Căn Cứ Số 7 (Bản Dịch)

Chương 481 - Chương 481 - Tôi Không Phải Là Anh Hùng

Chương 481 - Tôi không phải là anh hùng
Chương 481 - Tôi không phải là anh hùng

-Tôi có chút ý kiến thế này.

Tôn Bàn Tử nói:

-Nên đi ra ngoài, Tô Nhu, trong nhà cô cùng lắm chỉ là coi trọng quan hệ của Hứa Mạt và Tư Tháp Khắc, nhưng mà bản chất thì vẫn nên rèn luyện bản thân, đi ra ngoài một thời gian, mở rộng giao thiệp, duy trì liên hệ với tập đoàn của Tư Tháp Khắc. Như thế, địa vị tương lai của cô liền không thể nào lật được, Bản Trạch Danh cũng giống vậy, cậu cũng phải đi thủ phủ để nâng trình độ của mình lên.

-Hứa Mạt tất nhiên phải đi, mọi người ở cùng một chỗ, có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Tô Nhu và Bản Trạch Danh dường như suy nghĩ lại, có chút giao động.

Tuổi của bọn hắn, quả thật vẫn chưa đủ, có thể ở lại học tập vài năm.

-Mặc khác, vị trí địa lý của thành phố Cương Khung để mà nói tốt thì cũng không phải, khu vực trung bộ, một tòa thành cô lập, các mặt đều tương đối kém. Chính quyền thành phố và quân đội, còn có Tô gia, tập đoàn của Tư Tháp Khắc cũng có thể hợp tác, phát triển trình độ quân dự của thành phố Cương Khung. Hơn nữa, thành phố Cương Khung cần phải kết nối với thế giới bên ngoài, không thể giậm chân tại chỗ, những thứ này, đều cần dựa vào những người như các cậu đi ra ngoài.

Tôn Bàn Tử tiếp tục nói.

Hứa Mạt hơi kinh ngạc nhìn về phía Tôn Bàn Tử, xem ra, hắn đã nghiêm túc cân nhắc qua.

Lựa chọn của thầy thật chính xác, Tôn Bàn Tử quả là ứng cử viên thích hợp.

-Chúng tôi cần suy nghĩ kĩ lại một chút.

Tô Nhu nghiêm túc gật đầu, cô cũng nghĩ đi ra ngoài tiếp nhận tri thức, cơ hội lần này khó mà có được.

-Còn cậu nữa Hứa Mạt, thành phố Cương Khung sở dĩ có mối liên hệ không chặt chẽ với bên ngoài, là bởi vì chúng ta thiếu đi những nhân vật có thực lực cao, ảnh hưởng với thủ phủ gần như không có. Cho nên, người khác tất nhiên sẽ chướng mắt thành phố cô độc này, cậu đi giúp chú Tôn đi.

Tôn Bàn Tử nói:

-Tương lai, nếu có biến cố gì đó, thành phố Cương Khung có thể làm hậu phương vững chắc.

-Vâng.

Hứa Mạt chăm chú gật đầu, Tôn Bàn Tử suy tính rất xa.

Trật tự của thành phố Cương Khung dần dần khôi phục.

Tư lệnh Khâu và tư lệnh Bản quản lý riêng hai quân đội lớn của mình. Quân đội cũng trải qua một đợt thay máu diện rộng.

Mặc dù thực lực bị suy yếu rất nhiều, nhưng hiện tại đã hoàn toàn ổn định, bọn hắn tin rằng rất nhanh thôi tất cả mọi thứ sẽ đều đi vào quỹ đạo

Khu vực phế tích.

Không ít thợ săn hoang dã đang ở đó đi săn, trong đó ở một vị trí, có một nhóm thợ săn có thực lực không tệ. Bọn hắn đi đến vị trí tương đối ở ngoài, thận trọng tiến lên, chuẩn bị săn giết quái thú cấp B, giá cả sẽ cao hơn rất nhiều.

-Kia là cái gì vậy?

Lúc này, có người cầm ống nhòm nhìn về phía chỗ xa kia, chỉ thấy ở phía trước trong phế tích, có một ánh chớp lập lòe, có người đang chiến đấu với quái thú, mà lại còn là một đám quái thú.

-Mạnh ghê.

Người kia thán phục nói.

