*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lý Cẩn Ngôn và Lâu Thiếu soái đi vào quán trà Đỉnh Thuận, một hỏa kế lập tức ra chào đón: “Hai vị ngồi ở sảnh chính hay là phòng riêng?”
“Phòng riêng.”
“Được được!”
Lúc đi qua sảnh chính để lên lầu hai, Lý Cẩn Ngôn nhìn thấy rất nhiều gương mặt thân quen. Đặc biệt là “tiên sinh làm việc ở phòng sổ sách” đi theo chú Câm tới Lâu gia lúc trước. Người này Lâu Thiếu soái cũng từng gặp mặt. Vì thế hắn chuyển đường nhìn sang phía Lý Cẩn Ngôn, ánh mắt mang theo nghi vấn thực rõ ràng.
“Thiếu soái, về nhà tôi sẽ giải thích cho anh.” Lý Cẩn Ngôn cố ý nói nhỏ: “Tôi chọn chỗ này để gặp bọn họ cũng là có lý do.”
“Ừ.” Lâu Thiếu soái gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Hỏa kế đưa bọn hắn tới một gian phòng ở hướng Nam trên lầu hai. Ba mặt của căn phòng đều có cửa sổ, từng làn gió ùa vào khiến cho không khí bên trong mát mẻ cực kỳ. Góc tường còn đặt một cái bình cao đến nửa người, tám phần mười là được dùng để thả đá vào làm mát, chỉ riêng ý tưởng này thôi đã rất là hiếm có rồi.
Hai người ngồi xuống, hỏa kế mang trà lạnh lên. Lý Cẩn Ngôn thưởng cho hắn mười văn tiền, lại nói: “Lát nữa sẽ có một vị tiên sinh họ Tôn tới tìm tôi, cậu dẫn vị ấy lên đây.”
Hỏa kế cho tiền thưởng vào túi áo, đồng ý rồi đi ra ngoài. Chưa tới mười lăm phút sau cửa đã phòng bị người gõ, hỏa kế dắt Tôn Thanh Tuyền và Tống Vũ tới.
Tuy chỉ gặp một lần ở lễ tang nhưng Lý Cẩn Ngôn rất ấn tượng với hai người này. Nhìn thấy Tống Vũ, hắn liền biết mình đoán không sai, đúng là đối phương có mục đích khác.
Hàn huyên vài câu đơn giản, Tống Vũ liền nói rõ mục đích của mình: “Lần này mời anh Lâu tới đây, chẳng qua là muốn bàn về chuyện mở lại cuộc đàn phán hòa bình giữa hai miền Nam – Bắc.”
“Mở lại cuộc đàm phán?” Lâu Thiếu soái nâng chén trà lên, cúi đầu nhìn ảnh ngược phản chiếu trên mặt nước: “Anh đại diện cho Tống gia?”
“Đúng.” Tống Vũ gật đầu: “Chúng ta đều là con dân Hoa Hạ, vốn không nên đấu đá với nhau. Nếu chiến loạn nổ ra một lần nữa chắc chắn quốc gia sẽ rơi vào hỗn loạn, đất nước hay nhân dân đều phải chịu tổn hại vô cùng, mà những kẻ lăm le nhòm ngó Hoa Hạ lại càng được lợi!”
Lâu Thiếu soái đặt chén trà xuống, nhìn thẳng vào Tống Vũ: “Đàm phán lại một lần nữa thì có tác dụng gì?”
Lâu thiếu soái không nắm rõ được tình hình lần hòa đàm đầu tiên của Chính phủ hai miền Nam – Bắc. Tạm thời chưa nói tới chuyện hai bên có thực sự muốn thống nhất đất nước hay không, chỉ biết việc đa số mọi người đều có ý thành lập Chính phủ Liên hiệp là sự thật. Đáng tiếc bên nào cũng có mưu đồ riêng, không chịu nhượng bộ chút nào, ngoại trừ một ít hạng mục không quan trọng lắm. Đó cũng là lý do mà đàm phán đã diễn ra vài ngày nhưng vẫn không có tiến triển thực tế, bàn đàm phán không khác gì cái chợ cả. Điều ấy khiến những phần tử tri thức của Chính phủ hai miền Nam – Bắc thất vọng vô cùng.
