Cẩn Ngôn

Chương 51

Lý Cẩn Ngôn có một giấc mơ rất kì lạ. Trong mơ, một thanh âm trầm lắng ghé vào tai hắn thì thầm một câu nói hắn nghe không hiểu. Sau khi tỉnh lại, mọi thứ trong mơ đều không còn nhớ rõ, chỉ có câu nói kia như còn đang phảng phất bên tai. Hắn bắt đầu hoài nghi bản thân rốt cuộc có thực sự đang nằm mơ hay không.

Câu nói kia hắn nghe không hiểu, nhưng có thể nhớ rõ được cách phát âm, giọng điệu có hơi kì lạ, không phải tiếng quốc ngữ, cũng không phải tiếng Anh, ngược lại có phần tương tự với tiếng Đức mà Lâu Thiếu soái và Kiều Nhạc Sơn thường hay sử dụng để trò chuyện.

Lý Cẩn Ngôn nằm ngửa mặt trên giường, nhìn đỉnh màn, bắt chước âm điệu trong mơ, thử phát âm.

Lâu Thiếu soái đang đứng ở bên giường cài nút áo quân phục chợt ngừng động tác, quay đầu, nhìn về phía Lý Cẩn Ngôn đang nói không tự giác: “Em đang nói cái gì?”

“Hả?” Lý Cẩn Ngôn sửng sốt một hồi lâu, hắn vừa mới tỉnh lại, đầu óc còn hơi mơ màng, căn bản là không ý thức được Lâu Thiếu soái đang ở ngay bên giường, mãi đến lúc đối phương quỳ một gối xuống ở mép giường, hai tay chống đỡ hai bên đầu hắn, lúc này Lý Cẩn Ngôn mới phản ứng trở lại, “Tôi có nói gì đâu.”

Lý Tam thiếu hết sức vô tội nhìn vẻ mặt ngờ vực của Lâu Thiếu soái.

Lâu Thiếu soái: “…”

Ngoài cửa truyền đến tiếng nói của nha đầu, đánh vỡ sự im lặng trong giờ khắc này.

“Thiếu soái, Ngôn thiếu gia, hai người dậy rồi sao? Phu nhân bảo Ngôn Thiếu gia rửa mặt rồi qua đó sớm một chút.”

Trên thực tế, hôm qua Lâu Thiếu soái mới vừa về nhà đã bị Lâu Phu nhân túm lại ân cần chỉ bảo, cảnh cáo hắn: “Ngày mai hai em gái của con xuất giá, vợ con phải bận bịu cả ngày, hôm nay con phải thành thật một chút, không được giày vò nó.”

Kết quả Lâu phu nhân vẫn lo lắng, sáng sớm liền phái nha đầu đến kêu người, chỉ lo Lâu Thiếu soái nhất thời cao hứng, Lý Cẩn Ngôn không dậy nổi, vậy thì hôm nay Lâu gia liền trở thành trò cười rồi.

Ngũ di thái ngồi bên cạnh bàn, liên tục nhìn về phía cửa, khi thấy Lâu Thiếu soái và Lý Cẩn Ngôn xuất hiện thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên, bà nhận ra hành động của mình quá mức rõ ràng, quay đầu lại, chỉ thấy Lâu Phu nhân đang nhìn bà, chỉ đành xấu hổ cười.

“Cha, mẹ.”

Lâu Thiếu soái ân cần thăm hỏi từng người một, Lý Cẩn Ngôn thì mang gương mặt đang nở nụ cười, “Đại soái, mẹ.”

“Ừ, ngồi xuống ăn cơm.”

Lâu Đại soái lấy một cái trứng gà từ trong mâm ra gõ gõ bóc vỏ nhưng không đưa vào miệng mình, ngược lại bỏ vào trong bát của Lâu phu nhân, “Ăn nhiều một chút.”

Lâu Phu nhân gật đầu. Mấy người vợ lẽ bên cạnh cảm thấy lòng chua xót, cho dù là Nhị di thái cũng không kiềm được xiết chặt khăn tay. Nhưng nói cho cùng, ở hậu trạch Lâu gia nhiều năm như vậy, ghen tuông trong lòng ba người cũng chưa từng lộ ra trên nét mặt.

