Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh

Chương 51

Tắm qua một cái, Sở Dụ ngã ngay xuống giường. Giường ở khách sạn rất mềm, Sở Dụ vùi vào bên trong không muốn nhúc nhích.

Nhưng cậu vẫn lặng lẽ nhìn theo Lục Thời.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Lục Thời mặc âu phục nghiêm túc, cảm thấy dáng vẻ của Lục Thời đẹp tới mức cậu không biết phải hình dung thế nào. Ngay cả cổ áo buông ra cũng lộ ra vài phần khí chất lưu manh.

Sở Dụ vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, “Tới đây, chúng ta nằm thành hàng.”

Lục Thời quay lại nhìn cậu.

Sở Dụ đưa ra lí do, “Tôi muốn nhìn mặt cậu gần một chút.”

Nói xong, cậu mới phát hiện lí do này của mình thật chẳng ra làm sao. Sở Dụ đang nghĩ, nên đổi sang lí do nào mới được thì phát hiện Lục Thời đã nằm xuống bên cạnh cậu.

Dựa vào rất gần, Sở Dụ có chút không tự nhiên, cậu cố gắng đặt sự chú ý lên trên mặt Lục Thời, nhìn một lần không đủ lại nhìn thêm mấy lần.

Lục Thời mặc cậu nhìn, anh hỏi, “Tối nay ngủ cùng tôi?”

Sở Dụ cho là đương nhiên, “Đương nhiên là ngủ cùng cậu rồi, nếu không thì ngủ không ngon.”

Lục Thời nghe xong, nhìn Sở Dụ, đột nhiên nghiêng người qua, ôm Sở Dụ vào lòng.

Có một người, cần anh, ỷ lại anh, không thể rời khỏi anh.

Rời khỏi anh, sẽ ngủ không ngon.

Nghĩ tới đây, khóe môi Lục Thời khẽ nhếch lên nụ cười yếu ớt, nhưng trong mắt đều là sự cố chấp không thể xua tan.

Sở Dụ bị ôm có chút mông lung.

Cậu vừa âm thầm nghi ngờ, tại sao Lục Thời lại đột nhiên thích làm nũng như vậy, vừa ôm lại Lục Thời. Thuận tay vuốt ve đầu anh, có phải Lục Thời quay về tham gia tiệc mừng thọ đã chịu uất ức gì không, có phải bị người mẹ kế kỳ quái đó bắt nạt không?

Cậu bay tới đây quả nhiên là đúng đắn, nếu không một mình Lục Thời ở đây thật đáng thương. Tham gia tiệc mừng thọ xong còn không thể về nhà ở, chỉ có thể cô độc quay lại khách sạn, nhìn ánh đèn xa xa bên ngoài cửa sổ, không biết ngọn đèn nào mới là ngọn đèn của nhà mình.

Sở Dụ não bổ ra một đoạn kịch làm người ta rơi nước mắt, khi quay lại nhìn Lục Thời, hai mắt đã chứa đầy đau xót.

Cậu lại nắm cổ tay Lục Thời, quan sát mu bàn tay, “Chỗ nào cần liếm.”

Hỏi ra câu này, Sở Dụ hoàn toàn không cảm giác được có gì không đúng.

Cậu từng áp Lục Thời lên giường ở phòng y tế, liếm vết thương ở khóe miệng đối phương. Đã từng cắn bả vai Lục Thời lần đầu tiên ở vườn cây ổn định nhiệt.

Máu của Lục Thời chảy trong thân thể cậu.

Bọn họ có mối thân thiết đặc thù.

Sâu trong mắt Lục Tời, trào ra vài phần ánh sáng kỳ quái. Anh chỉ vị trí, “Nơi này, nơi này bị bà ta đụng vào, tôi đã rửa rất lâu, nhưng vẫn còn bẩn.”

“Bà ta là ai?”

“Phương Vi Vân.”

“Ờ, là người mẹ kế kì quái của cậu sao?”

Sở Dụ cảm thấy cái tên này nghe rất quen tai.

“Ừ.”

Trong lòng Sở Dụ đã có tính toán, hai tay đỡ tay Lục Thời, cúi đầu xuống, liếm ướt một vòng quanh mu bàn tay anh, sau đó còn thổi thổi, trấn an nói, “Được rồi, tiêu độc thành công, không bẩn nữa.”

