Cẩn Ngôn

Chương 86

Uỳnh oàng!

Theo những tiếng nổ rền vang, hơn mười quả đạn pháo rơi xuống ngay trong chớp mắt. Từng cuộn khói đen dày đặc cùng với vô số phần thân thể nát vụn bay vụt lên trời. Mảnh đạn và cát đá vỡ nát bị bắn mạnh ra tứ phía, trở thành những lá bùa đòi mạnh đối với mỗi một tên lính Nhật đóng tại Tô Gia Đồn(1).

(1) Tô Gia Đồn: còn gọi là Tô Gia Đồn khu, là một quận của thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Chiến hào của quân Nhật quá nông, người đứng vào còn không che nổi đầu gối. Có lẽ mũ giáp bảo vệ cho chiến sĩ dưới hào vẫn chưa ra đời, người Nhật lại vội vàng ứng chiến, nên chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn đạn pháo thi nhau rơi xuống. Bọn hắn tận mắt chứng kiến đồng đội bị nổ đến kẻ chết người bị thương. Những tên lính Nhật sắp chết không ngừng kêu rên. Tiếng rên ấy đã trở thành vô số cái gái đâm sâu vào da thịt những binh lính khác.

Uỳnh!

Lại một trận tấn công bằng đạn pháo nữa. Lần này, hố bom mà đạn pháo nổ ra còn to gấp đôi so với đợt trước!

“Đại bác!” Một đám lính hét lớn: “Trốn đi!”

Nhưng mà, bọn hắn có thể trốn vào đâu?

Rõ ràng người Hoa Hạ có chuẩn bị từ trước. Ba đợt tấn công đầu tiên đã trực tiếp san bằng những nơi có thể ẩn náu ở khu vực xung quanh. Bây giờ người Nhật chỉ có thể cầu nguyện quả đại bác tiếp theo không nã vào bên cạnh mình, ngoài ra chẳng có bất cứ biện pháp nào khác cả. Bọn hắn không thể rút rui. Bởi vì rút lui chính là trực tiếp dâng nhà ga Tô Gia Đồn cho người Hoa Hạ. Nếu thật như thế, bọn hắn cứ chờ bị xử lý theo phép quân đi, hơn nữa rất có khả năng người thân ở nước nhà cũng bị liên lụy.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”

Đại đội trưởng Oki Jiro của Đại đội Oki thuộc Sư đoàn 5 của quân đội Nhật ghé vào một hố bom, cẩn thận giơ ống nhòm nhìn về phía trận địa của Lữ đoàn Độc Lập ở đối diện. Đại đội Oki không phải đội quân Nhật Bản duy nhất đóng ở Tô Gia Đồn, còn có một Đại đội trấn thủ tuyến đường sắt nữa. Đáng tiếc đa số binh lính của Đại đội đó đã bị nổ chết trong đợt tấn công bằng đạn pháo, ngay cả Đại đội trưởng cũng không thoát được. Người Hoa Hạ phát động công kích quá đột ngột, khiến bọn hắn hoàn toàn không kịp đề phòng. Huống hồ, từ trước tới nay đều là quân Nhật diễu võ dương oai trước mặt người Họa Hạ, có bao giờ người Hoa Hạ dám chủ động tấn công quân nhân Đế quốc đâu?

“Khốn nạn!” Oki hung tợn nghiến răng: “Đã gửi điện báo đi chưa?”

“Rồi ạ!” Chiến sĩ liên lạc nằm úp sấp ở một bên, vẻ mặt u mê mờ mịt, trên người còn dính máu và một ít thứ gì đó màu trăng trắng. Mấy phút đồng hồ trước, một chiến sĩ liên lạc khác đã bị nổ banh xác ngay trước mắt hắn. Hắn thật may mắn, chỉ bị thương ở cánh tay.

