Cẩn Ngôn

Chương 84

Ngày 13 tháng 9 năm 1912 Dương lịch, Thiên hoàng Meiji được khâm liệm và chôn cất.

Cũng trong ngày hôm ấy, Koyama Kei hoá trang thành một Ronin(1) bí mật trở về Nhật Bản. Gã lẩn trốn vào đám người đứng ở ven đường. Khi đội rước linh cữu đi qua, gã đột ngột xông lên phía trước, ném hai quả lựu đạn vào đội ngũ, đồng thời nổ súng vào mấy kẻ dẫn đầu.

(1) Ronin là những Samurai không còn chủ tướng trong thời kì Phong kiến ở Nhật Bản. Một Samurai mất chủ tướng do chủ của ông ta bị chết, bị mất quyền lực, hoặc chỉ do mất đi sự tin tưởng của chủ tướng.

Tình cảnh lập tức trở nên hỗn loạn. Vài người thuộc đảng Cấp tiến có liên lạc với Koyama Kei nhân cơ hội tung số truyền đơn chuẩn bị từ trước ra, thậm chí có một người còn trèo lên nóc quán rượu để rải truyền đơn xuống đám đông nữa.

Tiếng còi chói tai của cảnh sát vang lên. Trong số những người tham gia lần hành động này chỉ có một người may mắn trốn thoát, năm người còn lại đều bị bắt ngay tại trận, mà Koyama Kei trúng hơn mười phát súng cho nên lập tức bỏ mình.

Trước khi chết, gã lớn tiếng hô to: “Vì quốc dân! Vì đất nước!”

Giữa đám người hỗn loạn không biết ai cất cao giọng hô lên: “Koyama Kei, là Koyama Kei!”

Đối với dân chúng thuộc tầng lớp bần cùng, Koyama Kei và một vài phần tử tri thức khác chính là đại biểu công lý của người nghèo. Bọn họ công khai bênh vực bình dân, đề cao chính nghĩa ngay trên mặt báo. Vì thế cho nên khi Koyama vừa ngã xuống, vài công nhân đã lập tức chạy về phía gã. Trong phút chốc hiện trường lại càng hỗn loạn hơn.

Mãi đến khi Sư đoàn hàng đầu trực thuộc Liên đội Cảnh vệ kinh đô chạy tới bắn chỉ thiên cảnh cáo, lại bắn chết vài công nhân liều mạnh xông ra, cảnh tượng hỗn loạn này mới dần dần bình ổn.

Cuối cùng lễ tang long trọng đã biến thành một trò cười đẫm máu. Càng “bất hạnh” hơn chính là, Nogi Maresuke(2) – người được mệnh danh là “vị thần quân đội” Nhật Bản lại bị đời sau coi như một thằng ngu vì bỏ mạng trong vụ ám sát này. Lão bị lựu đạn nổ rách cổ họng và tắt thở khi đang trên đường tới bệnh viện.

(2) Bá tước Nogi Maresuke là một vị đại tướng lục quân của Nhật Bản. Ông là một nhân vật nổi bật trong cuộc chiến tranh Trung-Nhật lần I và chiến tranh Nga-Nhật.

Nogi Maresuke – kẻ đã từng gieo rắc cả trời tội ác ở Hoa Hạ, cũng là một trong số những tên đầu sỏ gây ra cuộc thảm sát đẫm máu tại Lữ Thuận năm nào, rốt cuộc không có cơ hội mổ bụng tự sát để tuẫn táng Thiên hoàng cùng với vợ mà phải chết trong tay người Hoa Hạ. Và thế là chủ nghĩa quân phiệt Nhật Bản đã thiếu đi một “trung thần” có thể tuyên dương ca ngợi khắp nơi.

Kết quả cuối cùng của sự kiện này chính là, Nội các Tây Viên Tự bị hạ bệ trước ba tháng so với lịch sử. Đại thần Nội các Katsura Taro ủng hộ Hạ Nội các dưới quyền lão thần Yamagata Aritomo của Quân bộ Nhật Bản. Sau khi lên đài, thế lực ủng hộ Quân bộ lập tức dâng tấu xin Thiên hoàng Taisho tiến hành điều tra, truy bắt những kẻ có liên quan đến đảng Cấp tiến, tầng lớp trí thức tiến bộ và những đối tượng khả nghi.

Hiển nhiên những người từng liên hệ với Koyama Kei càng là đối tượng bị điều tra kỹ lưỡng. Trong số những kẻ bị bắt có một Hoa kiều di dân sang Nhật cùng với Koyama và Imai. Bởi vì không chịu nổi tra tấn cho nên hắn đã khai ra thân phận thực sự của Koyama.

“Người Hoa Hạ?!”

