Những năm đầu Dân quốc, ngôn luận trong nước vẫn còn rất tự do, cũng không có quy định cấm bàn luận về quốc sự.
Trong các quán rượu, quán trà ở thành Quan Bắc, thường xuyên có thể bắt gặp người ta túm năm tụm bảy, sau khi cơm no rượu say thì gọi một ấm trà, vừa uống vừa bàn luận chuyện tình biên cảnh Mãn Châu Lý.
Lý Cẩn Ngôn vừa mới đi lên lầu hai thì chợt nghe có người vỗ mạnh lên mặt bàn, quát to một tiếng: “Hay!”
Ngẩng đầu lên nhìn, cậu liền thấy một người đàn ông trung niên mặc trường sam màu lam đang đứng ở giữa phòng, nói đến nước miếng tung bay, nghe kĩ một chút thì đúng là đang kể về chiến sự ở biên cảnh Mãn Châu Lý. So với anh lính hết lời miêu tả tư thế oai hùng đầy tính hủy diệt của Lâu thiếu soái lần trước thì tài ăn nói của vị này mới thực sự có thể sánh ngang tiên sinh kể truyện thời xưa.
Hỏa kế chạy bàn trông thấy Lý Cẩn Ngôn và Quý Sĩ quan liền vội vàng lên chào đón, “Chào hai vị! Đại sảnh hay là phòng riêng?”
“Phòng riêng.” Lý Cẩn Ngôn nói: “Yên tĩnh một chút.”
“Vâng, có ngay!”
Ngồi xuống chưa đến hai phút, hỏa kế mới vừa đưa lên một ấm trà nóng, Lý Khánh Vân đã bước vào phòng.
“Chú ba.”
Xuất phát từ lễ phép, Lý Cẩn Ngôn trước kêu một tiếng rồi đứng lên, nhưng Lý Khánh Vân lại xua tay: “Mau ngồi đi, chú ba con không để bụng mấy cái nghi thức xã giao này đâu.”
Dứt lời, ông liền ngồi xuống bên cạnh bàn, nói với hỏa kế: “Chọn mấy món nổi tiếng của quán mang lên, rượu thì khỏi đi, nhanh một chút.”, dứt lời, lại quay sang người bên cạnh Lý Cẩn Ngôn, “Vị này là?”
“Đây là Quý Sĩ quan.” Lý Cẩn Ngôn giới thiệu: “Hôm lại mặt lần trước, chú ba hẳn là cũng gặp qua rồi.”
Lý Khánh Vân vỗ vỗ cái gáy: “Xem trí nhớ của ta này! Quý Sĩ quan, mong ngài đừng trách!”
Quý Sĩ quan lắc đầu nói không đâu. Hắn có thể được Lâu Tiêu phái đến bên cạnh Lý Cẩn Ngôn, hiển nhiên là vì hắn có ưu điểm riêng của mình. Vừa liếc mắt một cái, hắn đã có thể nhận ra Lý Cẩn Ngôn đối đãi với Lý Khánh Vân tương đối khác biệt, cho nên cũng sẽ không để Lý Khánh Vân phải mất mặt.
Mùi thức ăn trên bàn bay vào khoang mũi, khiến cho bao tử của Lý Cẩn Ngôn réo lên ùng ục. Cậu quả thực rất đói, chạy ngược chạy xuôi ở ngoài thành Quan Bắc suốt buổi sáng, mua hai trăm mẫu đất, tiêu tốn khoảng một nghìn sáu trăm đồng bạc, lại tiện thể xem xét miếng đất lấy được từ Lý gia, bận bận rộn rộn gặp mặt tá điền, ngay cả thời gian uống một ngụm trà cũng không có, sau đó liền tới đây gặp Lý Khánh Vân.
Chén cháo trắng với hai cái trứng gà cậu ăn lúc sáng đã sớm tiêu hóa sạch, hiện giờ có nguyên một bàn đồ ăn bày ra trước mắt, bao tử không réo mới lạ.
