*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Kirov?”
Lý Cẩn Ngôn nhận được điện báo của Tiêu Hữu Đức. Khi nhìn thấy cái tên này, điều đầu tiên mà hắn nghĩ đến không phải là vị lãnh đạo quan trọng của Liên Xô, mà là cái tàu bay Kirov (1) trong một trò chơi kinh điển. Thời đại hiện giờ cũng có tàu bay, nhưng cái nổi tiếng nhất không phải là Kirov, mà là Zeppelin (2).
(1) Tàu bay Kirov trong game: Hình minh họa:(2) Tàu bay Zeppelin: là những khí cầu khung cứng thành công nhất. Zeppelin được đặt tên theo nhà chế tạo chúng là Ferdinand Graf von Zeppelin và được sử dụng từ 1900 đến 1940 vào việc chuyên chở hành khách cũng như trong quân sự. Hình minh họa:Điện báo chỉ có vài câu ngắn ngủi, nói qua về thân phận của Kirov và tình trạng của hắn hiện giờ. Kirov là thành viên tổ chức phản động ở Đông Siberia, và cũng là đảng viên Đảng Lao động Dân chủ Xã hội Nga. Trên đường chạy trốn sau khi tập kích trạm gác của Nga và bị thương, hắn đã tưởng nhầm đám người Hứa nhị tỷ là nhóm thành viên khác của tổ chức phản động. Nhóm người kia vốn có trách nhiệm tiếp ứng cho bọn Kirov, song không rõ vì nguyên nhân gì lại hoàn toàn không xuất hiện. Tiêu Hữu Đức biết chuyện, dứt khoát đâm lao thì liền theo lao. Ông ta còn bảo Mễ Nhĩ Hạ gọi vài đứa nhỏ tới cho hắn nhìn, để hắn càng thêm tin tưởng vào sự nhầm lẫn của mình.
Nhắc tới Đảng Lao động Dân chủ Xã hội Nga, có lẽ rất ít người biết đến. Nếu đổi lại là Đảng Cộng sản thì liền như sấm bên tai. Tuy nhiên, điều ấy không quan trọng. Chỉ cần có thể xác nhận, hắn là một trong số những thành viên của tổ chức phản động phía Đông Siberia, thế cũng đủ rồi.
Lý Cẩn Ngôn không vội đánh điện trả lời Tiêu Hữu Đức, mà lại cầm phong điện báo này đi gặp Lâu Tiêu.
Nếu người Zabaykalsk tiếp tục giả làm thành viên tổ chức phản động để gây hỗn loạn vùng biên giới phía Đông Siberia, chung quy sẽ có một ngày bị lòi đuôi. Một khi mối liên hệ giữa vụ việc ở biên giới Nga và Hoa Hạ bị khui ra, như vậy sẽ vô cùng phiền toái. Cái tên Kirov tự tìm tới cửa kia, quả thực là món quà ông trời tặng cho bọn hắn. Chỉ cần lợi dụng được Kirov, bao nhiêu nan đề cũng có thể giải quyết một cách dễ dàng, thậm chí còn có thể khiến cho vũng lầy Đông Siberia càng thêm đục. Hơn nữa, có thông tin tình báo lấy được từ chỗ Michalov, Hoa Hạ muốn thừa dịp xẻo một miếng thịt trên người đám Tây lông cũng không phải là không có khả năng.
Càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, Lý Cẩn Ngôn liền rảo bước nhanh hơn. Đi đến trước cửa thư phòng, cũng không gõ cửa, hắn đã đẩy cánh cửa ra. Ngay sau đó hắn phát hiện, trong thư phòng, ngoại trừ Lâu Thiếu soái còn có một người đàn ông trung niên mà hắn không quen biết. Người nọ khoảng bốn mươi tuổi, mặc một bộ áo dài màu xanh lam thẫm, mày rậm, tóc đen và ngắn.
Ý thức được bản thân hơi lỗ mãng, Lý Cẩn Ngôn xấu hổ hỏi: “Thiếu soái, anh có khách à?”