Viên cảnh sát phụ trách thẩm vấn lập tức báo với cấp trên tin tức quan trọng này. Cũng trong ngày hôm đó hắn nhận được mệnh lệnh phải nhanh chóng tra ra toàn bộ tình báo người Hoa đội lốt học sinh và thương nhân sống tại Nhật Bản. Những người bị bắt gần như không có cơ hội toàn mạng ra khỏi ngục giam.

Chuyện này truyền về Hoa Hạ. Báo chí vừa đưa tin, dư luận đã lập tức xôn xao, rất nhiều quần chúng nhân dân bị làm cho xúc động. Danh sách người Hoa bị mất tích ở Nhật Bản không ngừng được đăng tải trên mặt báo. Ngày 20 tháng 9, học sinh, bình dân, thương nhân đồng loạt đổ ra đường, biểu tình yêu cầu Chính phủ ngăn chặn hành vi vô nhân tính đến điên cuồng của người Nhật. Khẩu hiệu “Đả đảo Nhật Bản” được hô to, người dân cũng tự động tẩy chay hàng Nhật. Diễn biến về sau lại càng mạnh mẽ hơn: học sinh bỏ học, công nhân đình công, thương nhân nghỉ buôn nghỉ bán.

Trước tình hình đó, một số ông chủ xưởng dệt Nhật Bản gọi côn đồ và đám Ronin tới đánh đập công nhân ép bọn họ quay về làm việc. Thế nhưng hành động này càng khiến người Hoa Hạ bất bình, thậm chí một vài quan viên Chính phủ cũng đổ ra đường, tham gia biểu tình chống Nhật. “Hiệp ước Dân Tứ” với ý đồ tiêu diệt Hoa Hạ của Nhật Bản lại bị lôi ra một lần nữa, có người kích động hô to: “Bọn Nhật vẫn còn âm mưu diệt trừ Hoa Hạ chúng ta, làm sao chúng ta có thể ngồi yên chờ chết!”

Tình thế càng phát triển thì càng không khống chế được. Tống Chu – Tổng thống lâm thời của Chính phủ miền Nam và Tổng thống Tư Mã Quân của phương Bắc lần lượt mở điện báo trên phạm vi toàn quốc, hứa chắc chắn sẽ dốc toàn lực để cho người dân một câu trả lời thỏa đáng sau cùng!

Dinh thự của Công sứ Nhật Bản Ijuin và các Lãnh sự quán Nhật ở khắp nơi đều bị bao vây. Cảnh sát bảo vệ an toàn cho Lãnh sự quán bị dân chúng ném đá và rau dưa, không ít người bị ném vỡ cả đầu.

Đến cuối cùng, những viên cảnh sát này không chịu nổi chỉ trích, dứt khoát cởi cảnh phục rồi gia nhập hàng ngũ biểu tình.

Vài học sinh trẻ tuổi lao ra khỏi đám người, ném đá vào dinh thự. Đột nhiên có tiếng súng vang lên từ bên trong cánh cửa, tiếp đó là cảnh tượng một học sinh ngã xuống giữa vũng máu. Nhìn vào lỗ ngắm bắn ở trên tường, có người hô to: “Người Nhật nổ súng!”

Sau vài giây im lặng, tiếng hô của đám người càng mang theo nhiều phẫn nộ và bất bình hơn. Không để ý tới tên bay đạn lạc, bọn họ thật sự xông lên phá cửa.

Công sứ Nhật Bản Ijuin may mắn trốn thoát bằng cửa sau. Những người còn lại trong dinh thự, bao gồm một Sĩ quan quân đội và một viên trợ lý đều bị đánh trọng thương.

Tin tức truyền đến ngõ Đông Giao(3), Công sứ các quốc gia liền tụ tập với nhau, bắt đầu bàn bạc xem nên đối phó với sự kiện này như thế nào.

(3) Ngõ Đông Giao: còn gọi là Đông Giao dân hạng hoặc Đông Giao thước hạng, là một ngõ nhỏ ở phía Đông trong nội thành Bắc Kinh, phía Tây thông ra đường lớn trước Thiên An môn, phía Đông dẫn tới đường lớn trước Sùng Văn môn, là con ngõ dài nhất Bắc Kinh.

“Đây là chuyện của người Hoa và người Nhật.” Công sứ Đức nói: “Chúng ta không cần nhúng tay vào.”

“Đúng,” Công sứ Mỹ có cùng quan điểm với Công sứ Đức: “Chuyện của người da vàng nên để người da vàng tự giải quyết.”

Công sứ Pháp và Công sứ Ý đồng loạt nhìn về phía Công sứ Anh. Jordan lại càng lọc lõi: “Napoleon đã từng nói, Hoa Hạ là một con sư tử ngủ say, đừng bao giờ đánh thức nó. Đáng tiếc người Nhật lại không hiểu được điều này để rồi phạm phải một sai lầm vô cùng ngu xuẩn. Hệt như anh bạn Nga của chúng ta vậy.”

