Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh

Chương 47

Sở Dụ rất tò mò, rốt cuộc tại sao Lục Thời lại có chấp niệm lớn như vậy ở vấn đề "máu" này.

Nhưng Lục Thời không nói, cậu cũng không hỏi.

Dù sao đổi vị trí suy nghĩ, cậu cũng không muốn người khác mạnh mẽ xé nát vỏ bọc bảo vệ rồi thăm dò bí mật riêng tư của mình, sau đó hưng phấn nói với mình, "Tôi đã biết được bí mật của cậu!"

Cậu cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt.

Mở mắt ra, Sở Dụ nhìn thấy Lục Thời cong khuỷu tay, đang chống đầu lên cánh tay nghiêng người nhìn cậu dưới ánh đèn rực rỡ.

Động tác ngón tay nhét trong miệng cậu thong thả ung dung, cẩn thận trêu đùa, ánh mắt Lục Thời sâu như cảnh đêm băng nguyên, không hề có một tia ánh sáng.

Sở Dụ cảm thấy được, trạng thái lúc này của Lục Thời có lẽ không được tốt.

Trạng thái như vậy làm cậu nhớ tới khoảng thời gian mới quen Lục Thời, cậu luôn cảm thấy trên người Lục Thời dường như mang theo sự u ám, không thể hiểu cũng không thể xua tan, giống như mây đen che lấp mặt trời.

Sở Dụ muốn nói gì đó, nhưng miệng lại ngậm ngón tay. Cậu do dự một lát, dùng đầu lưỡi khẽ đẩy ngón tay Lục Thời ra bên ngoài một chút, sau đó dùng răng ngậm ngón tay, nhẹ nhàng cắn xuống.

Phá rách da, có chút máu chảy ra ngoài.

Nếm được mùi vị quen thuộc, Sở Dụ khắc chế bản năng muốn hút thêm, ngước mắt nhìn Lục Thời.

Nhưng Lục Thời vẫn chưa thỏa mãn.

"Ngoan, cắn mạnh một chút."

Anh dùng giọng mũi hơi khàn nói chuyện, quét qua vành tai, cảm giác ngứa ngáy truyền thẳng tới sâu trong tim, Sở Dụ cảm thấy xương sống của mình như mềm ra.

Sở Dụ âm thầm thở dài trong lòng, cậu lại dùng chút sức, sau khi miệng vết thương vỡ ra, cậu không khống chế được bản năng, bắt đầu tham lam hút máu tươi.

Thuận theo động tác của Sở Dụ, trong mắt Lục Thời, dần dần xuất hiện ánh sáng nhỏ vụn. Anh chống nửa thân trên lên, lấy tay ra khỏi miệng Sở Dụ. Trước khi miệng vết thương khép lại, có một giọt máu tràn ra từ vết thương, chảy dọc theo đốt ngón tay tới bên môi Sở Dụ.

Sở Dụ dựa theo nguyên tắc không lãng phí, dùng đầu lưỡi liếm vết máu bên môi mình vào trong miệng. Sau đó cậu phát hiện, trong mắt Lục Thời dường như cất giấu một chút.......chờ mong?

Được rồi.

Sở Dụ quyết định phối hợp.

Tay cậu chống lên vai Lục Thời, trực tiếp đẩy người ngã sang một bên, sau đó sát lại gần, kéo cổ áo ra, cắn lên cổ Lục Thời.

Cổ họng Lục Thời tràn ra tiếng cười khẽ, lộ ra vẻ thỏa mãn sung sướng.

Hút một ngụm máu thật mạnh, Sở Dụ buông hàm răng ra ngồi dậy, dùng mu bàn tay xoa xoa khóe miệng.

Nhìn thấy bên môi Lục Thời dạt dào ý cười, cậu có chút bất đắc dĩ nói, "Vui rồi?"

Nhìn Lục Thời lười biếng nằm ngửa trên giường, Sở Dụ cảm thấy so với bản thân mình thì Lục Thời còn giống người ăn no hơn.

Tất cả hận thù, đau đớn tra tấn đều bị đóng trong chiếc hòm, khóa lại.