Lý Cẩn Ngôn có hơi xấu hổ, Lý Khánh Vân không nhịn được mà bật cười. Tuy nói thân phận hiện giờ của Lý Cẩn Ngôn đã không còn như xưa, nhưng suy cho cùng đối phương vẫn là cháu trai của mình. Sau cuộc nói chuyện với lão thái thái, Lý Khánh Vân nằm trên giường, trằn trọc cân nhắc cả một đêm, làm tam phu nhân suýt nữa đuổi ông xuống đất ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, Lý tam lão gia mang theo hai vành mắt đen hạ xuống quyết định cuối cùng, nghe lời lão thái thái chỉ có chuẩn chứ chẳng thể sai! Ông mà đi theo cháu trai làm việc thì khẳng định không bao giờ thiếu lợi ích. Lại nói, Lý Cẩn Ngôn bước chân vào phủ Đại soái, bên cạnh đều là người của Lâu gia, có thể có một người nhà giúp đỡ, dù sao cũng dễ chịu hơn.
Nghĩ đến đây, Lý tam lão gia cười ha ha, nói: “Cháu xem, sáng nay chú ba cũng chưa ăn gì cả, lúc này bao tử đã bắt đầu biểu tình rồi. Chúng ta ăn cơm trước đi, có gì thì chờ sau khi cơm nước xong xuôi hẵng nói.”
Lý Cẩn Ngôn buông lỏng tâm tình, dù sao Lý Khánh Vân cũng là chú ruột của cậu, Quý Sĩ quan cũng không phải là người ngoài. Do đó cậu khách sáo vài tiếng rồi bưng bát cơm lên bắt đầu và, không quên mời Lý tam lão gia và Quý Sĩ quan cùng động đũa.
Trước đó, Lý Khánh Vân nói vậy chỉ là để cho Lý Cẩn Ngôn chút thể diện, tránh làm đứa nhỏ này phải ngượng ngùng, xấu hổ. Vì thế cho nên ông gắp mấy đũa đồ ăn, nếm thử một chút rồi thôi.
Còn Quý Sĩ quan thì quả thật không khách khí, ăn còn nhiều hơn so với Lý Cẩn Ngôn. Lý Cẩn Ngôn thấy thế mới bảo hỏa kế mang thêm hai đĩa rau xào, “Lại mang một bàn thức ăn tới phòng bên cạnh, chuẩn bị nhiều thịt chút.”
Ngoài Quý Sĩ quan ra, còn có bốn anh lính nữa cũng theo Lý Cẩn Ngôn chạy ngược chạy xuôi cả buổi sáng. Thế nhưng bọn họ khăng khăng phân biệt trên dưới, sống chết không chịu ngồi chung một bàn với Lý Cẩn Ngôn. Mà cậu cũng có chuyện muốn nói riêng với Lý tam lão gia nên không kiên trì mời mọc, dứt khoát bố trí cho bọn họ một phòng riêng khác. Chung quy cũng không thể để họ ngồi ở đại sảnh, bốn anh lính cao lớn thô kệch, sống lưng thẳng tắp mà ngồi ở một bên, phỏng chừng hơn phân nửa khách khứa xung quanh ăn không ngon miệng.
Quý Sĩ quan thấy Lý Cẩn Ngôn buông đũa, liền và hai ba miếng cho hết chén cơm thứ năm, chùi miệng rồi đứng dậy, nói: “Ngôn thiếu gia, tôi qua bên kia xem thử, không thể để bọn họ uống rượu được.”
Lý Cẩn Ngôn gật đầu, biết đây là cái cớ người nọ cố tìm để cho mình và Lý Khánh Vân cơ hội nói chuyện riêng.
