Sergei bị cứa ngang họng, ôm lấy cổ té trên mặt đất, thân thể không ngừng co giật, rất nhanh đã ngừng thở giống như đám đồng bạn của mình. Miệng vết thương của từng tên lính Nga đều rất sâu, gần như là chặt đứt nửa cái cổ. Một tên lính đi tuần nước Nga lảo đảo chạy mấy bước về phía trước, cuối cùng té ngã ở bờ sông Argun, nửa khuôn mặt vùi vào trong nước, máu nhuộm nước sông thành một mảng đỏ tươi.
Mạnh Nhị Hổ và mấy người đàn ông khác đi đến bên cạnh những tên lính Nga đã chết để kiểm tra xem chúng đã tắt thở chưa, đợi sau khi xác định 11 tên lính Nga này đều đã chết đến không thể chết hơn được nữa, họ mới quay đầu nói với người phụ nữ đang còn ở dưới sông: “Hứa nhị tỷ, mau lên đây, ngâm nước đến nghiện rồi sao?”
Hứa nhị tỷ đáp một tiếng, tựa như cá thành tinh trong lòng sông, bơi một lát đã tới bờ, trong tay còn kéo theo một tên lính trước đó bị cô túm xuống sông dìm chết. Áo mỏng và quần trên người cô đều bị thấm nước sông, dáng người duyên dáng gần như lộ ra không sót một tí gì. Thế nhưng đám đàn ông ở đây lại không dám liếc mắt ngắm một cái, ào ào quay đầu đi. Trước khi dìm chết mấy tên lính Nga, cô còn tàn nhẫn siết cổ chúng, khiến những tên đàn ông quanh năm dính máu cũng không khỏi kinh hãi.
Đây có chỗ nào là người đẹp chớ, rõ ràng là một con thủy quỷ mới đúng.
Hứa nhị tỷ ngồi bên bờ vắt nước trên tóc, dịu dàng cười: “Trốn cái gì đấy? Bà đây không hấp dẫn?”
Mạnh Nhị Hổ xấu hổ nở nụ cười, “Nhị tỷ…”
“Ai là nhị tỷ của anh? Mặt thổ phỉ, bà đây già đến thế sao?” Hứa nhị tỷ nguýt Mạnh Nhị Hổ một cái rồi đi đến bên cạnh Thường Đại Sơn, dùng chân đá đá thi thể trên mặt đất, “Nên xử lý như thế nào cho tốt đây?”
“Buộc đá dìm xuống sông.”
“Không được, ngộ nhỡ dây thừng đứt, người ta phát hiện được thì sao.” Mạnh Nhị Hổ dẫn đầu mở miệng nói: “Phía trên chỉ bảo chúng ta gây phiền phức cho bọn giặc Tây thôi, nghĩ cách rửa sạch mấy khối đất này đi. Chưa nói hiện tại đang oánh nhau với lũ Tây, lỡ bị bọn Tây túm được nhược điểm rồi cắn ngược lại một cái, chúng ta nhất định sẽ rước lấy phiền toái cho người của mình.”
“Thế làm sao giờ, ném vào trong rừng cho sói ăn?”
“Dẹp đi, một đám chết chìm này,” Một gã khác mở miệng phản đối: “Mày khiêng hả?”
“Gì cũng không được.” Thường Đại Niên cũng có chút bực bội, “Thế chúng mày nói làm sao đây?”
Hứa nhị tỷ nở nụ cười, “Không thì giao cho tôi đi.”
“Giao cho cô?” Mấy gã đàn ông nhìn thi thể trên mặt đất, lại nhìn Hứa nhị tỷ, không hẹn mà cùng nhớ tới cửa hàng bánh bao nhà làm mà cô mở ở Baikal, vẻ mặt liền thay đổi.
“Nghĩ cái gì đó?” Hứa nhị tỷ trừng mắt, từ bên hông rút ra một thanh loan đao có hình dạng cổ quái, giắt con dao nặng sau lưng mà lội xuống nước, có thể thấy kỹ năng bơi lội của cô rất tốt, “Gan lớn như đầu cây đinh, chẳng trách cả hang ổ đều bị người ta đào ra.”
Nói xong, cô hung hăng đâm xuống thi thể bên người một đao, vết cắt hết sức dị thường, giống như dấu vết bị dã thú xé xác lưu lại, “Nhìn thấy không? Giống như vậy, dù là thợ săn lâu năm cũng sẽ tưởng là dấu vết cắn xé của mấy con thú lớn như gấu, ngựa và sói hoang.”