Bữa sáng ở Lâu gia rất đơn giản, cháo gạo dưa cải, trứng luộc, còn có thêm bánh nướng hành mỏng. Hôm qua Lý Cẩn Ngôn không ăn tối, ngửi được mùi hương của cháo gạo và bánh nướng, dạ dày đã sớm không nhịn được mà kêu lên, uống liền hai chén cháo, ăn một cái bánh nướng và một quả trứng gà rồi mới buông đũa xuống, nhìn Lâu Thiếu soái ngồi bên cạnh hắn đã ăn ba chén cháo, ba cái bánh, hai quả trứng gà lót dạ và đang bưng lên chén cháo thứ tư. Lâu Đại soái cũng không quá rảnh tay, hai cha con giống như là đang so xem ai có thể ăn được nhiều hơn vậy.

Lâu Đại soái và Lâu Thiếu soái chưa buông đũa, những người khác cũng chỉ có thể tiếp tục ăn. Lý Cẩn Ngôn lấy từ trong khay ra một quả trứng gà, bóc vỏ, đưa cho Lâu Thiếu soái, không ngờ rằng Lâu Thiếu soái không đưa tay ra đón mà trực tiếp quay đầu sang, một ngụm cắn mất hơn nửa quả trứng. Hai người bọn họ không cảm thấy gì, trái lại, những người ở bên cạnh lại trông có vẻ không vui vẻ lắm.

Lâu Đại soái đang uống cháo hừ một tiếng, ngoảnh đầu qua nhìn Lâu Phu nhân. Lâu Phu nhân không nhìn ông, lại lấy khăn lụa che miệng. Lâu Đại soái tưởng rằng bà không thoải mái, cẩn thận nhìn lại thế nhưng lại thấy bà đang cười.

Ăn xong bữa sáng, Lâu phu nhân lôi Lý Cẩn Ngôn đi thẳng, mặc dù bên ngoài đang có chiến tranh, không làm quá mức rầm rộ, nhưng Lâu gia gả con gái, nên xem trọng vẫn phải xem trọng.

Ngũ di thái có ý tiến đến nghe mấy câu, lại bị Tứ di thái kéo lại, “Hôm nay là ngày gì, em ngàn vạn lần đừng có hồ đồ. Nhỡ có lòng nhưng lại làm hỏng chuyện sẽ làm cho Lục nha đầu bẽ mặt.”

Nghe thấy lời này của Tứ di thái, Ngũ di thái cũng chỉ đành từ bỏ.

Phía bên này, Lâu Phu nhân ngồi trên ghế sô-pha, từng mục từng mục dặn dò Lý Cẩn Ngôn, “Những chuyện còn lại, giao cho người phía dưới đi làm, danh mục quà tặng cũng do quản lý Lưu mang theo người phụ trách. Khách khứa con không cần ra mặt tiếp đãi, đã có Đại soái và Tiêu nhi lo. Con chỉ cần làm tốt mấy việc mà ta giao là được rồi.”

Lý Cẩn Ngôn gật đầu.

“Đừng lo lắng, cũng không cần phải căng thẳng.” Lâu Phu nhân vỗ hai má Lý Cẩn Ngôn một cái, “Con là một đứa trẻ thông minh giỏi giang, lần đầu tiên ta nhìn thấy là đã biết.”

Bị Lâu Phu nhân làm ra hành động thân thiết như vậy, Lý Cẩn Ngôn lại không thấy mất tự nhiên chút nào. Có lẽ Lâu Phu nhân tạo cho hắn cảm giác rất giống với Nhị Phu nhân, hai bà đều là “Mẹ” của mình.

Lại một lúc lâu sau, ngoài cửa truyền đến thanh âm của quản gia, đã có người đến chúc mừng, mời Ngôn thiếu gia đi ra ngoài.