Lục Thời nhìn trong mắt Sở Dụ thoáng ý cười, khóe môi cứng lại đột nhiên thả lỏng ra.

Ngày hôm sau, Sở Dụ ngủ nướng. Khi tỉnh lại, rèm cửa đã được kéo kín, ánh sáng không xuyên qua được, trong phòng u ám.

Nghiêng đầu qua, Sở Dụ nhìn thấy Lục Thời đang ngồi trên sô pha, tay trái cầm điện thoại, tay phải cầm bút chì, sách và giấy nháp được đặt trên cái chân dài hơi co lại, cậu đoán chắc chắn anh đang dùng phần mềm làm đề.

Sở Dụ dụi dụi mắt, cố ý làm ra tiếng động.

Quả nhiên, Lục Thời buông di động với bút chì xuống, đứng ở bên giường, “Tỉnh rồi.”

Ngủ tới bản thân mềm nhũn, Sở Dụ cảm thấy ngón tay nhỏ bé của mình không thể nhấc lên nổi, hừ một tiếng, cọ cọ mặt vào gối đầu.

Lục Thời kéo người ngồi dậy, giúp Sở Dụ mặc áo sweater trắng vào.

Mặc quần áo xong, thấy Lục Thời thu tay về, Sở Dụ túm lấy áo của anh, giọng nói mềm mại không sức lực, “Quần, quần cũng phải mặc.”

Lục Thời lấy chiếc quần bò ở một bên, nắm lấy cổ chân gầy của Sở Dụ, xỏ vào trong ống quần.

Da Sở Dụ trắng, rất mềm, chân không dài như Lục Thời nhưng đường cong xinh đẹp, thẳng tắp cân xứng.

Sở Dụ giật giật ngón chân, đột nhiên nhớ ra, “Trước đây Chương Nguyệt Sơn nói với tôi, nữ sinh nào nữ sinh nào mặc váy đồng phục với tất, lộ ra đôi chân rất đẹp. Còn có người âm thầm xếp hạng thứ tự cho đôi chân của nữ sinh, tôi cũng xem rồi, nhưng ánh mắt của bọn họ kém quá.”

Lục Thời yên lặng nghe lải nhải.

Sở Dụ nâng đôi chân của mình lên, kiêu ngạo nói, “Chân của tôi còn đẹp hơn chân của mấy nữ sinh kia, chẳng qua nam sinh không thể mặc váy ngắn đeo tất. Nếu như tôi mặc vào, tuyệt đối sẽ quang vinh đứng đầu bảng.”

Ngón tay Lục Thời xẹt qua đường cong đầu gối Sở Dụ, không biết nghĩ tới điều gì, “Ừ, đúng thật.”

“Ha Ha ha Lục Thời cậu cũng cảm thấy như vậy sao, đúng không, cậu rất có mắt nhìn.”

Đợi Lục Thời giúp cậu cài khuy xong, Sở Dụ xuống giường, duỗi thắt lưng, đi rửa mặt.

Tẩy rửa ở trong nhà vệ sinh xong, Sở Dụ đi ra, nhìn thấy Lục Thời lại ngồi trên sô pha làm đề. Cậu khẽ bước, lặng lẽ tới ngồi bên cạnh Lục Thời, cùng nhau xem đề.

“Xem hiểu không?”

Sở Dụ thành thật, “Không hiểu gì, chỉ nhận mặt số với chữ, nhưng mà sắp xếp chúng với nhau, sẽ không hiểu được rõ nó có ý gì.”

Nhìn rồi lại nhìn, lực chú ý của Sở Dụ lại rơi xuống ngón tay cầm bút của Lục Thời.

Đói rồi.

Lá gan của Sở Dụ càng ngày càng lớn, cậu trực tiếp cúi đầu, lại gần, ngậm lấy ngón cái tay trái của Lục Thời, mắt nhìn anh.

Lục Thời buông điện thoại ra.

Biết rằng anh ngầm đồng ý, Sở Dụ ngậm ngón tay cái không buông, hút một cái, mới bắt đầu chậm rì rì hút máu.

Vết thương bị cắn vỡ rất nhỏ, Sở Dụ cũng không biết vì sao, chỉ ngậm ngón tay Lục Thời thôi cũng cảm thấy thỏa mãn rồi, không muốn buông ra.