“Tốt quá!” Oki Jiro xiết chặt nắm tay, nện mạnh xuống mặt đất: “Đợi quân tiếp viện tới, chúng ta nhất định phải cho đám người Hoa Hạ này biết, khiêu khích Lục quân Đế quốc Nhật Bản là hành vi ngu xuẩn cỡ nào!”

Uỳnh oàng!

Tiếng pháo không ngừng vang lên. Từ sơn pháo 75mm, dã pháo 75mm rồi đến đại bác nòng ngắn 120mm, người Hoa Hạ giống như đang triển lãm những chủng loại đại bác bọn họ đang nắm trong tay. Những nơi có thể trú ẩn của lính Nhật đã chìm trong khói lửa. Mật độ công kích bằng đạn pháo như thế này, trong mắt các cường quốc châu Âu thật sự không là gì. Ở một trận chiến, quân Đức đã từng nã cả trăm vặn phát đạn bác vào trận địa của liên quân Anh – Pháp trong suốt bảy ngày. Mà mười mấy phút đồng vừa qua, đạn pháo được Pháo binh của Lữ đoàn Độc Lập bắn ra vẫn không quá hai chữ số. Quả thực chính là bắn một phát lại nghỉ ngơi lấy sức một lát. Không phải nhóm Pháo binh không muốn bắn một trận ra trò, nhưng mà cấp trên đã hạ lệnh, số lượng đạn pháo có hạn, phải dùng tiết kiệm.

Dù thế, cũng khiến binh lính Nhật Bản no đòn rồi.

Trong sở chỉ huy tạm thời của Lữ đoàn Độc Lập, Lâu Thiếu soái đang giơ ống nhòm nhìn về phía trận địa phòng thủ của quân đội Nhật. Song hắn chỉ nhìn thấy một đống khói đen xì, ngay cả những bộ phận thân thể bị nổ banh ra và rơi rụng cũng hiếm khi thấy được. E rằng nơi đó không có bao nhiêu người còn sống.

“Thiếu soái, có phải nên phát động đợt tấn công kế tiếp rồi không?” Chu Kiền – Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn Đặc nhiệm trực thuộc Lữ đoàn Độc Lập lên tiếng nói: “Cứ tiếp tục nổ uỳnh oàng như vậy, đám lính Nhật ở đằng trước đều ra cám hết, bộ binh đi tới cũng chỉ có thể nhặt đồng nát thôi.”

Lâu Thiếu soái hạ ông nhóm xuống, quét ánh mắt sang phía này. Chu Kiền lập tức xoay gót chân một cái, khép hai đầu gối lại: “Thiếu soái, thuộc hạ xin đi đánh!”

“Chờ một chút.”

“Nhưng mà…”

Tiểu đoàn trưởng Chu còn muốn tranh thủ thêm một chút nữa, song đúng lúc đó, Sĩ quan phụ tá Quý lại đột ngột bước vào: “Thiếu soái, quân Nhật ở nhà ga An Sơn đã hành động!”

“Bao nhiêu?” Vẻ mặt Lâu Thiếu soái không hề thay đổi, nhưng bàn tay đang cầm ống nhòm bỗng nhiên hơi hơi dùng sức.

“Vừa tròn một Liên đội!” Giọng nói của Sĩ quan Quý mang theo vài phần hưng phấn: “Hiện giờ nơi đó chỉ còn một Trung đội, Trung đoàn trưởng Triệu xin chỉ thị Thiếu soái, có lập tức đánh chiếm An Sơn không?”