“Đi thôi.” Lâu Phu nhân lại vỗ vỗ tay Lý Cẩn Ngôn, “Nhớ kỹ con là người của Lâu gia, trong tương lai, toàn bộ Lâu gia đều là của con và Tiêu nhi. Nếu có người dám khiến con mất mặt, không cần phải chịu đựng, cũng đừng có nương tay!”

Lý Cẩn Ngôn vâng một tiếng rồi đi ra ngoài.

Cửa vừa đóng, Lâu Phu nhân tựa trên ghế sô-pha chậm rãi dịu giọng xuống, một nha đầu mi thanh mục tú (mặt mũi xinh đẹp) đứng ở phía sau bà, đấm vai cho bà.

“Việc kia điều tra thế nào rồi?”

“Theo lời Phu nhân, mẹ con bảo con nói với Phu nhân, cô gái kia đích thực là con gái đã mất tích của Vương gia.”

“Thật đúng là cô ta?” Lâu Phu nhân khép hờ đôi mắt, thả lỏng cơ thể, “Tiêu nhi ngoài dẫn người bắt cô ta lại thì không có phân phó gì khác?”

“Đích xác là đã giam người lại, còn giam ở nơi phạm tội nặng. Thiếu soái ở trước mặt nhiều người nói rằng cô ta là gian tế của Nam Kỳ, sớm muộn gì cũng sẽ bị xử trí.”

“Chuyện này không được phép kéo dài.” Lâu Phu nhân bỗng mở mắt ra, “Hồi đó có gan chạy, giờ lại hếch mặt quay về, còn gào lên mấy câu như thế ở trên đường. Nếu bị người có tâm tư lợi dụng, ai biết sẽ ầm ĩ thành chuyện gì chứ?”

“Ý của Phu nhân là?”

“Ngươi đi nói với mẹ ngươi, để cô ta…”

Lâu Phu nhân ra hiệu cho nha đầu cúi đầu xuống, thấp giọng ghé vào tai cô dặn dò vài câu.

“Nhớ kỹ chưa?”

“Con đã nhớ kỹ rồi, thưa Phu nhân.”

“Ừ.”

Tiểu thư Vương gia trong miệng nha đầu giờ phút này đang bị nhốt trong một ngục giam chuyên giam giữ phạm nhân mang trọng tội và tử tội bên trong thành. Tuy cô ta một mình “độc chiếm” một phòng giam, nhưng xuyên thấu qua song sắt thì vẫn có thể nhìn rõ tình hình trong phòng giam phía đối diện. Những gã đàn ông quần áo rách rưới, mặt mũi dữ tợn buông ra những lời hạ lưu với cô ta, làm ra những động tác bẩn thỉu, còn…

Vương tiểu thư cuộn mình lại, gắt gao tựa vào bên tường, thỉnh thoảng, có một con gián hay con chuột bò ngang qua bên chân đều sẽ khiến cô ta thét lên một tiếng chói tai, các phạm nhân ở phòng giam khác sẽ cười nhạo một trận.

Nước mắt từ khóe mắt chảy dọc xuống má, cô ta không nghĩ ra được, sao mình lại rơi xuống tình cảnh như thế này?

Rõ ràng cô ta chỉ muốn đoạt lại thứ thuộc về mình mà thôi, sao lại trở thành như vậy?

Cô ta hối hận rồi, thực sự hối hận rồi. Nếu biết Lâu Tiêu là một kẻ như vậy, cô ta căn bản sẽ không đào hôn! Sẽ càng không phải rơi xuống tình cảnh giống như ngày hôm nay.

Thiếu phu nhân Lâu gia vốn nên là cô, cùng sóng vai với người đàn ông được báo chí xưng tôn “Anh hùng dân tộc” vốn nên là cô!

Dưới sự trợ giúp của nha đầu và bà vú, cô ta vượt qua trăm cay nghìn đắng trốn từ nhà chạy đến đây, nhưng ở trên đường gặp phải cướp, ngay lúc bà vú bị giết, cô ta rơi vào tuyệt vọng thì một người tốt bụng cứu cô ta ra…

Tiếng động trong phòng giam càng lúc càng lớn, ngục tốt thấy tình cảnh quả thực là huyên náo không tưởng nổi, đứng ở cửa phòng giam dùng sức đập cửa sắt, “Câm miệng! Câm miệng hết cho tao! Nếu không câm miệng, ông đây sẽ thưởng cho chúng mày vài roi!”