Thế là, Lục Thời cúi đầu, tay phải cầm bút làm đề, ngón tay trái bị Sở Dụ ngậm hút máu hồi lâu.

Đi ra từ sân bay, bên ngoài trời mưa, trời đất tối tăm mờ mịt.

Sở Dụ không gọi lái xe tới đón, giống như cái đuôi nhỏ theo sau Lục Thời, đi tới đường Thanh Xuyên.

Ngụy Quang Lỗi gọi điện thoại gọi người tới, Sở Dụ lại theo Lục Thời cùng nhau tới nhà Ngụy Quang Lỗi ăn cơm.

Nhà Ngụy Quang Lỗi không rộng lắm, hai phòng một sảnh, thiết kế ánh sáng không được tốt, không mở đèn rõ ràng có vẻ âm u. Bàn cũng nhỏ, vừa vặn có thể cho bốn người ngồi.

Đào Chi Nhu mặc váy màu đen, tóc cuốn xoăn, chất tóc có chút khô cứng, dùng một cái kẹp tóc nhựa tùy ý kẹp lên. Bà đeo một chiếc tạp dề hoa nhỏ li ti đứng ở trước cửa nhà bếp, bảo Ngụy Quang Lỗi mang hoa quả cho Sở Dụ, cười híp mắt khen Sở Dụ đẹp.

Bỗng nhiên, trong nhà bếp truyền tới một mùi hương khét lẹt, Đào Chi Nhu vỗ gáy, “Chết rồi, chết rồi, trứng gà cháy rồi.”

Chờ khi canh gà đông trùng hạ thảo được mang lên bàn, Đào Chi Nhu lại làm salad dưa chuột, sau đó mới ngồi xuống.

Nói vài câu với Sở Dụ, Đào Chi Nhu lại quay lại nhìn Lục Thời, “Kỳ thi giữa kỳ thi thế nào?”

Ngụy Quang Lỗi đang gặm chân gà, tùy tiện xen miệng vào nói, “Mẹ, trừ hạng nhất ra thì trước giờ anh Lục không có thứ hạng nào khác.”

Đào Chi Nhu trừng mắt nhìn Ngụy Quang Lỗi một cái, “Chân gà cũng không cản được miệng của con, mẹ đang hỏi Lục Thời chứ không hỏi con, cứ ăn cơm của con đi, chen lời cái gì.”

Ngụy Quang Lỗi dùng đũa gõ vào bát, “Mẹ, mẹ nhìn rõ xem, con không ăn cơm, con đang ăn canh.”

Đào Chi Nhu lại trừng mắt nhìn, không nhịn được cười lên.

“Lục Thời, thi cử vất vả, ăn nhiều hơn một chút.”

Đào Chi Nhu lấy cái bát không múc canh vào cho Sở Dụ và Lục Thời, bà hồi tưởng lại nói, “Trước đây mẹ con cũng vậy, mỗi lần thi đều được hạng nhất toàn khóa, từ nhỏ tới lớn, chưa từng bị người khác cướp đi vị trí hạng nhất bao giờ.”

Sở Dụ đang bê bát uống canh, nghe thấy câu này, cậu suy nghĩ một lát mới nghe hiểu được, Đào Chi Nhu đang nói về mẹ của Lục Thời.

Ngụy Quang Lỗi lại nói chen vào, “Ai, cái này thể hiện tầm quan trọng của gen di truyền, thành tích của con chẳng ra sao, có lẽ trong ba chị em thân thiết của mẹ khi ấy, mẹ của Chúc Tri Phi và mẹ của Lục Thời đều đứng đầu, mẹ con lại đi đằng cuối. Phải không, mẹ.”

Ngụy Quang Lỗi bị Đào Chi Nhu đập một cái lên đầu, “Cứ lải nhải mãi không xong, còn ăn cơm nữa không.”

Ngụy Quang Lỗi ôm lấy đầu, khoa trương kêu, “Tôi là ai, tôi tên là gì, tại sao tôi lại ở đây, tôi mất trí rồi.”

Sở Dụ không nhịn nổi, quay đầu lại cười suốt.

Vừa cười, cậu lại rất ngưỡng mộ, ngưỡng mộ sự chung sống vừa thoải mái vừa thân mật này.

