Ngày mùng 5 tháng 2 năm 1913 Dương lịch, tức năm Dân quốc thứ năm, cũng là ngày 30 tháng Chạp Âm lịch.
Sáng sớm, trạm thu dụng ở ngoại thành thành Quan Bắc đã bắt đầu bận rộn. Nghe nói hôm nay Ngôn thiếu gia sẽ tới đây, cho nên từng ngóc ngách trong trạm đều được quét tước sạch sẽ. Sàn nhà không cần đánh bóng cũng tựa như là phát sáng.
Sau khi đuổi hết đám vô lại đi, an ninh trong trạm thu dụng liền tốt hơn nhiều lắm. Người trong trạm cũng không nhàn rỗi, tất cả đều tìm mọi cách để lo liệu cuộc sống của mình. Có quản lý trạm thu dụng đứng ra bảo đảm, bọn họ còn nhận được công việc dán hộp giấy cho nhà xưởng. Thu nhập tính theo thành phẩm, mỗi ngày có thể kiếm được mấy chục văn tiền.
Ngay từ đầu Lý Cẩn Ngôn đã giáo dục những người này rằng: chỉ cần có tay có chân thì đều không phải là kẻ vô dụng. Tự kiếm tiền lo ăn lo mặc mới lâu dài! Trạm thu dụng không nuôi bọn họ mãi mãi, mà người cần giúp đỡ thì sẽ ngày một nhiều lên.
Sau hơn hai tháng hoạt động, trạm thu dụng ở ngoại thành Quan Bắc đã từ từ đi vào quỹ đạo. Vừa treo cái biển trực thuộc phủ Quân – Chính lên, trạm thu dụng lập tức được các tờ Nhật báo Chính trị đưa tin liên tiếp. Còn có không ít phóng viên ngoại quốc tới đây tìm hiểu để viết bài. Trong đó hiển nhiên có phóng viên của Thời báo New York. Lúc trước, phóng viên kia đã từng phỏng vấn Lâu Tiêu ở Mãn Châu Lý. Đáng tiếc là đoạn phát biểu đó lại không được đăng trên mặt báo. Bây giờ, khi danh tiếng của Lâu Thiếu soái đã vang vọng khắp nơi, hắn liền được phái tới sáu tỉnh Bắc Kỳ một lần nữa. Trạm thu dụng được xây dựng ở ngoài thành khiến cho hắn cảm thấy vô cùng hứng thú. Sau khi hắn hoàn thành chuyến thăm quan cùng thăm hỏi, một bài báo có tiêu đề là “Quân phiệt phương Đông khác người” đã được đăng trên Thời báo New York số mới nhất.
Tuy không phải là trang nhất, nội dung tin cũng không dài, nhưng lại khiến cho rất nhiều người chú ý. Một vài tờ báo lớn trong nước thi nhau đưa tin về chủ đề này. Trong thoáng chốc, cha con nhà họ Lâu lại càng nổi bật ở sáu tỉnh Bắc Kỳ nói riêng và cả nước nói chung. Mà lần này, cái tên Lý Cẩn Ngôn cũng xuất hiện trong tầm mắt của rất nhiều người.
Thiếu gia nhà họ Lý trong Bắc Lý – Nam Liêu gây dựng sự nghiệp ở sáu tỉnh Bắc Kỳ. Chẳng những sản phẩm có thể bán ra nước ngoài, mà quan hệ với các hiệu buôn Mỹ quốc vẫn luôn được duy trì vô cùng tốt đẹp. Rất nhiều người phát hiện, xà phòng có sức tiêu thụ mạnh mẽ trong nước hiện nay và cả những thỏi son cùng các hộp kem dưỡng da khiến phụ nữ chạy theo như vịt, đều được sản xuất ở các nhà xưởng dưới tay của Lý Cẩn Ngôn. Thậm chí thịt hộp mà người nước ngoài yêu thích cũng là sản phẩm trong nhà máy của hắn.