“Phi!” Một gã râu quai nón lớn tuổi, thân hình to khỏe như con gấu lớn tiếng mắng lại: “Con mẹ mày! Vênh váo ra oai với Chấn Quan Bắc tao cũng chẳng khác gì đang vung vẩy nước tiểu, mày thì có bản lĩnh gì?!”

“Mày!” Canh ngục bị tức đến tái mặt, gã đàn ông vạm vỡ kia lại càng hăng hái hơn, kéo kéo cái áo tù đã sớm rách tả tơi, “Đến đây đi, thằng chó đẻ! Khoác một tấm da chó trên người thì liền biến mình thành người khác được sao?!”

“Mày, hôm nay tao phải cho mày biết sự lợi hại của tao!”

Canh ngục bị tức đến mức mất đi lí trí, trên mặt gã to con hiện lên một vẻ mặt đã đạt được mục đích, càng hăng hái kêu gào: “Mày tới đi, mày không đến thì làm thằng cháu tao được rồi đấy!”

Đúng lúc này, bả vai của canh ngục bị một bàn tay to chế trụ, gã quay đầu lại định chửi ầm lên, đến lúc thấy rõ khuôn mặt của người phía sau liền lập tức tắt đài.

“Tiêu, ngài Tiêu…”

Tiêu Hữu Đức gật đầu, biểu tình trên mặt hết sức ôn hòa, “Đây là làm sao, sao lại náo nhiệt như vậy?”

Lính canh giật thót, người cứng đờ, vị họ Tiêu này cũng không phải người dễ trêu chọc. Người nào rơi vào tay ông ta thì dù không chết cũng bị lột một tầng da. Nghĩ đến đây, trong mắt canh ngục lóe lên một tia độc ác, sau đó thêm mắm dặm muối kể lại chuyện gã vạm vỡ vừa mới gây gổ.

“Hửm?” Tiêu Hữu Đức nghe thấy thú vị, “Chấn Quan Bắc? Ta nhớ rồi, chính là tên thổ phỉ 2 năm trước bị Lâu Thiếu soái lật tung sơn trại?”

“Không thể như vậy.” Canh ngục nói: “Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mấy tên thổ phỉ khác không bị chém đầu thì cũng ăn đạn. Còn tên kia vẫn luôn bị nhốt ở đây, thật không thể lý giải được.”

Tiêu Hữu Đức gật đầu, ra hiệu cho canh ngục mở cửa sắt, “Các người ở lại đây, ta vào xem.”

“Vâng.”

Người đàn ông cao lớn đi theo Tiêu Hữu Đức mang một thân đồ đen gọn gàng, rìa eo phình ra, vừa thấy liền có thể đánh giá tên này tỏa ra hơi thở bưu hãn. Canh ngục hằng năm đều tiếp xúc với những tên phạm nhân cùng hung cực ác, tự nhiên có thể nhìn ra bọn họ cũng chẳng phải là hạng người lương thiện gì, nhịn không được lùi về sau vài bước, một tiếng cũng không dám hó hé.

Tiêu Hữu Đức tiêu sái đi qua từng phòng giam, khi đi ngang qua phòng giam của Vương tiểu thư thì bước chân thoáng dừng lại, “Vương Điển Như?”

Nghe thấy có người kêu tên mình, Vương tiểu thư lập tức ngẩng phắt đầu dậy, nhìn Tiêu Hữu Đức đứng ở cửa phòng giam giống như thấy được cọng rơm cứu mạng, thoáng cái bổ nhào tới, quỳ trên mặt đất nắm chặt song sắt phòng giam, “Ông đến đón tôi ra ngoài, có phải không?!”

