Rông?
Hứa Mạt nhìn con quái vật kia với vẻ mặt kỳ lạ. Quái vật xuất hiện với thân thể khủng bố dài tới hàng nghìn mét, toàn thân là một màu đen kịt, vảy cũng đen như áo giáp, trông cũng có chút tương tự với Dị Ma đã từng gặp qua trước đó.
Nó có một đôi cánh khổng lồ che phủ lớp vảy, cơ thể mọc đầy gai nhọn, bốn cái móng vuốt cực kỳ sắc bén, có phần giống với rồng.
-Ni Đức Hoắc Cách
Cái Á nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Đôi mắt to lớn của đối phương tỏa ra một cỗ lạnh lẽo đáng sợ, mang theo khí tức hung dữ. Thân thể của Ni Đức Hoắc Cách đang bay lên không trung. Trong một khoảnh khắc vùng đất này đã biến sắc, và một cơn bão năng lượng đáng sợ bắt đâu hoành hành.
Ánh mắt lạnh lùng của Ni Đức Hoắc Cách nhìn chằm chằm vào cả đoàn người, nó đang mai phục để săn mồi ở dưới lòng đất, không ngờ lại bị những người này quấy rầy.