“Vị này là Trâu tiên sinh.” Lâu Thiếu soái đứng lên, bảo Lý Cẩn Ngôn đi tới. Mà người được gọi là Trâu tiên sinh kia vẫn ung dung ngồi trên ghế, dường như không cảm thấy việc nhân vật thống trị thực sự của sáu tỉnh Bắc Kỳ tỏ ra kính cẩn với mình có gì sai.
Trâu tiên sinh?
Lý Cẩn Ngôn sửng sốt. Hắn nhìn về phía Lâu Thiếu soái theo bản năng. Không phải vị Trâu tiên sinh mà hắn đang nghĩ tới đấy chứ?
“Trâu tiên sinh vẫn luôn dành hết tâm huyết để nghiên cứu vô tuyến điện, có thể nói là nhân tài số một trong nước về phương diện này.” Lâu Thiếu soái nói với Lý Cẩn Ngôn: “Sau khi cha nhận được điện báo, đã tự tới nhà mời ông ấy hỗ trợ.”
“Không dám.” Trâu Thành Công lên tiếng: “Chỉ nghiên cứu sơ sơ một chút thôi, cái danh hiệu số một nội quốc này, Trâu Thành Công tôi thẹn không dám nhận.”
Lý Cẩn Ngôn chớp mắt mấy cái. Vô tuyến điện? Hắn nhớ mình chỉ nhắc cái đó với Lâu Thiếu soái có một lần. Lúc ấy Lâu Thiếu soái không có phản ứng gì lớn. Về sau, bài phỏng vấn Trâu Thành Công trên tờ “Người nổi tiếng” cũng không tạo được nhiều tiếng vang. Hắn còn tưởng Lâu Thiếu soái không để chuyện này ở trong lòng… Nếu Lâu Tổng thống tự đi mời, vậy thì phong điện báo kia nhất định là do Lâu Thiếu soái gửi.
“Tổng thống đến mời ba lần, chắc chắn Trâu Thành Công tôi không thể chối từ.” Trâu tiên sinh nghiêm túc nói: “Nhưng tôi đã nói trước với Tổng thống rồi, không vì quyền, không vì tiền, chỉ vì nước vì dân. Hy vọng Thiếu soái và Lý tam thiếu gia có thể nhớ rõ điểm này.”
“Trâu tiên sinh thật cao cả, tất nhiên Cẩn Ngôn sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Chỉ cần vị Trâu tiên sinh này có thể nghĩ biện pháp làm ra thiết bị điện báo nhỏ gọn, vậy thì dù ông ta có đưa ra điều kiện hà khắc đến mức nào, Lý Cẩn Ngôn cũng đều gật đầu đồng ý.
“Trâu tiên sinh đi đường mệt nhọc, hãy nghỉ ngơi trước đã. Phòng thí nghiệm đã được chuẩn bị thỏa đáng rồi, nếu ngài còn có yêu cầu nào khác, xin cứ đề xuất.”
“Những cái khác không cần, chỉ là người nhà tôi sẽ theo tới Quan Bắc sau, tôi một lòng bận rộn nghiên cứu, sợ không có thời gian bố trí, còn mong Thiếu soái giúp đỡ.”
“Xin ngài yên tâm, nhất định tôi sẽ lo liệu được.”
Sau khi Trâu Thành Công rời khỏi, Lý Cẩn Ngôn vui đến mức không thốt ra được một tiếng nào suốt mấy phút đồng hồ.
“Thiếu soái…”
“Hửm?”
Lý Cẩn Ngôn đột nhiên dùng một tay đẩy Lâu Tiêu vào cạnh bàn, níu chặt áo quân phục của đối phương, ngẩng đầu áp mạnh môi lên môi hắn.
Ngoài việc ấy ra, Lý Cẩn Ngôn cũng chẳng biết nên làm gì cả. Nói lời cảm tạ sao? Bản thân Lý tam thiếu gia cũng thấy kỳ quái lắm. Chẳng lẽ lại thổ lộ tâm tình? Như thế, khẳng định Lâu Thiếu soái sẽ nghĩ hắn uống nhầm thuốc.
Cách biểu lộ tình cảm của đàn ông chính là như vậy, chân thật, trực tiếp, thậm chí mang theo vài phần thô lỗ. Vào giờ này phút này, hắn muốn hôn người ta, muốn ôm người ta, cho nên, hắn liền làm như vậy.