Kể cả không có vụ Lâu Đại soái gặp sự cố giữa đường, chỉ e cuộc đám phán đó cũng chẳng đi được đến đâu hết.
“Mọi người náo loạn, đơn giản là vì ích lợi của riêng mình thôi.” Tống Vũ nói: “Anh Lâu có từng nghĩ, nếu có thể thỏa mãn mong muốn của tất cả mọi người, mà cũng không cần tất cả, chỉ cần một phần ba hoặc một phần tư thôi thì sẽ tìm được một lối thoát hay không.”
“Ý anh là?”
“Hiện tại Tư lệnh nắm giữ các tỉnh Hoa Hạ mới là người thực sự có khả năng quyết định kết quả cuộc đàm phán.” Tống Vũ thu lại nét cười, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên: “Chỉ cần có thể thuyết phục bọn họ đàm phán lại, thành lập Chính phủ Liên hiệp, chọn ra Tổng thống thì việc thống nhất Hoa Hạ sẽ không còn là một vấn đề khó khăn nữa.”
Lý Cẩn Ngôn nghe Tống Vũ nói, cứ cảm thấy hình như người này hơi bị lý tưởng hóa hiện thực rồi. Điều hắn trình bày đúng là hy vọng của đa số con dân Hoa Hạ, nhưng quá trình thực hiện thì lại khó khăn hơn gấp vạn lần! Làm sao có thể thuyết phục những tên quân phiệt chiếm cứ từng vùng riêng lẻ đây? Trong lịch sử của một không gian khác, phải trải qua vài lần Bắc Phạt Hoa Hạ mới có Chính phủ Trung ương trên danh nghĩa. Nhưng địa bàn mà Chính phủ có thể khống chế thật sự thì chỉ khoảng vài tỉnh mà thôi, chẳng phải đám quân phiệt có thực lực vẫn cứ làm theo những gì mình cho là đúng đó sao?
Về cái ý tưởng thỏa mãn một phần lợi ích nhất định của đám người này để đổi lấy sự nhượng bộ từ họ của Tống Vũ, Lý Cẩn Ngôn càng thấy tính khả thi không cao. Nguyện vọng lớn nhất của đám quân phiệt rất đơn giản, chính là tiếp tục làm hoàng đế trên mảnh đất của mình. Chẳng cần hỏi ai khác, chỉ nói Lâu Đại soái và Tống đại soái thôi, bọn họ lại dễ dàng vứt bỏ quyền lực đang nắm trong tay chắc? Vì thế cho nên tính khả thi của phương pháp này gần như là bằng không.
Tống Vũ nói thực êm tai, nhưng cũng chỉ là vẽ bánh ngon trên mặt giấy.
Lý Cẩn Ngôn quay đầu nhìn Lâu Thiếu soái. Một kẻ mù chính trị như hắn còn có thể thấy rõ vấn đề, nào có khả năng Lâu Thiếu soái không nhìn thấu được.
“Những điều này chỉ là lời nói suông.” Lâu Thiếu soái lên tiếng: “Anh gặp tôi chỉ để nói có vậy thôi à?”
“Tôi thích nói chuyện với người thông minh.” Tống Vũ nở nụ cười: “Điều này thật sự chỉ là lời nói suông, nhưng có vài người rất thích nghe lời nói suông đấy. Nhất là những phần tử trí thức không quá ba câu lại xổ ra một tràng lời Thánh nhân dạy ở trong Chính phủ.”