Lục Thời nheo mắt lại dưới ánh sáng chiếu của ngọn đèn, nhìn chằm chằm Sở Dụ, nói một tiếng, "Ừ, vui lắm."

"Vậy thì tốt rồi."

Sở Dụ ngáp một cái, nằm lại xuống giường, thương lượng, "Vậy ngủ thôi?"

"Ừ."

Nhắm mắt lại sau một giây lại mở ra, Sở Dụ nói, "Sẽ không làm tôi tỉnh giấc nữa chứ?"

"Sẽ không đâu."

Nói được thì làm được, Sở Dụ yên ổn ngủ một giấc, khi ngày hôm sau tới phòng học, vẻ mặt đã hồng hào.

Bị bạn bè trong lớp vây xem mắt cá chân bị thương, lại nhận sự an ủi của mọi người, Sở Dụ đang vui vẻ, chợt nghe thấy tiếng Phương Tử Kỳ gào từ xa, "Giáo hoa, nhớ nộp bài tập!"

Vẻ mặt Sở Dụ khiếp sợ, "Tôi vừa mới gặp nguy hiểm, còn bị thương nặng, cũng phải nộp bài tập sao?"

Phương Tử Kỳ gật gật đầu, "Đúng, không thương lượng, cậu bổ sung xong bài tập thì nộp cho tôi."

Sở Dụ lập tức nhụt chí, xoay người, nói với bàn sau, "Ai, trên thế giới này, câu nói cô độc nhất đó chính là, cả lớp này chỉ còn mỗi mình cậu chưa nộp bài tập."

Vừa nói xong, Sở Dụ nhìn thấy Dương Vũ Sàn đi qua, ngồi ở vị trí của Lý Hoa, rõ ràng có điều muốn nói.

Có lẽ Sở Dụ cũng có thể đoán được nội dung nói chuyện tiếp theo.

"Tớ tới đây để xin lỗi."

Sở Dụ nghe xong, lắc đầu, "Chuyện này thực sự không có gì cả, là tớ chủ động chạy ra ngoài vào trời mưa lớn như thế, cho nên mới gặp lở núi, là tớ xui xẻo gặp phải chuyện có xác suất nhỏ, chuyện này cũng không phải do cậu gây nên, cho nên không cần phải xin lỗi. Nếu tính ra, tớ mới là người nên xin lỗi, tớ và lớp trưởng xảy ra chuyện, chuyện làm ăn ở chỗ của cậu có lẽ cũng phải ảm đạm trong một khoảng thời gian."

Dương Vũ Sàn có tính cách ngại ngùng, nghe Sở Dụ thật lòng nói như vậy, cô gật đầu, "Được, dù sao cậu biết được tớ thành tâm xin lỗi, nhưng chuyện đó cũng xảy ra ở chỗ của tớ, tớ cũng có trách nhiệm. Về chuyện làm ăn, có kiếm thêm một chút hay ít đi một chút cũng không sao cả, cái này không thể kiếm tiền thì đổi sang một hạng mục khác có thể kiếm tiền là được rồi!"

Sở Dụ rất thích nói chuyện cùng với cô, "Ừ, tiền tiêu vặt của tôi cũng nhiều, hay là sau này cậu có hạng mục kiếm tiền nào, có thể kéo tôi theo cùng được không."

Đây là cố tình kéo quan hệ. Trên đầu Sở Dụ có vòng sáng cậu chủ nhỏ nhà họ Sở, Dương Vũ Sàn đánh giá cậu từ trên xuống dưới, cười nói, "Không thành vấn đề!"

Vừa qua đại hội thể dục, là bắt đầu chuẩn bị kỳ thi giữa kỳ.

Tuy rằng bọn Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa rất nhiều bài tập không làm xong, cái nào nên chép thì chép, nhưng rõ ràng nghiêm túc hơn rất nhiều. Ví dụ, sau khi tan học không nói chuyện với Sở Dụ, không phải là đang làm đề thì chính là đang so sánh đáp án.

Sở Dụ cảm thấy, nhân sinh thực sự im lặng như tuyết.