Sau khoảnh khắc ngạc nhiên ngắn ngủi, Lâu Tiêu lập tức giữ chặt gáy Lý Cẩn Ngôn, làm nụ hôn này sâu thêm. Đồng thời, hắn cũng vòng tay còn lại qua thắt lưng Lý Cẩn Ngôn, kéo đối phương vào sát ngực mình.
Văn kiện bị hất xuống đất. Lý Cẩn Ngôn bị Lâu Tiêu đè xuốn9 mặt bàn. Mỗi lần môi đối phương dừng trên cổ hắn rồi lại thoáng rời đi, một luồng khí nóng phả ra khiến toàn thân hắn bắt đầu run rẩy. Cảm giác đau nhói vì bị răng nanh gặm cắn cùng với xúc cảm đầy xao động ở dưới thân khiến Lý Cẩn Ngôn rơi vào đê mê tê dại. Hắn ngẩng đầu, ra sức kéo mở cổ áo của Lâu Tiêu, cắn lên hầu kết nhô ra của đối phương một cái.
Hắn đã muốn làm như vậy từ lâu, vẫn luôn muốn làm như vậy…
Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên. Lâu Thiếu soái nhíu mày một cái. Nhưng khi hắn hơi dựng thẳng người lên, Lý Cẩn Ngôn đã lập tức giữ chặt hai vai hắn, ổn định hơi thở, cất tiếng hỏi: “Ai? Có chuyện gì?”
“Ngôn thiếu gia?” Sĩ quan phụ tá Lưu đứng ngoài cửa phòng sửng sốt trong giây lát, sau đó mới mở miệng đáp: “Có văn kiện Chính phủ đưa đến.”
“Quan trọng không?”
“Không, chỉ là công văn theo lệ.”
“Một giờ sau hãy đến!”
Lý Cẩn Ngôn vừa nói, vừa vòng cẳng chân dài lên thắt lưng của Lâu Tiêu. Đai vũ trang làm hắn hơi đau, nhưng cũng khiến hắn càng thêm hưng phấn. Hắn ghé môi sát vào lỗ tai Lâu thiếu soái: “Tiếp tục đi! Anh dám dừng lại thử xem!”
Đây là lần đầu tiên Lý tam thiếu gia dùng giọng điệu này để nói chuyện với Lâu Thiếu soái. Thế mà hiệu quả lại tốt cực kỳ, uy hiếp của hắn vô cùng hiệu quả. Sâu trong đôi mắt đen thẫm của Lâu Thiếu soái như bùng lên một ngọn lửa. Hắn tóm hai cổ tay của Lý Cẩn Ngôn, kéo qua đỉnh đầu đối phương, sau đó lại cúi người hôn xuống một lần nữa…
Đứng ở ngoài cửa, Sĩ quan Lưu còn định gõ cửa tiếp. Nhưng Sĩ quan Quý ở phía sau đã giơ tay đè mạnh xuống vai hắn.
“Người anh em, là người từng trải, tôi phải nhắc nhở cậu, tốt nhất là làm theo lời của Ngôn thiếu gia đi.”
“Nhưng công văn này…”
Sĩ quan phụ tá Quý nhận lấy văn kiện trên tay hắn, mở ra xem qua một chút: “Vẫn nhai đi nhai lại những luận điệu cũ rích, không có gì đáng ngại, một giờ sau hãy đến. Nhưng nếu người lên tiếng là Ngôn thiếu gia… hay là hai, ba tiếng đi. Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi.”
Sĩ quan Lưu: “…”
Trên thực tế, đến hôm sau phần văn kiện này mới được đưa đến trước mặt Lâu Thiếu soái. Dưới sự “uy hiếp” của Lý Cẩn Ngôn, Lâu Tiêu vô cùng phối hợp mà bỏ bê công việc nguyên một buổi chiều.
Ngày 20 tháng 5, đơn hàng mua bán lợn giống Lý Cẩn Ngôn ký với người Anh đã được vận chuyển đến thành Quan Bắc. Lần này, người Anh không chơi xấu nữa. Thái độ của George đối với Lý Cẩn Ngôn cũng trở nên hết sức nhiệt tình. Nghĩ tới Joseph của hiệu buôn Đan Mạch, Lý Cẩn Ngôn lập tức hiểu ra, tám chục phần trăm là liên quan đến Lâu Tổng thống.
