" A Tần, ngươi còn đứng đó làm gì, mau mau về nhà, trời sắp tối rồi, ở ngoài rất nguy hiểm " Một tiếng thanh thốt thiếu nữ truyền đến, nàng dung nhan ngọc cốt kiều diễm, lời nói tuy đanh thép nhưng cảm nhận đi ra ngọt ngào mùi vị, nàng tên là Chu Tiểu Nhã
Một thân áo dài lục sắc có chút que mùa theo gió tung bay, dưới sắc trời dần tối cũng không thể che giấu đi làn da trắng mịn màng đầy sức sống của tuổi thanh xuân!
" Đột nhiên người bị sao thế " Chu Tiểu Nhã hai gò má hồng hồng, chạy đến trước mặt Tần Nguyên nhíu mày xinh xắn nói, như chưa đủ, còn lấy đôi tay của mình đu đưa người hắn.
Tần Nguyên sắc mặt chấn động, trong đầu hắn có oanh minh vang vọng, ký ức cũng một khắc này như đại hải ập đến, kinh ngạc nhìn thiếu nữ trước mặt, đặc biệt là đôi mắt to hoạt bát kia, ấn tượng chi sâu cùng với ký ức quy vị.
Thân ảnh này, còn có tiếng nói này, Tần Nguyên có lẽ suốt đời suốt kiếp hắn không quên được, mặc dù hắn trùng sinh mà đến, có thể hắn vẫn là một thiếu niên, quan trọng hơn hắn muốn tiếp nhận đến tiếp tục chi lộ Tần Nguyên ý thức, vì thế hắn hiểu được Tần Nguyên quan trọng nhất người, là gia gia hắn, còn có vị hôn thê của hắn, Chu Tiểu Nhã.
Hai người từ nhỏ lớn lên trong thôn, Tần Nguyên ngang ngược, hoàn cảnh gia đình có chút đặc biệt, Chu Tiểu Nhã ôn nhu dịu dàng, gia cảnh lễ độ, trời sinh đã không hợp nhưng hết lần này tới lần khác lại đến với nhau, hai người tình ý sâu đậm chi sâu không thể tách rời, với Tần Nguyên đã như vĩnh hằng.
Lại được sự chấp thuận từ hai bên gia đình, mặc dù Tần Nguyên gia cảnh bình thường, nhưng hắn tính cách có khí khái, mạnh mẽ của một đại trượng phu, rất được lòng cha mẹ Chu Tiểu Nhã, cho nên càng ngày càng tác hợp, chỉ đợi bọn hắn đủ tuổi sẽ chính thức nhập thất.
" Tiểu Nhã, chúng ta đi thôi " Tần Nguyên nhìn thật sâu thân ảnh trước mắt, lời nói cùng nụ cười lộ ra ôn hòa cùng chân thành, tích cách của hắn vốn dĩ không phải như vậy, có thể không biết tại sao hoặc bản năng của hắn muốn làm như thế.
Chu Tiểu Nhã cũng nở nụ cười nhìn hắn, hàm răng trắng như tuyết vô cùng xinh đẹp lộ ra, đôi mắt có chút thẹn thùng, gò má đã trở nên hồng sắc, bàn tay nhỏ hơi hơi chấn động, không chống cự để Tần Nguyên chủ động nắm lấy, hai người dần dần đi vào phía trong thôn.
Màn đêm hắc ám dần dần buông xuống, hàn khí cũng từ từ bao phủ bên trong, từng ngọn đèn được thắp sáng lên trong mỗi căn nhà, ánh sáng chiếu rọi lan tỏa bốn phía, từ xa nhìn lạ trông vô cùng tuyệt mỹ.
Đường đi trên thôn, nhà nhà mọc lên san sát, mỗi một khắc đều có tiếng nói cười đùa, già trẻ nam nữ đều có, hầu như liên miên không ngớt, tựa như một bài ca âm thanh hoàn hảo.
Giờ phút này có một nam một nữ đi trên đường, Nam thì diện mục phổ thông nhưng góc cạnh cùng thần thái của hắn như được thiên địa rèn đúc độc nhất vô nhị, Nữ thì ôn nhu dịu dàng, làn da trắng hồng, mái tóc đen dài ngang hông, dung nhan xinh đẹp cùng hoạt bát khí sắc
Gió xe lạnh buốt, lá cây tung bày đầy trời cứ thế mỗi khắc đều rơi xuống, không khí chuyển mua cuối năm đang bắt đầu đến.
" A Tần, mùa đông sắp đến rồi " Chu Tiểu Nhã song vai mà đi với Tần Nguyên, khuôn mặt ửng đỏ nói, còn có ẩn ý gì đấy rất là e thẹn chi sắc.
" Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó đã sắp đến tết, không biết năm nay ta có thể trở thành người thợ săn giỏi nhất không " Tần Nguyên bừng tỉnh trong, rất nhanh nói, như nhớ tới cái gì về sau, âm thanh còn lộ ra có quyết tâm.
Chu Tiểu Nhã lạnh lùng lườm hắn một cái, tựa có chút bất mãn người kia cố ý không hiểu, có thể nàng bàn tay nhỏ vẫn để hắn tùy ý mà nắm.