Mọi người bắt đầu cảm thấy tò mò về Lý Cẩn Ngôn. Về tuổi tác ngoại hình của hắn, về thủ đoạn kinh doanh hắn dùng, và cả quan hệ của hắn với Lâu Tiêu. Bỗng chốc, Lý tam thiếu gia trở thành đích ngắm cho đông đảo phóng viên truy đuổi.
Thế nhưng đợt sóng tò mò này nhanh chóng bị tin tức chính phủ hai miền Nam – Bắc chuẩn bị tiến hành đàm phán hòa bình lần nữa vào tháng ba tới đánh dạt. Nhờ thế mà Lý Cẩn Ngôn cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.
Trưa ngày mùng 5 tháng 2, Lý Cẩn Ngôn triệu tập quản lí nhà xưởng và quản đốc phân xưởng để tổ chức “Họp thường niên”, nhằm tổng kết công tác năm cũ, và tuyên bố kế hoạch phát triển năm mới. Cũng trong cuộc họp, hắn yêu cầu quản lý các nhà xưởng thực hiện hứa hẹn lúc trước: chia phần tiền công khấu trừ mỗi quý cho công nhân, đồng thời phát thưởng dựa theo thời gian công tác tại nhà máy.
“Làm đủ một năm, thưởng mười hai đồng bạc, nửa năm sáu đồng, cứ thế mà tính.”
Ngoại trừ tiền thưởng, Lý Cẩn Ngôn còn quyết định chờ khi khu công nghiệp xây dựng xong sẽ mở lớp giáo dục bậc tiểu học. Lớp học này dành cho con em của công nhân nhà xưởng và người ở trạm thu dụng. Sau đó sẽ mở thêm một lớp bổ túc buổi tối để dạy công nhân biết đọc biết viết.
“Không mong mọi người đều đỗ tốt nghiệp phổ thông,” Lý Cẩn Ngôn thoải mái nói: “Nhưng ít nhất cũng phải biết viết tên mình, có thể đọc hiểu điều lệ nhà xưởng, nắm được nội dung hướng dẫn thao tác máy móc. Nếu học tốt, mai sau thi vào trung học Quan Bắc, đại học phương Bắc, thậm chí ra nước ngoài du học cũng không thành vấn đề.”
“Ngôn thiếu gia, tìm giáo viên ở đâu bây giờ?” Quản lí Lục hỏi.
“Tình hình trong trạm thu dụng mọi người đều biết cả, chẳng lẽ những học sinh sinh viên tình nguyện tới giúp đỡ lại không phải giáo viên có sẵn hay sao?” Khi nhìn thấy những thanh niên dạy bọn trẻ trong trạm thu dụng học chữ, Lý Cẩn Ngôn liền nảy ra ý tưởng này. Muốn dân tộc phát triển, mấu chốt là nền công nghiệp phải phát triển. Mà trụ cột của công nghiệp chính là nhân tài. Vậy nhân tài ở đâu ra? Dạy mà ra!
Về điểm này, Lý Cẩn Ngôn vô cùng ủng hộ quan điểm của người Đức: giáo dục là căn bản của một nền công nghiệp phát triển! Đương nhiên, hiện nay Hoa Hạ vẫn chưa có điều kiện để tiến hành giáo dục bắt buộc với toàn dân. Thậm chí dù ở tương lai cũng có rất nhiều trẻ em vùng núi xa xôi hẻo lánh không được chạm vào sách vở. Nhưng chí ít hắn cũng muốn bắt tay thay đổi tình trạng đó kể từ bây giờ.
Một mồi lửa có thể tạo thành một đám cháy. Thời đại này không thiếu nhân tài có tầm nhìn xa trông rộng, cái thiếu chính là người dẫn đầu dám xông lên giải quyết nan đề.
Sau khi cuộc họp chấm dứt, Lý Cẩn Ngôn liền tới trạm thu dụng theo kế hoạch ban đầu.
Xe chạy tới trước cổng trạm, vài đứa nhỏ đứng chờ từ sớm lập tức hô lên với người ở bên trong: “Ngôn thiếu gia đến rồi!”