Lâu Thiếu soái im lặng. Lý Cẩn Ngôn không nhịn được mà nhếch môi một cái. Về phương diện này hắn cũng được lĩnh hội nhiều lần rồi. Sau khi tiếp xúc với cán bộ làm việc cho Chính phủ và những anh lính thuộc quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ, Lý Cẩn Ngôn tình nguyện nói chuyện với đám bộ đội thô kệch lưu manh kia chứ tuyệt đối không muốn xã giao cùng những phần tử tri thức, quá là mệt mỏi. Miệng bọn họ đầy đạo lý kinh điển, Lý Cẩn Ngôn nghe thôi cũng đã thấy khó khăn, trong mười câu thì có đến năm câu không hiểu nổi.
Hắn từng cố ý tìm mua một ít sách cổ về xem, kết quả là lệ rơi đầy mặt, hai mắt xoắn vòng như nhang muỗi. Nói chung từ đó về sau cứ gặp phải thành phần thích khoe chữ nghĩa là Lý tam thiếu gia lại như Biển Thước gặp Tề Hoàn Công(1), vừa thấy là liền quay đầu bỏ chạy.
(1) Biển Thước là một thầy thuốc trứ danh thời Chiến Quốc, Tề Hoàn Công là Quân chủ thứ 16 của nước Tề – một nước chư hầu của nhà Chu. Có 1 giai thoại ghi lại rằng: Biến Thước tới gặp và chẩn bệnh cho Tề Hoàn Công, nhưng Tề Hoàn Công không tin. Do đó mỗi lần gặp lại Tề Hoàn Công, Biển Thước đều quay đầu bỏ đi không nói thêm gì nữa. Ông giải thích: “Bệnh ở da, thịt thì còn xoa thuốc được, bệnh ở huyết mạch thì còn tiêm thuốc được, nay bệnh đã vào đến xương tủy rồi thì trời cũng không cứu được nữa, bởi vậy tôi mới bỏ đi”. Và không bao lâu sau Tần Hoàn Công phát bệnh qua đời thật.Khi Lý Cẩn Ngôn đang oán thầm ở bên cạnh thì Tống Vũ đã đưa ra đề nghị của sáu tỉnh Nam Kỳ với Lâu Thiếu soái. Một khi Chính phủ Liên hiệp được thành lập, Tổng thống được tiến cử, Tư lệnh các tỉnh vẫn có quyền can thiệp vào cả hai dương diện chính trị cũng như quân đội của địa phương, nhưng tài chính và thuế má phải báo cáo lên một cơ quan thống nhất. Nếu cần, Trung ương sẽ cử người xuống quản lý Bộ Tài chính ở các tỉnh.
“Đây chính là cái nhượng bộ mà tôi nói.” Tống Vũ tiếp lời: “Ngoài mặt thì các tỉnh vẫn cứ độc lập, coi như thủ thuật để che mắt khiến đám nước ngoài lơ là cảnh giác.”
Đúng vậy, chắc chắn những quốc gia muốn tách nhỏ Hoa Hạ hòng chiếm được lợi ích dễ dàng hơn sẽ không mong nhìn thấy Hoa Hạ thành lập một Chính phủ Trung ương, dần dần thực hiện mục đích thống nhất đất nước.
Cái kiểu thống mà không trị ấy vốn là phù hợp nhất với âm mưu chiếm lợi của bọn chúng.
Vừa giữ được lớp mặt nạ “tự do dân chủ” bọn chúng khởi xướng, lại vừa có thể há miệng cắn nuốt miếng bánh ngọt to đùng mang tên Hoa Hạ này.
“Tài chính?” Lâu Thiếu soái nắm bắt được trọng điểm trong lời nói của Tống Vũ: “Kiểm soát tài chính của các tỉnh?”
“Đúng vậy. Chì có túi tiền rủng rỉnh với có thể tạo uy tín cho Chính phủ Trung ương.”
“Rất khó.” Lâu Thiếu soái hơi nhíu mày: “Chẳng ai là kẻ ngốc hết.”
“Đây chính là lý do vì sao tôi hẹn anh Lâu tới đây vào hôm nay.” Tống Vũ ngồi thẳng lưng: “Người có khả năng bức ép đám Tư lệnh hai miền Nam – Bắc đi vào khuôn khổ, chỉ có Lâu Đại soái và cha tôi! Có lẽ còn có thêm Tư Mã Quân nữa, nhưng thái độ của ông ta đối với cuộc đàm phán này, tôi tin anh Lâu cũng biết.”
