Cẩn Ngôn

Chương 115

Chính phủ Liên hiệp được thành lập, trang bìa của các tờ báo lớn trong nước đăng những tin tức liên quan suốt mấy ngày liền. Ngoại trừ lễ nhậm chức và lời tuyên thệ của Lâu Tổng thống, báo chí còn đưa tin về cuộc bầu cử nghị viên vào Hạ nghị viện và Thượng nghị viện, Hiến pháp nước Công hòa dân chủ Trung Hoa do đám người của ông Cố soạn ra, cùng với việc Pháp viện tối cao được thành lập. Nhưng khiến mọi người chú ý vẫn là những tin tức về ngân hàng quốc gia.

Bạch Bảo Kỳ từng thầm oán giận trong lòng. Ông chỉ nhận lời giúp em gái một thời gian, vốn tưởng nửa năm sau có thể thoải mái rút lui, nào ngờ chưa đầy ba tháng đã thành “càng giúp càng thêm bận”. Chuyện từ chức thôi đừng nghĩ tới, chỉ mong Lâu Tổng thống không bất chợt lôi ông lên cái ghế Bộ trưởng bộ Tài chính của Chính phủ Liên hiệp để chịu khổ đã là may mắn lắm rồi.

Tin tức truyền về sáu tỉnh Bắc Kỳ, Nhâm Ngọ Sơ lại có ý tưởng khác. Tiền đúc chỉ có thể phát hành ở sáu tỉnh Bắc Kỳ lúc trước, nay thông qua ngân hàng Nhà nước sẽ được mở rộng phạm vi. Cứ như vậy, tương lai không chỉ một thế lực hoặc một người nào đó kiếm tiền, mà vấn đề tài chính sẽ được nâng lên tầm cỡ quốc gia. Ông từng bóng gió với Lý Cẩn Ngôn về suy nghĩ này. Nhưng Lý Cẩn Ngôn lại lắc đầu như trống bỏi. Bảo hắn xây nhà máy kiếm tiền hoặc giăng bẫy lừa người nước ngoài còn được, chứ muốn hắn nhúng tay quản lý kinh tế quốc gia, hắn còn chưa đủ gan. Nói hắn nhát chết cũng được, mà không cũng chẳng sao. Bất kể Nhâm Ngọ Sơ cấu kết với Bạch Bảo Kỳ hòng lôi hắn đi thế mạng, hay Bạch Bảo Kỳ cũng cùng một giuộc với Nhâm Ngọ Sơ, tóm lại là, có đánh chết Lý Cẩn Ngôn cũng không nhảy vào mớ rắc rối ấy.

Dù sao hắn cũng không quyền không chức, Nhâm Ngọ Sơ có lôi việc giúp hắn đàm phán với Siemens của Đức lúc trước ra cũng chẳng có tác dụng gì. Hắn đã gửi hai mươi vạn vào ngân hàng Nhà nước, việc kia có thể coi như tiền lãi nha.

Nếu thật sự không được, hắn sẽ mời Lâu Thiếu soái ra, xem ai còn dám làm phiền hắn nữa!

Lâu Thiếu soái vừa ra mặt, Lý tam thiếu gia liền toàn thắng!

Song, dù không dính dáng vào, nhưng cái gì cần quan tâm hắn vẫn sẽ quan tâm.

Mấy ngày nay, ngoại trừ bận rộn ở khu công nghiệp đang xây dựng và lo tuyển nhân công cho nhà máy, phần lớn thời gian còn lại Lý Cẩn Ngôn đều ở trong thư phòng của Lâu Tiêu. Muốn biết Chính phủ Liên hiệp có gì mới, hắn chỉ cần trực tiếp nhặt phong điện báo bằng tiếng Nhật ở trên bàn lên là được. Tuy nhiên, Lý Cẩn Ngôn vẫn rất biết chừng mực. Cái gì nên biết thì không nói, nhưng cái không nên biết, ví như một ít văn kiện ở trong ngăn bàn, hắn chỉ liếc mắt một cái rồi nhanh chóng gạt ra khỏi đầu.

Hết lần này đến lần khác, Lâu Thiếu soái đều giao công việc phân loại điện báo tiếng Nhật gửi đến mỗi ngày cho Lý Cẩn Ngôn. Lý tam thiếu gia thường xuyên vừa chỉnh lý văn kiện, vừa nghĩ: về cái gọi là “tận dụng”, chắc chắn Lâu Thiếu soái mới là nhân tài kiệt xuất đi. Cứ tiếp tục như vậy, có khi nào chức Thư ký riêng cũng sẽ giao vào tay hắn? Vậy hắn có nên đòi Lâu Thiếu soái trả cho chút tiền lương hỗ trợ không?