Tiêu Hữu Đức lắc đầu, tựa hồ đang cười cô ta thật ngây thơ, không để ý đến cô ta nữa, xoay người đi về phía phòng giam đối diện. Dừng lại, nhìn gã to con trong phòng giam người đầy lệ khí, ông nói, “Chấn Quan Bắc, hoặc nên gọi các hạ là Mạnh Nhị Hổ, có muốn ra khỏi nơi này không?”

“Ra ngoài?” Mạnh Nhị Hổ cười nhạo một tiếng, “Đi đâu? Pháp trường?”

“Siberia.” Vẻ mặt Tiêu Hữu Đức trở nên nghiêm túc, “Sau khi các hạ bị tóm vẫn luôn bị nhốt ở nơi này, đã từng nghĩ tới vì sao Thiếu soái lại chưa giết các hạ không? Đơn giản là vì tuy các hạ là cường đạo, nhưng lại không mất đi tinh thần trượng nghĩa, chỉ cướp của lũ tham quan nho sĩ xấu xa, chưa bao giờ thương tổn đến dân chúng, còn chu cấp cho nhiều người nghèo khổ, mẹ góa con côi. Thiếu soái kính nể sự hiệp nghĩa của các hạ, dự định cho các hạ một cơ hội.”

“Siberia?” Mạnh Nhị Hổ ngoáy ngoáy lỗ tai, “Cái nơi mà chim không thèm thải phân ấy hả?”

Tiêu Hữu Đức nở nụ cười, “Các hạ bị nhốt trong lao, chỉ e không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Mới mấy tháng trước thôi, Thiếu soái mang binh hung hăng dạy dỗ lũ Tây ở Mãn Châu Lý một trận, còn đoạt địa bàn trong tay bọn chúng, tận năm nghìn vạn đồng bạc!”

“Cái gì?!” Mạnh Nhị Hổ trố mắt hổ, “Mày đừng có lừa tao!”

“Tôi cần gì phải lừa các hạ? Bản lĩnh của Thiếu soái, không phải các hạ đã tự mình lĩnh giáo qua rồi sao?”

Mạnh Nhị Hổ im lặng, Tiêu Hữu Đức nói tiếp: “Hiện giờ, Thiếu soái tính toán sẽ lại đòi chút lợi tức từ bọn người Nga. Mạnh Nhị Hổ, theo tôi được biết, cả gia đình các hạ đều bị bọn giặc Tây kia gây họa hại chết, dưới hoàn cảnh cùng đường mới phải vào rừng làm cướp, bây giờ là cơ hội cho các hạ báo thù, thế nào, các hạ có làm hay không?”

Nghe Tiêu Hữu Đức nói, hai nắm tay như hai cái cối lớn của Mạnh Nhị Hổ hung hăng nện xuống mặt đất. Nhớ tới người nhà chết thảm ở Blagoveshchensk năm ấy, trong lồng ngực gã dấy lên lửa giận hừng hực.

Báo thù? Giết lũ giặc Tây?

“Tao làm!” Mạnh Nhị Hổ ngẩng phắt đầu dậy, “Chỉ cần có thể để tao báo thù, ông đây cái gì cũng làm!”

“Được, đúng là đàn ông đích thực!”

Tiêu Hữu Đức hét lớn một tiếng, kêu canh ngục đến mở cửa phòng giam, canh ngục có chút không tình nguyện, chỉ nói tên Mạnh Nhị Hổ này gian trá xảo quyệt, sức lực lại lớn vô cùng, nếu… Không ngờ Mạnh Nhị Hổ trừng mắt, cao giọng nói: “Mạnh Nhị Hổ tao thề với trời, nếu có hư ngôn, thiên lôi đánh xuống! Sau này bị đày xuống mười tám tầng địa ngục! Dù có đầu thai cũng là một súc sinh!”

“Mở cửa đi.” Tiêu Hữu Đức nói: “Một người đàn ông như vậy sẽ không nói dối.”

Canh ngục lúc này mới mở cửa giam.

