Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh

Chương 38

Đứng trên sân thể dục, cơn buồn ngủ của Sở Dụ đã bị gió lạnh thổi cho hoàn toàn biến mất.

Cậu theo bản năng tránh ở đằng sau lưng Lục Thời, rụt cổ, đáng thương nói: “Rõ ràng là mùa thu, tại sao lại lạnh như thế……..”

Sở Dụ vì cái đẹp, mặc kệ có lạnh thế nào cũng kiên trì từ chối mặc quần áo dày. Trước khi ra khỏi cửa, Lục Thời bảo cậu mặc thêm một chiếc áo len cổ chữ V mỏng ở bên ngoài áo sơ mi, Sở Dụ đánh chết cũng không chịu.

Vừa đứng trên sân thể dục đã bị nhiệt độ không khí dạy cho một bài học.

“Muốn chạy cùng không?”

Sở Dụ vội vàng từ chối, “Không muốn, không muốn, tôi đứng đếm số vòng cho cậu, không chạy đâu. Gió lạnh như vậy, phả vào mặt, mặt của tôi không chịu được khổ đâu.

“Ừ.”

Lục Thời đưa người tới vị trí cản gió, cởi áo khoác ra, ném cho Sở Dụ.

Sở Dụ mau chóng đưa hai tay nhận lấy, ôm chặt, miễn cưỡng chắn gió.

“Áo khoác.”

“Hả?”

Sở Dụ thấy Lục Thời vươn tay, cậu hơi nghi ngờ, vẫn đưa áo qua.

Giây tiếp theo, Lục Thời lại gần nửa bước, vươn cánh tay qua, nhốt cậu lại giữa cánh tay và lồng ngực.

Chiếc áo khoác còn mang nhiệt độ cơ thể được khoác lên người cậu.

Lục Thời hạ mí mắt, kéo sát cổ áo cho Sở Dụ, hỏi cậu, “Còn lạnh không?”

Sở Dụ chớp mắt mấy cái, phản ứng chậm nửa nhịp, “Không, không lạnh.”

Còn chưa tới bảy giờ sáng, trên sân thể dục thưa thớt không được mấy người. Lục Thời vận động làm nóng người xong, bắt đầu lên đường chạy.

Tỉ lệ cơ thể của anh rất cân đối, thân hình gầy, chân thẳng tắp thon dài, bất cứ lúc nào lưng đều vô cùng thẳng, khí chất nổi bật.

Quan trọng nhất là mặt đẹp.

Sở Dụ phát hiện, Lục Thời vừa lên đường chạy có ba nữ sinh đã chạy xong chuẩn bị đi về nói chuyện với nhau mấy câu, lại quay lại, bắt đầu chạy thêm vòng nữa.

Điều này làm cho cậu có một loại dự cảm….chưa biết chừng, sáng sớm ngày mai số người chạy bộ sẽ tăng lên gấp bội.

Lục thần thật giỏi, dùng sức lực của bản thân để cống hiến vô cùng lớn cho sự nghiệp thể dục của tư lập Gia Ninh.

Ngáp một cái, Sở Dụ quấn áo khoác của Lục Thời, lại có chút buồn ngủ.

Cảm thấy bản thân mình không thể nhìn chằm chằm Lục Thời được, nhìn lâu sẽ buồn ngủ, Sở Dụ chuyển tầm mắt, đột nhiên dừng lại.

Đậu má, Mộng Ca!

Mộng Ca hôm nay rõ ràng là cố ý ăn mặc đẹp.

Thời tiết lạnh lẽo thế này, Mộng Ca lục ra bộ quần áo bóng rổ hàng limited của đội Houston Rockets mà cậu ta đã cất kỹ từ rất lâu, phong phanh tới nỗi Sở Dụ nhìn thôi cũng thấy lạnh. Chân đeo đôi AJ liên doanh, xịt keo xịt tóc trên đầu, nhìn rõ ràng từng cọng một. Vô cùng có kiên nhẫn chạy thụt lùi cùng với một nữ sinh đang chạy bền.

Dựa theo đôi chân dài của Mộng Ca cao 1m88, căn bản có thể gọi là đi bộ.

Quan trọng nhất là, Sở Dụ đứng ở bên cạnh đường chạy, Mộng Ca chạy qua cũng không nhìn thấy cậu.

Sở Dụ nghe được.