Có điều… đảo mắt nhìn qua đống chén đĩa sạch bách đến ngay cả một giọt canh cũng không sót lại, Lý Cẩn Ngôn thầm nghĩ: quả nhiên là tâm phúc của Lâu Thiếu soái, ngay cả bộ dáng ăn cơm cũng ‘Sinh long hoạt hổ’, ‘Long mã tinh thần’ như vậy nha! Cậu có nên bảo hỏa kế mang qua phòng bên kia thêm một thùng cơm nữa hay không…
Hỏa kế dọn sạch bàn, mang lên một ấm trà nóng và một khay điểm tâm rồi lui ra ngoài. Làm loại nghề nghiệp như bọn họ đều phải tinh ý, hai vị kia vừa nhìn đã biết là có chuyện cần bàn, tay chân nhanh nhẹn nhưng miệng mồm kín đáo mới không khiến người ta phiền chán.
Đợi đến lúc cánh cửa gian phòng khép lại, Lý Khánh Vân liền đi thẳng vào vấn đề: “Cháu trai, chú ba là người thẳng tính, không học được kiểu nói chuyện vòng vo, có gì đều nói toạc móng heo ra hết, nên có gì con cũng đừng tức giận.”
“Vâng,” Lý Cẩn Ngôn gật đầu, “Con biết tính tình của chú ba mà.”
“Chính là, chuyện mà mấy ngày trước chú ba nhờ con, đã có kết quả gì chưa?”
Lý Cẩn Ngôn nâng chén trà lên, thổi thổi, “Chú ba, chú muốn tìm một công việc nhàn rỗi ở trong quân đội chính phủ sao? Hay chú còn có tính toán khác?”
Lý Khánh Vân khẽ động trong lòng, “Nếu thế thì?”
“Nếu chú muốn làm việc trong chính phủ, cái này không khó. Chú là chú ruột của con, chút mặt mũi ấy Lâu gia vẫn phải cho. Thế nhưng, con cũng xin hỏi thật chú ba, chú nghĩ liệu có thể giành được một vị trí thật tốt không? Người nhà Lâu gia có thể đáp ứng hay không, con cũng không nói chắc được, mong chú ba thông cảm.”
Lý Khánh Vân tiếp lời: “Vấn đề này con không nói chú ba cũng hiểu được. Cho dù thực sự được sắp xếp vào ghế Cục trưởng hay Bộ trưởng thì chú cũng không phải người có khả năng, sớm muộn gì cũng bị người ta đuổi xuống.”
Lý Cẩn Ngôn bị mấy ba câu nói của Lý Khánh Vân chọc cười, “Chú ba, con nói này, chức vị sắp xếp cho chú cũng không kém ai đâu. Cục Tài chính mấy hôm trước vừa đổi Cục trưởng, người mới nhậm chức là em rể của Lâu phu nhân. Người này họ Triển, trước là Bộ trưởng bộ Thông tin liên lạc của chính phủ Bắc Kì, rất có năng lực. Nếu chú thấy có thể thì con sẽ nói với Lâu phu nhân một tiếng, nhờ bà ấy bố trí cho chú một chức vị ở cục Tài chính.
Lý Khánh Xương bệnh liệt giường đã nhiều ngày, chức vị Phó cục trưởng vừa bị đoạt đi, trong chớp mắt đã muốn đưa Lý Khánh Vân thế vào, Lý Cẩn Ngôn cũng thật sự hao tâm tổn sức.
Lý Khánh Vân cân nhắc một hồi, “Nếu không vào phủ chính quân, chú ba còn có thể là những thứ gì?”
Lý Cẩn Ngôn đặt chén trà xuống: “Chú ba, Lâu gia mở nhà máy xà phòng, chú biết chứ?”
Lý Khánh Vân gật đầu.
“Là chủ ý con đưa ra.” Lý Cẩn Ngôn không màng tới vẻ mặt kinh ngạc của Lý Khánh Vân, tiếp tục nói: “Con mới vừa mua hai trăm mẫu đất hoang ở ngoài thành, dự định tiếp tục xây dựng nhà máy, trước tiên là nhà máy hóa học, sản xuất kem dưỡng da và son môi cho phụ nữ, đợi khi nhà máy thu được lợi nhuận thì lại tiếp tục ra mắt các sản phẩm tiếp theo. Khoản tiền xây dựng, nhà máy xà phòng đã có thể chuẩn bị đủ rồi.”
