Căn Cứ Số 7 (Bản Dịch)

Chương 1874 - Chương 1874: Sự Thức Tỉnh Của Thần Vực

Chương 1874: Sự Thức Tỉnh Của Thần Vực Chương 1874: Sự Thức Tỉnh Của Thần VựcChương 1874: Sự Thức Tỉnh Của Thần Vực

Cái Á mỉm cười nói, sau đó hắn thốt ra một giọng nói không phải ngôn ngữ đế quốc, mà là ngôn ngữ của hành tinh Phan Đa Lạp.

Đối phương nghe vậy, đặt tay phải lên ngực, chào Cái Á và nói:

-Ta tên Kim. Ta đã nghe Trưởng lão Lỗ Ni nhắc đến hai vị tiên sinh. Tiếng đế quốc mà chúng ta học hoá ra là bắt nguồn từ ngài, hoan nghênh ngài đến hành tinh Phan Đa Lạp.

-Chớp mắt một cái đã trôi qua nhiều năm như vậy, trưởng lão Lỗ Ni vẫn khoẻ chứ? Ta muốn gặp hắn, nhưng mà đã qua lâu rồi, tìm không ra đường.

Cái Á nói.

-Trưởng lão Lỗ Ni cũng không phải khoẻ lắm.

Ánh mắt của Kim ảm đảm đi vài phần, nói:

-Cái Á tiên sinh, ta sẽ dẫn ngài đến đó.

-Được.

Cái Á gật đầu:

-Chúng ta đã điều khiển tinh hạm đến đây, bây giờ vẫn còn đang ở một nơi hoang vu, có thể cùng nhau lái tinh hạm qua chứ?

-Có thể.

Kim gật đầu.

Sau đó đoàn người đi về hướng tinh hạm.

-Có chuyện gì với Trưởng lão Lỗ Ni thế?

Cái Á hỏi.

-Bị thương, bị bệnh kéo dài sau trận chiến với Ni Đức Hoắc Cách.

Kim trả lời.

-Điều kiện ở đây quả thực quá khắc nghiệt. Ni Đức Hoắc Cách vô cùng nguy hiểm.

Cái Á nhìn Kim:

-Ngươi nói tiếng đế quốc rất lưu loát.

-Trưởng lão Lỗ Ni lúc trước yêu cầu bộ tộc của chúng ta học tập ngôn ngữ đế quốc một cách nghiêm túc. Người dân trong bộ lạc bắt đầu học nó từ khi còn nhỏ, bây giờ hầu hết đều biết.

Kim trả lời, điều này khiến Cái Á lộ ra ánh mắt kỳ lạ.

Xem ra Trưởng lão Lỗ Ni có chút tư tưởng, nếu không hắn sẽ không để người của Hành tinh Phan Đa Lạp học ngôn ngữ đế quốc.

Địa hình của Hành tinh Phan Đa Lạp chủ yếu là đá và phần lớn trong số đó là những khối núi được tạo thành từ đá.

Người dân Hành tinh Phan Đa Lạp đã khai quật hang động ở đây để làm nơi cư trú. Vào lúc này, có rất nhiều người đang bận rộn trên một khối đá khổng lồ nằm trên một rặng núi.

Lúc này, bọn họ ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn thấy nơi đó xuất hiện một chiếc tinh hạm, người của Hành tinh Phan Đa Lạp lập tức phát ra âm thanh báo động, rất nhiều chiến binh Hành tinh Phan Đa Lạp bước ra khỏi hang động, trong cơ thể phóng ra ánh sáng năng lượng mạnh mẽ, nhìn chằm chằm vị khách không mời mà đến kia.

Họ đang giao tiếp bằng ngôn ngữ của Hành tinh Phan Đa Lạp và cũng không vội vàng động thủ ngay lập tức, một nhóm người quen thuộc từ đó đi ra, người hành tinh Phan Đa Lạp lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

'Kim và nhóm của hắn đáp xuống mặt đất, tinh hạm cũng theo đó hạ cánh xuống vùng đất này, đoàn người Hứa Mạt đi về phía trước, Kim đang trao đổi với những người khác, chỉ có điều hắn không tài nào hiểu được.