Công sứ Nga quốc hơi nâng cằm, hết sức bất mãn với lời nói của Jordan. Nhưng khi hắn vừa định mở miệng, Jordan lại tiếp tục nói: “Tuy nhiên chúng ta có thể thông báo với Chính phủ Hoa Hạ, yêu cầu bọn họ khống chế tình hình, tuyệt đối không thể để ích lợi của chúng ta bị tổn hại. Còn người Nhật, cứ để bọn chúng tự giải quyết tranh chấp với người Hoa Hạ đi.”

Sau đó một ngày, Chính phủ hai miền Nam – Bắc lần lượt nhận được thông điệp của Công sứ các quốc gia. Đối phương hy vọng bọn họ có thể khống chế tình hình. Với vấn đề này, thái độ của Tư Mã Quân và Tống Chu nhất trí một cách lạ kỳ. Cả hai không nhận lời mà cũng chẳng từ chối, tóm lại là bất kể các vị nói gì tôi cũng sẽ nghe, nhưng muốn tôi làm theo ý của các vị thì còn phải cân nhắc đã.

Lúc này tình hình châu Âu đang vô cùng căng thẳng, các quốc gia đều đề cao cảnh giác với nước láng giềng. Vì thế cho nên việc tập hợp một đội quân tấn công Bắc Kinh giống như năm Canh Tý là hoàn toàn không có khả năng. Bọn họ chỉ có thể điều động đội quân đang đóng tại Tô giới, nhưng bọn họ lại đồng ý khai chiến với Hoa Hạ vì Nhật Bản hay sao?

“Mơ đi!” Lâu Đại soái đưa phong điện báo mới nhận được cho Lâu Thiếu soái: “Phan Quảng Hưng gửi tới. Bây giờ hắn có quan hệ khá tốt với một vài người Nhật, nhờ thế mà nghe được không ít thông tin hữu ích từ miệng bọn chúng.”

Tuy điệp viên Nhật ở sáu tỉnh Bắc Kỳ đã bị càn quét gần như hết, nhưng Lãnh sự quán Nhật, Nhật kiều và đám Hán gian sẵn sàng bán mạng vì Nhật Bản vẫn còn. Dựa vào thông tin mà anh em Kawaguchi cung cấp, Phan Quảng Hưng thành công “kết bạn” với một số người Nhật sống ở Hoa Hạ. Từ Quảng Trì – kẻ đóng vai trò trung gian giới thiệu hắn với Kawaguchi Reiichi lúc trước đã bị Lâu Thiếu soái chém đầu, hiển nhiên không còn ai có thể tiết lộ thân phận của hắn nữa.

Trong mắt người ngoài, hắn là một kẻ đáng thương bị Lâu gia đá văng sau khi cống hiển cả nửa đời người. Rõ ràng người như vậy là dễ bị mua chuộc nhất.

“Người Nhật ở tuyến đường sắt Nam Mãn Châu bắt đầu không an phận.” Tiêu Hữu Đức đứng ở một bên lên tiếng: “Đối với việc Đại soái bình an vô sự, nội bộ bọn chúng có những phản ứng khác nhau. Từ khi Lữ đoàn Độc Lập của Thiếu soái và Sư đoàn 3 đổi vai trò, hoạt động mang tính khiêu khích của chúng cũng đột nhiên ngừng hẳn. Tuy nhiên hình như mới đây lại rục rịch bắt đầu.”

“Phải không?” Lâu Đại soái nhíu mày: “Tiêu nhi, nếu con là người đưa ra quyết định, con sẽ làm như thế nào?”

“Đánh.” Lâu Thiếu soái gần như chẳng thèm suy nghĩ đã bật ra một tiếng này. “Cho dù bọn chúng không khiêu khích thì vẫn phải đánh một trận.”

“Có nắm chắc không?”

“Có chết cũng phải dạy cho bọn Nhật một bài học!” Trên mặt Lâu Thiếu soái hiện lên một tia sát khí, hắn tiếp tục nói: “Giết dân ta, sỉ nhục Hoa Hạ ta, khinh người quá đáng!”

Cùng lúc đó, Kiều Nhạc Sơn chủ động tới tìm Lý Cẩn Ngôn. Vừa thấy bộ dáng đối phương, Lý Cẩn Ngôn liền lắp bắp vì kinh hãi. Người nọ quần áo không chỉnh tề, tóc tai bù xù như tổ quạ, râu ria xồm xoàm, trên mặt còn có hai quầng mắt thâm đen như là gấu trúc. Hắn khịt khịt cái mũi, rốt cuộc tên này đã không tắm rửa bao lâu rồi?

“Lý, tôi…” Kiều Nhạc Sơn hơi nóng vội, lại thêm việc hắn mới học tiếng Trung không lâu cho nên nói năng không lưu loát lắm. Kết quả là hắn chuyển sang dùng tiếng Anh lai tiếng Đức, khiến Lý Cẩn Ngôn nghe mà phải trợn mắt há hốc mồm.