“Con nói, nhà máy xà phòng của Lâu gia là chủ ý của con?” Thấy Lý Cẩn Ngôn gật đầu, Lý Khánh Vân sửng sốt một hồi lâu. Nhà máy xà phòng của Lâu gia chính là tiếng lành đồn xa, không ít thương nhân ở vùng khác đều vì mộ danh mà đến, nghe đâu còn bao gồm cả người ở Thượng Hải và vùng hai bên bờ sông Chiết – sông Giang.
Trước đây Lý Cẩn Ngôn từng tặng cho tam phu nhân, thế nhưng thời điểm bà đem nó ra dùng, Lý tam lão gia vẫn luôn không chú ý. Ông là một đại lão gia, sao có thể đi nhòm ngó vợ mình dùng cái gì rửa mặt với tắm táp được chứ, cho nên bây giờ giật mình cũng chẳng khó hiểu chút nào.
“Cháu trai, con nói với ta việc này, là muốn gì?”
“Chú ba, nếu chú bằng lòng, con muốn đem vị trí quản lý nhà máy giao cho chú.”
“Để chú làm quản lý?” Lý Khánh Vân chau mày, lập tức từ chối, “Cái này không thích hợp đâu.”
“Sao lại không thích hợp?” Lý Cẩn Ngôn khó hiểu hỏi: “Chú ba, chú không muốn đi theo con đường thương nhân?” Trước kia, cậu quả thật có ý định để Lý Khánh Vân phát triển “ngành giải trí”, nhưng thời cơ hiện không phù hợp, vốn liếng trong tay cậu cũng không đủ, chỉ có thể tạm gác chuyện này sang một bên. Lý Khánh Vân cũng không phải quần là áo lụa như trong tưởng tượng, để ông làm công – thương nghiệp cũng chưa chắc đã là không thể.
“Không phải.” Lý tam lão gia lắc đầu, “Cháu trai, Lý gia còn chưa tách ra, con có nghĩ, nếu nhà giao máy xà phòng cho chú kinh doanh, sau cùng nhà máy sẽ là của con hay của Lý gia? Dù nhà máy này là do một tay con xây dựng, Lý gia không đóng góp dù chỉ một đồng, nhưng con vẫn bị đuối lý, bởi nói cho cũng con vẫn là người của Lý gia.”
“Chú ba, chuyện này chú không cần lo lắng.” Lý Cẩn Ngôn cười cười: “Tuy con họ Lý, nhưng trước chữ Lý còn có kèm thêm một chữ Lâu.”
Lý Khánh Vân nhìn Lý Cẩn Ngôn, chớp mắt mấy cái, lập tức vỗ đùi: “Cháu trai, chú ba phục con rồi!”
Lý Khánh Xương ơi Lý Khánh Xương, lão chính là tự lấy đá đập chân mình! Nếu lão thái gia biết Cẩn Ngôn có bản lĩnh thế này, liệu có vì một lòng lo nghĩ cho Cẩn Thừa mà khiến chi của anh hai đoạn tử tuyệt tôn hay không?
“Chú ba, chuyện con muốn xây dựng nhà máy, bây giờ mới chỉ có vài người biết thôi.”
“Chú hiểu, chú ba con không phải là loại lắm lời.”
“Vâng, con tin tưởng chú ba. Hiện tại nhà máy này chỉ có thể xem như món sinh ý cỏn con, nhưng con tin mình có khả năng làm nó ngày càng ra dáng, đến lúc ấy nhất định khiến người Tây cũng phải dùng hàng ta, chú ba cứ chờ ngồi đếm tiền là được.”
Lý Khánh Vân miết cằm, thẩm thấu ý tứ trong mấy câu này. Quả thực khẩu khí của cháu trai ông đủ lớn, nếu thực sự có ngày đó, cuộc đời của Lý Khánh Vân ông cũng xem như đáng giá rồi!
“Cháu trai, chú còn có chuyện này,” Lý Khánh Vân ghé đến bên tai Lý Cẩn Ngôn, thấp giọng nói: “Là về cha của con…….”