Mộng Ca khống chế cái giọng mạnh mẽ của mình, gần như mang theo chút xấu hổ cùng sợ hãi nói chuyện với nữ sinh kia, “Hôm qua tớ rất nhớ cậu.”

Chỉ nghe thấy nữ sinh kia nghiêm khắc trả lời, “Cậu không cần phải nhớ tớ, hãy nghĩ tới thành tích thi của cậu nhiều vào!”

Mộng Ca tủi thân, “Ừ, được.”

Sở Dụ: Nà ní??

Sở Dụ đứng yên tại chỗ không cử động.

Mộng Ca chạy qua người cậu một lần, hai lần, ba lần, bốn lần……….

Đậu má, lại vẫn không nhìn thấy cậu!

Chính vào lúc này, Sở Dụ nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện.

“Chào….chào anh.”

Sở Dụ quay đầu lại, nhìn thấy một nữ sinh mặc đồng phục lớp mười, đang có chút thấp thỏm đứng trước mặt mình.

Sở Dụ lễ phép nói, “Chào em.”

Nữ sinh khẽ thở phào một hơi, tiếp theo, nữ sinh đưa cho Sở Dụ một chiếc hộp sọc hồng xanh, còn thắt nơ con bướm, “Đây là kẹo sữa bò dâu tây do bạn của em tự tay làm, cậu ấy ngại cho nên nhờ em tặng cái này cho anh. Cậu ấy nói không phải thích anh, chỉ là thích vẻ đẹp của anh thôi.”

“Hả?”

Sở Dụ có chút sững sờ.

“Phiền anh nhất định phải nhận!” Không nói thêm nữa, nữ sinh ấn hộp quà vào trong lòng Sở Dụ, xoay người chạy mất.

Sở Dụ vô ý bắt lấy, sau đó nhìn lại, người đã chạy xa rồi.

Tiếng bước chân quen thuộc lại gần, Sở Dụ quay đầu, Lục Thời đứng bên cạnh cậu, cậu theo bản năng nói, “Ban nãy có người tặng quà cho tôi, hình như là kẹo dâu tây sữa bò thủ công.”

“Cậu muốn giữ kẹo lại hả?”

Giọng Lục Thời giống như pha lẫn sương mù của sáng sớm đầu thu, lành lạnh.

Sở Dụ vội vàng lắc đầu, “Không cần, không cần, tôi ăn kẹo cũng không cảm nhận được vị gì, không lãng phí tâm ý của người ta.”

Mộng Ca đúng lúc đi qua phía này, lần này cuối cùng cũng không mù thêm nữa, vui vẻ chào hỏi, “Giáo hoa, Lục thần, hai người cũng ở đây à?”

Vừa nói xong, một hộp kẹo bay tới người cậu ta.

Mộng Ca mơ hồ nhận lấy, nhìn lại, Lục Thời đã mang Sở Dụ đi rồi.

Mộng Ca suy nghĩ, cảm thấy Lục thần và giáo hoa quả nhiên hiểu rõ tình hình, biết không nên làm bóng đèn, đi thật nhanh.

Sở Dụ quấn áo khoác của Lục Thời, nói về chuyện bản thân mình vừa mới điều tra tình hình kẻ địch.

“Tôi chú ý nhìn rồi, những người tới chạy có mấy người học lớp B, còn có hai người học lớp C, tôi đều quen mặt. Có lẽ bọn họ cũng chuẩn bị cho đại hội thể thao.

Cậu lại áp giọng xuống nói nhỏ, “Còn có, còn có, Mộng Ca có chuyện rồi! Cậu ta và nữ sinh đó nói chuyện cũng quá chuyên tâm, thấy sắc quên bạn, che mất cả thế giới! Chạy qua chỗ tôi đứng tầm ba mét tận tám trăm lần mà không nhìn tôi lấy một lần, chậc chậc.”

Lục Thời: “Tôi nhìn thấy hai lần rồi, sau giờ tự học buổi tối, ở nhà ăn.”

Buổi tối Sở Dụ dựa vào chút máu của Lục Thời, căn bản không cần phải tới nhà ăn.

Cậu nghĩ ngợi, “A, bạn nữ kia có phải là người thi tháng ngồi trước Mộng Ca, bảo cậu ta tùy ý chép bài không?”

Lục Thời vuốt cằm, “Ừ, đúng.”

Lúc này, Lục Thời đột nhiên dừng lại.

Sở Dụ nghi ngờ, “Sao thế, rơi đồ gì sao?”