“Chuyện này Lâu gia sẽ cân nhắc.” Lâu Thiếu soái nói: “Chờ khi có kết quả tôi sẽ liên lạc với các anh.”
“Được!” Tống Vũ giơ chén trà lên: “Tôi xin lấy trà thay rượu, kính anh Lâu một chén!”
Lâu Thiếu soái cũng nâng chén. Sau một tiếng chạm cốc nho nhỏ, hai người cùng uống hết trà lạnh bên trong chỉ với một hơi.
Chuyện cần nói đã nói xong, Tống Vũ và Tôn Thanh Tuyền lập tức đứng dậy xin ra về. Trước khi đi, Tôn Thanh Tuyền giao cho Lý Cẩn Ngôn một lá thư: “Đây là thư cha vợ tôi viết cho Ngôn thiếu gia, hơi đường đột, xin Ngôn thiếu gia chớ phiền lòng.”
Lý Cẩn Ngôn cầm thư, nhìn phần ký tên ở bên trên: Nam Tầm – Cố. Hắn chớp mắt mấy cái đầy nghi hoặc, người viết thư có cái tên như vậy sao?
Tôn Thanh Tuyền thấy Lý Cẩn Ngôn nhíu mày, biết hắn đang nghĩ gì, liền giải thích: “Không biết tam thiếu gia đã từng nghe câu “Nam Tầm – Tứ tượng Bát ngưu Thất thập nhị tiểu kim cẩu(2) chưa”?”
(2) Nam Tầm: là một trấn thuộc Hồ Châu, tỉnh Chiết Giang. Trấn này nhờ buôn bán tơ lụa mà giàu có. Cụm từ “Nam Tầm – Tứ tượng Bát ngưu Thất thập nhị tiểu kim cẩu” được dùng để đại biểu cho phú thương ở Nam Tầm. Người có tài sản đạt trên ngàn vạn lượng bạc trắng xưng là ‘Tượng’. Người có tài sản trên năm trăm vạn lượng nhưng chưa đến ngàn vạn, xưng là ‘Ngưu’. Người có tài sản trên một trăm vạn lượng nhưng chưa đến năm trăm vạn thì xưng là ‘Kim cẩu’.Lý Cẩn Ngôn lắc đầu, đúng là hắn chưa bao giờ nghe nói tới.
“…” Tôn Thanh Tuyền bỗng dưng chìm vào câm lặng. Nhà họ Lý lập nghiệp bằng nghề buôn bán tơ lụa, ấy vậy mà Lý tam thiếu gia lại không biết những phú thương nổi tiếng cùng ngành cùng nghề ở phía Nam sao?
“Có gì không đúng à?”
“Không có không có.” Tôn Thanh Tuyền chỉ đành cười khổ: ““Nam Tầm – Tứ tượng Bát ngưu Thất thập nhị tiểu kim cẩu” là chỉ những thương gia giàu có ở phía Nam. Tuy nhiều gia tộc đã xuống dốc, nhưng những gia độc hàng đầu thuộc Tứ tượng – Bát ngưu thì vẫn vô cùng giàu có, nhất là Tứ tượng, sản nghiệp của bọn họ lớn ngang ngửa với Liêu gia.”
“Liêu gia?” Ngược lại Lý Cẩn Ngôn biết Liêu gia. Nghe nói trong thời kì Lý gia phát đạt nhất, người đời thường hay nhắc đến một câu: Bắc Lý – Nam Liêu.