Lúc Lý Cẩn Ngôn và Lý Khánh Vân đi ra khỏi phòng ăn đã là nửa giờ sau.
Trên mặt Lý Cẩn Ngôn không hiện ra bất cứ cảm xúc gì, song trong đầu lại loạn thành một đống. Cậu ngàn vạn lần không ngờ được, Lý nhị lão gia sẽ đem đống súng ống đạn dược mua cho Tổng thống Trịnh giấu biến đi!
Ông ấy làm như vậy, chẳng những đã chơi Trịnh Hoài Ân một vố, mà quả thực còn là tát hai phát bôm bốp vào mặt chính phủ Nam Kì!
Nói cho rõ rằng, nếu chính phủ Nam Kì đối với Lý Khánh Long bất nhân thì cũng đừng trách ông bất nghĩa! Dùng tiền của chính phủ Nam Kì mua súng ống đạn dược, lại vận chuyển đến Bắc Kì giấu diếm đi. Mà một lần che giấu này cứ thế kéo dài hơn một năm, đến tận bây giờ vẫn chưa lộ ra một lời đồn thổi, thử hỏi phải hao tổn bao nhiêu tâm tư, bao nhiêu tiền tài nhân lực đây? Lý Cẩn Ngôn ngẫm lại liền chặc lưỡi!
Vị Lý nhị lão gia này, quả nhiên là một nhân vật cực kì tài ba! Người như thế, sao lại dễ dàng bị người hại chết cho được? Là ai đã hại chết ông? Kẻ đó ra tay như thế nào? Tuy lúc trước Trịnh Tổng thống có đánh một bức điện tới thông báo Lý Khánh Long bị bệnh mà chết, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra, đây là có chuyện gì!
Cũng may lão thái thái có thể giấu diếm được lâu như vậy.
Hiện giờ đống đồ này giao vào trong tay mình cũng là một chuyện rắc rối. Chiếu theo lời Lý Khánh Vân đã nói thì số lượng của đống súng ống đạn dược kia khẳng định không nhỏ. Nếu Lý Cẩn Ngôn nóng đầu không giữ được bình tĩnh thì chuyện trực tiếp trang bị vũ khí thành lập một đội quân cũng không phải không có khả năng. Tất nhiên, ý niệm ấy chỉ lóe lên trong một khoảnh khắc mà thôi, sáu tỉnh Bắc Kì đều là địa bàn của Lâu đại soái, làm như vậy có khác nào tự tìm đường chết đâu.
Nhưng nếu trực tiếp giao cho Lâu đại soái……Thật ra thì cũng có thể, nhưng đống đồ này không phải là thứ bình thường, ngộ nhỡ có người hoài nghi sự hào phóng của cậu, phỏng đoán liệu có phải cậu vẫn còn giữ một phần hay không thì biết làm sao? Cậu nên xử lý thế nào đây? Nếu người khác không buông lời gièm pha, bản thân Lâu đại soái có thể tự có suy nghĩ tương tự không? Lý Cẩn Ngôn không dám bảo đảm.
Biện pháp tốt nhất chính là đem chuyện này nói cho Lâu Tiêu. Bản thân Lý Cẩn Ngôn cũng không rõ vì sao mình lại tín nhiệm Lâu Tiêu như vậy. Theo bản năng, cậu cảm thấy đây là biện pháp duy nhất có thể đảm bảo an toàn cho bản thân mình.
Nghĩ đến đây, Lý Cẩn Ngôn thoáng dừng bước chân, quay sang nói với Lý Khánh Vân: “Chú ba, chuyện này chú giữ kín, ai cũng không được nói. Con sẽ tự giải quyết.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Cẩn Ngôn, Lý Khánh Vân cũng lộp bộp trong lòng. Chẳng trách lão thái thái nói đống súng ống đạn dược là thứ rất có khả năng rước vạ vào thân, ấy vậy mà trước đấy ông còn nổi lên tâm tư không nên có, quả thật là mất cả lương tâm.
“Chú biết rồi.”