Có thêm hai phạm nhân mang trọng tội khác được Tiêu Hữu Đức mang ra khỏi ngục với Mạnh Nhị Hổ, trên người bọn họ đều mang theo không dưới một sinh mạng, phạm vào trọng tội, khó có thể được tha thứ, trong đó, có một người giết chết tên thân sĩ ác bá xấu xa làm hại quê nhà, được hơn mười thôn dân đưa huyết thư tới xin tha cho hắn.

Hiện giờ, bọn họ đều được đưa đi Siberia, ở nơi này, bọn họ sẽ có một thân phận mới, bắt đầu một “cuộc sống” mới.

Cánh cửa phòng giam bị đóng lại, ánh sáng dần mất hẳn, bóng tối lại lần nữa bao phủ, Vương tiểu thư toàn thân xụi lơ quỳ rạp trên đất, cổ họng đã kêu gào đến khản đặc. Cô ta cũng không có suy nghĩ gì, chỉ cầu mong có người nào đó đến mang cô ta ra khỏi nơi này…

Đúng lúc này, cửa phòng giam lại mở ra một lần nữa, canh ngục lớn tiếng hô, “Ăn cơm đi!”

Các phạm nhân đều ùa ra cửa phòng giam, thức ăn trong tù chả khác gì thức ăn cho heo, nhưng cho dù là thức ăn cho heo thì vẫn có thể giúp đám người nơi đây tiếp tục sống sót.

Vương tiểu thư ngửi được mùi vị tanh tưởi thì không nhịn được muốn nôn. Đến khi đi đến trước phòng giam của cô, canh ngục lấy ra một chén cơm từ trong xe đẩy, phía trên là mấy khối thịt kho tàu và mấy miếng rau cải.

Đẩy bát cơm vào trong phòng giam, canh ngục đè thấp thanh âm: “Bên ngoài có người chiếu cố, ăn đi!”

Nếu là Vương tiểu thư trước đây thì tuyệt đối sẽ không thèm liếc mắt nhìn đống cơm canh thô lậu này. Nhưng từ khi bị giam trong tù đến nay, cô ta chưa ăn một hạt cơm nào vào bụng, ngửi được mùi thơm của cơm tẻ, trong miệng bất giác bắt đầu ứa nước miếng. Lúc canh ngục đi rồi, cô ta rốt cuộc cũng nhào qua bưng bát cơm lên, ngấu nghiến ăn.

Canh ngục sờ sờ mấy đồng bạc cất ở trong ngực, vào nơi đây, trừ mấy kẻ như Mạnh Nhị Hổ, được “ông trời” khai ân, nếu không căn bản là đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài. Dù sao sớm muộn gì cũng phải chết, chết sớm hay chết muộn, chẳng phải đều như nhau cả sao.

Trước cổng lớn Lâu gia vang lên tiếng pháo hoa đùng đoàng, Lý Cẩn Ngôn tươi cười nghênh đón tân khách đến chúc mừng. Lâu Thiếu soái đứng ở bên cạnh Lý Cẩn Ngôn, thấy Tiêu Hữu Đức trong đám người, sau khi thấy đối phương ý bảo mọi chuyện đã xử lí thỏa đáng thì gật đầu.

Hai kiệu hoa nóc đỏ nâng đến trước cổng Lâu gia, hai chú rể, một người mang quân phục cao ngất, một người mang trường sam nho nhã, tân khách đến chúc mừng đều tán thưởng, ai cũng bảo hai cửa hôn sự này đúng là duyên trời tác hợp mà.

Lý Cẩn Ngôn cười đến cứng cả mặt, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, khẽ hỏi Lâu Tiêu: “Thiếu soái, anh mà ở đây thì lát nữa ai cõng em sáu và em bảy đi ra?”

Lâu Thiếu soái tỏ ý bảo Lý Cẩn Ngôn xoay lại, chỉ thấy Lục tiểu thư và Thất tiểu thư một thân mũ phượng khăn quàng, tách ra ghé vào trên lưng hai hỉ bà khỏe mạnh, hai bên còn có nha đầu giúp đỡ, được cõng từ nội đường ra ngoài.

“Vậy cũng được ư?”

“Sao lại không được?”