Gõ đầu Ngụy Quang Lỗi xong, Đào Chi Nhu liên tục nói, “Bây giờ dì vẫn còn nhớ rõ, mẹ của con rất thích cười, cũng rất xinh đẹp, chính là kiểu xinh đẹp mà các cô gái khác nhìn rồi sẽ không nhịn được mà nhìn thêm vài lần. Phân nửa nam sinh toàn trường đều thích cô ấy, không biết đã bao nhiêu lần dì được nhờ đưa hộ thư tình. Nhưng dì cảm thấy, mẹ con nhất định phải xứng với một nhân tài rất tốt, rất giỏi, cô ấy xứng đáng được thứ tốt đẹp nhất.”

Nghĩ tới Lục Thời quay lại đường Thanh Xuyên lâu như vậy cũng chưa từng nhắc tới chuyện gia đình, Đào Chi Nhu lại đổi sang đề tài khác, “Tối hôm qua Chúc Tri Phi còn tới tìm Thạch Đầu khóc, nói rằng mẹ nó lại báo danh cho nó một lớp học thêm khác, hai ngày cuối tuần căn bản đã bị chiếm hết rồi.”

Những chuyện Đào Chi Nhu nhắc tới, đều là những chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi, nhưng Sở Dụ nghe rất vui vẻ, không muốn để lỡ một câu nào.

Buổi tối quay về trường, Sở Dụ bị Mộng Ca kéo tới cùng nhau xem một bộ anime còn đang chiếu, nam chính chơi bóng rổ, Mộng Ca xem khoa tay múa chân, nhiệt huyết sôi trào, ước gì có thể trực tiếp lắp cái rổ ở trong phòng ký túc, ngày ngày luyện tập.

Qua mười một giờ, Sở Dụ lẩm nhẩm ca khúc đi xuống tầng, phát hiện mình không mang chìa khóa, thế là cậu gõ cửa phòng Lục Thời ở bên cạnh trước.

Lục Thời đang đọc sách, Sở Dụ cũng không ồn, ngồi yên ở chiếc ghế dựa bên cạnh, cầm điện thoại đọc truyện tranh.

Đang đọc truyện, màn hình tắt ngúm, “Đậu má, điện thoại hết pin rồi, Lục Thời, Lục Thời, cứu mạng.”

Lục Thời thuận tay quăng điện thoại của mình cho cậu.

Sở Dụ lưu loát nhập mật khẩu, mở khóa, trên màn hình xuất hiện một giao diện phần mềm nghe nhạc, đang tạm dừng, file nghe không có tên, chỉ là một chuỗi dãy số.

Sở Dụ không quan tâm, chuẩn bị tiếp tục đọc truyện tranh, ngón tay lại không cẩn thận ấn vào phím phát.

“Cho dù thằng tạp chủng Lục Thời đó biết được thì làm sao, nó cũng chẳng tìm được chứng cứ, cũng không tìm được người phụ nữ kia ở đâu.”

Sở Dụ giật mình một cái, nhanh chóng ấn tạm dừng.

Giọng nói chói tai của người phụ nữ đột nhiên biến mất.

Trong phòng ngủ im lặng, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi xuống đất.

Đầu óc Sở Dụ có hơi loạn, cậu nhìn Lục Thời, không biết làm thế nào, môi giật giật, nhưng lại không biết nói gì.

Tay Lục Thời nắm lấy bút chì, tầm mắt vẫn nhìn quyển sách đang mở trên bàn, “Nghe thấy rồi.”

Ngữ khí vững vàng, nhưng đường cong cằm lại cứng chặt lại.

Anh đang căng thẳng.

Sở Dụ gật gật đầu, cẩn thận nói, “Ừ, nghe thấy rồi.”

Cậu chần chừ mấy giây, “Đây là giọng của Phương Vi Vân sao?”

Ngón tay Lục Thời cầm bút hơi trắng bệch, bóng đầu bút rơi trên trang giấy hơi run rẩy.

“Ừ, đúng.”

Sở Dụ không nói.

Lục Thời phát hiện sự im lặng của cậu.

Ánh sáng trong mắt anh dần tắt từng chút từng chút một, cho tới khi bị chôn vùi sâu trong bóng đêm.

Không biết qua bao lâu, Lục Thời mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Sở Dụ, giọng nói khàn khàn, “Giống như cậu nghĩ, tôi vẫn luôn nghe trộm điện thoại của bà ta.”
Bình Luận (0)
Comment