Trong lúc suy nghĩ, động tác trên tay Lý Cẩn Ngôn cũng không hề dừng lại. Hắn cầm một phong điện báo lên, nhìn nhìn một chút, sau đó không khỏi nhíu mày.

“… Quân đội các tỉnh đối chiếu và báo cáo số lượng quân nhân, lương bổng và lương thực trích từ nguồn tài chính của Chính phủ Trung ương, ngân hàng Nhà nước sẽ là đơn vị cấp phát.”

Một khi được thực thi, chắc chắn chính sách này sẽ động chạm đến lợi ích của nhiều sĩ quan cao cấp. Việc báo quân số khống để chiếm lợi sẽ khó thực hiện vô cùng. Điều ấy sẽ không khiến bọn họ làm phản đấy chứ?

“Phải làm như vậy.” Lâu Thiếu soái buông văn kiện trong tay: “Có mất ắt sẽ có được, hai người thì lấy người hơn thôi.”

Nếu muốn lấy được lòng quân trong khoảng thời gian ngắn nhất, vậy thì chắc chắn phải hy sinh ích lợi của một nhóm người. Lính mới là trụ cột của quân đội. Sẽ có sĩ quan báo cáo láo để tham ô, cũng sẽ có người chống đối lại, nhưng không phải là toàn bộ. Hy sinh một vài người như thế, để đổi lấy sự ủng hộ của phần đông chiến sĩ và các sĩ quan liêm khiết khác, so ra vẫn là lợi nhiều hơn hại.

Lâu Thịnh Phong muốn ngồi vững trên cái ghế Tổng thống Chính phủ Liên hiệp, súng ống, tiền bạc, lòng dân, một thứ cũng không thể thiếu.

Bởi vì dùng võ lập nghiệp, cho nên Lâu Tổng thống mãi mãi ghi nhớ một điều: nhập ngũ vác súng, đi lính cầm lương.

Từ Tư lệnh sáu tỉnh đi đến Tổng thống một quốc gia, bản chất chỉ là mở rộng địa bàn, phương pháp cũng như thủ đoạn không có gì khác biệt cả. Lúc tới sáu tỉnh Bắc Kỳ, chẳng phải Lâu Thịnh Phong ông cũng đã thâu tóm dần dần từng chút quyền lực một đó sao? Huống hồ thực lực của ông ngày ấy tuyệt đối không thể so được với bây giờ. Nếu đã vậy, ông còn có gì để mà lo lắng nữa?

Làm phản? Được, mày phản đi, ông đây đang lo không tìm được một con khỉ để làm thịt cho đám gà xem. Thịt xong sẽ chụp cho mày cái mũ “khinh nhờn Chính quyền Trung ương, âm mưu khơi mào nội chiến hòng phá hoại hòa bình”. Muốn trở mình hả, thôi đừng có mơ!

Việc đến nước này, cũng chẳng biết những Tư lệnh đã dốc sức đưa Lâu Thịnh Phong lên làm Tổng thống lúc trước đang khóc hay đang tiếp tục khóc nữa?

Lâu Tổng thống đắc cử, Lâu Thiếu soái cũng lộ diện nhiều hơn. Rất nhanh sau đó, mọi người liền phát hiện ra, hắn còn khó đối phó hơn cả cha của hắn.

Lý Cẩn Ngôn thở dài. Quả nhiên suy nghĩ lúc trước của hắn không sai. Chính trị không phải là thứ mà hắn có thể dây vào được. Nhưng với thân phận hiện giờ của hắn, căn bản là chẳng có khả năng không dính dáng vào. Trong tương lai, khi Lâu Thiếu soái bước tới đỉnh cao, kẻ gây phiền cho hắn sẽ càng nhiều. Đến lúc ấy, hắn phải làm sao đây?

“Không cần lo lắng.” Lâu Thiếu soái đột nhiên giữ chặt cổ tay của Lý Cẩn Ngôn, dùng bụng ngón cái cọ nhẹ mấy cái: “Tôi sẽ che chở cho em.”

“Thiếu soái, anh biết em đang nghĩ gì à?”

“Không biết.”

“…”

Lý Cẩn Ngôn bị đối phương dùng sức kéo về phía trước. Hắn ép nửa thân trên xuống mặt bàn, ngước mắt nhìn thẳng vào Lâu Tiêu.

“Tôi sẽ che chở cho em.”

Được rồi, Lý Cẩn Ngôn phải thừa nhận, có đôi khi người đàn ông này bá đạo đến mức khiến người khác không biết nói sao cho phải. Thế nhưng, Lý tam thiếu gia hơi nheo mắt lại rồi bất chợt hôn nhẹ lên môi Lâu Tiêu một cái, hắn thích!