Chẳng bao lâu sau, rất nhiều người tò mò quan sát đám người Hứa Mạt, một số người Hành tỉnh Phan Đa Lạp trẻ tuổi đi vòng quanh chiếc tinh hạm, trong mắt ngập tràn sự tò mò.

-Cái Á tiên sinh, chúng ta đi đến bộ lạc thôi.

Kim nói với Cái Á và những người khác, cả nhóm bước vào hang động, sau khi bước vào cửa đá, họ phát hiện bên trong có một cái hang, giống như họ đã bước vào một thế giới khác vậy.

-Người dân Hành tinh Phan Đa Lạp rất đoàn kết, họ sống cùng nhau như một bộ tộc và bầu ra người đức cao vọng trọng làm trưởng lão để dẫn dắt bộ tộc.

Cái Á nói với Hứa Mạt và những người khác.

Rất nhiều người Hành tinh Phan Đa Lạp cũng nhìn thấy mấy người Hứa Mạt, hiển nhiên nhìn ra sự không tâm thường của đám người này, lần lượt nhìn bọn họ rồi trao đổi với nhóm người của Kim.

-Đây là những vị khách đến từ đế quốc bên ngoài. Chúng ta có thể giao tiếp với bọn họ bằng ngôn ngữ của đế quốc.

Kim nói với đám người.

Nghe Kim nói xong, một người trong số họ vẫn hỏi Kim bằng ngôn ngữ của Hành tinh Phan Đa Lạp, Kim nói:

-Yên tâm, vị Cái Á tiên sinh này đã từng đến làm khách ở đây và là bạn của trưởng lão Lỗ Ni. Ngôn ngữ đế quốc mà chúng ta học cũng là đến từ hắn. Bây giờ ta đang đưa họ đến gặp trưởng lão Lỗ Ni.

Nghe nói bọn họ quen biết trưởng lão Lỗ Ni, lúc này đám người mới cảm thấy yên lòng.

Kim dẫn Hứa Mạt và những người khác đi qua một hành lang dài và đến một cung điện đá.

Trong đại sảnh có một ông lão mặc trường bào đang tán gẫu cùng mấy đứa trẻ Hành tinh Phan Đa Lạp, trông rất hiền lành.

Nhìn thấy Kim và những người khác đến gần, Trưởng lão Lỗ Ni ngẩng đầu nhìn Cái Á bằng ánh mắt sâu thẳm. Hắn hơi kinh ngạc, ngồi xếp bằng, đặt tay phải lên ngực chào rồi nói:

-Cái Á tiên sinh, không ngờ còn có thể gặp lại ngươi. -Trưởng lão Lỗ Ni, chân của ngươi...

Cái Á nhìn Lỗ Ni, thấy phía dưới chân của hắn trống rỗng.

-Ta năm đó không may gặp phải một con Ni Đức Hoắc Cách lợi hại.

Lỗ Ni cười thản nhiên nói, ánh mắt bình tĩnh, người Hành tinh Phan Đa Lạp từ trước đến nay đối với vận mệnh của mình đều rất thản nhiên, thậm chí là sinh tử, bọn hắn tập mãi cũng thành thói quen.

-Lâm tiên sinh không tới ư?

Lỗ Ni nhìn về phía bên cạnh, Cái Á lắc đầu:

-Tiên sinh hắn tới không được.

-Tiếc thật, Lâm tiên sinh là một người thú vị, nói chuyện phiếm với hắn khiến cho người ta cảm thấy mở mang thật nhiều.

Lỗ Ni nói, Hứa Mạt biết vị Lâm tiên sinh kia hẳn là hoàng đế bệ hạ của đế quốc. Xem ra đối phương cũng không có nói cho Lỗ Ni biết thân phận thực sự của mình.

-Mặc dù Lâm tiên sinh không tới, nhưng con cháu của hắn lại tới.

Cái Á nói.

Lỗ Ni nhìn Hứa Mạt, Linh và nhóm người bên cạnh Cái Á, ánh mắt nhanh chóng khóa chặt vào Hứa Mạt và Linh, nhưng Cái Á không nói đó là ai, cũng có thể là cả hai.

-Ngồi xuống trước đi, ta suýt chút nữa quên mất.

Lỗ Ni vẫy tay, Cái Á cùng những người khác ngồi xuống ghế đá trong đại sảnh.

Kim và những người khác cũng đang ngôi ở đây.
Bình Luận (0)
Comment