“Cha vợ tôi là người nhà họ Cố – một gia tộc thuộc Tứ tượng, làm ăn cũng rất lớn.” Tôn Thanh Tuyền cười cười, lại nói: “Nhưng mấy năm gần đây việc buôn bán tơ tằm không được tốt, vải vóc của Nhật giá rẻ mà chất lượng cũng không tồi, người nước ngoài đều chọn mua vải dệt của bọn chúng. Ở Nam Tầm, Cố gia là một trong những gia tộc đầu tiên phất lên bằng con đường buôn bán tơ lụa, sau này lại kinh doanh thêm cả bến tàu và nhà cửa đất đai, cơ nghiệp đúng là có thể khiến người ta ghen đỏ mắt. Mới đây gia chủ Cố gia lại thương lượng với cha vợ tôi, định tấn công sang một ngành mới, coi như tìm cách mở rộng con đường tương lai cho con cháu sau này.”
“Nên mới tìm đến tôi?”
“Việc này ít nhiều cũng nhờ có ông chủ Tống ở Thiên Tân.” Tôn Thanh Tuyền nói tiếp: “Trước đó chẳng phải tam thiếu gia đã có ý định liên kết các nhà xưởng ở phía Nam sao? Vì vụ đó mà ông chủ Tống tìm tới ông chủ Bồ ở Thượng Hải, ông chủ Bồ lại là bạn tốt của anh vợ tôi. Lúc ấy cha vợ tôi vốn định ra Bắc cùng với bọn họ, đáng tiếc nội chiến đột ngột phát sinh, kế hoạch không thể không hủy bỏ. Bây giờ miền Nam xuất hiện một lượng xà phòng Nhật Bản rất lớn, cha vợ tôi phát hiện số xà phòng kia giống hệt xà phòng mà nhà máy của ông chủ Tống sản xuất ra, lại biết công thức là do tam thiếu gia cung cấp cho nên mới viết thư nhờ tôi mang tới tận đây.”
“Thì ra là vậy.” Lý Cẩn Ngôn nhìn phong thư trên tay, âm thầm cân nhắc trong chốc lát. Đúng là lúc ấy ông chủ Bồ có gửi điện báo nói sẽ dẫn bạn mình ra Bắc cùng, vậy chắc hẳn trong số đó có người của Cố gia nhỉ? Thế nhưng từ sau khi phong điện báo kia được gửi tới, ông chủ Bồ vẫn luôn bặt vô âm tín. Cục diện hai miền Nam – Bắc không sáng sủa, Lý Cẩn Ngôn chỉ đành tạm gác lại chuyện này. Có điều sau đợt cản trở của người Nga lại thêm việc các hiệu buôn Tây liên kết với nhau để chèn ép thương nhân Nhật Bản hòng tranh đoạt thị trường, xà phòng Nhật đã gần như mất hút trên địa phận sáu tỉnh Bắc kỳ, ngay cả cửa hàng cũng không còn mấy cái. Chẳng lẽ bọn hắn không phát triển được ở phương Bắc nên đã chạy hết xuống phía Nam rồi?
Ngẫm lại cũng đúng, bọn hắn tốn rất nhiều công sức mới nghiên cứu được công thức chế tạo xà phòng, sao có thể vứt đi như thế được.
“Cố tiên sinh có ý gì?”
“Ý tứ cụ thể đều viết trong lá thư này.” Tôn Thanh Tuyền nói: “Tôi chỉ là người truyền tin, không biết nhiều cho lắm, tam thiếu gia tự xem thì vẫn hơn.”
Lý Cẩn Ngôn gật đầu, cười nói: “Xét về vai vế tôi còn phải gọi ngài một tiếng “cậu”, ngài cũng đừng gọi tôi là tam thiếu gia, cứ gọi Cẩn Ngôn đi.”
Tôn Thanh Tuyền đồng ý, không ngờ đúng lúc này Tống Vũ lại nói xen vào: “Tính thế thì tôi và Lý tam thiếu gia cũng là anh em bà con đấy.” Nói xong, hắn rút một con dao găm có chuôi làm bằng ngà voi cất trong ngực ra: “Đây là quà gặp mặt của người làm anh như tôi tặng cho cậu, không thể không nhận đâu.”