Lâu Thiếu soái bước vài bước đến bên cạnh bàn. Trên bản đồ, hắn đánh dấu từ Khoan Thành(2) tới từng nhà ga, lại dùng bút đỏ khoanh tròn vài nhà ga ở gần điểm đóng quân. Lâu Thiếu soái phát động tấn công quân Nhật đóng ở Tô Gia Đồn, chính là vì muốn điều động quân Nhật ở nhà ga An Sơn đi rồi nhân cơ hội đánh chiếm An Sơn. Hắn muốn dùng tuyến đường sắt từ Quan Bắc tới An Sơn để đoạt lại những khu vực trong tay người Nhật! Việc này tương đương với cắt đôi tuyến đường sắt Nam Mãn Châu. Chỉ cần Lữ đoàn Độc Lập đứng vững gót chân, bất kể người Nhật muốn làm gì thì đều phải sợ ném chuột ném vỡ cả bình. Dù bọn chúng giơ Hiệp ước Portsmouth(3) ra thì cũng là vô ích. Cái đó bọn chúng kí với người Nga chứ có liên quan gì đến người Hoa Hạ đâu.

(2) Khoan Thành: là một thị hạt khu của địa cấp thị Trường Xuân, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc.

(3) Hiệp ước Portsmouth: năm 1905, Chiến tranh Nga-Nhật đã đi đến hồi kết khi đại diện hai nước ký Hiệp ước Portsmouth ở New Hampshire. Sau khi bại trận trong cuộc chiến, Nga đã đồng ý trao cho Nhật Đảo Sakhalin, cũng như quyền sử dụng cảng và đường sắt của Nga ở Mãn Châu.

Về hai Đại đội ở Hải Thành(4) và một Đại động trấn thủ đường sắt của Nhật, Lâu Thiếu soái hoàn toàn không lo lắng. Ở giữa hai điểm đó và nhà ga An Sơn còn có một quả đồi, chờ khi quân Nhật đuổi tới, An Sơn đã sớm rơi vào tay của hắn rồi. Mà dù chúng có đến kịp cũng không sao cả, coi như cơ hội cho binh lính luyện tập bắn súng máy thôi.

(4) Hải Thành là một thị xã của địa cấp thị An Sơn, tỉnh Liêu Ninh, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Lập tức phát động chiến tranh toàn diện với quân Nhật là không thực tế. Mục đích cuối cùng của Lâu Thiếu soái cũng giống như trận Mãn Châu Lý với người Nga. Hắn muốn đánh cho đám Nhật lùn một trận, khiến bọn chúng mất ít máu, cũng thuận tiện cảnh tỉnh bọn chúng rằng: có những ý tưởng không nên có, có vài người không thể chạm vào, bằng không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!

“Truyền lệnh,” Lâu Thiếu soái ngẩng đầu: “Trung đoàn 28 trực thuộc Lữ đoàn Độc Lập lập tức tấn công nhà ga An Sơn, phải chiếm được nhà ga trước khi mặt trời lặn.”

“Rõ!”

“Trung đoàn 29 phối hợp với Trung đoàn 28, chặn đánh quân Nhật đang tới tiếp viện Tô Gia Đồn.”

“Rõ!”

“Hạ lệnh dừng tấn công bằng đại bác, Tiểu đoàn Đặc nhiệm làm chủ lực, đánh chiếm nhà ga Tô Gia Đồn!”

“Mặt khác,” Trong giọng nói trầm thấp của Lâu Thiếu soái mang theo sát ý ngập trời: “Không cần tù binh, một tên cũng không giữ lại!”

“Rõ!”

Sĩ quan phụ tá Quý và Tiểu đoàn trưởng Chu đồng loạt rùng mình. Trong lồng ngực bọn hắn dâng lên một cảm giác hưng phấn và kích động khó lòng kìm nén. Chẳng trách Thiếu soái giết gà lại muốn dùng dao mổ trâu, một lần điều động tới hai Trung đoàn. Xem ra Thiếu soái đã quyết tâm dạy cho người Nhật một bài học.