Một gã mắt thấy Hứa nhị tỷ hai ba đao liền giải quyết xong một tên lính Nga, sau lại chuyển sang tên tiếp theo thì phía sau gáy nổi lên từng cơn ớn lạnh, “Nhị tỷ, trước đây chị rốt cuộc là làm gì vậy?”
“Bà đây mở tiệm bánh bao.” Hứa nhị tỷ không thèm ngẩng đầu: “Thế nào, ý kiến giề?”
“Không, không có.” Nào dám có ạ.
Hứa nhị tỷ vừa hạ đao vừa chỉ huy mấy tên đàn ông mang thi thể của mấy tên lính Nga ra xa một chút, đừng dồn ở một chỗ, giống như thật sự bị dã thú tập kích truy đuổi, trong lúc chạy trốn khắp nơi thì bị giết chết.
Đợi cho đến khi xử lý hết hiện trường, Hứa nhị tỷ lại nhặt lên một cây súng trường mà lính Nga sử dụng, trước khi bọn họ tập kích thành công, những tên này căn bản là chưa kịp nổ súng.
“Cầm, ném mấy khẩu súng này đi xa chút.”
“Làm gì?”
“Phí lời! Mi gặp thú dữ chỉ chạy mà không nổ súng sao?”
Người đàn ông sờ sờ cái mũi rồi làm theo.
Xử lý xong hết thảy mọi thứ, mấy gã đàn ông kéo chiếc thuyền nhỏ giấu ở bên bờ từ trước ra, lục tục lên thuyền. Hứa nhị tỷ nhìn vết máu còn chưa tán hết trong nước, cuối cùng trên mặt cũng nở nụ cười.
Cũng giống như Mạnh Nhị Hổ, cha mẹ cô cũng chết trong trận Blagoveshchensk năm đó, trầm mình trong dòng nước lạnh lẽo của Hắc Long Giang. Bác cả của cô mang theo cô liều chết bơi qua sông, đùi lại bị bọn giặc Tây dùng súng bắn trúng, triệt để bị phế đi.
Năm ấy cô mới 8 tuổi, không cha không mẹ, một xu dính túi cũng không có, chỉ có thể bán mình mới tìm được bác sĩ cho bác cả. Nhưng miệng vết thương để lâu nên nhiễm trùng chảy mủ, nửa chân đã thối rữa rồi, căn bản là không thể cứu được nữa. Bác cả cô nằm trên giường, thì thào nhớ đến người thân đã chết trong nước sông lạnh như băng, nhớ đến vợ và đứa nhỏ bị bọn lính Nga dùng lưỡi lê đâm chết, đến chết cũng không nhắm mắt.
Lũ người Nga đều đáng chết! Hứa nhị tỷ nhìn lại phía sau, như thế này còn lâu mới đủ, còn chưa đến một phần vạn nợ máu của người thân và đồng hương của cô năm đó!
“Nhị tỷ, còn nhìn cái gì đấy, mau tới đây!”
Đám người Mạnh Nhị Hổ đã sớm lên thuyền, thấy Hứa nhị tỷ lần lữa bất động liền gọi cô mấy tiếng.
“Kêu la cái gì, tới đây!”
Chuyện phát sinh ở ven sông Argun cách một ngày sau mới lên báo, đám người Sergei ra ngoài tuần tra, trong trạm gác bọn họ đóng quân chỉ còn lại một tên vệ binh say bí tỉ. Hắn ngủ suốt một đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy mới phát hiện đám người Sergei nguyên một đêm vẫn chưa về!
Nơi xảy ra việc không may được tìm thấy, nhưng miệng vết thương trên thi thể lại khó mà phân biệt được, còn bị động vật ăn xác thối cắn xé qua, hơn nữa súng trường và đạn đều không bị lấy đi, không ai nghĩ do người Trung Quốc làm chuyện này. Cuối cùng, cái chết của đám người Sergei được kết luận là bị dã thú tập kích.
Binh lính sau khi bị phái đến trạm gác nghe tên vệ binh kia miêu tả thảm trạng của đám người Sergei, sau đó lại liên tục mấy lần có người ở gần nơi xảy ra tai nạn bị dã thú tập kích mà bỏ mình, lính tuần tra đều theo bản năng tránh đi nơi ấy. Dần dần, vùng đất kia được xưng tụng là vùng đất ma quỷ, rất ít lính Nga dám đặt chân đến. Điều này khiến cho tên thô nhân Mạnh Nhị Hổ dùng cây cỏ ngụy trang, nằm trong bụi cỏ đợi hết ngày này sang ngày khác lại không thấy “sinh ý” nào đến, buồn bực trong một đoạn thời gian rất dài.