Lý Cẩn Ngôn bị hoảng sợ. Sao cảnh tượng này lại giống như dân chúng thấy quỷ vào thôn thế chứ?
Nhưng rất nhanh sau đó hắn liền phát hiện mình đã sai rồi. Vừa mới bước vào cửa lớn hắn đã thấy trong sân đầy những người là người. Vài cụ già được dìu ra khỏi đám người. Bọn họ mặc áo bông dệt thủ công sạch sẽ, râu tóc điểm bạc nhưng lại không rối thành một búi như lúc mới đến đây. Họ đi đến trước mặt Lý Cẩn Ngôn, không nói lời nào mà lập tức gập lưng cúi chào hắn. Những người khác cũng im lặng, sau đó liền như đã hẹn trước với nhau mà đồng loạt quỳ rạp xuống.
“Cụ à, làm vậy không được đâu! Các cụ muốn tôi giảm thọ sao?” Lý Cẩn Ngôn bị dọa sợ, vội vàng đỡ mấy cụ già dậy. Cứ thế, hết người này rồi lại đến người kia, hắn cuống đến độ đầu cũng vã đầy mồ hôi. Sau một hồi khuyên can, cuối cùng tất cả mọi người mới chịu đứng dậy.
“Ngôn thiếu gia,” Một cụ già mở miệng nói: “Nếu không nhờ có cậu, chúng tôi đã sớm nằm sâu dưới ba tấc đất rồi. Nhận một chén cơm phải báo đáp bằng cả dòng suối mát (1), ơn cứu mạng càng không thể đáp đền.”
(1) Câu này xuất phát từ câu “Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo”. Nghĩa đen: nhận một giọt nước thì phải đáp đền bằng cả dòng một suối; nghĩa bóng: được người giúp đỡ phải nhớ ơn và báo đáp gấp nhiều lần.“Cụ à, lời này g!ết chết tôi rồi.” Lý Cẩn Ngôn đỏ mặt: “Tôi chỉ là, chỉ là…”
“Tri ân báo đáp mới là người, tri ân không báo là hành động của đám súc sinh.” Cụ già tiếp tục nói: “Ngôn thiếu gia, lễ này chỉ có cậu mới nhận được! Đáng tiếc lão tuổi tác đã cao, nếu không cũng sẽ theo mọi người lạy cậu một lạy.”
Lý Cẩn Ngôn đỡ cụ già đang nói, trong lòng cảm động vô cùng. Bỗng nhiên hắn nghĩ đến một chuyện, chẳng phải cụ già trước mặt chính là thầy giáo sẵn có đó sao? Hiện nay Hoa Hạ tôn sùng văn hoa phương Tây. Trong nước có một trường học chuyên dạy quốc tế ngữ, định phổ cập văn hóa quốc tế tới toàn dân. Đây không phải chuyện xấu gì. Học sở trường của người để bổ sung cho sở đoản của mình, cũng là yếu tố cần thiết để phát triển. Nhưng có một số người không biết tốt xấu, coi tất cả truyền thống của Hoa Hạ là cám bã, thậm chí còn muốn dùng chữ La Tinh để thay thế chữ Hán đã được truyền thừa cả ngàn năm. Quả thực là buồn cười đến cực điểm!
Học tập khoa học kỹ thuật của người ngoại quốc không có nghĩa là sẽ vứt bỏ văn hóa của dân tộc mình! Nếu truyền thống Hoa Hạ bị bỏ qua hoàn toàn, cái gì cũng theo văn hóa phương Tây, vậy dân tộc còn xứng làm con cháu của Viêm Đế (2) hay không?
(2) Thần Nông, còn được gọi là Thần Nông thị, Liên Sơn thị, thường được biết với tên gọi Viêm Đế, là một vị thần huyền thoại của các dân tộc chịu ảnh hưởng của nền Văn minh Trung Hoa, một trong Tam Hoàng và được xem là một Anh hùng văn hóa Trung Hoa.“Lão tiên sinh, thực không dám giấu, tôi định mở một trường tiểu học dành cho con cháu công nhân nhà máy và trẻ em của trạm thu dụng ở khu công nghiệp sắp xây xong. Học phí miễn hoàn toàn, sau này còn nhận những học sinh ở nơi khác. Hiện giờ tôi đang cần tiên sinh dạy học, không biết lão tiên sinh có đồng ý đảm nhiệm vai trò giáo viên tiếng Trung không?”