Lý Cẩn Ngôn: “…”
Mấy Thiếu soái đều rất là kỳ lạ. Lâu Thiếu soái tặng hắn súng, Tống Thiếu soái cho hắn dao găm, một ngày có cơ hội gặp một Thiếu soái khác nữa, có khi nào đối phương trực tiếp đưa hắn một khẩu pháo cối(3) bắn đạn pháo thật bự hay không? Cẩn thận ngẫm lại, súng cối mini của Nhật(4) đích thực là hàng xịn nha. Nó nhẹ hơn pháo cối rất nhiều, một bộ binh cũng có thể vừa vác vừa chạy được. Ngoại trừ bắn đạn pháo ra thì loại súng này còn có thể phóng lựu đạn. Mấy anh lính lâu năm được huấn luyện bài bản mà sử dụng chắc chắn là bách phát bách trúng. Hơn nữa quy trình chế tạo của nó cũng đơn giản hơn so với pháo cối nhiều. Chẳng biết quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ có hay không, nếu không thì có thể lấy mấy khẩu từ tay người Nhật ở Nam Mãn Châu về cho Đỗ Duy Nghiêm mô phỏng lại. Xe tăng còn có thể cải tiến, chế súng phóng lựu đạn có là gì đâu?
(1) Pháo cối:(2) Súng cối mini:Vào triều Thanh có nhiều xưởng chế tạo vũ khí Tây hóa được xây dựng, ví dụ như xưởng sản xuất ở Giang Nam. Nơi ấy từng là xưởng chế tạo vũ khí lớn nhất khu vực Viễn Đông. Những công nhân người Hoa và các sư phụ già làm việc ở đó không hề thua kém bất cứ kỹ thuật viên phục vụ nền công nghiệp quân sự châu Âu nào!
Lý Cẩn Ngôn mải cân nhắc kế hoạch “vũ trang quân đội” vĩ đại, dường như quên mất việc nhận con dao găm Tống Vũ đưa cho. Lâu Thiếu soái giúp hắn nhận dao, quay đầu nói với Tống Vũ: “Thay mặt nhà tôi cảm ơn anh.”
Tống Vũ cười cười, không nói thêm gì rồi rời đi cùng với Tôn Thanh Tuyền.
Sau khi cánh cửa phòng khép lại, Lý Cẩn Ngôn lập tức tỉnh ra: “Đi rồi à?”
“Đi rồi.” Lâu Thiếu soái đưa con dao găm cho Lý Cẩn Ngôn: “Cố ý không nhận sao?”
“Ừm.” Lý Cẩn Ngôn sờ sờ cái mũi: “Chung quy cứ cảm thấy người này rất ‘bí hiểm’, nhận quà của hắn chỉ sợ bị lừa mất thứ khác to hơn.”
“Không phải lo.” Lâu Thiếu soái đặt bàn tay to lên đỉnh đầu Lý Cẩn Ngôn: “Có tôi ở đây.”
Lý Cẩn Ngôn nở nụ cười. Đúng, có Lâu Thiếu soái ở đây, nói gì một Tống Vũ, dù có thêm cả Trương Vũ, Lý Vũ thì cũng chỉ là mây bay hết.
Hai người trở lại Lâu gia. Lâu Thiếu soái lập tức đi gặp Lâu Đại soái. Tống Vũ đã nói một câu rất đúng, có thể khiến quân phiệt các tỉnh cúi đầu, toàn bộ Hoa Hạ chỉ duy Lâu Thịnh Phong và Tống Chu. Về phần Tư Mã Quân, một khi tin tức Hình Trường Canh làm việc cho người Nhật bị truyền ra, đừng nói chủ trì hay tham dự đàm phán, chỉ sợ ngay cả cái ghế Tổng thống phương Bắc hắn cũng không ngồi vững được.
Lý Cẩn Ngôn trở lại phòng, ngồi xuống ghế, dùng ngón tay liên tục gõ lên mặt bàn. Hắn nhớ lại lời nói của Tống Vũ, vẫn cảm thấy có một ý tưởng chợt lóe lên trong óc, nhưng lại không sao nắm bắt được.