“Dừng!” Vội vàng xua tay ngăn Kiều Nhạc Sơn nã đạn, Lý Cẩn Ngôn sai một nha đầu đến thư phòng xem Thiếu soái có ở đó hay không, nếu không thì trực tiếp mời Sĩ quan Quý tới.

Nha đầu vâng vâng dạ dạ rồi rời đi. Lý Cẩn Ngôn trở lại liền thấy Kiều Nhạc Sơn đã an vị trên ghế sa lông, tay còn cầm một miếng điểm tâm bỏ vào trong miệng, ăn vội đến mức phải uống một ngụm trà mới khỏi ho khan.

“Rốt cuộc cậu làm sao vậy?”

“Dưa hấu!” Nghe Lý Cẩn Ngôn hỏi, Kiều Nhạc Sơn lập tức ngẩng đầu đáp: “Dưa hấu!”

Mà Lý Cẩn Ngôn cũng chấn động cả người, chẳng lẽ đã nghiên cứu ra kết quả?!

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Sĩ quan Quý bước vào. Không đợi đối phương mở miệng, Lý Cẩn Ngôn đã tóm chặt lấy hắn rồi quay sang bảo Kiều Nhạc Sơn: “Nói cho anh ta nghe đi!”

Kiều Nhạc Sơn như gặp được cứu tinh, vội vàng xổ một tràng tiếng Đức. Sĩ quan Quý nghe xong, nét mặt vô cùng giống chữ “囧”.

“Sĩ quan Quý, cậu ta nói gì?”

“Cậu ấy nói dưa hấu Ngôn thiếu gia tặng lúc trước rất tốt, cực kỳ tốt.” Vừa nói, Sĩ quan Quý vừa hoài nghi không biết có phải mình nghe lầm không: “Cậu ấy còn bảo, nếu Ngôn thiếu gia có dưa hấu hỏng hoặc bất cứ trái cây hư thối nào khác, chỉ cần mọc lông xanh thì đều có thể cho cậu ấy, cậu ấy rất cần.”

“Cậu ta nói như vậy thật hả?”

“Thật.” Sĩ quan Quý nhìn vào cặp mắt tỏa sán của Lý Cẩn Ngôn, lại ngó Kiều Nhạc Sơn đang vừa ăn điểm tâm vừa khua chân múa tay loạn xạ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Được, tôi biết rồi.” Lý Cẩn Ngôn gật đầu, nói: “Kiều Nhạc Sơn, chỉ cần cậu thực sự có thể nghiên cứu ra cái mà tôi muốn, đừng nói tăng lương, ngay cả cổ phần xưởng thuốc Tây tôi cũng sẵn sàng cho cậu!”

“Hứa chắc nhé! Không được nuốt lời!”

“…” Gã Tây chết tiệt này chỉ nói lưu loát được mỗi hai câu ấy.

Kiều Nhạc Sơn ăn hết một đĩa điểm tâm, lại đóng gói thêm hai đĩa nữa rồi mới theo Sĩ quan Quý về phòng thí nghiệm. Lý Cẩn Ngôn xuống nhà bếp, muốn tìm thử xem có trái cây nào bị mốc xanh không.

Đầu bếp bị Lý Cẩn Ngôn làm cho hoảng sợ, hoa quả mốc ư? Làm sao nhà bếp có loại đồ vật như thế được!

“Ngôn thiếu gia, tôi làm việc tại Lâu gia mười mấy năm nay nhưng chưa bao giờ dám tích trữ những thứ như vậy. Cậu cứ yên tâm, đồ ăn trong nhà, bất kể thức ăn hay là hoa quả đều cực kỳ tươi ngon.”

Lý Cẩn Ngôn thở dài, hắn chính là muốn đồ không tươi đó!

Kết quả, một nha đầu mang tới cho hắn một bộ quần áo mốc meo ở trong phòng của người hầu: “Ngôn thiếu gia, hoa quả thì đúng là không có, nhưng cậu xem thử cái này có được không?”

Quần áo mốc xanh? Lý Cẩn Ngôn gãi gãi đầu, cái này cũng được à? Hắn thật sự không biết. Thế nhưng chuyện người phát minh ra Penicillin đã tìm được nấm mốc màu xanh từ dưới đất lại sự thật. Lông xanh trên quần áo mốc… Thôi được rồi, cứ đưa tới chỗ Kiều Nhạc Sơn đi, dùng được hay không cũng do đối phương quyết định mà.

