Lúc tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh. Tiểu Lưu – cô bé cùng chỗ làm đã giúp tôi gọi xe cứu thương, sau đó cũng là một tay cô bé chăm sóc cho tôi. Đầu quấn băng gạt, tôi nghe nói rằng mình bị đập đầu vào cạnh bàn, chảy rất nhiều máu, nhưng cũng may là đầu tôi quá cứng nên chỉ bị thương ngoài da mà thôi. Bác sĩ bảo lý do tôi ngất xỉu, khả năng cao là vì ăn uống thiếu chất cộng thêm làm việc quá độ, còn cụ thể ra sao thì phải ở lại bệnh viện tiếp tục theo dõi tình trạng sức khoẻ.
Đúng là đã nghèo còn mắc cái eo! Tôi không bận tâm lắm việc mình bị thương như thế nào, tôi chỉ lo lắng về tiền viện phí và thuốc men… Hôm nay đã gọi xe cấp cứu, lại còn làm một đống xét nghiệm, tiền thuốc kia chắc chắn không rẻ chút nào, mà tiền nằm viện phải tốn mất bao nhiêu nữa đây? Vả lại nếu nhập viện chắc chắn tôi sẽ bị trừ tiền chuyên cần ở quán, vậy tháng này hẳn là sẽ bị trừ những 300 tệ?
Tôi chuyển 1350 tệ cho Tiểu Lưu.
Cuộc sống của Tiểu Lưu cũng không mấy dễ dàng. Cô bé sinh năm 99 ấy còn phải nuôi thêm một tên phế vật vô công rồi nghề, lớn hơn cô ấy 14 tuổi, suốt ngày ru rú trong nhà. Tên phế vật kia không những không đi làm mà còn đi mượn nợ khắp nơi. Số điện thoại của Tiểu Lưu phải đổi tới đổi lui vô số lần, nhằm trốn tránh những kẻ cho vay nặng lãi tìm đến bọn họ.
Bác sĩ khuyên tôi nên tiếp tục nằm viện để theo dõi, nhưng tôi thật sự túng lắm rồi, bài vở cũng chưa kịp học, vì vậy tôi chỉ đành chuồn đi.
Tối hôm đó, tôi lại đến quán bar để làm việc, ông chủ quán nhìn tôi cười một cách kín đáo, rồi gọi tôi ra nói chuyện.
Ông chủ: “Cũng tới đây làm được mười bữa rồi phải không? Trả em nửa tháng tiền lương nhé.”
Tôi: “…….Dạ em cám ơn ạ!”
Ông chủ: “Ý của tôi là, ngày mai em không cần đến làm nữa đâu.”
Tôi: “Sao vậy ạ? Em có phạm sai sót gì rồi sao?”
Ông chủ: “Đầu em còn quấn băng gạc kia kìa, người ta nhìn vào chắc tưởng quán tôi ngược đãi nhân viên dữ lắm. Cho dù là nhân viên phục vụ đi chăng nữa, thì cũng nên chú ý đến gương mặt, em nói có đúng không?”
Tôi: “Dạ, vậy bây giờ em tháo nó xuống ngay nhé! Em có thể bôi kem che khuyết điểm để che lại vết thương, nếu vẫn không ổn thì em đội mũ được không ạ?”
Ông chủ: “Thôi thôi không cần đâu! Một đứa ốm yếu như em lỡ đâu lại xảy ra chuyện trong quán của tôi, ai mà gánh nổi chứ?”
Tôi: “Em……”
Ông chủ: “Em cũng tốt nghiệp đại học đàng hoàng, ở bên ngoài thiếu gì việc làm cho em, cần gì phải lãng phí tuổi xuân ở cái nơi đầy rẫy phức tạp này của tôi chứ?”
Tôi: “Em……”
Vừa hay có người gọi điện thoại tới, ông chủ liền bắt máy: “Alô. Ôi chao, anh Lý đấy à, hôm nay có tiết mục vô cùng đặc sắc đang chờ anh đến thưởng thức đây này…”
—o0o—
Tôi cần tính toán lại mớ tài sản còn lại của mình.
Đóng tiền nhà xong, tôi còn thừa đúng 303 tệ.
Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi rồi. Tiền mạng, tiền điện, tiền nước, tiền cơ sở vật chất vẫn chưa đóng. Tủ lạnh cũng trống huơ trống hoác như cái ví tiền của tôi vậy.
Tôi bắt đầu cà thẻ tín dụng.
Những ngày tiếp theo, tôi không biết bản thân mình đã sống sót như thế nào. Những ngày cuối cùng của tháng, ngày nào tôi cũng chỉ ăn cháo trắng với cải chua, nợ tín dụng gần 1000 tệ.
Nếu đây là một quyển sách self-help, thì tôi hẳn là phải khắc phục được mọi khó khăn, chinh phục phần thi viết, đứng đầu phần thi nói, và vượt qua kỳ thi tuyển một cách thuận lợi. Tuy nhiên, sự thật là…
Câu hỏi đầu tiên: Không biết làm.
Câu hỏi thứ hai: Không biết làm.
Không biết làm, không biết làm, không biết làm…
(Sách self-help = sách truyền cảm hứng và động lực giúp người đọc tìm ra cách giải quyết các vấn đề cá nhân. Ví dụ: Đắc nhân tâm, Dạy con làm giàu…)Xung quanh tôi, những thí sinh dự thi khác đều đang cắm cúi viết bài, múa bút thành văn. Trong khi đó, tôi ngồi giữa phòng thi, ngơ ngơ ngác ngác như bị mất trí nhớ tạm thời.
Cả người tôi run cầm cập, hơi thở dồn dập, dạ dày quặn đau và có cảm giác buồn nôn, còn não thì trắng bóc một mảng.
Sau đó, tôi liền cố gắng nhớ lại những gì mình đã ôn tập ở nhà.
Đúng vậy, tôi đã đọc rất nhiều sách, nhưng trên hết tôi hoàn toàn không nắm vững bất cứ phần trọng tâm nào.
Đúng vậy, là tôi tự thuê phòng để học hành, nhưng tôi nào có ngờ những người khác lại cắm đầu học không ngừng nghỉ từ sáng cho tới tối kia chứ.
Tôi cứ liên tục đi làm thêm rồi lại đi làm thêm, kết quả tiền cũng không kiếm được mà học hành cũng bê bết không ra hồn.
Kỳ thực, từ nhỏ tôi đã không giỏi thi cử cho lắm.
Hồi còn bé, mỗi lần kiểm tra bị điểm thấp, giáo viên lại bắt tôi chép phạt bài thi.
Cấp hai thi tốt nghiệp không tốt nên tôi phải học ở một trường tư thục.
Cấp ba thi toán, trong lớp tôi đứng thứ nhất từ dưới đếm lên, bị giáo viên chủ nhiệm mời phụ huynh nhưng tiếc là không mời được.
Hết cấp ba, tôi phải ôn thi lại một năm mới đỗ vào một trường đại học hạng hai.
Sau này mỗi lần đi thi, tôi đều dựa vào nền tảng kiến thức trước đó, hoàn toàn tự ứng phó chứ không hề nghiêm túc ôn tập chuyên sâu.
Kể từ khi nào tôi đã trở thành một người vô dụng như vậy?
Có đôi khi ước mơ chỉ đơn thuần là do con người tự tưởng tượng, ý nghĩa tồn tại của tôi chính là không ngừng thất bại, thất bại và thất bại.
Mẹ tôi vẫn thường nói: “Nuôi cái thứ vô dụng như mày chỉ tổ tốn cơm tốn gạo. Một đứa phế vật như mày sao không chết quách đi cho xong.”
Thực ra, bà ấy nói cũng không sai.
—o0o—
Tôi không muốn làm gì nữa hết.
Trở về cái tổ nhỏ của mình, tôi cứ thế ngủ thiếp đi.
Tôi mơ thấy rất nhiều giấc mơ.
Mơ thấy một hang động đen hun hút, trong đó có những con quái vật đen xì đương giương nanh múa vuốt, cùng với những con quỷ không ngừng cười nhạo tôi.