Có điều, như vậy coi như là hoàn thành mệnh lệnh của cấp trên rồi ha?
Nhóm người được đưa tới Baikal không phải là thổ phỉ thì cũng là lũ cướp sông cướp biển, trong tư tưởng của bọn họ, đoạt địa bàn phải dựa vào hai điều, một là không muốn sống, hai là không biết xấu hổ! Ai quan tâm lũ giặc Tây bọn bây nghĩ cái gì, nếu chính bọn bây “không cần” địa bàn nữa, vậy bọn tao chiếm là chuẩn con mẹ nó rồi ha? Ừa, chuẩn éo cần chỉnh luôn!
Tổng chỉ huy quân biên giới Mikhail không cho báo lên trên chuyện xảy ra ở ven sông Argun. Lúc trước bị quân đội Trung Quốc đánh bại ở Mãn Châu Lý, hắn đã phải dựa vào thế lực gia tộc và một số tiền lớn mới tránh bị xử phạt đưa lên giá treo cổ. Nhờ vào “tình hữu nghị” giữa vợ và thánh nhân Rasputin, hắn được phục chức rất nhanh, tiếp tục tác oai tác quái ở vùng Viễn Đông.
Thế nhưng, tính cách của Mikhail lại có chút biến đổi, so với trước đây thì càng thêm cẩn trọng, nói khó nghe thì chính là nhát gan nhu nhược. Đại Công tước Dmitry mấy lần lén lút yêu cầu hắn thừa dịp sáu tỉnh Bắc Kỳ lục đục nội bộ mà xuất binh đoạt lại Zabaykalsk bị lũ người Trung Quốc chiếm trước, hắn lại lấy cớ Sa Hoàng chưa hạ lệnh rõ ràng để cự tuyệt. Nếu dựa theo phong cách hành sự trước đây của Mikhail, việc này quả thực là không có khả năng.
Mikhail của hiện tại chỉ muốn làm sao để bảo trụ chức vị của hắn, thu vào càng nhiều tiền để bù đắp lại tổn thất cho gia tộc trước đây. Về chuyện binh lính tuần tra biên cảnh liên tục bị “dã thú” tập kích, Mikhail căn bản không để trong lòng, còn quở trách cấp dưới báo lên không có việc gì lại đi gây chuyện.
Chính loại tâm lý này của Mikhail đã giúp cho hành động của đám người Mạnh Nhị Hổ càng thêm thuận lợi. Khi các vị quan chỉ huy đang uống ngụm lớn rượu Vodka, tay ôm phụ nữ Nga lộ ra nửa cặp ti vĩ đại rồi phun ra những lời hạ lưu, bờ tây sông Argun đã xuất hiện “khu vực không người” dài gần 3km, rộng 2km và đang không ngừng mở rộng.
Đại Công tước Dmitry vẫn chưa từ bỏ ý định thuyết phục Sa Hoàng thay đổi chủ ý xuất binh với Trung Quốc, chẳng ngờ vào thời điểm hắn không hay biết, biên cảnh vùng Viễn Đông nước Nga đã bị người Trung Quốc ngăn đi càng nhiều nơi. Đợi đến khi quân đội Trung Quốc tiến vào chiếm giữ, nơi này liền hoàn toàn biến bản đồ nước Nga thành thứ bỏ đi.
Mở bản đồ Trung Quốc của đời sau ra, bao nhiêu dị tộc vô liêm sỉ chính là dùng cách này để chiếm đoạt đất đai Trung Quốc một cách phi pháp. Rõ ràng trên bản đồ đánh dấu chính là lãnh thổ Trung Quốc, sinh hoạt trên đó lại là kẻ nào? Đóng quân chính là kẻ nào? Diễu võ dương oai là kẻ nào?!
Hiện giờ phong thủy luân chuyển, thứ của người Trung Quốc, sớm hay muộn gì cũng phải đòi về, hơn nữa còn đòi về gấp bội!
Bọn người Mạnh Nhị Hổ y theo mệnh lệnh của Tiêu Hữu Đức mà hành động, song ngay cả bản thân hắn cũng không nghĩ tới, đám người bọn họ lại có thể thu được thành quả như vậy.