Rốt cuộc là cái gì?
Lý tam thiếu gia nghĩ mãi không ra nên dứt khoát không nghĩ nữa. Hắn đưa con dao găm chuôi nạm ngà voi cho nha đầu: “Cất vào hòm đi, khi nào thiếu tiền sẽ mang ra dùng, ngà voi khảm bên trên chắc chắn rất được giá.”
Nha đầu: “Ngôn thiếu gia cứ thích nói đùa, cậu còn có thể thiếu tiền sao?”
“Cái này chưa nói chắc được.” Lý Cẩn Ngôn đứng dậy duỗi người một cái: “Làm ăn buôn bán, ai có thể đảm bảo mọi chuyện luôn luôn thuận lợi, tiền vào đều đều như nước chảy đâu. Tính trước cũng không thừa. Đây là ngà voi đó, đáng giá, mau cất đi.”
Nha đầu vừa cười tủm tỉm vừa lui xuống. Lúc này Lý Cẩn Ngôn mới lấy phong thư Tôn Thanh Tuyền đưa cho ra, xé bì thư, rút giấy viết bên trong.
Lá thư này cũng không dài nhưng ý tứ được biểu đạt rất rõ ràng. Thì ra ông chủ Bồ bặt vô âm tín là có nguyên nhân: xưởng xà phòng của ông ta bị người Nhật nhắm tới. Gần đây bọn Nhật lùn giở rất nhiều thủ đoạn bỉ ổi, thường xuyên sai Ronin(*) đến xưởng xà phòng gây chuyện, còn cố ý đánh người bị thương. Đám công nhân bị dọa đến không dám đi làm, dù báo cảnh sát cũng không có bao nhiêu tác dụng. Một cái quyền bất khả xâm phạm có thể dễ dàng khiến đám Ronin đó thoát thân. Về sau, thậm chí bọn chúng còn phóng hỏa đốt trụi hơn nửa nhà máy, thiêu chết hai công nhân. Rơi vào đường cùng, ông chủ Bồ chỉ đánh rao bán nhà xưởng. Kế đó bọn Nhật lại xông ra, không cho người khác tiếp quản, ép ông chủ Bồ phải bán nhà xưởng với một cái giá thấp đến không thể thấp hơn. Cuối cùng Cố gia phải ra tay giúp đỡ, cho ông ta mượn một khoản tiền, nên khó khăn mới tạm thời qua đi.
(*) Ronin là những samurai không còn chủ tướng trong thời kì Phong kiến ở Nhật Bản. Một Samurai mất chủ tướng do chủ của ông ta bị chết, bị mất quyền lực, hoặc chỉ do mất đi sự tin tưởng của chủ tướng.Lý Cẩn Ngôn càng xem càng tức giận. Hắn vỗ mạnh lên bàn một cái, đám Nhật lùn này, thật con mẹ nó chẳng ra gì!
Cố gia viết thư cho Lý Cẩn Ngôn không có mục đích nào khác ngoại trừ hỏi mua công thức trong tay hắn. Bọn họ đanh định mở một xưởng xà phòng tại Hồ Châu(5). Dù người Nhật đốt nhà xưởng của Cố gia thì vẫn còn Trương gia, Bàng gia, Lưu gia! Cuối thư, Cố lão tiên sinh đã viết như thế này: Hoa Hạ rộng lớn đường đường, sao có thể để mặc đám người của một đảo quốc nhỏ nhoi dương oai diễu võ!
(5) Hồ Châu là một thành phố trực thuộc tỉnh của tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Hồ Châu nằm ở phía nam Thái Hồ, giáp Gia Hưng về phía đông, Hàng Châu về phía nam, và tỉnh An Huy về phía tây, tỉnh Giang Tô về phía bắc.Lý Cẩn Ngôn đặt lá thư xuống, một lúc lâu sau mới chậm rãi thở dài. Tôn Thanh Tuyền còn tưởng Cố gia muốn kiếm tiền, có lẽ người nhà họ Cố chỉ nói với hắn như vậy. Thế nhưng theo những gì Cố lão tiên sinh viết ở trong thư, xem ra sự tình lại chẳng đơn giản thế đâu.