Tôi mơ thấy lúc mình còn học đại học, có một lần tôi lấy hết dũng khí để tỏ tình với một “nam thần” luôn cư xử dịu dàng với tôi. Tôi nói rằng tôi chưa từng vọng tưởng được thành đôi cùng anh, tôi chỉ mong anh ấy biết được tình cảm trong lòng tôi, như vậy cũng đủ lắm rồi. Rốt cuộc ngày hôm sau, cả khối đều biết chuyện tôi tỏ tình bị từ chối. Nam thần nói oang oang trong lớp rằng việc tôi tỏ tình hết sức ngu ngốc và lố bịch như thế nào. Kể từ khi đó, tôi bắt đầu bị mọi người bắt nạt, những biểu cảm xấu xí lúc tức giận hoặc khi khóc lóc đều bị chụp lại làm thành meme hoặc ảnh động để phát tán và chê cười. Bởi vì trong mắt người khác, rõ ràng tôi chỉ là một “diễn viên quần chúng” đáng ghê tởm và suốt ngày tự kỷ, vậy mà lại dám hoang tưởng trở thành “nữ chính” học đường.
Tỉnh lại từ trong giấc mơ, tôi vẫn còn đang khóc ướt đẫm gối. Tôi cảm nhận được cơ thể mình nặng trĩu, có thứ gì đó đang quấn lấy tôi, khiến tôi không cách nào nhúc nhích được.
Tôi nghĩ, có lẽ là con quỷ ở trong căn phòng này chăng?
Tôi cũng không biết đây là hiện thực hay đang mơ, nhưng trong mơ hồ, tôi nhìn thấy một gương mặt trắng bệch như quỷ.
Mái tóc nó trải dài tựa như những sợi dây leo dày đặc bất tận.
Nó nằm bò trên người tôi, nhìn chằm chằm vào tôi. Những sợi dây leo cứ thế trói chặt lấy người tôi, không cho tôi cử động.
Tôi lại mơ thấy lúc nhỏ bị mẹ nhốt trong tủ quần áo suốt một ngày trời. Nguyên nhân là vì người tình của bà, bà muốn giả vờ là phụ nữ độc thân, nên bắt buộc phải đem giấu tôi đi.
Khi ấy tôi cũng sợ hãi hệt như lúc này, ngay cả khi tỉnh mộng vẫn chìm đắm vào trong một vực sâu tăm tối. Tôi hít thở không thông, khắp người ướt đẫm mồ hôi lạnh nhưng cơ thể vẫn không thể động đậy.
Con quỷ này nặng quá, lại còn đè trên người tôi.
Móng tay sắc nhọn của nó bấu vào cổ của tôi.
Tôi nghĩ……
Có khi đây cũng không hẳn là một chuyện tồi tệ.
Nếu để bản thân tôi tự kết liễu mình, tôi không chắc mình có đủ can đảm để ra tay, vì tôi rất sợ đau.
Còn chết như thế này, liệu tôi có thể biến thành quỷ?
Biến thành quỷ rồi thì cuộc sống có nhẹ nhõm hơn hay không?
……
“Đừng mà……”
“Hức hức……hức hức……”
“Chị ơi……chị ơi……chị ơi!”
Có ai đó đang gọi tôi……Tiếng gọi đứt quãng.
Vừa nghẹn ngào bi thống mà cũng vừa lạnh lẽo.
Tôi mở to mắt ra, trước mắt là một mảng mịt mù, tôi nhìn thấy một cái bóng đen.
Ánh đèn trong phòng lúc chớp lúc tắt, tiếng “két két” bén nhọn vang lên trong không gian – là tiếng móng tay cào ngang trên vách tường.
Tôi tận mắt nhìn thấy nó đang bò về phía mình.
Giống như một con quỷ, lại vừa giống như một con thú.
Tốc độ bò của nó ngày một nhanh hơn, vết sẹo dữ tợn trên mặt nó hiện ra trước mắt tôi.
Nó đã tiến đến sát tôi.
Một mùi tanh ngọt xộc thẳng vào trong mũi.
Đôi mắt của nó tối đen và trống rỗng tựa như là địa ngục.
Mà bên trong địa ngục đó đang phản chiếu lại bóng dáng khiếp đảm của tôi.
Trong phút chốc, trước mắt bỗng tối sầm lại, tôi chợt hôn mê bất tỉnh.