Hiện giờ, Chính phủ Hoa Hạ đã được các nước phương Tây thừa nhận, trở thành Chính phủ hợp pháp duy nhất của Hoa Hạ. Ngay cả khoản tiền khấu trừ từ khoản thuế hải quan năm Canh Tý mà người Anh nói, vì Chính phủ Hoa Hạ phân chia nên tạm thời bảo quản thay, giờ cũng được trả lại đầy đủ.
Bất kể người Anh có mục đích gì, nhưng đúng là hành động của bọn hắn đã gián tiếp giúp Lâu Tổng thống một bận.
Đối với Lý Cẩn Ngôn mà nói, loại thay đổi này là tốt hay xấu, hiện giờ vẫn rất khó phán đoán. Hắn không thể không liên tục nhắc nhở bản thân mình rằng, lời nói lẫn việc làm đều phải cực kỳ cẩn thận, nếu không, bất cứ lúc nào cũng có khả năng rước rắc rối về. Thời điểm hiện tại, hắn và Lâu gia chính là cùng lên cùng xuống. Nếu hắn mắc sai lầm, chắc chắn kẻ có âm mưu sẽ kéo cha con nhà họ Lâu ra gánh tội.
Nếu muốn không bị phiền toái quấn thân, đồng thời không rước rắc rối về cho người khác, hắn chỉ có thể cẩn thận trong từng bước đi.
Song, cẩn thận thì cẩn thận, đối mặt với chuyện cần làm, Lý Cẩn Ngôn vẫn không do dự một chút nào.
Hắn đã đề cập với Lâu Thiếu soái về chuyện của Kirov. Hỗ trợ một phần tử thuộc tổ chức phản động thực sự, hiển nhiên sẽ đáng tin hơn là để người Hoa Hạ đi cải trang. Nghe hết kế hoạch của Lý Cẩn Ngôn, Lâu Thiếu soái cũng gật đầu.
Tên Kirov kia rất có ích. Nhưng phải dùng cẩn thận, không thể dẫn lửa về thiêu thân, hoặc để hắn cắn ngược lại cho một phát. Cùng với việc hỗ trợ hắn, giúp lực lượng chống quân biên cảnh Nga của hắn lớn mạnh hơn, còn phải cài người nằm vùng ở bên cạnh hắn, không cho hắn thoát khỏi tầm tay.
Dù Lý Cẩn Ngôn đã tính đến tất cả các khía cạnh, thế nhưng thực hiện cũng chẳng phải một chuyện dễ dàng. Người thích hợp nhất để lựa chọn chính là Tiêu Hữu Đức, song ông ta còn phải phụ trách công tác tình báo ở sáu tỉnh Bắc Kỳ, không thể phân thân, lại càng không thể ở lại biên cảnh lâu dài được. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Lý Cẩn Ngôn đành giao việc này cho chú Câm.
Hắn tin tưởng, dựa vào thủ đoạn và năng lực của chú Câm, điều khiển Kirov cùng tổ chức phản động của hắn, chắc chắn là dễ dàng như ăn cháo.
Hiện giờ, Lý Cẩn Ngôn chỉ nghĩ đến chuyện nhân cơ hội chiếm chút lợi ích ở Đông Siberia, chứ tuyệt đối không ngờ được rằng, cuối cùng, mảnh lục địa ấy sẽ tách khỏi Đế quốc Nga và rơi vào trong bát của Hoa Hạ.
Ngày 23 tháng 5, nhà máy Công nghiệp Quân sự sáu tỉnh Bắc Kỳ chính thức đổi tên thành xưởng Công Binh phương Bắc. Với sự giúp đỡ của các chuyên gia và kỹ sư người Đức, bọn họ đã xây dựng được một nhà xưởng rộng ba nghìn hai trăm mẫu đất. Nhà xưởng này có thể sản xuất súng trường, đại bác, đạn súng và đạn pháo một cách độc lập. Ngoài việc giữ nguyên khu chế tạo thuốc súng, khu cơ khí và khu luyện thép ban đầu, xưởng mới còn có thêm nhà máy điện, ký túc xá công nhân, canteen cùng những khu vực tiện ích khác. Đồng thời, để tạo điều kiện cho phương diện vận chuyển, kế hoạch xây lắp đường ray và sân ga nối thẳng từ xưởng Công Binh tới thành Quan Bắc đã ra đời.