Không chơi với người khác, đọc chuyện tranh đọc mãi cũng mệt, Sở Dụ chỉ đành đọc sách theo.

Nhưng cậu mở sách ra, chưa xem được hai trang, cảm xúc càng ngày càng kém, giống như dông bão sau buổi trưa, càng ngày càng tích nhiều mây đen.

Mẹ nó tại sao tôi lại muốn đọc sách? Tại sao lại phải thi được kết quả tốt?

Sau đó thì sao?

Cậu không thể khống chế được nhớ tới cảnh tượng trong phòng họp nhỏ, Thi Nhã Lăng đi giày cao gót, quay người rời đi.

Trong lòng dâng lên cơn bực dọc, Sở Dụ gấp sách lại, đẩy ra xa.

Cả ngày tâm tình Sở Dụ đều không quá tốt, biểu hiện tâm tình không tốt của cậu rất đơn giản, chính là nằm bò ra bàn, ngây ngốc.

Tan tiết tự học tối, Sở Dụ đứng dậy, không mang theo gì, đợi Lục Thời cùng về ký túc.

Chen thang máy xuống tầng, đi dưới ánh đèn đường, Sở Dụ đột nhiên hét lên một tiếng, "Lục Thời."

Lục Thời hơi cúi đầu, hỏi cậu, "Cái gì?"

Khuôn mặt anh vốn tinh xảo, đưa lưng về phía ánh sáng đèn đường, đường cong khuôn mặt giống như được vẽ tỉ mỉ từng nét bút.

Sở Dụ nhìn ngắm nhiều hơn một chút, lại nói, "Chúng ta không về ký túc nhé."

"Muốn đi dâu."

Muốn đi đâu?

Sở Dụ nghĩ ngợi, phát hiện bản thân cũng không biết có thể đi đâu.

Chẳng qua trong lòng cậu vô cùng khó chịu.

Càng tới gần thi giữa kỳ, càng khó chịu.

Rất lo lắng, hoặc có lẽ là mâu thuẫn, cùng với những cảm xúc không rõ ràng khác, cậu cũng lười phân biệt rõ cảm xúc.

"Tôi cũng không biết."

Lục Thời hỏi cậu, "Có muốn tôi dẫn đi chơi không?"

"Ừ."

Bản thân Sở Dụ lười suy nghĩ, "Chơi cái gì cũng được."

Có thể làm cậu phân tâm là được rồi.

"Vậy đi thôi."

Lục Thời dẫn Sở Dụ quay lại đường Thanh Xuyên.

Sở Dụ bị trẹo chân cũng không nghiêm trọng, nhưng vẫn còn chưa khỏi hắn, đi đường rất chậm, không dám dùng sức.

Đèn đường hai bên đường Thanh Xuyên cũ kỹ, mười bóng đèn thì có năm đèn không sáng. Không phải là chập mạch thì cũng là do trẻ con dùng đá ném vỡ bóng đèn, hoặc là cột đèn bị hỏng, dây điện đủ loại màu sắc bị kéo xuống hỗn độn.

Hơn nữa dưới đất còn có ổ gà, Sở Dụ không muốn thụt chân lần nữa, đi đường rất cẩn thận.

Lục Thời dừng lại.

Anh dừng lại, Sở Dụ cũng dừng lại theo, "Sao thế?"

Lục Thời đứng trước mặt Sở Dụ nói, "Lên đây, tôi cõng cậu."

Vừa nghe, Sở Dụ không có ý từ chối chút nào, "Được, được!"

Cậu nhanh nhẹn nằm úp lên lưng Lục Thời, ôm lấy cổ đối phương.

Thân hình Lục Thời gầy, nhưng sức lực rất lớn, cũng giỏi chịu đựng. Sở Dụ cảm thấy đối phương cõng mình rất dễ, nhẹ nhàng thoải mái, hô hấp cũng chưa từng loạn.

Sườn mặt cậu cọ qua tai Lục Thời, cảm thấy được thật lạnh, Sở Dụ quay đầu qua, hà hơi nóng vào tai Lục Thời, "Tôi làm ấm cho cậu!"