“Ngôn thiếu gia nói thật ư?” Ông lão hỏi, xong lại do dự trong giây lát: “Hiện nay mọi người đều tôn sùng văn hóa phương Tây, trường học mà Ngôn thiếu gia mở hẳn cũng theo hướng Tây Âu đi? Lão đây chỉ biết thi thư cổ văn, sợ là khó lòng kham được.”
“Đúng là trường học sẽ theo phong cách phương Tây,” Lý Cẩn Ngôn cười cười, nói: “Nhưng nội dung giảng dạy đâu thể noi theo văn hóa phương Tây hết được…”
Trong buổi trưa ngày hôm ấy, Lý Cẩn Ngôn đã tới thăm tất cả các trạm thu dụng ở ngoài thành. Tình huống ở các trạm đều giống hệt nhau. Lý Cẩn Ngôn vừa kinh ngạc lại vừa cảm động, cũng thấy áy náy ít nhiều. Mãi đến khi về nhà, tâm tình hắn vẫn không thể nào bình ổn được.
Hắn làm còn chưa đủ, vô cùng không đủ!
Tiệc tất niên ở Lâu gia, Lý Cẩn Ngôn hiếm thấy mà uống rượu. Cũng may biểu hiện của Lý tam thiếu gia khi say khá tốt, chỉ ngồi một chỗ cười cười thôi. Nếu không phải hắn chủ động đi bế Lâu nhị thiếu đang được quấn trong cái chăn bông đỏ thẫm, sẽ không có ai phát hiện hắn đã say đến mơ mơ màng màng.
“Đứa nhỏ này.” Lâu phu nhân giao Lâu nhị thiếu cho bà vú, lại sai nha đầu lấy chén rượu ở trước mặt Lý Cẩn Ngôn đi: “Sao lại say đến như vậy, không chịu ăn uống gì cả, khéo ban đêm lại khó chịu đấy.”
Lý Cẩn Ngôn không nói chuyện, chỉ tiếp tục cười. Hắn cười đến mức Lâu phu nhân không nhịn mà vươn tay định véo má hắn một cái, nhưng giữa đường đã bị Lâu Thiếu soái ngăn lại.
“Mẹ.”
“Sao, con dâu đáng yêu như vậy, còn không cho mẹ véo mấy cái à?”
Hình như, Lâu phu nhân cũng uống hơi nhiều.
Cha con nhà họ Lâu liếc mắt nhìn nhau một cái. Lâu Đại soái kéo Lâu phu nhân đi. Mà Lâu Thiếu soái thì trực tiếp bế Lý Cẩn Ngôn về phòng.
Về phần tiệc tất niên của gia đình, dù sao cũng chỉ có ăn bánh chẻo nữa là xong.
Trở lại phòng, nha đầu bưng nước ấm lên, Lâu Thiếu soái tự vắt khăn lau mặt cho Lý Cẩn Ngôn. Cảm giác ẩm ướt mà ấm áp lướt trên da thịt, Lý Cẩn Ngôn thoải mái đến kêu hừ hừ. Mắt hắn nửa khép nửa mở, dường như đang nhìn người trước mắt, lại dường như hoàn toàn không có mục tiêu.
Lâu Thiếu soái cởi cổ áo dài của Lý Cẩn Ngôn, cầm khăn tiếp tục lau xuống dưới, không ngờ lại đột nhiên bị Lý Cẩn Ngôn nắm chặt cổ tay. Lâu Thiếu soái ngẩng đầu, Lý tam thiếu gia nhếch môi cười đến là vui vẻ.