Sau khi chia tay Lý Khánh Vân, Lý Cẩn Ngôn trực tiếp trở về phủ Đại soái. Nhốt mình trong phòng suốt một buổi chiều, cuối cùng cậu cũng tìm ra biện pháp, đó là gửi cho Lâu thiếu soái ở tiền tuyến một bức điện.
Trong thời gian đó, các đoàn quan sát quân sự và phóng viên của các nước Anh – Pháp cũng đang trên đường đến Mẫn Châu Lý. Quân Nga ở nhà ga Mãn Châu Lý còn đang dựa vào địa thế hiểm yếu nơi này mà chống cự, song bọn chúng chỉ có thể dùng tàu chuyên chở vật tư, sau đó xuống xe ở Hailar rồi đi tiếp tục đi bộ hoặc cưỡi ngựa vào Mãn Châu Lý.
Từ rất xa đã có thể nghe được tiếng súng ở tiền tuyến truyền đến.
Mấy phóng viên ôm máy ảnh treo trước ngực, ba chân bốn cẳng chạy đi. Trên trán của đám binh lính phụ trách an toàn cho bọn họ nổi lên một loạt gân xanh, cấp trên đã phân phó, không thể để cho đám người nước ngoài này gây họa, nhưng với điều kiện là đối phương cũng phải nghe lời mới được nha!
Một anh lính nắm chặt cây súng trường trên tay, than thở: “Ông đây thà đi biên cảnh đánh nhau với giặc còn hơn! Nhiệm vụ này, con mẹ nó, còn mệt hơn cả đi lùa vịt!”
Trong đoàn quan sát quân sự có vài thông dịch viên, chỉ là bọn họ đều âm thầm thống nhất, giả bộ không nghe thấy mấy câu oán trách của anh lính, cũng không phiên dịch lại cho đám người nước ngoài kia nghe. Thật sự thì bọn họ cũng hiểu được, phóng viên nước ngoài đặc biệt nhiều chuyện, cái ‘bận rộn’ của mấy anh lính này, quả thực còn muốn mệt hơn so với lùa vịt mà!
Mấy phóng viên chạy tới phía trước sớm nhất đã có thể chứng kiến cảnh đạn pháo nổ trên mặt đất mang theo cát đá bắn tứ tung cùng với khói bụi mịt mù. Sau khi tiếng pháo qua đi, kỵ binh một thân quân trang màu xám đậm của sáu tỉnh Bắc Kì đang xung phong liều chết với đám kỵ binh Cozak. Mỗi một lần mã tấu vung lên đều kéo theo một chuỗi máu tươi tung tóe, liên tiếp có người ngã khỏi mình ngựa, bao gồm cả quân nhân Trung Quốc cũng như kỵ sĩ đối phương. Tình hình chiến đấu vô cùng ác liệt, gần như mạng đổi mạng, song không có bất cứ người nào chùn bước!
Trong lúc kỵ binh đang chém giết, bộ binh bị người châu Âu coi là “Súc vật màu xám” của nước Nga cũng vọt lên trên. Quân phòng thủ ngoài mặt trận đã bắn sạch đạn trong súng liền từ phía sau boong ke xông ra, dùng báng súng, lưỡi lê, nắm đấm, thậm chí là cả hàm răng để sát thương từng tên địch vọt tới trước mặt mình!
Tiếng rống giận của người Trung Quốc cùng tiếng hô “Giết!” của người Nga hòa vào một chỗ, hệt như một bản nhạc buồn được viết nên bằng sinh mạng và máu tươi.
Một màn trước mắt chẳng khác nào cảnh tượng dưới lòng địa ngục.
Cuối cùng, đợt công kích thứ hai của quân Nga đã bị đẩy lùi, những người lính Trung Quốc mang một thân quân trang xám đậm bắt đầu dò xét khắp chiến trường, khiêng đồng đội chết trận lại đặt cạnh nhau, cùng tựa vào một chỗ. Lúc còn sống họ là anh em, đến chết cũng vẫn là như vậy!
