Tin tức tô giới Nhật Bản ở Thiên Tân bị quân đội Trung Quốc bao vây truyền về nước, đầu Thủ tướng Nội các Yamamoto Gonnohyoe lập tức phình to thêm một vòng.
Lúc này, kinh tế và chính trị Nhật Bản đình trệ, hao tổn trong chiến tranh Nga-Nhật còn chưa bù vào được, lại bị quân đội Trung Quốc “đoạt” lại tuyến đường sắt Nam Mãn Châu, gần như nhổ tận gốc thế lực mà Nhật Bản cài vào Đông Bắc Trung Quốc kể từ thời nhà Thanh.
Phiền toái ở nước ngoài còn chưa giải quyết xong, trong nước lại ầm ĩ mấy hoạt động yêu cầu xóa bỏ thuế thương nghiệp và thuế thông hành.
Dẫn đầu là một đám tư sản và thương nhân, một đám sâu mọt!
Đại thần lục quân do vấn đề quân phí mà ồn ào với nội các, kế hoạch 88 hạm đội(1) do Yamamoto đề xuất cũng bị cưỡng ép gác qua một bên. Kế hoạch vĩ đại giúp lực lượng hải quân của đế quốc Đại Nhật Bản trở nên hùng mạnh ấy, không ngờ lại bị đám lục quân vô sĩ kia vu cho là “tìm cớ để đoạt chi phí cho hải quân”!
(1) 88 hạm đội là lấy tám chiếc tàu chiến đấu cùng với tám chiếc tàu tuần dương tạo thành, lấy chiến hạm chủ lực làm tâm của thủy quân để mở rộng kế hoạch, mục đích là để tạo ra lực lượng thủy quân mạnh mẽ quyết đấu với địch.“Quả thực là vô lý cùng cực!” Yamamoto vừa nghĩ đến khuôn mặt ngạo mạn của Kusunose Yukihiko liền không kiềm được cơn giận, thậm chí còn muốn rút kiếm samurai ra quyết chiến với hắn!
“Lục quân chết tiệt, Kusunose chết tiệt!” Nhìn bức điện đặt trước mặt, Yamamoto Gonnohyoe hận không thể hạ lệnh lập tức mổ bụng cho cái tên đã đẻ ra cái ý tưởng rách nát này!
Tuyên chiến với Trung Quốc? Thực là nực cười! Chính phủ có thể vận hành như thường là nhờ vào tiền vay được từ người Anh cả đấy!
Một khi tuyên chiến với Trung Quốc, quân phí ai xuất ra đây? Chỉ sợ tàu chiến vừa chạy đến cảng Thiên Tân thì chính phủ đã phá sản rồi! Tiếp tục mượn tiền? Bọn họ còn có thứ gì có thể cầm cố sao?
Cho dù quân đội có thể đánh thắng thì vận mệnh quốc gia Nhật Bản chỉ sợ cũng đứt đoạn luôn.
Hắn không phải là đám lục quân đầu óc ngu si kia, nội các bây giờ cũng không bị đám người cuồng chủ nghĩa phát-xít khống chế, đầu óc của bọn họ vẫn còn sáng suốt. Bọn họ biết rõ, một khi tuyên chiến với Trung Quốc, điều gì sẽ chờ đợi bọn họ. Họ lần lượt dùng tương lai của quốc gia để đánh cuộc. Đánh cuộc với nhà Thanh, họ thắng. Đánh cuộc với Nga, họ cũng thắng. Nhưng chuyện gì đã diễn ra hai lần rồi thì không thể tái diễn lần thứ ba, thứ tư được nữa. Nếu tiếp tục đánh cuộc, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ thua sạch toàn bộ tiền chip trong tay mà lại không chiếm được bất cứ thứ gì.
Yamamoto đã ra quyết định, lập tức cho người phát điện báo cho công sứ Nhật Bản trú tại Trung Hoa Yamaza Enjiro, hắn nhất định phải “chấn chỉnh lại” thái độ, không thể tùy ý làm bậy được nữa, nếu không hắn sẽ cân nhắc phái kẻ khác đến tiếp nhận chức vị kia. Hắn cũng phải nghĩ biện pháp thuyết phục nội các, Nhật Bản có thể đàm phán với Trung Quốc, thỏa mãn một ít điều kiện của bọn chúng, để bọn chúng nhanh chóng rút binh khỏi Thiên Tân.