Phần lớn máy móc trong xưởng Công Binh đều được sản xuất tại Đức, chỉ có một phần nhỏ có xuất xứ từ Anh. Vật liệu sản xuất súng đạn chủ yếu là hàng nhập khẩu, nhất là lò xo thép, toàn bộ đều được mua ở nước ngoài.
Kỹ thuật của người Đức, vật liệu của Đức và Thuỵ Điển, chỉ có thuốc nổ là xưởng Công Binh tự sản xuất ra. Điều này khiến cho Quản đốc Đỗ Duy Nghiêm phải nhăn nhó mất một thời gian. Tuy nhiên, trước mặt chuyên gia và kỹ sư của Đức, ông vẫn giả bộ tươi cười. Trong lúc xưởng Công Binh được xây dựng, nhân viên kỹ thuật trong nhà máy đều đi theo người Đức để học hỏi, ích lợi thu được không hề nhỏ. Thái độ cẩn thận và tác phong nghiêm túc của người Đức đã ảnh hưởng đến những người làm việc trong nhà xưởng. Sau mấy tháng làm việc chung, hiệu suất của kỹ thuật viên và các cấp quản lý đều có cải thiện rõ rệt vô cùng.
Mặc dù những chuyên gia Đức đều làm việc vì tiền, nhưng người trong xưởng Công Binh vẫn biểu đạt lòng biết ơn chân thành nhất đối với bọn họ. Vào ngày họ rời khỏi thành Quan Bắc, Đỗ Duy Nghiêm và một số quản lý của xưởng tự tới nhà ga tiễn chân bọn họ. Đương nhiên, quà cáp là không thể thiếu, phần lớn là đồ hộp do nhà máy của Lâu thị sản xuất ra.
“Tôi và đồng nghiệp đều vô cùng kinh ngạc. Người Hoa Hạ mà chúng tôi gặp hoàn toàn khác với những gì chúng tôi nghe được lúc ở nước nhà. Sau gáy bọn họ không có đuôi sam, bọn họ khiêm tốn và thực tế, đồng ý làm việc đến nơi đến chốn. Tuy kỹ thuật của bọn họ còn lạc hậu, tay nghề còn non kém, nhưng ai cũng không thể phủ nhận sự cố gắng và kiên trì của bọn họ. Bọn họ đều là những công nhân vô cùng ưu tú. Cách biểu đạt tình cảm của họ cũng rất hàm súc. Vài người trẻ tuổi còn gọi tôi là “sư phụ”. Tôi biết từ đó có nghĩa là “thầy”, vì thế mà tôi cảm thấy hết sức kiêu ngạo. Mặt khác, tôi rất thích đồ hộp mà bọn họ tặng, Chúa ơi, phải nói là cực kỳ ngon!”
Trên đây là một đoạn trích trong nhật ký của một kỹ sư nổi tiếng người Đức. Trong lúc công tác tại sáu tỉnh Bắc Kỳ, kỹ sư này đã kết bạn với rất nhiều người Hoa Hạ. Sau khi Thế chiến thứ nhất kết thúc được một thời gian, hắn cũng bị mất việc như rất nhiều người Đức khác, cuộc sống trở nên vô cùng khó khăn, cả gia đình đều phải sống trong đói khổ. Cuối cùng, nhờ một người bạn Trung Hoa gửi bánh mì và đồ hộp sang, gia đình hắn mới vượt qua giai đoạn gian nan ấy. Rất nhiều người Đức gặp phải tình cảnh giống hắn. Vì thế cho nên, dù Chính phủ Đức tuyên bố việc người Hoa mượn tiền là muốn giăng bẫy đùa giỡn nước Đức, thế nhưng những người kia vẫn kiên quyết cho rằng, người Hoa là bạn của mình.