“…”
Sau hai giây đối diện, Lâu Thiếu soái xác định trước mắt mình vẫn là một con ma men, vì thế, tiếp tục lau lau sát sát.
“Thiếu soái,” Lý Cẩn Ngôn đột ngột vươn một tay ôm lấy cổ Lâu Tiêu, tay còn lại thì vỗ vỗ lên mặt hắn, to gan lớn mật đến không bình thường.
Lâu Thiếu soái chợt dừng động tác.
“Thiếu soái, Trường Phong?” Lý Cẩn Ngôn cười ha ha. Hắn dứt khoát dựa cả người vào vai Lâu Thiếu soái, sau đó làm ra một chuyện trước nay chưa từng có: chủ động l!ếm nhẹ vành tai của đối phương, thì thào vài tiếng đứt quãng: “Trường Phong… Em…”
Lâu Thiếu soái không nói gì, im lặng lắng nghe những tiếng thì thầm của Lý Cẩn Ngôn. Nhưng mà Lý tam thiếu gia lại đột nhiên ngưng bặt, chuyển sang trạng thái cười ngây ngô. Thậm chí hắn còn vòng một chân lên thắt lưng Lâu Thiếu soái, cọ cọ trong vô thức. Trên thực tế, hắn đang cảm thấy nóng, muốn tìm một chỗ mát mẻ để cọ vào. Nào ngờ hành động này đã nhóm lên một ngọn lửa lớn, trực tiếp thiêu trụi cả người hắn luôn…
Quân trang màu nâu, áo lót trắng muốt, màn rèm chớp động… Bên ngoài phòng ngủ, đám nha đầu đang vây quanh lò than nướng hạt dẻ. Bên kia khung cửa sổ, giữa màn trời đen thẫm nở rộ từng đóa pháo hoa rực rỡ sắc màu. Trong không gian, tiếng pháo vang lên giòn tan rộn rã.
Đêm 30 Tết, tống cựu nghênh tân, một năm nữa sắp sửa bắt đầu.
Mùng một đầu năm, Lý Cẩn Ngôn tỉnh lại trong cảm giác đau nhức ở thắt lưng. Quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, lúc này đã là mười giờ sáng. Vừa chuyển tầm mắt, hắn liền thấy Lâu Thiếu soái đẩy cửa bước vào.
Hiếm khi Lâu Tiêu không mặc quân trang. Bộ áo dài màu xanh đen mặc trên người của hắn cũng không khỏi tỏa ra hơi thở thanh tao nhã nhặn của cây ngọc đón gió trời. Lý Cẩn Ngôn nhìn Lâu Thiếu soái một hồi, khẽ cắn môi, quả nhiên hâm mộ ghen tỵ hận!
“Cha mẹ còn chưa dậy.” Lâu Thiếu soái đi đến bên giường, ngồi xuống, vươn bàn tay to xoa đỉnh đầu Lý Cẩn Ngôn: “Đầu có đau không?”
Lý Cẩn Ngôn chớp mắt mấy cái, trên đầu bắn r@ một dấu chấm hỏi to đùng.
“Đêm qua em uống say.” Lướt nhẹ đầu ngón tay trên tóc Lý Cẩn Ngôn, Lâu Tiêu nói: “Đã nói vài lời.”
Mình đã nói gì? Lý Cẩn Ngôn vỗ đầu, cố gắng suy nghĩ. Nhưng tất cả những hình ảnh hồi tưởng lại đều khiến mặt hắn nóng rực lên.
“À thì, em say rượu.” Lý Cẩn Ngôn cười gượng hai tiếng: “Lời kẻ say, chỉ là nói sảng mà thôi.”
“Phải không?” Lâu Thiếu soái không bình luận thêm gì, cũng không tiếp tục hỏi nữa. Sau đó hắn nói với Lý Cẩn Ngôn rằng ngày mai sẽ theo quân tới Liên Sơn Quan trước.
“Thiếu soái, rốt cuộc là diễn tập hay đánh thật?” Lý Cẩn Ngôn không nhịn được mà hỏi: “Có phải thực chiến với người Nhật hay không?”