Yamamoto Gonnohyoe thu lại cảm xúc, ngồi xếp bằng trên tatami, lợi thế trong tay Nhật Bản ngày càng ít, bọn họ nhất định phải ẩn nấp chờ thời cơ. Giống như hồi đó bọn họ đánh bại nhà Thanh chiếm đóng Triều Tiên, so với bất luận cái gì,kiên nhẫn cũng là quan trọng nhất…
Sau khi nhận được bức điện phát từ trong nước, Yamaza không nhịn được thở dài: “Doihara-san, quả nhiên chuyện này giống y như ông dự đoán.”
“Kẻ hèn này vô cùng hổ thẹn, việc này cũng bởi vì tôi sơ sẩy. Tôi xin được gánh vác toàn bộ trách nhiệm.”
Kế hoạch ám sát Lý Cẩn Ngôn rồi giá họa cho Tư Mã Quân, quấy rối nội bộ của Chính phủ Liên hiệp Trung Hoa quả thật là do Doihara đề xuất và thực hiện. Khi biết Lâu Tiêu sắp sửa đi Thiên Tân, hắn thậm chí còn từng nghĩ đến việc chôn thuốc nổ trên đoạn đường mà xe lửa đi ngang qua, ám sát Lâu Tiêu!
Đáng tiếc là đoạn thời gian vừa rồi quá mức bận bịu, không thể không bỏ qua.
May là như vậy, hắn cũng không nghĩ tới Lâu Tiêu sẽ lớn mật như vậy, phái binh vây khốn tô giới Nhật.
Dẫu sao, Kenji Doihara của bây giờ vẫn còn quá non, chưa tu luyện đến level âm hiểm xảo quyệt như thời kỳ quân Nhật xâm chiếm Trung Hoa. Hiểu biết của hắn về chuyện cha con Lâu Thịnh Phong và Tư Mã Quân cũng chỉ dao động ở mặt ngoài mà thôi. Hắn vốn không nghĩ qua tình huống Lâu Thịnh Phong và Tư Mã Quân sẽ không rơi vào bẫy của mình. Lâu Tiêu thì lại càng hàm súc, hoàn toàn không đếm xỉa tới mấy lời tranh cãi trên báo chí, trực tiếp dùng lực lượng sẵn có trong tay quyết định hết thảy mọi thứ.
Hắn có quân đội, hắn có vũ khí, hắn muốn trả thù, cho nên hắn ra lệnh bao vây tô giới Nhật, đơn giản là vậy thôi.
“Chuyện tới đây rồi, cũng chỉ có thể làm vậy thôi.”
Tuy nói thế nhưng vẻ mặt của Yamaza vẫn mang theo phẫn hận.
Doihara lại bắt đầu suy tư, nếu Trung Quốc đồng ý hòa đàm, vậy trong đó hẳn sẽ có biện pháp. Ít nhất có thể mượn cơ hội này để lôi kéo các nước Anh, Pháp mà Trung Quốc đang mượn hơi sang phía bên mình.
Quân đội Trung Quốc hôm nay có thể bao vây tô giới Nhật, ngày mai có phải sẽ có khả năng mượn cái cớ đó để bao vây tô giới Pháp, tô giới Anh hoặc tô giới Nga hay không?
Liên lụy đến quyền lợi bản thân, ai có thể ngồi yên được chứ?
Song, khi Yamaza lần thứ hai yêu cầu gặp mặt Triển Trường Thanh, Triển Trường Thanh lại đột nhiên biến mất tăm.
“Ngại quá, thưa ngài công sứ, Bộ trưởng Triển tạm thời bận việc.”
“Thế Thứ trưởng Lục?”
“Thứ trưởng Lục cũng bận việc.”
“Những người khác…”
“À, tất cả mọi người đều bận việc.”
Nhân viên ngoại giao đã khắc sâu phong thái đoan chính, nụ cười khéo léo, giọng nói hòa nhã chân truyền của Triển Trường Thanh: “Quốc hội triệu tập đến họp, mấy ngày nay Bộ trưởng và Thứ trưởng đều rất bận rộn.”
Quốc hội? Lúc này mà tổ chức họp Quốc hội?
“Đúng vậy, mong ngài thông cảm, chính phủ mới ra đời, thật sự có rất nhiều việc, nếu không có chuyện gì gấp, mời ngài 5 ngày sau ghé lại.”
5 ngày?!