Nhìn thấy bóng người trong phế tích tay cầm chiến đao, bên trên chiến đao, tia sáng điện chớp dữ dội đang chuyển động. Mỗi lần chiến đao chém ra, đều có cơ thể quái thú bị bổ đứt, quái thú cấp B cũng như thế.

Trên mặt đất, đã có rất nhiều xác của quái thú.

Đối phương mặc chiến giáp, không thấy rõ được khuôn mặt, không biết là ai.

-Hình như là Hứa Mạt.

Có một người mở miệng nói:

-Khi ở hội giao lưu, Hứa Mạt cũng từng thực hiện qua loại siêu năng lực này.

Trái tim vài tên thợ săn hoang dã nảy lên.

Thật là Hứa Mạt sao?

Bây giờ lão chiến thần đã được phong thần, địa vị ở thành phố Cương Khung càng được củng cố , không người nào có thể lay chuyển được.

Mà Hứa Mạt, hắn bây giờ không chỉ được xem là người quen mặt vì là học sinh của lão chiến thần nữa, chính hắn cũng đã cho thấy thực lực siêu mạnh của mình. Cho dù là đối mặt với yêu nghiệt đứng đầu thủ phủ, cũng chẳng mảy may nhượng bộ chút nào, sóng vai cùng với nhân vật đứng đầu thủ phụ Linh.

Trong trận đại chiến kia, hắn lái cơ giáp cấp S.

Hứa Mạt, hắn ở thành phố Cương Khung đã được coi là nhân vật trong truyền thuyết, thành tựu tương lai cũng chỉ có hơn chứ chẳng kém gì lão chiến thần.

Chỉ có điều sau trận chiến bão táp kia, dù là lão chiến thần hay là Hứa Mạt đều rất ít lộ diện. Mà bọn hắn không cần lộ diện thì đã là vật tổ của thành phố Cương Khung rồi.

-Đi lên nhìn thử xem.

Một đoàn người hơi kích động, hướng thân mình đi lên phía trước.

Cơ mà chưa đi được bao xa thì thân thể họ đã cứng đờ. Xung quanh khu vực phế tích chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một nhóm quân nhân, súng ống đang nhắm ngay vào họ.

-Quân đội đang đi săn, khu vực chỗ này bị cấm.

Một quân nhân mở miệng cảnh báo.

-Hiểu rồi trưởng quan.

Thợ săn hoang dã gật đầu, phía này hình như là địa bàn của quân khu tây nam.

Xem ra, kia chính là Hứa Mạt. Bọn hắn biết mối quan hệ giữa Hứa Mạt và quân khu Tây Nam. Trong lần quái thú xâm lấn lần thứ nhất, Hứa Mạt đã giải cứu quân đội Tây Nam, trở thành vật tổ trong lòng rất nhiều quân nhân.

Hứa Mặt luyện tập đi săn mà người của quân khu lại đồng hành theo, địa vị này...

Trong chiến trường, lại có mấy con quái thú nhắm vào người Hứa Mạt, có quái thú đánh tới từ trên không, thét ra một âm thanh to lớn.

-Ầm.

Chỉ thấy thân thể Hứa Mạt bay vọt lên không trung, một tiếng ầm vang lên, dòng điện lập lòe, giống như là đang tắm rửa trong ánh sáng của giông sét vậy. Chiến đao trong tay hắn lập tức chém ra, phập một tiếng, máu tươi rơi vãi khắp nơi, người con quái thú trên không liền bị cắt ra làm đôi.

Xung quanh, vẫn có rất nhiều quái thú lao vào hắn như cũ.

Người của Hứa Mạt hoàn toàn không mượn lực bay lơ lửng trên không trung, từng dòng điện lập lòe, giống như là những con rắn điện đang nhảy múa điên cuồng vậy, đến ánh mắt của hắn cũng hiện ra nguồn năng lượng ánh sáng, vô cùng đáng sợ.

-Vù vù.

Chiến đao của Hứa Mạt lại chém đến, một ánh đao vậy mà lại nở rộ lên trên chiến đao, hóa thành lưỡi đao thực sự, ẩn chứa dòng điện yếu ớt, âm thanh xì xì, một chiêu công kích từ phía trước tiến đến giữa con quái thú xé toạc nó ra.

Bình Luận (0)
Comment