Bọn họ là thương nhân, kiếm tiền không phải là giả, nhưng mục đích lớn hơn chính là muốn tranh giành bát cơm với người Nhật Bản! Quốc gia yếu kém, Chính phủ chẳng được tích sự gì, thân là con dân Hoa Hạ, bọn họ sao có thể khoanh tay ngồi nhìn được!
Lý Cẩn Ngôn xiết chặt nắm tay. So với Cố lão tiên sinh, đúng là đám Hán gian quên nguồn quên cội còn đang đắc chí ở ngoài kia đã uổng công khoác một tấm da người!
Màn đêm buông xuống, Lâu Thiếu soái về phòng.
Lý Cẩn Ngôn còn chưa kịp nói chuyện Cố gia cho hắn thì đã nghe được một sự kiện khác từ miệng hắn rồi. Hình gia ở kinh đô bị người Bát Kỳ diệt sạch, nhà cửa cũng bị thiêu trụi hoàn toàn. Ngay ngày hôm sau đã tìm ra kẻ gây án, thế nhưng bọn chúng đều uống thuốc độc tự sát, chết sạch không còn một mống nào.
“Người Bát Kỳ?”
“Ừ.” Lâu Thiếu soái nói: “Cá đã lọt lưới trước khi người Bát Kỳ gây chuyện.”
Lý Cẩn Ngôn nhếch môi. Tám chục phần trăm là Tổng thống Tư Mã ra tay hòng vu oan cho người Bát Kỳ rồi. Quả nhiên đại nhân vật lăn lộn nhiều năm trong chính giới không có bàn tay nào là không đen.
Nhớ tới Lý Cẩm Cầm đã được gả đến Hình gia, Lý Cẩn Ngôn lại hỏi một câu: “Người nhà họ Hình đều chết hết?”
“Gần như.”
“Cái gì gọi là gần như?”
“Hình Ngũ không chết.” Lâu Thiếu soái nắm chặt bàn tay của Lý Cẩn Ngôn, nhéo nhéo lên ngón tay hắn: “Khi chuyện xảy ra, hắn đang ở Thiên Tân.”
Lý Cẩn Ngôn: “…” Cho dù Hình Ngũ thiếu gia sống sót thì Hình gia cũng tuyệt hậu rồi.
“Hình Ngũ chưa trở về kinh đô, mà trốn vào Lãnh sự quán Nhật Bản ở Tô giới tại Thiên Tân.”
Lại là người Nhật! Bây giờ Lý Cẩn Ngôn cứ nghe đến Nhật Bản là muốn nghiến răng.
“Còn nữa,” Lâu Thiếu soái tiếp tục nói: “Lý Cẩn Thừa và Lý Cẩm Cầm đang ở cùng với hắn.”
Cái gì?! Lý Cẩn Ngôn bỗng chốc mở to hai mắt, bọn họ cũng tới Lãnh sự quán Nhật Bản?!
“Tư Mã Quân sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào có quan hệ mật thiết với Hình gia.” Lâu Thiếu soái lướt ngón tay dọc theo mu bàn tay của Lý Cẩn Ngôn rồi nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay hắn: “Bọn họ không trốn thoát được, trừ khi đầu hàng quân Nhật.”
Lý Cẩn Ngôn im lặng.
Lâu Thiếu soái kéo tay hắn đưa lên bên môi, lại dán môi vào lòng bàn tay hắn: “Em định thế nào?”
Lý Cẩn Ngôn chủ động ôm cổ Lâu Thiếu soái, giọng nói mang theo hơi thở lạnh buốt chưa từng thấy: “Nếu bọn họ thật sự theo người Nhật, giết thôi!”
Lâu Thiếu soái im lặng nhìn đối phương một lát, cúi đầu hôn lên môi hắn: “Được.”