Đối diện với ánh mắt tràn ngập chờ mong của Lý Cẩn Ngôn, Lâu Thiếu soái nhướng cao một bên lông mày. Hắn khẽ nâng cằm đối phương lên, nói: “Em đoán đi.”
Lý Cẩn Ngôn: “…”
Này, hắn đang bị đùa giỡn sao? Người trước mặt đây thực sự là Lâu Thiếu soái hả? Nhất định hắn còn chưa tỉnh rượu rồi!
Mùng hai Tết, Lâu Thiếu soái theo quân xuất phát, chính vụ của sáu tỉnh Bắc Kỳ lại chuyển về tay Lâu Đại soái. Nhìn đống văn kiện trên mặt bàn, Lâu Đại soái đột nhiên có ảo giác như con trai cố tình chạy đi đánh giặc để ném chính vụ lại cho mình.
Lâu phu nhân và Triển phu nhân cùng chuẩn bị tiệc đầy trăm ngày cho Lâu nhị thiếu. Lý Cẩn Ngôn nhận được thư mời của Tổng Liên đoàn Doanh nghiệp sáu tỉnh Bắc Kỳ. Buổi bầu chọn Chủ tịch Liên đoàn Doanh nghiệp sẽ được tiến hành vào mùng sáu Tết, người trong Liên đoàn mời Lý Cẩn Ngôn đến tham gia.
“Chủ tịch Liên đoàn Doanh nghiệp?”
Cầm thư mời trên tay, Lý Cẩn Ngôn cảm thấy việc này tương đối bất ngờ. Theo lý mà nói, dù muốn nhanh chóng bầu ra Chủ tịch hội thì cũng có thể chờ tới rằm tháng Giêng. Hiện còn chưa qua mùng chín Liên đoàn đã bắt đầu rục rịch, xem ra bên trong cũng không yên ổn. Lắm người thì nhiều chuyện thôi mà.
Ngày bầu chọn Chủ tịch Liên đoàn Doanh nghiệp, Lý Cẩn Ngôn tới quán trà Đỉnh Thuận khá sớm, lại phát hiện đa số mọi người đều đã có mặt rồi. Mấy cái bàn tròn ở lầu hai gần như đã kín người, ngoại trừ vài người cẩn trọng uống trà ra thì phần lớn đều đang thì thầm nói nhỏ. Thấy Lý Cẩn Ngôn bước vào, bọn họ đồng loạt nhìn sang.
Lý Cẩn Ngôn thầm nghĩ, tình huống trước mắt đâu có giống bầu chọn Chủ tịch Liên đoàn Doanh nghiệp, trái lại càng giống đề cử đại ca xã hội đen hơn đấy.
Là hắn cả nghĩ rồi đúng không?
Chuyện phát sinh kế tiếp lại càng khiến Lý Cẩn Ngôn trở tay không kịp. Đợi khi người trong Liên đoàn Doanh nghiệp có mặt đông đủ, Chỉ tịch đương nhiệm – ông chủ Ngô của ngân hàng tư nhân Thái Hòa liền đứng lên, chắp tay chào hỏi mọi người. Ông nói mình tuổi già sức yếu, không kham nổi trọng trách. Hôm nay ông mời mọi người đến đây là để bầu ra Chủ tịch mới, người có thể dẫn dắt thương nghiệp sáu tỉnh Bắc Kỳ tiếp tục đi lên, thậm chí là tiến bộ vượt bậc, thẳng một lèo tiến về tương lai tươi sáng rạng ngời.
“Lần bầu chọn này không giới hạn tuổi tác, gia cảnh, chỉ cần có khả năng thì đều được.”
Ông chủ Ngô vừa dứt lời, lập tức có vài ông lớn trong Liên đoàn Doanh nghiệp đã đứng dậy, đồng loạt đề cử Lý Cẩn Ngôn.
“Tuy tam thiếu gia còn trẻ tuổi, nhưng thủ đoạn kinh doanh cũng là bậc nhất nhì, phẩm đức cũng như lối hành xử đều chuẩn mực, có thể gánh vác được trọng trách.”