Giọng của Lục Thời rất nhẹ, "Đừng nghịch."

"Không nghịch, tôi đang nghiêm túc hà hơi làm ấm cho cậu."

Sở Dụ nổi lên lòng đùa nghịch, lại liên tục hà hơi vào tai Lục Thời.

Ngoài miệng Lục Thời bảo cậu đừng nghịch, nhưng lại không tránh lần nào.

Trong ngõ nhỏ, loáng thoáng có tiếng đánh nhau truyền tới, Lục Thời quen đường, tránh đi bên khác.

Sở Dụ chơi mệt rồi, cảm thấy mình cứ hà hơi mãi giống y như cún Samoyed, mất hết hình tượng. Cậu ngậm miệng lại, an phận nằm trên lưng Lục Thời, nhìn chằm chằm bóng dáng hai người chồng lên nhau trên mặt đường.

Nhìn chằm chằm một lát, nhàn không chịu nổi, cậu lại cắn cổ Lục Thời.

Không dùng sức, cũng không thực sự cắn xuống.

"Ngứa."

Lục Thời hỏi cậu, "Muốn rồi?"

"Không, chẳng qua...........ngứa răng."

Sở Dụ không hiểu sao lại cảm thấy có chút ngại ngùng, hỏi, "Còn bao lâu nữa chúng ta mới tới?"

"Rất nhanh thôi."

Đi vòng qua hai ngõ, Lục Thời dừng lại trước một cánh cửa cuốn.

Cửa cuốn màu trắng bạc, có hơi bẩn, bên trên bao trùm những tranh vẽ linh tinh, màu sắc chói mắt, tuy rằng không hiểu bức tranh vẽ gì, nhưng vẫn có chút đẹp mắt.

Một người đàn ông dáng vẻ lực lưỡng ngồi ở bên ngoài cửa, mặc áo khoác hoa, trên cổ tay lộ ra hình xăm màu xanh.

Cánh cửa chỉ đủ một người ra vào được đóng thật chặt, không biết rốt cuộc bên trong có cái gì.

Lục Thời chỉ đơn thuần dựa vào kiểm tra mặt.

Người đàn ông nhìn rõ dáng vẻ của Lục Thời, lại xem xét Sở Dụ, "Mang bạn tới đây chơi?"

"Ừ, còn chỗ không?"

"Có, còn trống hai phòng." Nói xong, đứng dậy dẫn Lục Thời và Sở Dụ vào trong.

Đợi vào sâu trong cùng, Sở Dụ kinh ngạc.

Không giống như cậu đoán, không ngờ rằng bên trong này lại xây dựng sân bắn! Hơn nữa nhìn thoáng qua đã biết là vô cùng chuyên nghiệp, không giống như mấy tấm biển qua loa bên ngoài.

Người đàn ông dẫn đường nói rất ít, cũng có thể là do Lục Thời hay tới đây, không có gì muốn dặn dò cả, đóng cửa lại rồi đi.

Sở Dụ nhảy một chân, sờ mó xem khắp nơi, rất mới lạ.

"Trước đây cậu thường tới đây?"

"Ừ, thường tới."

Lục Thời mở hòm ra, chọn súng, "Người vừa dẫn đường chính là ông chủ, trước đây thi đấu bắn súng chuyên nghiệp. Sau đó hùn vốn với mấy người có sở thích bắn súng, mở ra quán này."

"Người kia chính là ông chủ."

Sở Dụ hồi tưởng lại, cảm thấy hơi thở xung quanh ông chủ quả thực có chút hung hãn. Nói là bắn súng chuyên nghiệp, Sở Dụ cảm thấy không giống, nhưng trên người có mang theo mùi thuốc súng.

Sở Dụ cố gắng tìm tòi suy nghĩ một lát, khi nhìn qua lần nữa, cậu nhìn thấy Lục Thời đang đứng ở bục chuẩn bị màu đen, tai nghe giảm âm tùy tiện vòng trên cổ, sau đó đeo kính bảo vệ lên.