Công kích bằng đại bác của Lữ đoàn Độc Lập đột nhiên ngừng lại. Lúc ấy quân Nhật đã không còn tới hai trăm người, đang chia ra nấp ở những hố bom khác nhau. Vài kẻ lớn gan hơn cẩn thận ngẩng đầu nhìn về phía đối diện. Ngay sau đó, đồng tử của bọn chúng chợt co rút lại. Chỉ thấy một đám binh lính Hoa Hạ mặc quân trang màu nâu nhạt giàn hàng, cong lưng ghìm súng di chuyển lại gần đây.

Tốc độ của đối phương không nhanh, nhưng lại khiến lính Nhật cảm thấy áp lực vô cùng lớn.

“Bọn họ là lính của Lâu Tiêu?” Oki Jiro may mắn thoát chết sau đợt tấn công bằng đại bác, nhưng bộ dáng hiện tại của hắn lại chật vật cực kỳ. Quân phục trên người đã không còn nguyên vẹn, quần hắn bị mảnh đạn cắt thủng một lỗ to. Dù không bị thương song vị trí rách lại vô cùng bất tiện, chỉ cần Oki cử động mạnh một chút là cảnh xuân sẽ lộ hết ra ngoài.

“Đúng vậy!” Trung đội trưởng Yamamoto đang nằm úp sấp bên cạnh hắn lên tiếng đáp: “Quần áo trên người bọn chúng không giống trang phục của Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ.”

Oki Jiro gật gật đầu. Hắn không bàn luận với Yamamoto về sự khác biệt giữa Lữ đoàn Độc Lập và những đội quân khác của sáu tỉnh Bắc Kỳ nữa, mà lập tức hạ lệnh cho những binh lính còn sống cầm súng xông lên phản kích.

Hiện tại Lục quân Nhật Bản vẫn rất nghèo. Bọn hắn không phải đội quân xâm lược lợi dụng tài nguyên phóng phú ở phương Bắc để làm vũ trang của mình rồi phát động sự kiện Phụng Thiên(5), chiếm đoạt vùng Đông Bắc Trung Quốc trong dòng lịch sử ở một không gian-thời gian khác. Chiến tranh Nga-Nhật vừa kết thúc được vài năm, tuy người Nhật giành thắng lợi, đoạt được tuyến đường sắt Nam Mãn Châu từ trong tay của người Nga, nhưng tổn thất vẫn chưa thể phục hồi.

(5) Sự kiện Phụng Thiên hay còn gọi là sự kiện Mãn Châu là một sự kiện do quân đội Nhật Bản sắp đặt để lấy cớ xâm lược đông bắc Trung Quốc (tức Mãn Châu) năm 1931. Đọc thêm ởĐÂY.

Vì Đại đội Oki đóng ở Tô Gia Đồn nên mới được đặc cách trang bị hai khẩu sơn pháo 75mm. Đáng tiếc trong quá trình chống trả, chúng đã bị nổ tan tành.

Về phần súng phóng lựu đạn trong tay binh lính… Chưa nói tới chuyện binh lính dùng súng đều bị nổ chết, cho dù không chết, chẳng lẽ bọn hắn lại định dùng súng phóng lựu đạn để chiến đấu với đại bác hay sao?

Kể cả tổ tiên Oki Jiro từng là Hatamoto(6), hắn cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế.

(6) Hatamoto là những Samurai dưới quyền tướng Tokugawa trong thời phong kiến Nhật Bản. Tokugawa Ieyasu là một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử Nhật Bản. Ông là người sáng lập và cũng là vị Shogun đầu tiên của Mạc phủ Tokugawa, nắm quyền từ sau trận Sekigahara năm 1600 cho đến Minh Trị Duy Tân năm 1868.

Hiện tại, hắn chỉ có thể hy vọng những binh lính còn lại của Đế quốc Nhật Bản phát huy được khả năng “siêu phàm”, chống lại quân thù đông gấp mấy lần, cầm cự đến khi viện binh tới.