“Không phải.”

Lục Thời cúi đầu, nắm lấy cổ tay Sở Dụ, đưa lên mũi mình ngửi ngửi.

Ngứa ngứa.

Sở Dụ kỳ quái, “Tay của tôi làm sao?”

“Có mùi hôi.”

Làm sao tôi có thể hôi được!

Là một chàng trai xinh đẹp, Sở Dụ kiên quyết không đồng ý với cách nói này.

Bản thân cậu đưa đầu lại gần ngửi ngửi, không phục, “Mùi hôi gì thế? Rõ ràng là mùi thơm!”

Nghĩ tới gì đó, “Có lẽ là trên hộp kẹo được bọc cẩn kia được phun không ít nước hoa? Cho nên tay tôi cũng dính chút mùi hương.”

Lục Thời: “Hôi thật mà.”

Vào giờ phút này, Sở Dụ hoài nghi, khứu giác của Lục Thời có vấn đề.

Đi về hướng phòng học một đoạn, Lục Thời đột nhiên túm lấy cổ tay Sở Dụ, kéo người quay lại bên cạnh bồn rửa tay.

Lục Thời mở một vòi nước trong đó, vươn tay thử độ ấm của nước, sau đó, kéo tay Sở Dụ qua, đặt dưới vòi nước, bắt đầu giúp cậu rửa tay.

Nước có hơi lạnh.

Chen ở trước một cái vòi nước, hai người dựa vào rất gần.

Sở Dụ liếc mắt qua có thể nhìn thấy sườn mặt của Lục Thời.

Lông mi rũ xuống, có thể nhìn thấy rõ mí mắt mỏng manh, mạch máu xanh tím tinh tể. Đuôi mắt hơi hướng lên, độ cong rất xinh đẹp.

Lòng bàn tay bị đầu ngón tay của đối phương xẹt qua, cảm giác mềm mại ngứa ngáy dọc theo cánh tay, thẳng một đường vào tận tim.

Sở Dụ quên mất vùng vẫy.

Vòi nước được vặn vào.

Lục Thời nâng bàn tay ướt nhỏ nước của Sở Dụ lên, ngửi lại lần nữa, lần này mới vừa lòng nói, “Không hôi nữa rồi.”

Sở Dụ thầm nói, đương nhiên là không hôi, chỉ có mỗi mình cậu chà tới chà lui, rửa tay ngay cả kẽ tay cũng không bỏ qua, mùi hương nào cũng không thể lưu lại.

Tới phòng học, Sở Dụ nhìn xung quanh một vòng, quả nhiên, Mộng Ca còn chưa quay lại.

Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa đã tới rồi, đang châu đầu vào cùng với Phương Tử Kỳ thảo luận đề khó.

Sở Dụ ngồi vào chỗ, đợi bọn họ thảo luận xong, mới dùng tay chọc chọc một cái, “Đoán xem hôm nay tôi đã nhìn thấy cái gì?”

Chương Nguyệt Sơn tò mò, “Cái gì?”

Lý Hoa và Phương Tử Kỳ cũng quay lại.

Sở Dụ nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói, “Tôi nhìn thấy Mộng Ca ở sân thể dục, đang chạy bền cùng với một bạn nữ! Bạn nữa kia còn đốc thúc Mộng Ca chăm chỉ học hành!”

Vẻ mặt Lý Hoa thâm trầm, “Mùa thu rồi, Mộng Ca cũng không còn giống như trước đây nữa.”

Cậu ta thu lại biểu tình, “Còn gì nữa không?”

“Lục Thời nói, đã từng gặp bọn họ hai lần sau giờ tự học ở nhà ăn rồi!”

Chương Nguyệt Sơn đập bàn, “Mộng Ca khẳng định là có chuyện! Quả nhiên đàn ông là quỷ gạt người, con mẹ nó ai đã thề son sắt rằng vì vào NBA mà một lòng yêu bóng rổ, quăng nhiệt huyết lên sân bóng, kiên quyết không nhìn con gái, không yêu sớm.”

Phương Tử Kỳ trợn mắt xem thường, “Cậu tin cậu ta chém gió?”

Ba người Sở Dụ nhìn Phương Tử Kỳ, “Cậu là bạn cùng phòng của Mộng Ca, có thông tin nội bộ không?”

“Có.”