Lý Cẩn Ngôn chỉ cho rằng xuất giá phải do anh em cõng ra ngoài, lại không biết rằng, không nói Lâu Lục hay Lâu Thất, ngay cả là năm vị tiểu thư xuất giá trước kia, Lâu Tiêu cũng chưa từng cõng qua một người nào.

Vốn là thứ nữ, lại thêm thân phận của Lâu Thiếu soái, ai dám để hắn cõng? Nguyên nhân chính là như thế, Lâu Tiêu mới có thể không cố kị gì ôm lấy Lý Cẩn Ngôn trên lưng Lý Cẩn Thừa xuống dưới. Xuất thân, gia thế, giáo dục mà hắn tiếp nhận đã định trước sự bá đạo trong tính cách của hắn, lại bá đạo đến đương nhiên, khiến cho người ta không thể xen vào.

Trong tiếng pháo và tiếng chúc mừng, hai vị tiểu thư Lâu gia được đưa lên kiệu hoa.

Trong phòng giam, Vương tiểu thư vét sạch sẽ chén cơm rồi đặt chén xuống, mới vừa ăn no đánh nấc một tiếng, trong bụng lại đột nhiên đau nhức một hồi…

Ngay hôm đó, Lâu gia, Tiễn gia, Đỗ gia đều bày tiệc mừng, trong thành Quan Bắc náo nhiệt tưng bừng, tuy bên ngoài đang chiến loạn, nhưng dân chúng tin tưởng, chỉ cần có Lâu Đại soái tọa trận, sáu tỉnh Bắc Kỳ sẽ an toàn vô lo!

Lý Cẩn Ngôn gặp được Kiều Nhạc Sơn trong đám người đến dự tiệc, từ lúc hắn giúp cục hỏa dược giải quyết vấn đề tính ổn định của nitro glycerine, lại nghiên cứu ra acid picric và TNT thì đã được Đỗ Duy Nghiêm xem thành Phật gia mà cúng bái. Vì chuyện nitro glycerine, Lý Cẩn Ngôn có một đoạn thời gian vừa trông thấy Kiều Nhạc Sơn liền đi đường vòng, về sau ngẫm lại, nếu lúc đó hắn không vạch trần mình, hiện tại sẽ càng không làm, chỉ có mình là chột dạ lo lắng.

Sau khi nghĩ thông suốt rồi, Lý Tam thiếu xuất phát từ lòng cảm kích Kiều Nhạc Sơn “trượng nghĩa”, tặng cho hắn một bao tiền lương và tiền thưởng dày cộm. Kiều Nhạc Sơn lại hót ra một tràng tiếng chim với Lý Cẩn Ngôn, Lý Cẩn Ngôn nghe không hiểu lắm, nhưng có thể từ vẻ mặt và ngôn ngữ cơ thể nhìn ra được, vị họ Kiều nào đó là đang nói, hắn tuyệt đối sẽ không bán đứng mình!

Lý Tam thiếu rất hài lòng, quả nhiên tiền là đồ tốt mà.

Hôm nay gặp được Kiều Nhạc Sơn, Lý Cẩn Ngôn ma xui quỷ khiến nhớ đến câu nói nghe được trong giấc mơ, cũng không biết có phải chết não tạm thời hay không, hắn trực tiếp lôi Kiều Nhạc Sơn qua một bên, nói câu kia ra.

Kiều Nhạc Sơn nghe phát âm sứt sẹo của Lý Cẩn Ngôn, vẻ mặt vô cùng quái dị nhìn hắn, lặp lại một câu: “Ich liebe dich.”

“Đúng rồi, chính là câu này!” Lý Cẩn Ngôn tay phải nắm thành nắm đấm, đập vào lòng bàn tay trái, “Câu này có nghĩa là gì?”

Biểu tình trên mặt Kiều Nhạc Sơn càng quái lạ, dùng tiếng quốc ngữ sứt sẹo không kém xen lẫn tiếng Anh hỏi lại: “Cậu xác định muốn biết hở?”

“Ừ.”

“I love you.”