“Thiếu soái, ngài xem có phải nên phái binh chiếm cứ sạch sẽ các khu vực ấy hay không?”
Lâu Thiếu soái không nói gì, đi đến trước bản đồ treo trên tường, ngón tay dọc theo Mãn Châu Lý vẽ một đường về phía Đông Bắc, rồi cố định ở một chỗ, gõ gõ lên đó, nơi ấy được người Nga gọi là khu vực Nerchinsk, hơn hai trăm năm trước kia, nơi đó được gọi là Ni Bố Sở, là đất đai của người Trung Hoa!
“Thiếu soái?”
Lâu Thiếu soái bỏ tay xuống, ánh mắt trước sau tập trung chăm chú nhìn trên bản đồ, “Trước khi phái binh đến Viễn Đông, phải xác định hướng đi của người Nhật Bản ở Nam Mãn.”
Tiêu Hữu Đức nghe Lâu Thiếu soái nhắc tới người Nhật Bản ở Nam Mãn thì không khỏi nhíu mày. Ngoại trừ điện báo của Sư đoàn 3, đám nhân viên tình báo hắn phái đến Lữ Thuận, Đại Liên cũng lần lượt phát tin tức về. Gần đây, một Sư đoàn và sáu đại đội phòng giữ tuyến đường sắt của Nhật Bản đóng quân ở vùng phụ cận đường sắt Nam Mãn Châu liên tiếp điều động, một ít sĩ quan và binh lính cấp thấp cũng thường gây hấn với quân binh của Sư đoàn 6, không biết bọn chúng có chủ ý gì đây.
Nếu nói bọn chúng muốn đánh nhau thì những kẻ này, trừ đầu quấn đai kinh nguyệt, thân mang đao võ sĩ, ngay cả một viên đạn chúng cũng không có. Nếu nói bọn chúng không muốn đánh, sao lại ba ngày hai nơi đầu óc động kinh chạy tới khiêu khích người ta. Từ Sư đoàn trưởng đến binh lính đi theo Sư đoàn 3 đều nghẹn một bụng hỏa khí, lại không thể tùy tiện nổ súng.
Nơi đóng quân của Sư đoàn 3 cách nơi gần với tuyến đường sắt Nam Mãn Châu nhất chưa đến 500 thước, nếu người Nhật Bản ban ngày khiêu khích đều chỉ là ngụy trang, muốn ngấm ngầm lợi dụng đường sắt để gây rắc rối thì thật đúng là khó lòng phòng bị.
“Thiếu soái, thuộc hạ nhất định sẽ để người mau chóng điều tra ra mục đích thực sự của người Nhật Bản.”
“Ừ.” Lâu Thiếu soái gật đầu.
“Còn có…”
“Chính là chuyện Thẩm Trạch Bình.” Tiêu Hữu Đức cẩn thận đánh giá sắc mặt Lâu Thiếu soái, “Ngài bắt giam hắn rồi?”
“Ừ.”
“Năm đó, Thẩm Trạch Bình không tiếc đem tài sản gia đình gom góp quân lương vì Đại soái, ba đứa con trai có hai người đi theo Đại soái Nam chinh Bắc chiến rồi chết trên chiến trường. Ông ta ở bên Đại soái 30 năm, có quan hệ với hơn một nửa yếu viên quân chính trong phủ…”
“Cho nên?”
Lâu Thiếu soái nhìn Tiêu Hữu Đức, ánh mắt như lợi kiếm, khiến Tiêu Hữu Đức cảm thấy như có gai nhọn đâm sau lưng.
“Thiếu soái, hiện giờ sáu tỉnh Bắc Kỳ thời cuộc chưa ổn định, Mạnh Phục ở bên Nhiệt Hà còn nổi lên tâm tư làm phản, nếu chuyện Thẩm Trạch Bình lại truyền ra, chỉ sợ sẽ làm tâm tư của quân chính trong phủ dao động, cho rằng Thiếu soái hạ đao với cựu thần của Đại soái, gây tổn hại đến thanh danh của Thiếu soái.”
“Tôi không giết hắn.”
Nghe Lâu Thiếu soái nói, Tiêu Hữu Đức cảm thấy cả kinh, Thiếu soái vốn là muốn giết Thẩm Trạch Bình?