Tần Nguyên cười khổ một cái, hắn trong lòng nổi lên khó tả tình ý, cảm nhận bàn tay mềm mại ấm áp Chu Tiểu Nhã kia, hắn biết chính mình sẽ không còn là một đứa thiếu niên hoang dại như ngày nào nữa.
" Tiểu Nhã, ngươi còn nhớ những ngày chúng ta cung nhau lớn lên không, cho tới hôm nay ta vẫn còn phải muốn cảm ơn ngươi đã theo ta " Tần Nguyên nắm thay nàng, truyền ra ấm áp thanh âm.
" Lúc đấy ta là một đứa ngang ngược, còn ngươi thì ngược lại, ta vốn không nghĩ rằng sẽ có một ngày này " Tần Nguyên dừng lại, quay đầu nhìn thật sâu Chu Tiểu Nhã, phát hiện nàng trong mắt mang theo là hồi ức, lại nói tiếp.
" Cảm ơn ngươi đã biến ta trở thành như ngày hôm nay " Thanh âm không lớn nhưng đủ để hai người nghe, vang vọng trong tâm trí từ mọi ngõ ngách, tựa như suốt đời này không thể xóa bỏ.
Chu Tiểu Nhã không nói gì, trong mắt nàng chỉ có thâm tình, vô cùng sâu đậm, không đơn giản chỉ là tình yêu nam nữ, giờ phút này Tần Nguyên cùng Chu Tiểu Nhã ở giữa như hòa hợp, khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn không thể xóa bỏ.
" Tiểu Nhã, ta không biết có thể mang đến như người khác làm đến hay không , nhưng ta sẽ bảo vệ cùng chăm sóc nàng đến hết quãng đời " Tần Nguyên cầm lên hai bàn tay ấm áp của nàng, lấy hết dũng khí cùng sự chân thành nói.
Chu Tiểu Nhã nhìn thật sâu thiếu niên phía trước, như có thể nhìn xuyên thấu hắn ánh mắt, cảm nhận hết thảy chân thành một người đàn ông mang lại, nàng liền biết người phía trước chính là đời này nàng đi the, cho đến tận cùng một thế này.
" Ừm " Một tiếng nhỏ nhẹ thanh âm, nhỏ đến mức nàng cũng không thể nghe thấy, có thể Tần Nguyên lại nghe rõ, mỉm cười trong mắt toát ra cực đậm vui mừng.
Hai người mặc dù đã có ước định, cũng tình cảm sâu đậm, nhưng hôm nay Tần Nguyên lại là chính thức cầu hôn nàng, chính thức đưa tình cảm cùng ước định đó thành lời nói, như muốn khắc sâu đi vào tâm trí, vĩnh viễn không bao giờ quên, như thể đã hóa thành đạo tâm chi lộ, một đời đến bảo vệ nàng.
Hắn chậm rãi nhích tới gần, ghé mặt vào sát đối phương, Chu Tiểu Nhã mặt đỏ bừng, cơ thể có chút run nhè nhẹ tiếp nhận, bọn hắn môi chạm môi, một loại cảm xúc ngọt ngào không cách nào diễn tả bằng lời nói bao phủ xung quanh.
Theo thời gian mới dần dần kết thúc, Chu Tiểu Nhã cúi đầu, mặt mũi đỏ bừng, Tần Nguyên vội ho một tiếng, nhìn nhìn xung quanh, cũng máy nơi này có chút vắng vẻ không người chú ý đến, nếu không liền không tốt biểu cảm.
Cứ thế hai người tại trò chuyện bên trong, theo thời gian đã khuya, Tần Nguyên đưa nàng về tới nhà, hai người lại trao nhau nụ hôn thắm thiết cuối ngày, Chu Tiểu Nhã mặt mũi đỏ bừng đóng cửa lại, để Tần Nguyên cười khổ đi về.
Trên đường đi không một bóng người, ánh sáng bên trong từng nhà cũng tắt dần đi, chỉ có bốn phía tiếng gió xé lạnh gào thét mà qua, những chiếc lá rơi tung bay đầy đường, không gian dị thường cô độc.
" A Tần, ngươi đi đâu đấy, mau mau vào đây uống vài chén " Đang đi đến một quán tửu lâu, một giọng nói men say vang lên, trong đó một kẻ nhạy bén nhất phát hiện Tần Nguyên liền nói.
Chỉ thấy bên trong có một nơi sáng sủa nhất, trên bàn bày ra rất thịnh soạn đồ ăn, càng có mấy bình rươu lớn tản ra mùi hương ngào ngạt thơm phức, xung quanh có ba thân ảnh mặt ngà đỏ, hiển nhiên bọn hắn uống đã nhiều.
" Tới liền " Tần Nguyên liền nở nụ cười, không chút khách khí nói, lập tức đi đến trong gia nhập chỗ ngồi, bắt đầu du đấu.
Ánh trăng chiếu rọi Đầu Sơn Thôn, bình phàm giản dị, cuộc sống không nhiễm trần thế, tự do tự tại mà khoái hoạt tâm trí!.
=> tác said : Ôi ta đâu đầu quá, thực sự ta không phải chuyên gia tâm lý tình cảm.