Sai nha đầu đi nói với Lâu phu nhân một tiếng, Lý Cẩn Ngôn trực tiếp ngồi xe tới nông trường. Ven đường hắn nhìn thấy không ít cửa hàng treo khẩu hiệu “Hàng nội chính cống, tẩy chay nhật hàng”. Nhớ lúc trước Lý Bỉnh có nói, việc buôn bán của hai cửa hàng vải dệt trong tay hắn đang ngày càng tốt đẹp. Sắp tới, một số cửa hàng bán vải dệt bằng máy có thể giăng lưới bắt chim trước cửa(4) rồi. Dù bọn họ có bảo vải mình bán không phải là hàng Nhật thì dân chúng cũng chẳng phân biệt được vải Anh, vải Mỹ với vải Nhật đâu, chỉ biết đều là vải dệt bằng máy thôi. Mà tiệm vải của nhà họ Lý nổi tiếng bán vải dệt thủ công, nên dù màu sắc và hoa văn có thua kém so với vải dệt bằng máy thì mọi người vẫn đổ xô tới.

(4) Ý là vắng vẻ không có khách ghé mua.

Quản lý tiệm vải báo cáo với Lý Bỉnh, chỉ riêng nửa tháng gần đây số vải dệt thủ công được bán ra đã ngang ngửa với lượng vải bán được trong nửa năm trước đó.

“Ngôn thiếu gia đúng là phúc tinh nha!”

Phúc tinh sao?

Lý Cẩn Ngôn không cảm thấy vậy. Nghĩ đến nguyên nhân dẫn đến tất cả những chuyện này, hắn lại nghẹn đầy một bụng lửa. Bao giờ mới có thể đuổi tất cả bọn Nhật lùn ra khỏi Hoa Hạ?! Bao giờ đất nước mình mới có thể dựng thẳng sống lưng đứng giữa Á châu? Bao giờ người Hoa mới có thể nói “không” với bất cứ kẻ nào?!

Thông qua kính chiếu hậu, Sĩ quan phụ tá phát hiện sắc mặt Lý Cẩn Ngôn không đúng lắm, vì thế hơi lo lắng hỏi: “Ngôn thiếu gia, cậu không sao chứ?”

“Không sao.” Lý Cẩn Ngôn lắc đầu, bảo đối phương đỗ xe ở bên đường để đội ngũ diễu hành đi trước: “Những người này đều là học sinh trong thành Quan Bắc nhỉ?”

“Đúng vậy. Nhìn đồng phục trên người bọn họ, xem ra phần lớn là học sinh trường trung học Quan Bắc và sinh viên đại học Phương Bắc. Ngược lại không có học viên trường Quân đội.” Sĩ quan phụ tá dừng xe, quay đầu nói với Lý Cẩn Ngôn: “Nhưng hôm qua học viên trường Quân đội đã dựng bục diễn kịch trên phố Trường Ninh, còn diễn thuyết nữa, rất nhiều người đến xem.”

“Ồ? Ý tưởng của ai vậy?”

“Là Thẩm Hòa Đoan, Phó chủ nhiệm phòng Đào tạo trường Quân đội, cháu trai lão tiên sinh Thẩm Trạch Bình.”

“Là hắn sao?” Lúc trước Lâu phu nhân đã từng nhắc tới người này, còn muốn làm mai cho Thẩm gia và Lý gia. Sau đó một ngày Lý Cẩn Ngôn liền nói lại với Lý tam lão gia, đối phương bảo sẽ cân nhắc kỹ, song mấy hôm rồi vẫn chưa có tin tức gì, tám phần là không ưng ý.

“Nghe anh nói vậy, tôi lại thấy tò mò về người kia. Hình như hắn mới hai mươi mốt tuổi?”

“Đúng, nhưng mười sáu tuổi hắn đã sang Pháp du học, sau khi trở về liền vào Bộ Chính trị trong phủ Quân – Chính làm việc luôn. Lúc học viện Quân đội của sáu tỉnh Bắc Kỳ được thành lập, hắn được điều tới phòng Đào tạo làm việc, năng lực hết sức xuất sắc.” Nói tới đây, Sĩ quan phụ tá chợt dừng một chút: “Chẳng qua, nghe nói hắn có liên quan tới cái Quốc tế thứ hai gì gì ấy.”

“Quốc tế Cộng sản thứ hai(5)?”

(5) Đệ Nhị Quốc tế còn gọi Quốc tế thứ hai là liên minh quốc tế, với sự kết hợp của các đảng xã hội chủ nghĩa và một số tổ chức công đoàn trên thế giới – chủ yếu là tại châu Âu, được thành lập ngày 14 tháng 07 năm 1889 ở Paris, được phục hưng lại vào các năm 1923 và 1951. Đệ Nhị Quốc tế thông qua các nghị quyết quan trọng: nêu lên sự cần thiết phải thành lập các chính đảng của giai cấp vô sản, đề cao vai trò đấu tranh chính trị, lấy ngày 1/5 hằng năm làm ngày Quốc tế lao động…. Đệ Nhị Quốc tế có nhiều đóng góp quan trọng vào việc phát triển phong trào công nhân thế giới. Do không thống nhất về chiến lược, tổ chức Đệ Nhị Quốc tế tan rã khi Chiến tranh thế giới I bùng nổ.