Lâu Thiếu soái quay đầu, không hề nhìn Tiêu Hữu Đức: “Hắn đi theo cha nhiều năm, công lao vất vả tôi đều biết. Tôi bắt hắn đều có lý do của tôi.”
Vẻ mặt Tiêu Hữu Đức biến đổi, chẳng lẽ Thẩm Trạch Bình không những chống đối Ngôn thiếu gia mà còn gây ra chuyện khác?
Lý Cẩn Ngôn lúc bấy giờ cũng vì chuyện nhà máy thuốc tây mà phiền lòng. Chú Câm đã điều tra rõ thân phận của Triệu chủ nhiệm – quản đốc của nhà máy thuốc tây. Ông ta xem như là lão nhân bên người Lâu Đại soái, ngoại trừ tính tình thích luồn cúi và có phần “mê làm quan” ra thì không có chỗ nào không thích hợp.
“Chú Câm, chú xác định sao?”
Chú Câm gật gật đầu.
Vậy thực sự là do mình đa tâm sao? Lý Cẩn Ngôn nghĩ, có lẽ giống như hắn muốn ôm đùi Lâu gia, trong mắt Triệu chủ nhiệm, chính mình tám phần cũng có thể coi như một cái đùi bự đi? Hắn nên nói người này “biết nhìn hàng” hay là “tuệ nhãn thức anh hùng” (*) đây nữa? Vừa giống lại vừa không quá giống.
(*) Tuệ nhãn thức anh hùng: Người sâu sắc, mẫn tuệ, có mắt nhìn ra nhân tài.Chú Câm lại từ trong ngực móc ra một xấp giấy, đặt lên trên bàn trước mặt Lý Cẩn Ngôn.
“Đây là cái gì?”
Lý Cẩn Ngôn cầm lấy tờ giấy ở trên cùng, nhìn thứ viết trên đó, sắc mặt bỗng chốc biến đổi, “Chú Câm, Thẩm Trạch Bình thực sự đã làm ra chuyện như vậy?”
“Phải.” Chú Câm chấm nước trà, viết lên trên bàn: “Ông ta liên thủ với quản lý tài vụ nhà máy thuốc, động tay động chân lên sổ sách và hàng tồn của nhà máy thuốc, tích góp từng chút được một lượng thuốc lớn. Bởi vì làm việc hết sức bí mật, số lượng thuốc cũng không nhiều, rất khó bị phát hiện.”
“Ông ta muốn làm gì?”
Chú Câm ra hiệu bảo Lý Cẩn Ngôn tiếp tục xem xấp giấy trên bàn. Phía trên đã viết rõ Thẩm Trạch Bình muốn đưa một lượng thuốc lớn đi đâu, ngay cả phe cánh phía dưới của ông ta là ai đều được viết ra rõ ràng.
“Thanh Đảo?” Lý Cẩn Ngôn vô cùng kinh ngạc nhìn nội dung trên giấy, “Ông ta có liên hệ với người Đức?”
Chú Câm lắc đầu, tiếp tục viết: “Không phải người Đức, mà là người Trung Quốc.”
Lý Cẩn Ngôn mở tờ giấy thứ ba ra, nhìn cái tên được viết ở trên đấy, cả người đều ngây ngẩn, “Triển Trường Thanh?”
***
Tiếng còi hơi vang lên, một đoàn xe lửa chạy vào nhà ga Thanh Đảo.
Trên sân ga, đám người đón xe dần dần tán đi, một người đàn ông cao lớn mang một thân trường sam, đội mũ Tây, ăn mặc như thương nhân mới từ trên xe bước xuống. Theo sau hắn là hai vệ sĩ và ba bốn kẻ làm mướn, trong tay kẻ làm mướn xách một vài cái rương, có vẻ như là hàng hóa. Tất cả những vệ sĩ và kẻ làm mướn này đều ăn mặc gọn gàng, thoạt nhìn hết sức nhanh nhẹn.
Đoàn người xuống tàu, ra sân ga, lập tức có mấy người lái xe tiến lên mời chào, người đứng đầu không nói chuyện, đều là vệ sĩ tiến lên đuổi những người này đi.
Lại một lát sau, một chiếc xe Ford màu đen dừng trước mặt đoàn người. Mấy vệ sĩ ngay lập tức tiến lên, người đứng đầu lại đưa tay phải lên ra hiệu an tâm đừng nóng vội. Cửa xe hạ xuống, lộ ra nửa khuôn mặt của người trong xe, “Mậu Công huynh, lâu ngày không gặp vẫn khỏe chứ?”