Bất kể Yamaza bày ra vẻ mặt gì đi nữa, nhân viên Bộ Ngoại giao đều mang vẻ mặt tươi cười kiên nhẫn tiếp đãi. Không muốn đi sao? Được thôi. Khát đã có trà, đói bụng đã có điểm tâm. Muốn gặp Phật? Ngại quá, không có cửa đâu.
Yamaza uống no một bụng nước, nghẹn một bụng khí, quay đầu rời đi.
Hắn vừa mới đi, Triển Trường Thanh chắp tay sau lưng chậm rì rì đi tới: “Đi rồi?”
“Đi rồi ạ.” Nhân viên cười nói: “Bộ trưởng Triển, vậy có được không? Dù sao cũng là công sứ Nhật Bản?”
“Bởi vì là công sứ Nhật Bản nên tôi mới không gặp.” Triển Trường Thanh khoát tay: “Kìm hắn lại, bên Thiếu soái mới dễ động thủ.”
Cho dù người Nhật Bản muốn “nhận lỗi”, sự việc cũng không thẻ giải quyết nhanh như vậy được. Mục đích của Tổng thống và Thiếu soái là thu hồi tô giới Nhật chứ không phải đàm phán với người Nhật. Chỉ có tiếp tục vây khốn người trong tô giới, vây đến khi bọn họ chịu không nổi phải tự mình ra ngoài kiếm chuyện, Thiếu soái mới có cớ để hạ lệnh động thủ không phải sao?
Địa giới Thiên Tân không giống với sáu tỉnh Bắc Kỳ, bên cạnh còn có người Âu Mỹ nhìn chằm chằm, muốn giấu chậu cớt thì cũng phải có “kỹ thuật” chút.
“Người trẻ tuổi phải có kiên nhẫn, học tập chút đi.”
Bộ trưởng Triển chắp tay sau lưng, vừa ngâm Tương Tiến Tửu vừa suy xét, nếu Yamaza tiếp tục bám riết không tha tới tận cửa nhà, ông có nên tiếp tục đi tìm ông anh vợ chơi cờ tướng hay không đây. Dù gì ông cũng đã làm qua chức Cục trưởng Cục Tài chính của sáu tỉnh Bắc Kỳ, sao Tổng giám đốc Ngân hàng quốc gia Trung Hoa Bạch Bảo Kỳ kia vừa thấy ông đến nhà thì sắc mặt liền thay đổi?
Thiệt là làm người ta khó hiểu nha…
Lý Cẩn Ngôn đang ở Thiên Tân cũng không thể lười biếng.
Người Pháp và người Anh lục tục tìm tới cửa, mục đích chỉ có một, sulfonamide.
Hắn và mấy anh lính bị thương do súng trong lần bị ám sát đã sớm đầy máu trở lại. Bác sĩ Pháp Roland tận mắt chứng kiến tình huống bình phục của bọn họ, sau khi hô to “Thật vi diệu” thì ngay lập tức báo cáo cho lãnh sự quán Pháp ở tô giới.
Hai trăm ống sulfonamide thu mua người Pháp chẳng qua chỉ là nước cờ đầu, sau khi xác nhận được hiệu quả của thuốc, người Pháp mở miệng muốn mua 3000 ống.
“Không phải tôi không muốn làm vụ làm ăn này, mà thật sự là không có nhiều như vậy, thời gian ngắn như vậy cũng không sản xuất được.”
Trên thực tế thì hắn có, nhưng hắn căn bản không muốn bán. Hiện giờ bán với cái giá đó thì rất thiệt thòi. Để bọn họ biết trong tay mình có loại thuốc như vậy là đủ rồi, đợi đến khi Thế chiến thứ nhất nổ ra mới chính xác là lúc bắt đầu kiếm tiền. Lại nói, ngộ nhỡ Pháp cho rằng trong tay hắn có một lượng lớn sulfonamide rồi lại động tâm tư thì biết làm thế nào đây? Dù bọn họ không có ý nghĩ xấu xa gì thì cũng khó đảm bảo người Anh sẽ không động lòng. Đừng nhìn John Bull lúc nào cũng khoe khoang nước Anh thân sĩ thế nào, trên thực tế những kẻ không nói lý nhất chính là đám người Anh! Nếu không thì cái danh xưng “Mặt trời không bao giờ lặn” của nước Anh ở nơi nào chui ra?
Làm như vậy còn có thể tránh khơi nên sự bất mãn của người Đức. Hiện giờ người Đức là chủ nợ của bọn họ, máy móc để khai thác mỏ dầu Ngọc Môn đều mua từ tay người Đức, cẩn thận một chút mới không phạm sai lầm lớn.