“Hình như là nó đấy.” Sĩ quan phụ tá nói: “Cứ quốc tế này quốc tế kia, một người lính như tôi nghe không hiểu nổi. Có điều Thiếu soái lại biết rất rõ ràng, còn từng đến trường Quân đội thảo luận với hắn. Đừng thấy bình thường Thiếu soái ít nói mà lầm tưởng, những lời Thiếu soái nói ra đều trúng trọng tâm, thậm chí còn hỏi đến mức đối phương phải á khẩu. Lúc Thiếu soái định ra về hắn còn giữ lại không cho đi, nói muốn tiếp tục thảo luận nữa.”

Sĩ quan phụ tá vẫn đang vừa cười vừa nói, nhưng Lý Cẩn Ngôn lại không cười nổi. Hắn thật không ngờ Thẩm Hòa Đoan lại là một người như vậy. Có phải hắn nên đi gặp đối phương một lần hay không? Tuy Quốc tế thứ hai không liên quan quá nhiều tới Quốc tế thứ ba(6) ở Liên Xô, nhưng vị cố vấn cách mạng vĩ đại năm đó chính là một trong số những thành viên của Quốc tế thứ hai. Nói không chừng Thẩm Hòa Đoan còn quen biết ông ta nữa.

(6) Quốc tế thứ ba, còn gọi là Quốc tế cộng sản hay Comintern, là tổ chức của những người cộng sản, được thành lập vào tháng 3 năm 1919 ở Moskva và giải tán năm 1943, được tái sinh lại năm 1947 và giải tán năm 1956, sau Đại hội XX của Đảng Cộng sản Liên Xô. Cương lĩnh hoạt động của Đệ Tam Quốc tế là đấu tranh lật đổ chế độ tư bản chủ nghĩa, xây dựng chế độ xã hội chủ nghĩa, thiết lập chuyên chính vô sản.

Nói đến cố vấn cách mạng, quả nhiên cả gia đình ông đều hoạt động cách mạng. Anh trai ám sát Nga hoàng, bị giết. Chị gái phản đối chính quyền, bị bắt. Ngay cả em gái cũng là người thuộc đảng Cấp tiến trăm phần trăm.

Gia đình cách mạng mà người ta vẫn nhắc tới chính là như thế? Ừ, đúng rồi đó.

Đội diễu hành chầm chậm đi tới gần. Có người nhìn thấy trên chiếc xe dừng ở ven đường có ký hiệu của phủ Đại soái, thậm chí là rất rõ ràng. Vài học sinh đi đầu sôi nổi xông lên gõ cửa kính xe. Sĩ quan phụ tá nhìn thoáng qua Lý Cẩn Ngôn, thấy hắn đồng ý mới hạ kính xuống hỏi: “Chuyện gì?”

“Ai ngồi trong xe vậy?” Một sinh viên mặc đồng phục trường đại học Phương Bắc hỏi thẳng.

Sĩ quan Quý nhíu mày: “Cậu hỏi làm gì?”

“Sao nào, không dám lộ mặt hả?” Một sinh viên khác lên tiếng: “Tất cả chúng tôi đều đổ ra đường kêu gọi bảo vệ nước nhà, thế mà người cầm quyền Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ lại tránh ở trong xe, ngay cả mặt cũng không dám ló?!”

“Nói bậy!” Sĩ quan phụ tá hơi tức giận. Những học sinh sinh viên này hành động hoàn toàn theo cảm tính, nếu thực sự nổi loạn cũng khiến người khác phải đau đầu.

“Chẳng lẽ tôi nói không đúng à?!” Thanh niên tiếp tục nói, những người khác thấy vậy cũng bắt đầu hùa theo: “Cái đám quân phiệt phong kiến cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện tranh quyền đoạt lợi, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, căn bản là nhắm mắt làm ngờ trước cảnh đồng bào đổ máu!”

Mấy học sinh càng nói càng kích động, giơ cao cánh tay lên: “Đả đảo Đế quốc Nhật Bản! Đả đảo quân phiệt phong kiến!”

Những người còn lại cũng lớn tiếng hùa theo. Lý Cẩn Ngôn nhíu mày, việc này không ổn lắm!

Ngay sau đó, mấy người đàn ông cầm gậy gỗ và gạch đá từ trong góc đường bất chợt lao ra. Tuy bọn chúng cũng mặc đồng phục nhưng vừa liếc mắt đã thấy không phải là học sinh! Những người này thừa dịp hỗn loạn vọt tới đầu xe, giơ gậy gộc cùng gạch đá lên cao rồi đập mạnh xuống! Tiếng thủy tinh vỡ vụn làm đoàn người càng thêm kích động. Bất chợt, một quả lựu đạn đang bốc khói bị ném vào trong xe. Lý Cẩn Ngôn và Sĩ quan phụ tá đều giật nảy mình. Sĩ quan phụ tá chộp lấy trái lựu đạn, ném ra bên ngoài. Nhìn thấy lựu đạn rơi xuống đất, đám người náo loạn cả lên, rối rít hô to có bom nổ.