Tiểu đoàn trưởng Chu Kiền của Tiểu đoàn Đặc nhiệm tự xách một cây súng trường do Đức sản xuất, dẫn thuộc hạ cũng chính là đám anh em vào sinh ra tử của mình xông lên. Trước khi xuất phát, hắn nói với các anh em trong Tiểu đoàn rằng, hắn phải chủ động xin Thiếu soái nên mới có được cơ hội xuất quân lần này.

“Nếu muốn người khác coi trọng, khua môi múa mép cũng chẳng tác dụng gì! Chúng ta tham gia quân ngũ, muốn trở nên nổi bật thì phải dựa vào chiến công. Chiến công là cái gì, có biết không?” Tiểu đoàn trưởng Chu vác súng trên vai, tiếp tục nói: “Chính là so giết người! Trên chiến trường ai giết được nhiều kẻ thù hơn, người đó giỏi!” Nói tới đây, hắn liền bật ngón cái lên minh họa. “Nếu ai nghe thấy tiếng súng, nhìn thấy máu chảy liền run sợ, kẻ đó không đáng làm một quân nhân! Lâu nay bọn Nhật lùn đã làm bao nhiêu chuyện tàn nhẫn không bằng súc vật trên mảnh đất phía Bắc của Tổ quốc ta? Đừng coi bọn chúng là người, toàn một đám súc sinh cả! Súc sinh thì không hiểu tiếng người, chỉ có bị đánh đến chết đi sống lại chúng mới chịu ngoan ngoãn!”

Nghe được lời nói của Chu Kiền, ánh mắt tất cả chiến sĩ đều lóe ra sắc đỏ. Nếu lính Nhật mà đứng trước mặt bọn họ lúc này, chỉ sợ sẽ bị giật đến tê dại toàn thân.

“Thiếu soái nói, không cần tù binh.” Tiểu đoàn trưởng Chu nhe răng cười đầy nham hiểm: “Nhưng đám lính Nhật ở phía trước cũng không còn lại bao nhiêu, chúng ta cứ từ từ mà đánh, chuyện sau đó, không cần tôi phải nói nữa.”

Sau cuộc nói chuyện chẳng ra cái gì này, toàn bộ Tiểu đoàn Đặc nhiệm tập hợp lại, phát động đợt tấn công đầu tiên nhắm vào đám lính sống sót của Nhật Bản.

Đoàng!

Súng trường của Nhật rất có tiếng vang. Một chiến sĩ Hoa Hạ hét lên rồi gục ngã. Thấy thế, những người đang trườn trên mặt đất liền nã đạn về phía phát ra tiếng xúng, những người khác thì bước nhanh tới chỗ tàn quân Nhật Bản hơn.

Đúng lúc này, cảnh tượng làm người khác phải giật mình bỗng nhiên xuất hiện. Chiến sĩ Hoa Hạ vừa trúng đạn ngã xuống lại chợt ngồi dậy trên mặt đất! Hắn lắc lắc đầu, cúi nhìn vết thương của mình. Thì ra không trúng vào chỗ hiểm, viên đạn cũng không ghim lại trong cơ thể mà trực tiếp xuyên qua.

Quân y đã sớm chờ ở bên cạnh lập tức đưa anh lính bị thương ra khỏi chiến trường. Anh lính kia vừa bị đưa đi vừa mắng: “Mẹ cái bọn Nhật lùn, ông với chúng mày chưa xong đâu! Thả tôi xuống, chẳng phải chỉ là thủng một lỗ thôi sao? Thả xuống, ông đây còn có thể bắn súng!”

Trong lúc tấn công, có mấy chiến sĩ Hoa Hạ bị quân Nhật bắn trúng. Thế nhưng không phải ai cũng may mắn như anh lính kia. Cái chết của đồng bào kích động tinh thần đồng đội, cho nên bọn họ không vì người chết mà dừng bước, ngược lại còn cất tiếng hô hào lớn hơn. Cứ thế Tiểu đoàn Đặc nhiệm của Tiểu đoàn trưởng Chu Kiền vừa ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của từng tên lính Nhật, vừa nhằm vào bọn chúng là xả súng.