Nghe đến đây, Lý Cẩn Ngôn cảm thấy cằm mình như sắp rơi xuống đất.
Hắn vốn tưởng mình chỉ là một người qua đường đi ngang sân khấu, là một diễn viên quần chúng cho đủ mặt thôi. Tại sao bỗng chốc hắn lại biến thành diễn viên chính rồi? Hình như không ai chơi quy tắc ngầm với hắn cả, mà hắn cũng không đi cửa sau nhà ai nha?
Đề cử hắn làm Chủ tịch Liên đoàn Doanh nghiệp? Vậy có cần hắn đạp một chân lên ghế để lộ ra khí thế oai phong một chút hay không?
Cuối cùng, dưới tình huống không có ai cạnh tranh, Lý Cẩn Ngôn giành được một trăm phần trăm phiếu bầu, trở thành Chủ tịch mới của Tổng Liên đoàn Doanh nghiệp sáu tỉnh Bắc Kỳ.
“Ông chủ Ngô, rốt cuộc là sao đây?” Bị “không trâu bắt chó đi cày”, dù sao hắn cũng cần biết nguyên nhân chứ?
“Tam thiếu gia tuổi trẻ đầy hứa hẹn, bầu ngài làm Chủ tịch Liên đoàn chính là ý nguyện của tất cả mọi người.”
Nhìn ông chủ Ngô cười tít cả mắt, Lý Cẩn Ngôn câm nín mất một hồi lâu. Ông đang lừa trẻ con đấy à?
“Ông chủ Ngô, tôi nghĩ tốt nhất là mọi người nói trắng ra đi, như thế có chuyện gì cũng dễ thương lượng hơn mà, phải không?”
“Tam thiếu gia nói rất đúng.” Ông chủ Ngô vẫn cười tươi như lúc trước, chẳng qua giọng nói đã hơi trầm xuống: “Tam thiếu gia, nghe nói phủ Quân – Chính đang định thành lập Ngân hàng nhà nước?”
“Tin tức của ông chủ Ngô thật là nhạy bén.” Nghe đối phương nhắc tới Ngân hàng nhà nước, Lý Cẩn Ngôn khẽ động trong lòng. Lão cáo già này kinh doanh ngân hàng tư nhân nhỉ? Ngân hàng tư nhân trong nước vốn đang xuống dốc, một khi Ngân hàng nhà nước sáu tỉnh Bắc Kỳ được mở ra, chắc chắn bọn họ sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Dù sao trước kia bọn họ cũng chỉ cần cạnh tranh với ngân hàng ngoại quốc, hiện nay còn phải đấu với ông lớn cùng trong một nhà, ai chiếm ưu thế, rõ ràng vừa nhìn là đã thấy ngay.
“Tôi muốn nhờ tam thiếu gia giúp một việc.” Ông chủ Ngô cười nói: “Ngài có thể giới thiệu tôi và vài người bạn trong Liên đoàn Doanh nghiệp với Tổng giám đốc của Ngân hàng Nhà nước không?”
Giới thiệu với Tổng giám đốc Ngân hàng Nhà nước? Lý Cẩn Ngôn cứ thắc mắc tại sao người này lại nhét vào miệng hắn một quả táo ngọt như thế, thì ra còn có mục đích riêng. Nhưng e là, mục đích của lão cáo già kia không chỉ đơn giản như vậy.
Lý Cẩn Ngôn suy nghĩ trong chốc lát, tròng mắt vừa chuyển, liền quyết định, được, giới thiệu thì giới thiệu. Đối mặt với Nhâm Ngọ Sơ và Bạch Bảo Kỳ, đám cáo già kia cũng đừng mơ chiếm được nhiều lợi ích.
Về phần cái chức Chủ tịch Liên đoàn Doanh nghiệp vừa nhận được, nếu hắn đã nắm trong tay, vậy thì nên làm chút chuyện thực tế, phải không nào?
Đến lúc đó, đám cáo già này cũng đừng trách hắn…