Ngoài thư phòng, Lâu phu nhân đang bế Lâu nhị thiếu đứng ngay trước cửa. Nha đầu đi theo sau lưng bà nhỏ giọng gọi một nha đầu khác đang định vươn tay gõ cửa lại.

“Phu nhân?”

“Được rồi, bữa ăn khuya đưa vào phòng bếp đi, một tiếng nữa hãy hâm nóng rồi mang đến.” Lâu phu nhân cười với Lâu nhị thiếu: “Duệ nhi, về sau con không được học theo anh của con đấy, biết chưa?”

Lâu nhị thiếu: “I a.”

“Mẹ biết con là một bé ngoan mà, hôn cái nào.”

Lâu nhị thiếu: “Ê a.”

“Được, mẹ biết rồi, trở về đã.”

Lâu nhị thiếu nghèo nàn về mặt ngôn ngữ, bất kể nó muốn biểu đạt điều gì, đều không ai có thể nhận ra. Thế nên, tại sao sau khi trưởng thành nó lại có tính cách độc nhất vô nhị hệt như Lâu Thiếu soái, câu hỏi này, Lâu phu nhân thực sự không thể trả lời.

Rõ ràng là một đứa trẻ ngoan mà…

Cuối tháng tư, khu công nghiệp ở ngoại thành thành Quan Bắc đã hoàn thành phần lớn. Tuy phương diện quy mô, thiết kế và thi công đều không thể sánh với đời sau, nhưng nhìn những nhà xưởng và các con đường trải ra trước mắt, Lý Cẩn Ngôn vẫn cảm thấy rất mực tự hào. Hắn tự hào vì anh em họ Mạnh – người đã thiết kế và giám sát thi công toàn khu công nghiệp, vì những công nhân tất bận với cuốc xẻng không dưới sáu tháng trời, cũng vì những nhà tư bản quốc gia sắp sửa tới đây làm kinh tế.

Đúng là nền công nghiệp của bọn hắn còn rất yếu. Thế nhưng Lý Cẩn Ngôn tin, nỗ lực của bọn hắn không bao giờ là uổng phí. Đây mới chỉ là điểm khởi đầu!

Lý Cẩn Ngôn đến khu công nghiệp đúng vào giờ cơm trưa. Phía trước công trường có đặt mấy chục giỏ bánh mì và một nồi canh lớn. Các công nhân xếp hàng vô cùng quy củ. Ngay cả anh em Mạnh Ba và Mạnh Đào cũng có mặt trong hàng.

Sau khi lĩnh phần ăn trưa của mình, anh em họ Mạnh mới nhìn thấy Lý Cẩn Ngôn. Bọn họ cùng đi về phía hắn. Vừa đi, Mạnh Đào vừa cắn một miếng bánh mỳ thật to. Lý Cẩn Ngôn nhìn mà trên đầu không khỏi trượt xuống ba vạch đen xì (=_=|||). Đây là Mạnh thiếu gia mà hắn từng được gặp? Nếu Mạnh lão tiên sinh nhìn thấy, liệu hắn có bị ăn tươi nuốt sống hay không?

“Ngôn thiếu gia.”

Mạnh Ba vẫn nhã nhặn, Mạnh Đào thì đã nuốt hết nửa cái bánh mỳ rồi.

“Trong khoảng thời gian này, hai vị vẫn luôn ăn cơm ở công trường sao?”

“Đúng vậy.” Mạnh Đào giành nói trước: “Ngôn thiếu gia, đầu bếp công trường nấu ăn rất ngon, bánh mỳ cũng được lắm. Tôi từng mang về cho cha hai cái, ăn xong ông còn khen bánh ngon hơn thức ăn trong quân đội của Đại soái năm xưa gấp trăm lần. Ông nói hai cái không đủ ăn, bảo tôi mang về thêm vài cái nữa.”

Lý Cẩn Ngôn: “…” Hắn nên vui vì sẽ không bị Mạnh lão tiên sinh gây khó dễ, hay nên truy cứu ba cha con nhà này tham ô bánh mì đây?

Lúc Lý tam thiếu gia đang nói chuyện với anh em nhà họ Mạnh, vài công nhân mới tới công trường, chưa từng nhìn thấy Lý Cẩn Ngôn liền hỏi người bên cạnh rằng: hắn là ai, tại sao hai ông chủ Mạnh đều khách sáo với hắn như vậy.

“Lý tam thiếu gia mà cũng không biết hả?”

“Hắn chính là Lý tam thiếu gia?”

“Sao nào?”