Kính bảo vệ khung màu bạc, làm nổi bật đường cong mắt của Lục Thời, đẹp tới mức phạm quy.

Lục Thời đứng rất thẳng, hơi hơi cúi đầu, sau gáy lộ ra một đường cong.

Anh thuần thục lắp vũ khí, thân súng màu đen, ngón tay trắng lạnh, vô cùng thú hút sự chú ý. Đường nét khuôn mặt tinh xảo được ánh sáng mờ ảo trong phòng hiện lên vẻ lạnh lùng lại chuyên chú.

Sở Dụ lấy điện thoại ra, giơ lên chuẩn bị chụp ảnh.

Lục Thời không quay đầu lại, hỏi, "Chụp lén?"

Sở Dụ có lý chẳng sợ, "Không chụp lén, tôi chụp thẳng luôn."

Lục Thời nhét đạn vào, không tiếp tục ngăn cản, lười nhác nói, "Tùy cậu."

Đợi Sở Dụ chụp xong, cất điện thoại đi, Lục Thời đi qua đó, chụp tai nghe lên tai Sở Dụ.

"Đã làm xong công tác chuẩn bị hả?" Sở Dụ kích động, "Lát nữa cậu bắn bia ngắm bất động sao? Hay là độ khó cao hơn một chút, bắn bia ngắm di động?"

"Không tin tưởng tôi như vậy sao?"

Ngón tay Lục Thời linh hoạt, xoay một vòng súng trong tay, hỏi Sở Dụ, "Muốn xem loại nào?"

Có thể chọn?

Sở Dụ chờ mong nói, "Muốn nhìn dạng đẹp trai!"

"Được."

Hai phút sau, Lục Thời đứng ở vị trí bắn.

Đằng xa xa, có thứ gì đó bị quăng ra. Chỉ nghe "Đoàng" một tiếng, ngay sau đó, là tiếng thủy tinh nổ tung.

Sở Dụ kinh sợ.

Lục Thời không bắt bia hình người, cũng không phải là bia di chuyển, mà bắt chai bia được máy quăng ra.

Đậu, còn có thao tác thế này sao?

Chai bia bị tung lên không tuân theo quy luật nào, khoảng cách thời gian không giống nhau, còn chợt cao, chợt thấp.

Nhưng Lục Thời bắn ra, chai bia luôn phát ra tiếng vỡ tung.

Sở Dụ nhìn thấy mảnh thủy tinh rơi đầy đất, lại nhìn Lục Thời mặt mày lãnh đạm, cảm thấy Adernalin lại làm cho tim cậu đập nhanh hơn.

Bắn xong một vòng, Lục Thời đổi xong đạn, đặt súng vào tay Sở Dụ, "Cậu đến."

Sở Dụ đã sớm ngứa tay, liên tục gật đầu, "Được!"

Cậu đứng ở vị trí bắn.

Lục Thời đứng ở phía sau cậu.

Sở Dụ có thể cảm nhận được, tay Lục Thời vỗ vỗ hông phía sau cậu, "Đứng thẳng."

Sau đó, tay di chuyển lên bả vai, "Vai thẳng ra."

Đứng thẳng lại theo lời Lục Thời, Sở Dụ cảm thấy có hơi nóng.

Đợi khi Sở Dụ giơ súng lên, duỗi thẳng cánh tay, Lục Thời lại vươn tay ra giống như cậu, chọc chọc vào ngón tay để trên cò súng của cậu, "Dịch lên trước, như này không bóp được."

Cánh tay hai người dính vào với nhau.

Khuôn mặt Lục Thời tối đen, đường cong cằm rõ rệt, trên người có cảm giác sắc sảo giữa thiếu niên và thành niên.

Hai mắt anh nhìn thẳng phía trước, môi khẽ dựa vào bên tai Sở Dụ, nhỏ giọng hỏi, "Cậu rất nóng sao?"

Sở Dụ thật sự nóng.

Nhưng rõ ràng trong phòng có mở điều hòa.

Cậu cảm thấy được hoạt động này có hơi khó.

"Lục Thời, tay tôi nhũn ra rồi."
Bình Luận (0)
Comment