Lý Cẩn Ngôn híp nửa con mắt tựa vào giường tính toán kế hoạch kiếm tiền lâu dài, hắn đây bị thương không nhẹ, hành trình xuôi nam đành phải hoãn lại, đợi dưỡng thương tốt rồi thì có thể đi tiếp hay không cũng phải đợi bàn sau. Nhìn bộ dạng của Lâu Thiếu soái, việc này chỉ sợ phải treo ở đó rồi. Nếu thật sự không đi được thì cũng chỉ có thể để Lục Hoài Đức và Liêu Kỳ Đình thay mình xuôi nam thôi.
Ngày 25 tháng 9, tô giới Nhật sau nửa tháng bị vây khốn cuối cùng cũng “như mọi người kỳ vọng” mà mắc sai lầm.
Người bị nhốt trong tô giới đã ăn sạch lương thực uống cạn nước của mình, để sống sót, chúng liền bắt đầu ăn cắp, dần dần mở rộng thành cướp bóc.
Người tham gia cướp bóc càng nhiều, người tụ tập lại giống như nổi điên vọt vào từng hộ nhà dân, càn quét hết toàn bộ đồ ăn, vàng bạc, thậm chí là vải vóc có giá trị ở bên trong. Con gái hơi có chút tư sắc cũng khó trốn khỏi độc thủ, ai dám phản kháng thì sẽ lập tức bị đánh, thậm chí là giết chết.
Lãnh sự Nhật Bản và quan viên tô giới từng nghĩ cách đàn áp nhưng hiệu quả cực thấp. Binh lính phái đi đàn áp đều thành đối tượng công kích của đám người này. Bọn chúng hô lớn: “Đây chính là binh lính của đế quốc Đại Nhật Bản của chúng ta! Bọn chúng không dám chiến đấu với đám người Trung Quốc vây khốn chúng ta mà lại chĩa họng súng về phía chúng ta!”
Không ai chú ý tới kẻ kêu gọi đầu hàng là ai, cũng không ai để ý rằng sau khi hắn khơi dậy sự phẫn nộ của mọi người liền lặng lẽ chuồn êm, biến mất ở một hẻm nhỏ bên đường.
Kiều bào Nhật Bản phẫn nộ công kích binh lính và quan viên, lãnh sự Nhật Bản trú tại Thiên Tân Madoka bị một tảng đá đập trúng đầu.
Đoàn người bắt đầu mất khống chế, kính thủy tinh ở các kiến trúc ven đường đều bị đập vỡ, những bó đuốc đang rừng rực cháy bị ném vào bên trong, tiếng la khóc của phụ nữ cùng với tiếng mắng chửi của đàn ông nổi lên tứ phía. Điên rồi, hoàn toàn điên rồi, ánh mắt mọi người đều bị ngọn lửa nhuộm đỏ, khói đặc bay lên cao đã thiêu cháy một tia lý trí cuối cùng của bọn họ…
Hỗn loạn bên trong tô giới Nhật khiến tô giới Pháp ở ngay sát nổi lên cảnh giác. Bọn họ lập tức cho bố trí chướng ngại vật ở trên đường Thu Sơn, thậm chí còn kiến nghị binh sĩ sáu tỉnh Bắc Kỳ vậy chặt tô giới Nhật, tốt nhất là thiết lập chướng ngại vật kiên cố một chút, có lẽ bọn chúng có thể dỡ bỏ thép gai phía bên đường.
Trong đoạn thời gian này, nhóm binh sĩ của sáu tỉnh Bắc Kỳ và người Pháp ở chung với nhau cũng coi như không tệ. Khẩu phần ăn mỗi ngày của bọn họ khiến những người Pháp kia cảm thấy hứng thú, bánh quy nén thành khối nhỏ, thịt hộp đựng trong hộp lớn, những viên kẹo xinh đẹp, thuốc lá mang nhãn hiệu Quan Bắc có đầu lọc.
Một binh sĩ Pháp muốn dùng tiền mua 1 bao thuốc lá, anh lính kia lại lắc đầu, ra hiệu cho người kia trực tiếp rút một điếu từ bao thuốc lá: “Cái này là phân phối cho mỗi cá nhân, hai tháng một bao, bán cho anh rồi tôi lấy gì hút đây.”
Vừa khoa tay múa chân vừa nói chuyện, ngược lại cũng có thể câu thông, anh lính Pháp hiểu được liền gật đầu, lấy ra một điếu thuốc lá ngậm trong miệng, lại mượn anh lính kia diêm quẹt.