Mãnh hổ xuống núi! Không cách nào chống đỡ được!

Tiếng súng dần dần dày lên. Quân Nhật gian xảo đợi cho binh lính Hoa Hạ tới gần mới bắn đầu nổ súng máy. Trong nháy mắt lại có mấy người bị bắn hạ.

“Lựu đạn!” Tiểu đoàn trưởng Chu hét lớn một tiếng. Hơn mười trái lựu đạn đồng thời được ném về phía súng máy của đối phương. Sau khi tiếng nổ vang lên, súng máy nhất thời tắt lửa.

Tiểu đoàn trưởng Chu mắng một tiếng: “Đối phó với đám bại binh kia mà lằng nhằng như vậy sao? Xông lên hết cho ông!”

Rốt cuộc các chiến sĩ cũng hùng hổ vọt tới trước trận địa của tàn quân Nhật Bản. Vài tên lính Nhật lập tức đứng lên, lưng tựa lưng, giơ lưỡi lê sẵn sàng đối chiến. Khả năng đâm lê của bộ binh Nhật Bản rất nổi tiếng. Trong chiến tranh Nga-Nhật, gấu bắc cực đã phải chịu không ít giày vò. Hét một tiếng thật lớn, bọn hắn đồng loạt giơ lưỡi lê về phía binh lính Hoa Hạ. Nhưng khi mấy tiếng súng vang lên, đám lính Nhật đang giơ lưỡi lê chợt cúi đầu nhìn vết thương ngay trước ngực mình. Bọn chúng hai mắt trợn trừng, gương mặt vặn vẹo, chỉ kịp phun ra một câu “Khốn nạn!” rồi thi nhau ngã xuống.

“Đám Nhật lùn đó nói gì?”

“Ai biết?” Một Đại đội trưởng giơ khẩu pạc họoc lên: “Không quan tâm, tiếp tục xông tới! Chậm một chút ngay cả nước xáo(7) cũng không có mà húp đâu!”

(7) nước xáo: nước luộc thịt. Đại khái là không còn tên lính Nhật nào để thịt.

“Xông lên, giếttttt!!!”

Không đến hai trăm tên lính Nhật, phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới tiêu diệt được hoàn toàn. Tiểu đoàn Đặc nhiệm cũng phải trả một cái giá không hề rẻ: hai mươi ba người chết trận, ba mươi chín người bị thương. Kết quả và tổn hại trong trận chiến này đã chứng minh sức chiến đấu cũng như ý chí của quân Nhật đều rất mạnh. Bọn chúng không phải một đám củ cải cứ vung đao lên là có thể chẻ làm hai.

Khi thu dọn chiến trường, Tiểu đoàn Đặc nhiệm còn gặp được vài tên lính Nhật đang thoi thóp. Mặc kệ đối phương ngoan cố chống cự hay là giơ tay đầu hàng, tất cả đều chết sung sướng dưới một nhát đâm lê. Gặp kẻ tứ chi nguyên vẹn trên người không có vết thương quá rõ ràng, binh lính Hoa Hạ cũng đâm một thêm một phát. Trong cả quá trình, thật đúng là có hai tên giả chết. Lựu đạn trên người bọn chúng đều đã mở chốt an toàn, chỉ chờ nhiều binh lính Hoa Hạ tới gần là chúng kéo kíp nổ ngay.

Vài phóng viên từ thành Quan Bắc tới săn tin chứng kiến cảnh tượng ấy, sắc mặt đều tái nhợt đi. Một phóng viên trong số đó còn cắn môi: “Tàn nhẫn quá!”

Thấy một anh lính lại giơ lưỡi lê lên chuẩn bị đâm chết một tên lính Nhật, một gã phóng viên lập tức xông tới ngăn cản: “Đây mới là tàn nhẫn! Các người làm trái Công ước Quốc tế! Bọn họ đã không thể chiến đấu được nữa rồi!”