Người đứng đầu cười ha hả, mở cửa xe trực tiếp ngồi vào, sau đó lại có một chiếc xe dừng lại, người từ trong xe bước xuống, đi đến bên người vệ sĩ và mấy người làm mướn đang đứng cạnh xe, “Mấy vị xin theo tôi.”
Không ai di chuyển, mãi đến khi người đàn ông ngồi trong xe khoát tay với bọn họ, bọn họ mới đi theo người kia lên xe.
Nâng cửa kính lên, Triển Trường Thanh đến đón người lập tức nói: “Đại soái, sao ngài lại mang ít người như vậy?”
Người đàn ông tháo mũ xuống, rõ ràng chính là Lâu Thịnh Phong.
“Mang nhiều người làm gì, phiền phức.”
“Nhưng…”
“Nhưng nhị cái gì?” Lâu Thịnh Phong nhếch mép, “Năm xưa ông đây đơn thương độc mã tiến vào doanh trại địch cũng còn trở về được một thân nguyên vẹn. Lại nói tiếp, chữ “Mậu Công” này chính là được Tả Đại soái tặng cho vào năm đó.”
“Đại soái đừng trách, nhất thời…”
“Các ông chính là già mồm cãi láo, tôi nói trách ông sao?” Lâu Đại soái vung tay lên, “Gọi cũng đã gọi rồi, tôi còn có thể làm gì được ông? Tốt xấu gì ông còn gọi tôi một tiếng anh rể.”
“Vâng.”
Triển Trường Thanh cũng cười, hai người liền nói đến chuyện vay tiền người Đức.
“Người Đức cắn chết không buông, tôi nghĩ quả thực không được, liền lấy danh nghĩa mượn tiền mua máy móc để ký hợp đồng. Về phần hợp tác khai khoáng liền ghi trong văn kiện phụ, chung quy không ai đi so đo việc này thật.”
“Người ta muốn moi móc tật xấu của ông, còn quan tâm là văn kiện chính thức hay văn kiện phụ?”
“Vậy ý của Đại soái là gì?”
“Lúc này tôi đến còn đem theo chút đồ tốt, không sợ người Đức không động tâm.”
“Đại soái là nói?”
“Thuốc.” Lâu Thịnh Phong đè thấp thanh âm, “Vì đem chút đồ vật này đến đây mà tôi đã tốn không ít công phu. Lúc trước biến nhà máy thuốc thành thùng sắt, bản thân tôi chuyển đồ ra bên ngoài cũng khó. Chỉ lo khiến người ta phác giác ra.”
“Hả?” Triển Trường Thanh lắp bắp kinh hãi, “Đại soái, tin tức ngài bình an vô sự còn chưa nói cho Thiếu soái và Ngôn thiếu gia ư?”
“Chưa nói.” Lâu Đại soái sờ cái đầu bóng lưỡng, “Cơ hội hiếm thấy, cũng để vợ chồng bọn nó rèn luyện, bởi vì việc này, tôi còn để lão tiểu tử Thẩm Trạch Bình kia diễn một hồi kịch hay.”
“Chuyện thuốc tây cũng do ngài Thẩm làm sao?”
“Ừ.”
Triển Trường Thanh cân nhắc hồi lâu, đột nhiên lên tiếng: “Nhưng Thiếu soái không biết, ngộ nhỡ ra tay với ngài Thẩm?”
“Không có việc gì đâu. Lão tiểu tử kia không chết được. Cho dù tiểu tử thúi kia muốn động thủ thì cũng sẽ có người ngăn lại. Lão tiểu tử kia tám phần là đang ở trong lao ngáy khò khò đấy chứ.” Lâu Đại soái nói đến đây, đột ngột chuyển đề tài: “Có điều việc này sớm muộn gì cũng bị lộ ra, phỏng chừng tiểu tử kia và vợ nó sẽ xuôi theo cành mây Thẩm Trạch Bình này, nghĩ mọi cách mò được quả dưa chuột tôi đây. Nhưng Trường Thanh à, tôi nói ông nghe, người an bài móc nối đưa đống thuốc kia đến Thanh Đảo chính là ông, trước khi sờ đến ổ dưa lớn là tôi, người bọn nó bắt được trước tiên chính là dưa hấu da xanh ông đấy.”
[Đại soái, ngài học xấu!!!]Triển Trường Thanh: “…”