Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh

Chương 10

Đứng ở hành lang chịu gió thổi nửa tiếng, cũng không thể thổi lạnh được nhiệt huyết toàn thân Sở Dụ.

Đợi giáo viên tiếng Anh hết tiết về văn phòng, Sở Dụ đi theo Lục Thời vào trong phòng học, lại nằm bò ra bàn học như không có xương cốt.

Chương Nguyệt Sơn đã quen với tình trạng mấy ngày nay Sở Dụ không nằm ra bàn thì là chuẩn bị nằm ra bàn. Cậu xoay người, đầu tiên cẩn thận đánh giá vẻ mặt Lục Thời một chút, phát hiện Lục Thời giống như bình thường, lạnh lùng thản nhiên không nhìn ra chút gì lạ cả.

Cậu giả vờ ho mấy tiếng, nhỏ giọng hỏi Sở Dụ. "Bạn Sở, hai người..........không đánh nhau chứ?"

Sở Dụ gối đầu lên cánh tay, đôi môi trời sinh đã mang chút độ cong khẽ cười, ngữ điệu lười biếng, "Lớp trưởng, bọn tôi đều là những người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội, văn minh, không tới mức phải đánh nhau."

Còn nữa, Sở Dụ rất hiểu bản thân mình, cả công phu khoa chân múa tay cũng chẳng tới trình độ nào, không muốn tìm chết thì đụng vào đại ca xã hội làm gì?

Hơn nữa đánh nhau cái gì, nguy hiểm biết bao nhiêu, nếu như mặt bị thương thì phải làm sao?

Chẳng qua, "Lớp trưởng, cậu lo lắng tôi và Lục Thời sẽ đánh nhau ở bên ngoài trường rồi lưỡng bại câu thương hả?"

Chương Nguyệt Sơn quả thực rất lo lắng, "Không phải, sao tôi có thể lo lắng chuyện đó được, cậu đánh lại được Lục Thời sao? Tôi chính là lo cậu bị Lục Thời đạp một cái là bò ra đất rồi, nằm trên mặt đất cọ sát."

Khuôn mặt tươi cười của Sở Dụ cứng lại, xấu hổ quá thành tức giận, "Tôi, tôi quyết định sẽ không nói chuyện với cậu nửa ngày! Lòng tự trọng của tôi vừa bị tổn thương!"

Vừa nói xong, Sở Dụ liền nghe thấy một tiếng cười khẽ.

Tới từ bàn sau cậu.

Ậm thanh này hơi trầm, giọng thấp, có một chút từ tính khàn khàn.

Rất dễ nghe.

Sở Dụ quay đầu nhìn, hất hất cằm, "Bạn Lục, cậu cũng có quan điểm giống như lớp trưởng sao?"

Ánh mắt uy hiếp.

Uy hiếp không tới nơi.

Lục Thời ngồi dựa vào tường, dường như khoảng cách giữa bàn và ghế không đủ cho đôi chân dài của anh, hai chân anh duỗi ra, chân trái giẫm trên lối đi, giày đá bóng màu trắng sạch sẽ, quần đồng phục đen tạo nên một đường cong xinh đẹp, vô cùng đẹp.

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt nhạt màu của Sở Dụ, thấy người ta trợn tròn mắt, khóe môi cũng hóa cứng.

Lục Thời: "Ừ."

??

Sở Dụ tức giận nằm bò ra bàn học, trong lòng liên tục cảm thán xã hội loài người không đáng giá, tặng viên kẹo hoa quả vị dâu tây kia đi cũng chẳng đáng chút nào.

Tiết tiếp theo là vật lý.

Tiếng chuông dự bị vang lên, Sở Dụ lấy sách mở ra, đặt lên bàn chắn trước mặt.

Bàn sau gọi cậu, "Sở Dụ."

Nghe thấy tên của mình thoát ra từ miệng Lục Thời, Sở Dụ cảm thấy tai có hơi ngứa.

Cậu xoay người, "Hả?"

Trong tay Lục Thời cầm một cây bút chì hẹp dài, dùng bút chỉ chỉ trong không trung, "Sách, ngược rồi."

Sở Dụ nhìn theo hướng bút chì chỉ về cuốn sách đang dựng đứng của mình, mới phát hiện cậu không để ý đặt sách ngược mất.

Mặt mũi của mình đâu rồi? Mất ở đâu mất rồi?