Anh lính bị mấy câu tràn đầy chính nghĩa của gã phóng viên kia làm cho mụ mị. Cái thằng dở hơi này chui ở đâu ra?

Đúng lúc ấy, Lâu Thiếu soái đi tới. Hắn vừa nhận được điện báo của Trung đoàn 28 và Trung đoàn 29, bọn họ đã chiếm được nhà ga An Sơn, đồng thời thành công ngăn chặn quân tiếp viện của Nhật Bản. Lâu Thiếu soái hạ lệnh cho Trung đoàn 3 của Lữ đoàn Độc Lập điều động một Tiểu đoàn, phối hợp hành động với hai Trung đoàn kia. Lần này đổi thành vây công ba mặt, chỉ cần gặp phải lính Nhật, một tên cũng không tha!

Gã phóng viên kia nhìn thấy Lâu Thiếu soái, lập tức hét lớn: “Thế mà anh lại lệnh cho chiến sĩ dưới quyền làm ra loại chuyện này, quả thực là một tên đao phủ!”

“Xảy ra chuyện gì?” Sĩ quan phụ tá Quý nhíu mày, gọi một chiến sĩ tới: “Ai kia, làm loạn cái gì vậy?”

“Phóng viên.” Rõ ràng anh lính được gọi tới cũng không vừa mắt gã phóng viên đang la hét kia. Một người anh em cùng quê với hắn vừa bị lính Nhật dùng lưỡi lê đâm chết. Hiện tại, hắn chỉ hận không thể xé xác đám Nhật Bản này. Ấy vậy mà cái thằng dở hơi chẳng biết chui từ xó xỉnh nào ra kia còn ném Công ước vào mặt hắn, mẹ kiếp! Khi người Nhật tàn sát người Hoa Hạ, sao không thấy ai nhắc đến Công ước gì gì đó đi?

Sau khi hỏi rõ đầu đuôi sự việc, Lâu Thiếu soái nói với gã phóng viên: “Lữ đoàn Độc Lập không cần tù binh.”

“Sao anh có thể làm như vậy?”

“Tại sao lại không?” Lâu Thiếu soái lạnh lùng nhìn gã: “Người Nhật có thể giết đồng bào của tôi, vì sao tôi không thể giết bọn chúng được?”

“Nhưng bọn họ đã không còn năng lực phản kháng!”

“Vậy anh hãy nói cho tôi biết,” Giọng nói của Lâu Thiếu soái càng ngày càng lạnh: “Những người Hoa Hạ bị quân Nhật sát hại ở Lữ Thuận, bọn họ có năng lực phản kháng không? Thậm chí bọn họ còn không phải là binh lính!”

“Nhưng…”

Gã phóng viên còn muốn tranh luận, nhưng lại bị hai phóng viên khác kéo về.

Rõ ràng Lâu Thiếu soái không muốn nói lời vô nghĩa với bọn họ, trực tiếp xoay người rời đi. Sĩ quan phụ tá Quý đứng tại chỗ, nhìn gã phóng viên bị bạn giữ lại mà vẫn không phục bằng ánh mắt đầy khinh miệt: “Anh làm ở toàn soạn nào?”

“Nhật báo Quan Bắc!” Phóng viên lớn tiếng nói: “Nhất định tôi sẽ công bố với người dân cả nước chuyện này! Các người là một đám đao phủ coi thường sinh mạng!”

“Nhật báo Quan Bắc?” Sĩ quan phụ tá Quý “A” một tiếng: “Tôi nhớ ra rồi, bài báo nói Ngôn thiếu gia coi mạng người như cỏ rác, không nên ném lựu đạn trong xe ra ngoài chính là do các người viết.”

“Đúng vậy thì sao?”