Cuối tháng năm, người Đức lục tục rời khỏi sáu tỉnh Bắc Kỳ. Lô hàng máy kéo và xe tải mà Lý Cẩn Ngôn đặt của hiệu buôn nước Mỹ sẽ được giao tới vào đầu tháng sáu.
Điều khiến Lý Cẩn Ngôn kinh ngạc chính là, trong số mười cái máy kéo được chuyển tới, có hai cái rất khác so với tám chiếc còn lại. Chẳng những bề ngoài của chúng đã gần giống với máy kéo thế hệ tương lai, mà thao tác cũng vô cùng linh hoạt.
John giải thích với hắn rằng, đây là loại máy kéo mới do Công ty Holt vừa nghiên cứu và phát triển, dự định sẽ đẩy ra thị trường vào năm sau. Trừ việc áp dụng vào nông nghiệp, máy kéo mới còn có thể dùng như xe kéo, phục vụ lâm nghiệp cũng không có vấn đề gì.
“Tôi có quan hệ khá tốt với ông chủ của Công ty Holt, khi tôi nói vị khách đặt đơn hàng này là ai, ông ta liền vui vẻ đưa cái máy kéo mới nhất lên thuyền hàng.”
“Phải không?” Lý Cẩn Ngôn cố ý bày ra vẻ mặt bất mãn: “Còn chưa chính thức đưa ra thị trường nhỉ? Vậy nghĩa là tính năng không ổn định rồi. John, tôi thật hoài nghi, có khi nào vì số lượng máy kéo không đủ, cho nên ông và bạn ông mới dùng hai chiếc này để lấp vào.”
John bị nghẹn một chút. Trên thực tế, đây đúng là một trong số những nguyên nhân, nhưng chắc chắn là hắn không thể thừa nhận.
“Lý, chúng ta là bạn, sao tôi có thể làm như vậy được?” John cố gắng tỏ ra thành khẩn.
“Phải không?” Lý Cẩn Ngôn khoanh tay trước ngực: “Tôi vẫn giữ nguyên thái độ hoài nghi, bạn của tôi à.”
“Lý, cậu phải tin tôi. Tính năng của hai cái máy kéo này cực kỳ ưu tú, tôi lấy nhân cách của mình ra bảo đảm đấy.”
Nhân cách của một thương nhân Do Thái? Lý Cẩn Ngôn bĩu môi. Nếu John dùng tất cả tài sản hắn có để cam đoan, nghe có lẽ sẽ đáng tin hơn đôi chút.
“Được rồi, tôi sẽ trả tiền theo giá đã định ban đầu. Đây là vì tình bạn của chúng ta.”
John thở phào nhẹ nhõm. Hắn phát hiện giao tiếp với Lý Cẩn Ngôn đúng thật là càng ngày càng khó khăn. Những biện pháp có thể dễ dàng qua mặt người khác, căn bản không thể dùng với tên này. Dù vậy, hắn vẫn muốn tiếp tục duy trì “tình bạn” với Lý Cẩn Ngôn. Chỉ dựa vào thân phận của Lý Cẩn Ngôn hiện giờ, đã có thể đại biểu cho rất nhiều tiền tài và ích lợi rồi. Nếu vứt bỏ “tình bạn” giữa cả hai, vậy thì hắn đúng là một tên siêu ngốc!
Tiễn chân John, Lý Cẩn Ngôn lập tức sai người đi báo với Đỗ Duy Nghiêm rằng: máy kéo đã được vận chuyển tới rồi, mau mang người tới lái đi.
“Để lại cho tôi hai cái, còn lại thì mang đi.” Người Đức trong xưởng Công Binh phương Bắc đã rời đi, Lý Cẩn Ngôn không lo chuyện xe tăng bị lộ nữa. “Còn xe tải, có thể thử chế tác một ít tấm thép rời, giống như thế này,” hắn khoa tay múa chân minh họa: “Khi lắp lên xe tải hẳn là có thể chống đạn được.”
Đỗ Duy Nghiêm im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật gật đầu: “Ngôn thiếu gia, làm sao mà ngài có thể nghĩ ra những thứ này?”
“Muốn biết à?”
“Ừm.”
Lý Cẩn Ngôn nhếch miệng cười: “Không nói cho ông.”
Đỗ Duy Nghiêm: “…”