Một ngày đi học kết thúc, Sở Dụ lại không lên lớp tự học tối, chạy tới bệnh viện của trường chiếm một chiếc giường.

Bác sĩ rất có trách nhiệm, kiểm tra thông thường toàn bộ cho Sở Dụ một lần.

Nhiệt kế hiển thị, 36,5 độ, thân nhiệt tiêu chuẩn bình thường.

Bác sĩ ở bệnh viện trường đồng ý với chẩn đoán của bác sĩ gia đình, "Không thèm ăn, dạ dày đau trướng hay nôn mửa, là chứng rối loạn chức năng dạ dày. Hô hấp nhanh hơn, tâm dẫn tăng, huyết áp cao, cảm giác mạch máu chỉ cần chạm một cái thôi là nổ mạnh, là do chức năng ẹệ thần kinh giao cảm có vấn đề. Thần kinh vị giác chậm chạp, cộng thêm với xung quanh da nóng lên, nhưng nhiệt độ cơ thể lại bình thường, các chỉ tiêu số liệu của cơ thể cũng không có gì bất thường, bệnh lý không liên quan gì tới nhau cả. Tôi cũng cho rằng là do rối loạn chức năng hệ thần kinh tự chủ, thả lỏng tâm tình, nghỉ ngơi tử tế, qua một thời gian nữa là có thể hồi phục lại bình thường."

Sở Dụ ôm túi chườm đá phát sầu, sầu tới sầu lui liền ngủ mất, ngủ thắng tới khi bệnh viện trường đóng cửa, bác sĩ tới gọi cậu dậy.

Trở lại ký túc xá, trước khi mở cửa, Sở Dụ liếc nhìn phòng bên cạnh, mơ hồ nhớ lại, hình như quản lý ký túc đã từng nhắc với cậu, phòng trống bên cạnh phòng cậu học kỳ này sẽ có người chuyển tới.

Sự tò mò nảy sinh trong nháy mắt đã bị bản thân Sở Dụ tự dập tắt. Bây giờ cậu chỉ một lòng muốn đi tắm một cái, sau đó lên giường nằm thôi.

Tiết thứ nhất ngày hôm sau chính là tiết tiếng Anh.

Sở Dụ lấy ra sách tiếng Anh mới tinh với bút, che miệng ngáp một cái.

"Sở Dụ, ra ngoài đứng!"

Nghe thấy lời này của Vương Lệ Lâm, Sở Dụ mờ mịt ngẩng đầu.

Vương Lệ Lâm mặc váy ôm màu đen, son môi đỏ đậm, vẻ mặt tức giận đang nhìn chằm chằm Sở Dụ.

Lặp lại một lần nữa, "Mới sáng sớm ra đã ngáp, dứt khoát đừng học tiết tôi nữa, ra ngoài đứng đi, hít gió lạnh cho tỉnh táo lại."

Chương Nguyệt Sơn muốn giơ tay đưa ý kiến, liền bị Sở Dụ đạp vào ghế từ đằng sau ngăn lại.

Sở Dụ không cầm sách, đứng dậy ra khỏi phòng.

Đứng chưa được mấy phút, Lục Thời cũng đi ra.

Hai người đứng song song, cùng nhau nhìn chằm chằm con chim sẻ đậu trên lan can.

Buổi tối Sở Dụ ngủ không ổn, lại chưa ăn gì, rất không có tinh thần. Ngáp một cái, lông mi dày cong cong dính chút nước.

Cậu nói thầm, "Tôi cũng chịu thôi, muốn tạo lập uy tín, thỏa mãn tâm lý bất bình của mình thì cũng đừng chuyên lấy chúng ta ra ăn hành chứ."

Phát hiện Lục Thời quay đầu qua nhìn mình, Sở Dụ dựa lưng vào tường, giải thích, "Có lẽ không khó để hiểu được nhỉ? Cô Vương rất tự phụ rất hung ác, đương nhiên, là chỉ biểu hiện như vậy thôi. Trên thực tế, cô rất tự ti, còn hơi ngốc một chút. Trong tiềm thức của cô ấy cảm thấy được, bản thân không có năng lực quản lý tốt phú nhị đại, phú tam đại trong lớp chúng ta, cho nên mới lấy tôi" Sở Dụ chỉ vào bản thân mình, "Ra tay, tạo uy tín."