“Gì?”

“Tôi yêu em.”

Kiều Nhạc Sơn vừa dứt lời, phía sau đột nhiên vang lên một trận quyền phong, hắn liền nhanh chóng né tránh, ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy Lâu Thiếu soái đang đứng phía sau hắn, vẻ mặt bất thiện nhìn hắn chằm chằm. Kiều Nhạc Sơn vội giơ hai tay lên cố gắng xua xua, sau đó chỉa chỉa Lý Cẩn Ngôn, trong miệng nhanh chóng toát ra một chuỗi tiếng Đức. Vẻ mặt Lâu Thiếu soái thoáng hoảng hốt trong nháy mắt, trên mặt lần đầu tiên hiện lên một mạt xấu hổ. Tại thời khắc mấu chốt này, đầu óc của Lý Cẩn Ngôn rốt cuộc cũng hoạt động trở lại, nhìn Lâu Thiếu soái, nghĩ đến khả năng nào đó, tức khắc trợn mắt há mồm.

Thế giới này huyền huyễn vậy sao?

Cũng vào lúc này, Vương Sung Nhân vì bệnh không thể đến thành Quan Bắc chúc mừng hôn lễ mà phải lưu lại Chahar, nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi trước mặt mình nhàn nhã phẩm trà, lông mày nhíu chặt.

“Trường Canh huynh, huynh như vậy không phải là làm khó tiểu đệ sao?”

“Làm khó?” Hình Trường Canh đặt ly trà xuống, “Ngươi cho răng Vương tiểu thư chết rồi sống lại, đầu tiên là không kiêng nể gì vu vạ tung tin đồn nhảm gây chuyện, lại ở trên đường phun ra câu nói kia, Lâu Thịnh Phong có thể tha cho ngươi?”

“Đây là hai chuyện khác nhau.” Vương Sung Nhân xiết chặt nắm đấm, “Con gái của ta đã sớm chết, cô ta chỉ là kẻ mạo danh.”

“Có phải mạo danh hay không, không phải ngươi nói một câu là có thể cắt đứt sạch sẽ.” Hình Trường Canh cười nói: “Người biết Vương tiểu thư tuy rằng không nhiều, nhưng không phải là không có. Huống chi, Lâu Tiêu lại lấy cái danh nghĩa gì để bắt cô ta lại? Mật thám Nam Kì!”

“…”

“Con gái là gian tế, người làm phụ thân là ngươi…”

Lời của Hình Trường Canh cũng không nói hết, nhưng đủ để cho Vương Sung Nhân suy nghĩ cẩn thận. Thấy Vương Sung Nhân lung lay, Hình Trường Canh nói tiếp: “Cũng không phải bảo ngươi hiện tại liền chống đối hắn, đợi sau khi Tổng thống thu thập Nam Kì rồi hẵng tùy theo hoàn cảnh mà hành sự. Thành công,ngươi chính là công thần, thất bại, Tổng thống cũng có thể che chở cho ngươi như trước. Lấy năng lực của Vương lão đệ, chỉ làm tỉnh tưởng của một tỉnh cũng không khỏi bạc đãi nhân tài, lại thêm chuyện Vương tiểu thư, lưu lại làm thủ hạ của Lâu Thịnh Phong, Vương lão đệ đừng nói là tiến thêm một bước, ngay cả muốn bảo trụ vị trí hiện tại, chỉ e cũng khó khăn đi?”

Vương Sung Nhân khẽ cắn môi, “Trường Canh huynh, xin hãy để ta cân nhắc.”

“Được.” Hình Trường Canh đứng lên, “Ta chờ hồi đáp của Vương tỉnh trưởng.”

Cố ý nhấn mạnh hai chữ “tỉnh trưởng”, Hình Trường Canh cầm lấy mũ, không ngoảnh đầu lại tiêu sái bước đi.

Vương Sung Nhân vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, vẻ mặt u ám, bỗng dồn sức vung mạnh tay, gạt ly trà trên bàn rơi xuống dưới, vỡ tan tành.
Bình Luận (0)
Comment