“Uỳnh!” Một tiếng nổ mạnh vang lên, vài người ở gần đó thi nhau ngã xuống. Cửa kính xe cũng bị chấn động đến vỡ nát. Một mảnh thủy tinh nho nhỏ bắn ra, xẹt qua thái dương Lý Cẩn Ngôn. Vài vệt máu tươi chầm chậm chảy dài trên trán hắn.

Trước đó Lý Cẩn Ngôn cũng từng gặp phải loại chuyện này, nhưng tình huống bây giờ hoàn toàn không giống. Rõ ràng kẻ ném bom muốn mạng người ngồi trong xe!

Là nhắm vào Lâu gia, hay là bản thân hắn?

Biết tin Lý Cẩn Ngôn gặp chuyện không may, Cục trưởng Triệu của cục Cảnh sát liền trượt xuống khỏi ghế ngồi một lần nữa. Trời ạ, tại sao lại là Ngôn thiếu gia?! Nếu Ngôn thiếu gia có xước xát gì thì tấm da này của ông sẽ chẳng thể nào nguyên vẹn!

Cục trưởng Triệu chạy tới hiện trường với tốc độ nhanh nhất có thể, lại phát hiện có người còn nhanh hơn. Lâu Thiếu soái đứng bên cạnh Lý Cẩn Ngôn, dùng ngón tay sát qua trán hắn. Tiếp đó, trên cái bao tay trắng như tuyết kia vương một vệt hồng hồng.

“Bị thủy tinh cứa phải.” Lý Cẩn Ngôn sờ chỗ bị thương: “Nhỏ thôi, không việc gì.”

Sắc mặt Lâu Thiếu soái lạnh như băng. Sĩ quan phụ tá đi theo Lý Cẩn Ngôn đã báo cáo đầu đuôi sự tình cho hắn biết. Mấy sinh viên tấn công chiếc xe đầu tiên bị dẫn tới, vừa rồi bọn họ đều bị vụ nổ làm cho kinh sợ. Thậm chí khi nhìn thấy những người bị thương được đưa đi, vài nữ sinh đã phát khóc lên.

“Chúng tôi không cố ý…”

Giọng nói của đối phương rất nhỏ nhẹ. Lý Cẩn Ngôn thở dài, vừa định mở miệng lại nghe thấy một âm thanh truyền đến từ phía sau: “Anh ba?”

“Cô là?” Lý Cẩn Ngôn quay đầu, nửa ngày mới nhận ra người vừa chạy tới là Lý Cẩm Thư – con gái lớn của Lý tam lão gia: “Cẩm Thư, sao em lại ở đây?”

“Em đi với các bạn.” Lý Cẩm Thư nói: “Anh ba, anh đừng trách bọn họ được không? Bọn họ không biết anh ngồi trong xe. Thực ra mọi người đều rất phục anh, nói anh mở nhiều nhà máy như vậy cũng là muốn chấn hưng nền công nghiệp của dân tộc, ngay cả thầy giáo của bọn em còn khen anh trước lớp nữa kìa.”

Giọng nói của cô bé rất trong trẻo vui tai, nhưng Lý Cẩn Ngôn lại không khỏi nhíu mày, đây thật sự không phải nơi thích hợp để nói chuyện: “Chân tướng như thế nào cứ để cảnh sát lo liệu. Em yên tâm, chỉ cần bọn họ không liên quan tới chuyện lần này thì chắc chắn sẽ không sao. Em về cùng với anh đi.”

“Anh ba, em muốn đi cùng các bạn!”

“Chuyện em làm, chú ba và thím ba có biết không?”

“…” Lý Cẩm Thư cúi đầu không nói. Lý Cẩn Ngôn thì không khỏi đau đầu. Lý Cẩm Cầm chỉ ra tiền viện nhìn đàn ông đã là chuyện lớn, giờ Cẩm Thư còn như vậy, không biết chú ba và thím ba sẽ nổi giận đến mức nào đây. Tuy hắn không cho rằng con gái nhất định phải ở trong nhà, nhưng xã hội hiện tại là thế, nếu việc hôm nay truyền ra, làm sao con bé tìm được một gia đình tử tế để gả đi.

Lý Cẩm Thư còn muốn tranh luận, nhưng Lâu Thiếu soái đã phi thân lên ngựa còn kéo Lý Cẩn Ngôn lên cùng. Xong đâu đấy hắn lạnh lùng nhìn cô một cái, nói với Sĩ quan phụ tá đi cùng với Lý Cẩn Ngôn: “Lái xe đưa cô ta về Lý gia.”