Những chuyện như trên mỗi ngày đều phát sinh, thương xuyên có thể nghe thấy mấy binh sĩ Pháp nói tiếng Trung chưa thuần thục lắm thừa dịp mấy anh lính đi ăn trưa hay nghỉ ngơi liền kéo bọn họ lại nói vài câu. Họ hỏi nhiều nhất là về thuốc lá và kẹo.
“Cái này, mua chỗ nào?”
“Không phải mua, là quân nhu phẩm, hiểu không?”
“Quân…nhu?”
“Quân nhu!”
Đang nói chuyện thì đột nhiên vang lên tiếng tập hợp ở trạm canh gác. Anh lính lập tức đứng dậy, ném bao thuốc vẫn còn 3 điếu cho anh lính Pháp: “Cho cậu đấy!”
Bà mẹ nó, đám lùn Nhật Bản cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi!
Lâu Thiếu soái ngồi trên lưng ngựa, giơ ống nhòm lên nhìn về phía tiền tuyến xem tình hình bên trong tô giới Nhật, ngọn lửa bốc lên cao tựa như một tín hiệu: viên đạn sắp rời khỏi vỏ sau khi giật chốt an toàn.
“Thiếu soái, tất cả đều suôn sẻ!” Báo Tử và mấy nhân viên tình báo mặt đầy mồ hôi và khói đen. Kimono mặc vào trước đó đã sớm bị ném đi, ai cũng sẽ không biết kẻ vừa rồi đổ dầu vào lửa ở tô giới Nhật chính là mấy người Trung Quốc. Có điều bọn hắn cũng bị đám người Nhật Bản kia dọa sợ, mấy người kia đối với người một nhà cũng tàn nhẫn như đối với người ngoài vậy!
“Tốt.” Lâu Thiếu soái buông ống nhòm xuống: “Truyền lệnh cho Triệu Quang Hữu, chỉnh đốn đội ngũ, chuẩn bị tiếp quản tô giới Nhật.”
“Rõ!”
Lãnh sự Nhật Bản Madoka cả người chật vật, lãnh sự quán cũng bị tập kích, hắn không thể chuồn đi từ cửa sau được, đành phải tìm đến Đại đội trưởng Hashimoto xin giúp đỡ. Đến nơi rồi hắn mới phát hiện, tình huống của Hashimoto cũng chẳng hơn gì hắn, rất nhiều quân đóng trú Nhật Bản cũng gia nhập vào đoàn người bạo loạn.
“Hashimoto-san, kế tiếp phải làm sao đây?”
Đại đội trưởng Hashimoto cũng không có chủ ý gì hay ho, tình hình hoàn toàn không thể khống chế được nữa rồi. Hắn từng gặp qua sự kiện tranh đoạt gạo ở trong nước, một khi sự việc đã đi vượt giới hạn đến mức này, trừ việc sử dụng bạo lực tuyệt đối để áp chế ra thì không còn cách nào khác.
Nhưng mà bạo lực, bạo lực của bọn họ biết lấy từ đâu đây?
Nếu bọn họ vẫn có thể bình yên vô sự cho đến ngày mai thì đã cảm tạ trời đất rồi.
Lúc này, một loạt tiếng súng bất chợt vang lên, Hashimoto cả kinh, đây không phải là tiếng súng trường Mauser Gewehr 98!
Kiều bào Nhật Bản đang bạo loạn cùng với binh lính lẫn ở trong đó vọt tới trạm kiểm soát quân đội Trung Quốc đặt tại chỗ thông ra bên ngoài tô giới, một binh sĩ Nhật Bản không biết là căng thẳng hay hưng phấn quá mức mà “cướp cò” súng trường!
Một người lính Trung Quốc ở gần đó hét lên rồi ngã xuống. Phóng viên đã sớm chực ở bên cạnh lập tức tiến lên quay chụp một hồi, có thể chắc chắn rằng trên báo của ngày mai tuyệt đối sẽ xuất hiện tiêu đề như “Lính Nhật tàn bạo, vô cớ bắn chết binh sĩ Trung Quốc” hay đại loại như thế.
Yên tĩnh trong chốc lát, đột nhiên có một thanh âm vang lên: “Mọi người không cần sợ, bọn Trung Quốc không dám nổ súng đâu! Lên đi, tiến lên!”