“Chẳng sao cả.” Sĩ quan phụ tá Quý nhún vai: “Anh muốn đưa tin gì thì cứ đưa thôi. Nhớ kỹ, đừng chỉ viết về Thiếu soái, hãy viết cả tôi vào. Được người như anh gọi là đao phủ, thật sự là một loại vinh quang.”

Ánh mắt nhìn gã phóng viên của đám lính xung quanh vô cùng bất thiện. Một cậu lính có gương mặt non choẹt trong đám đi ngang qua, đột nhiên nhổ một ngụm nước bọt về phía gã: “Chó má đâu ra vậy!”

Thành Quan Bắc.

Lâu Đại soái nhìn điện báo nơi tiền phương gửi về, sờ sờ cái đầu bóng lưỡng, không nhịn được mà vừa cười vừa mắng: “Thằng oắt con này, thế mà thật sự ra tay với người Nhật. Hai Trung đoàn dưới tay nó chạy tới An Sơn khi nào nhỉ, sao tôi chẳng hay biết một chút gì?”

“Thiếu soái làm việc kín đáo, như thế mới có thể che mắt người Nhật Bản, cũng nhờ vậy mà thắng lớn trong trận này.” Tiêu Hữu Đức nói: “Đã điều tra ra chủ mưu cũng như kẻ thực hiện vụ ám sát Ngôn thiếu gia lần trước. Đa số đều đã bị bắt, tuy nhiên trong đó có hai người hơi phiền phức.”

“Phiền cái gì?” Lâu Đại soái chau mày: “Là người Nhật à? Người Nhật cũng bắt! Đánh cũng đánh rồi, còn sợ cái mẹ gì nữa!”

“Không phải người Nhật.” Tiêu Hữu Đức do dự trong giây lát mới nói: “Là người nhà họ Lý, họ hàng của Ngôn thiếu gia.”

Lâu Đại soái híp mắt lại: “Ông trực tiếp đi tìm con dâu tôi, nói thẳng với nó đi, bắt hay không là do nó quyết định.”

“Rõ!”

Giờ phút này Lý Cẩn Ngôn đang ở chỗ ông chủ Văn để xem người trong tòa soạn in ấn tờ báo vừa biên soạn.

Ông chủ Văn cầm một tờ đã in xong lên đọc, cọng ria trên mép run rẩy không ngừng. Trên mặt báo, tất cả đều là tin về trận chiến của Lâu Thiếu soái và đám Nhật lùn ở đường sắt Nam Mãn Châu.

“Người Nhật cực đoan vô lễ, lấy cớ tra xét binh lính mất tích để tấn công nơi dừng chân của Lữ đoàn Độc Lập, còn nổ súng bắn chết một chiến sĩ Hoa Hạ, thái độ kiêu ngạo, dụng tâm hiểm ác…”

“Ngôn thiếu gia,” Ông chủ Văn mân mê ria mép một chút: “Cái tin này không bằng không chứng, tung ra liệu có người tin không?”

Lý Cẩn Ngôn cười lạnh một tiếng: “Dù sao thì người Nhật cũng toàn làm việc ác, có cái gì mà không thể làm ra?” Ở một miền không gian-thời gian cái khác, chẳng phải người Nhật cũng gặp sự kiện tương tự ở ngoài thành Uyển Bình(8) đó sao?

(8) Thành Uyển Bình: một cổng thành ở quận Phong Đài thuộc thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc.

Dù chiến tranh đúng là do Lâu Thiếu soái khơi mào, nhưng Lý Cẩn Ngôn cũng phải nghĩ cách đổ lên đầu người Nhật. Đến khi hắn chiếm được lòng tin của số đông thì người Nhật có vừa quỳ vừa khóc cũng là vô nghĩa.

Việc tung tin vịt hãm hại người Nhật như thế này, Lý tam thiếu bày tỏ bản thân không hề thấy áp lực!
Bình Luận (0)
Comment