"Lại bởi vì trong tiềm thức của cô ấy biết năng lực của bản thân không đủ, trình độ không đủ, căn bản không thể dạy nổi học sinh mũi nhọn trong lớp chúng ta. Dù sao cái gọi là IQ, thực sự không phải ai trời sinh cũng có được. Cho nên mới ra tay với cậu, nghĩ rằng thông qua phương pháp này, có thể xác lập sự mạnh mẽ của mình, củng cố địa vị với lời nói, cho nên vừa tới đã mắng nhiếc, đe dọa, chèn ép chúng ta. Những câu ngày hôm qua nói cho chúng ta, không chỉ mắng cho tôi và cậu nghe, mà là mắng cho toàn bộ học sinh trong lớp nghe."

Nói xong, Sở Dụ từ từ cảm thán, "Ai, thủ đoạn vụng về như thế, thật đáng thương."

Lục Thời thấy lòng bàn tay cậu áp vào tường, cách mấy giây lại đổi sang áp mu bàn tay, trả lời, "Ừ, quả thực không khó hiểu."

Sở Dụ chớp chớp mắt, chăm chú nghe anh nói tiếp.

"Chẳng qua tôi không ngờ rằng cậu còn rất thông minh."

??

Còn rất thông minh?

Sở Dụ một giây nổi giận!

Tức thật! Tại sao người này có thể đáng ghét như thế! Nếu như cậu có thể quay lại ngày hôm qua, cậu nhất định sẽ cho bản thân mình một cái tát – ai bảo mày cho cậu ta kẹo!

Không, Sở Dụ lại ngăn chặn lại ý tưởng táo bạo của mình – Không được, không được, không thể đánh mặt!

Lục Thời nhìn thấy đôi mắt hổ phách của Sở Dụ hiện lên rất nhiều cảm xúc, thấy cậu nổi đóa lên, anh theo thói quen nhét tay vào túi quần, không nói gì nữa, tiếp tục nhìn mấy con chim sẻ đang giành thức ăn trên lan can.

Trước đây anh cho rằng, Sở Dụ là một cậu chủ nhỏ sạch sẽ, không hề biết cảnh giác, không hề lo lắng phiền não, được người ta cưng chiều mà lớn lên.

Nhưng, bây giờ anh phát hiện, người trước mặt này dường như không chỉ đơn giản như vậy.

Có lẽ còn có rất nhiều góc cạnh khác.

Giống như một nhân vật hình phẳng, đột nhiên trở thành hình khối.

Lúc này, Lục Thời nhận thấy trên cổ tay áo của bản thân bị một lực rất nhỏ khẽ túm lấy.

Rũ mắt xuống, tầm mắt Lục Thời dừng lại ở đầu ngón tay Sở Dụ đang nắm lấy cổ tay áo mình, anh "Hả?" một tiếng, tỏ vẻ nghi vấn.

Tầm mắt Sở Dụ nhìn về phía khác, nhưng cơ thể lại lui vào gần, nhỏ giọng nói với Lục Thời, "Bạn Lục, phối hợp một chút, cho cậu thấy kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của cậu chủ nhỏ tôi đây!"

Lục Thời nhìn theo tầm mắt của cậu, nhìn thấy chủ nhiệm giáo dục và hai thầy giám thị khác đang đi từ đầu bên kia hành lang lại đây.

Đại khái anh cũng đoán ra Sở Dụ định làm gì.

Qua vài giây, Sở Dụ hít một hơi thật sâu, nhắm mắt, thả lỏng, thân thể từ từ mềm nhũn lăn ra đất.

Lục Thời phản ứng cực nhanh, khi Sở Dụ gần như ngã xuống, anh liền đỡ được người vào lòng.

Rất nhẹ.

Lục Thời rất phối hợp, mặt không biểu tình nói ra lời thoại mà Sở Dụ kỳ vọng, "Sở Dụ, sao cậu lại ngất thế này? Mau tỉnh lại."

Sở Dụ mở mắt phải, nháy mắt với Lục Thời mấy cái, cảm thấy đội hữu này tuyệt đối không phải là heo, lại bình tĩnh yên tâm nhắm mắt lại.

Đằng kia, thầy giám thị nghi hoặc, "Bên kia là lớp 11-A hả? Có chuyện gì thế, có học sinh bị phạt đứng sao? Đứng tới ngất? Đợi đã, học sinh kia hình như là...."

Chủ nhiệm giáo dục nhíu mày, đột nhiên bước nhanh tới, "Là cậu chủ nhỏ nhà họ Sở!"
Bình Luận (0)
Comment