Đám người lại lần nữa sôi trào, mặc kệ là quân nhân hay bình dân, mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ đều đỏ mắt nhào qua.
Đúng vậy, bọn chúng không dám nổ súng đâu!
Pằng!
Tiếng súng vang lên…
“Một binh sĩ đã bị bắn chết, bên bọn tao chẳng qua là bị ép đánh trả thôi.”
10 thỏi vàng lại lần nữa đặt trước mặt lãnh sự nước Pháp, vì thế người Pháp hoàn toàn không để mắt đến một binh lính Trung Quốc bị quân Nhật nổ súng “bắn chết”. Sau khi quân đội Trung Quốc lấy danh nghĩa “tự vệ” “bị ép” đánh trả, nhanh chóng tiến vào tô giới Nhật, hắn bất thình lình dứng lên muốn theo kịp đội ngũ, nhưng lại bị quân y đánh ngất rồi đặt lên trên băng-ca rồi nâng đi.
Đương nhiên, trước khi nâng đi, xung quanh hắn là ánh sáng huỳnh quang
(của máy ảnh) nổ lách tách không ngừng.
Năm Dân quốc thứ năm, ngày 25 tháng 9 năm 1913 Dương lịch, tô giới Nhật ở Thiên Tân xảy ra bạo loạn, kẻ nổi loạn tấn công lãnh sự quán Nhật Bản, gây ra thương vong cho hàng loạt người dân, nửa tô giới Nhật bị lửa lớn hủy hoại trong chốc lát. Một binh lính Trung Quốc bị kẻ khởi loạn bắn chết, quân đội Trung Quốc bị ép đánh trả.
Ngày 26 tháng 9, theo lời thỉnh cầu của Đại đội trưởng trú quân Nhật Bản Hashimoto, quân đội Trung Quốc bất đắc dĩ phải tiến vào tô giới Nhật, trấn áp bạo loạn.
Ngày 27 tháng 9, Lâu Thiếu soái và Sư đoàn trưởng Sư đoàn 5 quân Hà Bắc là Trần Quang Minh liên hợp gửi điện báo bảo đảm an toàn cho dân chúng Thiên Tân và nhân sĩ nước bạn trong tô giới, quân đội Trung Quốc tạm thời tiếp quản tô giới Nhật, thẳng đến khi xác định an toàn, loại bỏ tai họa ngầm.
Việc này được tô giới Pháp ở sát bên cạnh tô giới Nhật ra sức giúp đỡ.
Ngày 28 tháng 9, quân đội Trung Quốc chính thức tạm thời tiếp quản tô giới Nhật.
Lãnh sự Nhật Bản trú tại Thiên Tân Madoka bỏ mình, nguyên Đại đội trưởng trú quân Hashimoto mất tích trong đêm bạo loạn hôm đó, giữa lửa lớn, toàn bộ tô giới Nhật đã hoàn toàn thay đổi.
Kiều bào Nhật Bản bên trong tô giới, trong cuộc bạo loạn vừa rồi có kẻ chết, có kẻ bị thương, không chết không bị thương thì cũng bị hiềm nghi thân phận bắt giam vào ngục. Kiều bào Triều Tiên trực tiếp bị trục xuất khỏi thành Thiên Tân, toàn bộ người Trung Quốc vốn sinh hoạt tại tô giới Nhật đều giao cho quân Hà Bắc đến an bài.
Chuyện này phát triển quá nhanh, ngay khi người Nhật Bản chưa kịp phản ứng thì tất cả đã đâu vào đấy rồi.
Lý Cẩn Ngôn nhìn bốn chữ to đùng “Tạm thời tiếp quản” in trên báo, sờ sờ cằm, đã vào rồi còn muốn quay ra? Nghĩ đẹp quá ha!
Một bàn tay to lớn chụp lên đầu Lý Cẩn Ngôn: “Ngày mai theo tôi vào kinh.”
“Ừ.” Lý Cẩn Ngôn gật đầu, sau khi biết hắn bị thương, Lâu phu nhân đã liên tục phát cho hắn ba bức điện. Hắn nhất định phải đến kinh đô một chuyến thì bà mới yên lòng được.
“Sau đó về Quan Bắc.”
“Thiếu soái, cái kia… Em còn muốn xuôi nam…”
“Hửm?”
Tay Lâu Thiếu soái trượt đến cổ áo Lý Cẩn Ngôn, ngón tay xoa xoa hầu kết của hắn. Lý Tam thiếu biết điều, im lặng là vàng.