“Trẻ quá đi.” Người hỏi chuyện uống sạch canh trong bát, chậc lưỡi nói: “Bộ dáng cứ như tranh vẽ, hắn thực sự có thể làm ăn lớn đến nhường này?”

“Lại còn giả được nữa à? Được thấy Phật thật thế này không dễ dàng đâu nhé, ngay cả người nước ngoài cũng phải xếp hàng nếu muốn gặp Lý tam thiếu gia đấy.”

Ăn cơm trưa xong, các công nhân có nửa tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi. Bọn họ tụm thành tốp năm tốp ba ngồi nói chuyện với nhau. Lý Cẩn Ngôn không biết mình đã trở thành đề tài của cuộc trò chuyện, chỉ nói với anh em họ Mạnh rằng: chờ chỗ này xây dựng xong, hắn còn có hạng mục lớn hơn muốn giao cho bọn họ. Đã có kinh nghiệm làm việc, Mạnh Ba và Mạnh Đào đồng loạt vỗ ngực bảo không thành vấn đề.

“Đừng cam đoan vội. Quy mô của công trình tới lớn hơn nhiều lắm.”

“Ngôn thiếu gia yên tâm, đối với anh em chúng tôi, bất kể công trình lớn đến đâu cũng không phải là trở ngại.”

“Ồ, thế thì tốt.” Lý Cẩn Ngôn gật gật đầu: “Vậy khi nào chỗ này hoàn thiện, tôi sẽ đến tận cửa thăm hỏi Mạnh lão tiên sinh một lần nữa. Dù sao thì, nếu các anh tới Bản Khê, chỉ sợ hơn nửa năm cũng không thể về nhà, cho nên vẫn cần Mạnh lão tiên sinh gật đầu một cái.”

Mạnh Ba và Mạnh Đào đồng loạt ngẩn người, Bản Khê?

“Khu công nghiệp nặng ở An Sơn, Bản Khê.” Lý Cẩn Ngôn cười tủm tỉm: “Quy mô như thế nào, không cần tôi nói hai vị cũng đã đoán được rồi, phải không?”

Mạnh Ba và Mạnh Đào liếc mắt nhìn nhau. Mạnh Đào tính cách bộp chộp, thiếu chút nữa vui đến mức nhảy dựng lên. Mà ngay cả Mạnh Ba cũng xiết chặt nắm tay vì phấn khởi.

“Ngôn thiếu gia cứ yên tâm, nhất định anh em chúng tôi sẽ không phụ sự ủy thác của ngài, chắc chắn sẽ dốc toàn lực!”

Rời khỏi khu công nghiệp, Lý Cẩn Ngôn bảo lái xe quay đầu đi tới một kho hàng bí mật ở phía Tây thành Quan Bắc. Trước đó, Joseph đã phái người tới báo cho hắn rằng: sáu trăm khẩu súng máy Madsen và mười vạn viên đạn đã tới nơi, hiện đang gửi ở kho bí mật, chờ Lý Cẩn Ngôn tới nhận. Ngoại trừ Sĩ quan phụ tá ngồi trong xe, Lâu Thiếu soái còn điều động một tiểu đội Bộ binh đi cùng với hắn. Tuy không có vấn đề gì lớn, nhưng dù sao hàng hóa chuyển tới lần này cũng là súng ống đạn dược, cẩn thận một chút vẫn hơn.

“Lý, rất vui khi được gặp cậu.” Joseph nhiệt tình đến không ngờ, nhưng giờ phút này, Lý Cẩn Ngôn lại chỉ để tâm tới đống súng đạn kia thôi.

“Joseph, tôi cũng rất vui khi được gặp anh, tôi muốn biết, hàng của tôi ở chỗ nào?”

“Lý, không thể không nói, cậu hơi bị nóng tính đấy.” Joseph mỉm cười, sờ sờ cọng ria cong tít bên khóe miệng: “Nhưng tôi nghĩ tôi có thể hiểu được. Xin mời.”

Cửa kho hàng được mở ra. Trong kho có hơn trăm cái thùng gỗ xếp ngay ngắn. Sáu trăm khẩu súng máy, mười vạn viên đạn, tất cả đều được đóng gói cẩn thận ở trong thùng.

Hai anh lính đi tới kiểm hàng. Sau khi xác nhận không có sai sót gì, Lý Cẩn Ngôn mới thanh toán phần tiền còn lại cho Joseph.

Đợi gã Đan Mạch nọ rời đi, Lý Cẩn Ngôn lập tức bảo Sĩ quan phụ tá đi báo tin cho Lâu Thiếu soái. Đồ mua được đã tới tay, kế tiếp phải làm sao, sẽ do Lâu Thiếu soái định đoạt.
Bình Luận (0)
Comment