Những người bị thương nhẹ, sau khi được quân y băng bó đơn giản xong thì tự đứng lên hoặc dìu nhau trở về mặt trận. Những người trọng thương được khiêng vào phía sau, trong số bọn họ, mười người chỉ có thể sống được một người cũng đã xem như là may mắn.
Một phóng viên người Mỹ bất chấp sự ngăn cản của binh lính, vọt tới trước mặt một thanh niên đang ngồi trên lưng ngựa. Quân phục của người thanh niên tuấn mỹ này nhiễm đầy máu tươi, bộ dạng hơi hơi nhếch nhác, nhưng sống lưng hắn vẫn luôn thẳng tắp như một khẩu súng thép vĩnh viễn không chịu uốn mình.
Phóng viên tiến lại gần, gần đến nỗi có thể cảm nhận rõ mồn một sự lạnh lùng như một lưỡi đao nhuốm máu tươi trên người viên Sĩ quan trẻ tuổi nọ.
“Thưa ngài, ngài có thể tiếp nhận cuộc phỏng vấn của tôi không! Chỉ cần vài phút thôi!”
Lâu Tiêu ghìm dây cương lại, ở trên lưng ngựa nhìn xuống người bên dưới, không đáp.
Phóng viên phớt lờ ánh mắt sắc như lưỡi dao của Lâu Tiêu, chỉ cần người nọ đồng ý là được rồi. Nghĩ vậy, hắn vội vàng lấy giấy bút ra, lên tiếng hỏi: “Thưa ngài, có thể cho tôi biết tên của ngài được không?”
“Quân nhân.”
“Hả?”
“Tôi, là quân nhân Trung Quốc.”
Phóng viên lại hỏi: “Ngài cho rằng các ngài có thể giành thắng lợi trong trận chiến này không?”
“Có thể.”
“Ngài rất tự tin.”
“Đây không phải là tự tin.” Thanh âm Lâu Tiêu lạnh lùng mà kiên định, “Chúng tôi nhất định phải thắng.”
“Chẳng sợ đổ máu hay tử vong?”
“Phải.” Lâu Tiêu quay đầu, nhìn về phía chiến trường vừa mới trải qua một hồi chém giết, phía sau lưng hắn, ánh tà dương đỏ như màu máu chậm rãi chìm xuống dưới chân trời. Ngay sau đó một thanh âm tựa hồ mang tiếng súng, trầm thấp truyền vào lỗ tai của mỗi một người ở đây: “Quân nhân chúng tôi sẵn sàng đổ máu quên mình, chỉ cần bảo vệ được gia đình và tổ quốc, chỉ cần dân chúng được an bình. Vì tổ quốc mà hy sinh, vì nhân dân mà mất mạng, đây là bổn phận của một quân nhân, không có gì hối tiếc!”
“Chẳng lẽ ngài không quý trọng sinh mệnh của mình sao?”
“Tổ quốc không còn, dân chúng lưu lạc trải qua những tháng ngày tạm bợ, đó là sự sỉ nhục của người lính.”
Phiên dịch viên rành rọt dịch lại từng câu từng chữ mà Lâu Tiêu đã nói cho mỗi người ngoại quốc ở đây nghe. Nói xong một tiếng cuối cùng, hốc mắt phiên dịch viên đã ửng đỏ, hắn gập lưng xuống thật sâu trước vị quân nhân này. Trong đoàn quan sát quân sự, hai gã quân nhân mặc quân phục Đức và một gã mặc quân phục Anh đồng thời hướng về phía Lâu Tiêu chào theo nghi thức quân đội: “Ngài đúng là một quân nhân chân chính!”
Ngày hôm sau, bài phỏng vấn này được đăng lên thời báo New York, thời báo Luân Đôn và các đầu báo trong nước. Cái tên Lâu Tiêu được truyền đến tai người dân trong nước lần đầu tiên.
Thời điểm Lý Cẩn Ngôn nhìn thấy bài báo này thì bức điện cậu phát đi cũng vừa vặn được chuyển đến tay Lâu Tiêu, khi ấy hắn vừa mới từ chiến tuyến trở về.