Phương Tử Kỳ ngáp một cái, “Dù sao Mộng Ca cũng đã lộ rồi, các cậu không biết chứ, Mộng Ca rất khó thức giấc, dậy sớm càng khó hơn. Bây giờ không giống như trước nữa, mỗi ngày đều dậy vào lúc sáu giờ, sáu rưỡi tới sân thể dục.”

“Dậy sớm nửa tiếng?”

“Đúng thế, bằng không lấy đâu ra thời gian suy nghĩ xem mặc quần áo gì, làm kiểu tóc gì? Con mẹ nó mỗi buổi sáng, tôi đều nghe thấy tiếng chuông báo thức đó,” Phương Tử Kỳ nắm cổ họng, “Tiền đã tới tài khoản, năm mươi vạn nguyên. Đậu má, còn hai phút một lần! Tôi đã không chỉ một lần nằm mơ thấy tôi đột nhiên trở nên giàu có, bỏ học gây dựng sự nghiệp đi tới đỉnh cao nhân sinh! Chuông báo thức kia có độc!”

Lý Hoa gật đầu, “Nên học hỏi.”

Chương Nguyệt Sơn nhanh chóng ấn đầu bạn cùng bàn xuống, “Lý Hoa, bình tĩnh, chúng ta không nên sử dụng loại chuông báo thức không thực tế này!”

Phương Tử Kỳ lại thở dài, “Chưa biết chừng trong chúng ta, người đầu tiên thoát khỏi độc thân chính là Mộng Ca. Bạn gái vừa dễ thương vừa xinh đẹp, còn học tập rất tốt.”

Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa nhìn bản thân mình vẫn độc thân như xưa, đồng loạt thở dài.

Sở Dụ ngược lại không có cảm giác gì, cậu cảm thấy mỗi ngày soi gương đều rất tốt.

Thức dậy quá sớm, Sở Dụ không thể không buồn ngủ, cậu cảm thấy thời gian ngủ của mình không đủ, nhất định phải ngủ bù mới được.

Giữa giờ, cậu nhanh chóng nằm ra bàn, vừa mới nhắm mắt lại, đã nghe thấy có người gọi, “Giáo hoa, có người tìm!”

Sở Dụ mở nửa con mắt nhìn qua đó, thấy Hạ Trí Hạo vẫy tay với mình.

Đi tới hành lang, Sở Dụ hỏi cậu ta, “Đột nhiên tới tìm tao làm gì?”

“Gửi tin nhắn cho mày mày cũng không trả lời nên tao chỉ có thể leo thang bộ tới tìm mày, đau lòng cho đôi chân của bản thiếu gia quá!”

Sở Dụ mới nhớ tới, di động đã quăng trong cặp sách quên chưa mang ra, còn để im lặng nữa.

“Có chuyện gì đáng giá để cho mày leo thang bộ tìm tao.”

Hạ Trí Hạo đánh giá vẻ mặt của cậu, “Tối nay anh tao muốn tới đây một chuyến, hỏi mày có thời gian hay không, cùng đi ăn một bữa.”

Sở Dụ dựa vào lan can, kỳ lạ, “Anh mày không đi học?”

“Có lẽ………thời gian ở đại học bọn họ tương đối thoải mái?”

Hạ Trí Hạo biết Sở Dụ trước giờ không thích gặp anh họ mình, “Anh tao nhất định bảo tao đi hỏi mày, tao cũng không tiện từ chối luôn, nếu như mày không đồng ý, tao về từ chối là được.”

Sở Dụ trước giờ chưa từng miễn cưỡng bản thân mình, gật gật đầu, “Ừ, được, về đi, nói rằng tao không đi.”

Năm giờ, chuông reo, mấy người hẹn nhau cùng ăn cơm.

Đồ ăn ở nhà ăn có nhiều đi nữa, ngày nào ăn cũng ngán. Chương Nguyệt Sơn đề nghị ra ngoài trường ăn cơm, đổi khẩu vị. Mấy người đều đồng ý, cùng nhau ra bên ngoài.

Mộng Ca đã đói tới mức bụng sắp dán vào lưng, hận không thể dịch chuyển tức thời đến nhà hàng, dọc theo đường đi đều thúc giục bọn họ nhanh lên.

Tư nhân Gia Ninh giống như đa số các trường học khác, cửa sau trường học có một con phố ẩm thực, quầy hàng quán ăn từ lớn đến nhỏ, nhìn tới hoa cả mắt.