“Thiếu soái, không thể cứ đưa Cẩm Thư về như vậy được” Lý Cẩn Ngôn vội vàng ngăn lại: “Đưa con bé đến chỗ mẹ tôi đi, tôi sẽ phái người đến Lý gia báo cho tam phu nhân biết, nhớ không được nói chuyện này với Lý tam lão gia.”

Dù không cam lòng nhưng Lý Cẩm Thư cũng biết Lý Cẩn Ngôn muốn tốt cho mình, nên đành ngoan ngoãn ngồi vào trong xe, để Sĩ quan phụ tá đưa về chỗ ở của nhị phu nhân. Thấy cô ngồi xe Lâu gia tới, nhị phu nhân kinh hãi không thôi. Hỏi rõ đầu đuôi sự việc, bà mới biết Lý Cẩn Ngôn đã bị thương, cho nên trong lòng càng thêm lo lắng. Nếu không phải Lý Cẩm Thư đang ở đây, có lẽ bà sẽ lập tức chạy tới Lâu gia.

“Bác hai…” Lý Cẩm Thư thấy vẻ mặt của nhị phu nhân, rốt cuộc ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa lông không dám nói thêm gì nữa.

Lúc nhận được tin, tam phu nhân suýt nữa thì ngất đi. Không dám nói với Lý tam lão gia, lại càng phải gạt lão thái thái, nên bà mang theo nha đầu tự tới chỗ nhị phu nhân đón người. Nhìn thấy lý Cẩm Thư, xác nhận cô không bị thương xong bà liền chọt mạnh một cái vào trán con gái mình: “Con đó, sao mà lớn gan như vậy!”

Sau khi Lý Cẩn Ngôn và Lâu Thiếu soái trở lại Lâu gia, Lâu Đại soái và Lâu phu nhân đều ngồi chờ ở trong phòng khách, bác sỹ Lưu cũng được mời tới phủ giúp Lý Cẩn Ngôn xử lý vết thương. Cho thuốc xong ông lại dặn hắn không được để vết thương dính nước trong bảy ngày, như thế mới không để lại sẹo.

“Tạ ơn trời đất.” Lâu phu nhân chắp tay trước ngực, mang thai gần bảy tháng rồi tay chân bà đều phù đến lợi hại: “May mà không sao. Tiêu nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Đang điều tra.” Lâu Thiếu soái ngồi xuống cạnh Lý Cẩn Ngôn, sát nhẹ ngon tay qua thái dương hắn: “Đau không?”

“Không sao thật mà. Chưa đến mức rách thịt, chỉ xước da chảy máu một tý thôi.” Lý Cẩn Ngôn nghĩ nghĩ, lại nói: “Thiếu soái, chuyện này chỉ sợ là không đơn giản. Nhất định những học sinh kia bị lợi dụng, thật sự ra tay chính là nhóm người cầm gậy gộc gạch đá xông ra sau. Về phần ai ném bom thì tôi không thấy rõ.”

“Tôi sẽ điều tra rõ ràng.” Lâu Thiếu soái vuốt nhẹ tóc Lý Cẩn Ngôn: “Tôi sẽ khiến kẻ làm chuyện này phải hối hận vì đã từng tồn tại.”

Phủ Đô đốc Quan Đông ở Lữ Thuận.

Đô đốc Oshima Yoshimasa nhìn bức điện do bộ Tình báo đưa tới, vỗ mạnh xuống bàn một cái: “Tốt! Làm rất tốt!”

“Đô đốc, có tiến hành bước thứ hai của kế hoạch không?”

“Đương nhiên.” Oshima Yoshimasa nói: “Đổ vụ ám sát này lên đầu chính phủ phía Nam, không cần phí chút sức lực nào đâu nhỉ?”

“Vâng!”

“Chỉ cần Hoa Hạ rơi vào chiến loạn một lần nữa thì Đế quốc Nhật Bản của chúng ta sẽ có cơ hội!” Oshima Yoshimasa mở ngăn kéo, lấy một túi văn kiện ở bên trong giao cho Kawashimo: “Đây là những điệp viên lập kế hoạch và thực thi vụ việc lần này, trong đó có ba người mới gia nhập bộ Tình báo, về sau sẽ do cậu trực tiếp chỉ huy.”

“Dạ!”

Kawashimo cung kính tiếp nhận túi văn kiện. Vừa lấy tư liệu bên trong ra, hắn liền thấy ảnh chụp dán trên phần tư liệu đầu tiên, rõ ràng là kẻ mới trốn vào Lãnh sự quán Nhật Bản mấy hôm trước: Hình Ngũ!

Cùng lúc đó, trước cửa lớn của nhà họ Lý có hai bóng người một nam một nữ đang quỳ. Trong tay nam thanh niên còn cầm một cái hộp. Người gác cổng nghe thấy tiếng động bên ngoài liền nhòm qua khe cửa, vừa nhìn rõ người đang quỳ là ai, lão lập tức giật mình: “Đại thiếu gia, đại tiểu thư?!”
Bình Luận (0)
Comment