Lý Hoa bình luận, “Trường học khác đều là những món gia đình bình thường, giản dị mộc mạc. Cửa hàng ở phố ẩm thực trường chúng ta, gì mà phong tình Thổ Nhĩ Kỳ, bồng bềnh trên mây, hoa hồng có gai, lộ ra hơi thở chủ nghĩa tư bản thối nát!”

Sở Dụ đứng bên cạnh Lục Thời, lấy điện thoại ra chơi game, nghe vậy điên cuồng gật đầu, “Đúng thế, đúng thế, năm lớp mười tôi tới một quán ăn tên là Gai Hoa Hồng, đang chuẩn bị ăn đồ Pháp tinh xảo hay cái gì đó, không ngờ rằng quán kia lại bán đồ nướng!”

“Nhưng mà, đã lâu lắm không ăn rồi, hay là chúng ta đi ăn đồ nướng đi?”

Chỉ cần có thịt, mọi người đều không có ý kiến gì.

Đi vào trong cửa hàng, Sở Dụ đang chuẩn bị tìm một ghế trống, liền nghe thấy có người gọi cậu, “Sở Dụ!”

“Hạ Trí Hạo?”

Tầm mắt vừa chuyển qua đó, Sở Dụ liền thấy Hạ Trí Viễn ngồi đối diện Hạ Trí Hạo.

Hai người đi qua đây.

Nụ cười Hạ Trí Viễn tao nhã, “Em cùng bạn học tới ăn cơm hả? Có muốn ngồi chung không, anh mời khách.”

Mộng Ca trước giờ tùy tiện cũng không dám hé răng, đợi Sở Dụ phản ứng.

Sở Dụ trước giờ không để ý tới mặt mũi người khác, đặc biệt là đối với người mình không thích.

“Không cần, anh ăn cơm với Hạ Trí Hạo đi, tôi ăn với bạn của tôi.”

Vẻ mặt Hạ Trí Viễn cứng ngắc lại nửa giây, lập tức đổi sang khuôn mặt tươi cười, “Nếu như vậy thật sự làm người ta tiếc nuối.”

Đợi ăn cơm xong quay về phòng học, Mộng Ca mới hỏi, “Sở Dụ, người ban nãy muốn mời chúng ta ăn cơm là ai thế, nhìn thì nhã nhặn tươi cười, nhưng sao toàn thân trên dưới đều có một loại cảm giác……..không phải là người tốt.”

“Là anh họ của Hạ Trí Hạo.”

Mộng Ca gãi gãi gáy, “Cũng không biết có phải là do tôi cảm nhận sai hay không, tôi luôn cảm thấy rằng, ánh mắt của người đàn ông kia có chút buồn nôn.”

Sở Dụ cũng có cảm giác giống như vậy.

Tiết tự học tối, Sở Dụ đọc truyện tranh như thường lệ, ngứa tay lại lấy điện thoại ra chơi game. Trò chơi này mới được phát hành, Sở Dụ mới chơi, rất lóng ngóng tay. Trọng điểm chính là, trò chơi này không thể nạp tiền.

Sau đó, kỹ thuật kém, còn không có ánh sáng của gamer nhân dân tệ, Sở Dụ bị ngược rồi.

Cậu không tin, lại chơi ván mới, vẫn bị ngược như cũ.

Tức thật!

Sở Dụ nhận rõ được trình độ của bản thân, lưu loát xoay người, “Lục Thời, Lục Thời, cậu có rảnh không?”

Lục Thời gấp sách lại, “Có.”

Vẻ mặt Sở Dụ phấn chấn, cầm điện thoại đưa tới trước mặt Lục Thời, dùng giọng rất nhỏ nói chuyện, kéo dài âm điệu buồn bã, “Tôi tức lắm, bị ngược liên tiếp rất lâu rồi! Cậu có biết chơi trò này không? Có thể dạy tôi không? Không cần phải giỏi, có thể càn quét vô địch ở trình độ tân thủ là được rồi, có thể không?” Cuối cùng còn thêm một câu, “Please, please!

Ánh mắt chờ mong, giống như ẩn chứa vì sao.

Lục Thời nhận lấy điện thoại, rũ mi nhìn màn hình, thấp giọng nói, “Sở Dụ.”

“Hả?”

“Nói chuyện cẩn thận, không cần làm nũng.”

Sở Dụ:???

Cmn ai làm nũng cơ?
Bình Luận (0)
Comment