Căn Nhi

Chương 22


Nguyện Đệ chạy trốn, lão Tôn vô cùng tức giận.
Trong lòng oán hận Niệm Đệ không trông coi người cẩn thận, ông ta nâng tay lên muốn đánh lại bị Diệu Tổ đẩy một cái lảo đảo.
Ông ta trừng mắt muốn phát giận nhưng mà Diệu Tổ đứng ở chỗ đó, còn cao hơn ông ta một cái đầu, một thân cơ bắp, ông ta không làm gì được.
Ngực lão Tôn phập phồng, thở hổn hển.
Diệu Tổ không lùi một bước.
Hai người đàn ông giằng co, không khí lần đầu tiên trở nên căng chặt như vậy.

Diệu Tổ bất động không nói lời nào, trầm mặc đến gần như lạnh nhạt, thời điểm nhìn ông ta có có một loại ngạo mạn khinh bỉ.
Hắn thân cao chân dài, vai rộng lưng thẳng, cùng với lão Tôn lưng gù cong eo đứng ở một chỗ, nhìn thế nào cũng không giống như là người một nhà.

Thiếu niên như thanh kiếm sắc ra khỏi vỏ, không gì có thể cản mũi nhọn của hắn, không ai có thể làm hắn thoái nhượng.
Lão Tôn trừng mắt hắn.
Niệm Đệ ôm chặt hai đứa em gái trong lòng ngực.
Qua không đến nửa phút, khí thế giống như muốn giết người của lão Tôn bị Diệu Tổ ngăn cản, lần đầu tiên không thể phát hỏa.

Ông ta bình tĩnh lại, thu hồi cái tay đang đẩy Diệu Tổ.

Tiểu tử này mười lăm tuổi vừa cao lại vừa tráng, đã trưởng thành.

Chính ông ta biết, ông ta không đánh lại Diệu Tổ.
Một loại biểu tình quái dị lộ ra từ trong mắt ông ta, Niệm Đệ phân biệt trong chốc lát mới hiểu ra.
Đó là sợ hãi.
Đó là ánh mắt sợ hãi thường nhìn thấy trong mắt đám chị em.
Đàn ông già rồi, đối mặt với đàn ông trẻ tuổi cường tráng, rốt cuộc phát hiện chính ông ta không đủ tự tin.
Lão tôn nhìn Diệu Tổ, Diệu Tổ không nói lời nào.
Ông ta hoảng loạn nắm chặt nắm tay.
Đàn ông, là trụ cột trong nhà.

Nhưng lão Tôn già rồi.
Trong nháy mắt ông ta cảm thấy như trời đất đảo lộn, những điều ông ta biết được tất cả đều điên đảo.

Ông ta chỉ cảm thấy nơi nơi đều mênh mang không có chỗ dựa, tròng mắt đảo loạn, không biết làm gì mới có thể định trụ ông ta, làm ông ta có hình dáng của chủ gia đình.
Thẳng đến khi lão Tôn nhìn thấy Niệm Đệ lần nữa.
Ông ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, ho khan lùi về sau một bước, không tranh phong với Diệu Tổ nữa.
Lão Tôn xoay đầu, cong lưng đi rồi, không nói thêm câu nào nữa.
Lúc này Lãnh Đệ mới dám khóc thành tiếng, Hi Đệ lại nóng lòng muốn thử: “Ông ta đuối lý rồi có phải không?”
Niệm Đệ sờ sờ đầu con bé, còn chưa nói lời nào, Diệu Tổ lại một phen bắt cô đi.
Hắn bắt lấy tay của Niệm Đệ, mím chặt môi, thần sắc không thể nói là tốt.
Niệm Đệ thở dài, vỗ vỗ cánh tay hắn.
Diệu Tổ cúi đầu tới, buộc cô hôn môi.
Hi Đệ trợn trắng mắt.
Từ ngày hôm đó trở đi, không khí trong nhà liền trở nên kỳ quái.
Nguyện Đệ chạy trốn, tự nhiên “hôn sự” cũng trở thành phế thải, chính là lão Tôn mới không muốn phun ra miếng thịt đã tới miệng rồi.
Qua mấy ngày, lão Tôn nói ở trên bàn cơm: “Qua hai ngày nữa bà mối sẽ đến xem Lãnh Đệ.

Nhà trai nói, nhỏ chút cũng không sao.”

Lãnh Đệ lập tức chảy nước mắt, nhưng lá gan con bé là nhỏ nhất, ngay cả nói cũng không dám nói một lời.
Hị Đệ đang muốn xốc bàn lại nghe thấy âm thanh nôn mửa kịch liệt.
“Tứ tỷ!”
Niệm Đệ không thể nhịn thêm được nữa, lập tức ngồi ở bàn ăn nôn ra đầy đất, cô đỡ cái bàn, một trận lại một trận buồn nôn không ngừng, Lãnh Đệ đều lau nước mắt, sợ tới mức không dám khóc nữa.
Trên bàn cơm nôn sao, ghê tởm lão tử hả?
Lão Tôn sắc mặt xanh mét, vứt cái đũa xuống bàn, vừa mới đứng lên lại nhìn thoáng qua Diệu Tổ.
Trong nháy mắt đột nhiên nhanh trí, sự phẫn hận tức giận của ông ta lập tức biến thành vặn vẹo mừng như điên.
“Niệm Đệ...” Thanh âm của lão Tôn run rẩy, “Có phải có hay không!”
Diệu Tổ ngẩn ra.
Niệm Đệ nôn xong một trận không dám ngẩng đầu.

Vì buồn nôn theo sinh lí làm cô không nói nên lời, nhưng sau khi nôn một trận này, trong lòng cô lại vô cùng hiểu rõ thông thấu, suy nghĩ hiểu rõ trong ngoài.
Cô không biết có phải thật sự có hay không, hay là ăn phải đồ gì bị hỏng rồi, nhưng nếu lão Tôn cảm thấy như vậy, kể cả cô không có cũng phải nói là có.
Cô cuống quít xoa xoa miệng nói: “Cha, con có! Nôn lợi hại như vậy, chắc chắn là con trai.

Bên người con không thể thiếu người, lưu lại Lãnh Đệ đi!”
Lão tôn lại nhìn thoáng qua Diệu Tổ.
Tuy rằng không biết bụng Niệm Đệ có cố gắng tranh đua, có thể sinh con trai hay không, chính là chỉ cần Niệm Đệ có, Diệu Tổ là có thể bị buộc chặt.
Căn Nhi của nhà lão Tôn cũng được bảo vệ.
Ông ta vui mừng mà vỗ bàn một cái, chén địa đều bị ông ta làm cho rung động rào rạt, Lãnh Đệ sợ tới mức run lên một cái.

Niệm Đệ nôn đến trời đất u ám, cũng không ăn được cái gì nữa.

Diệu Tổ đưa cô về phòng, thay quần áo lau mặt cho cô, đưa nước súc miệng, nhìn sắc mặt cô.
“Chị à.” Hắn chau mày, “Kêu bác Tống đến xem đi.” Bác Tống là bác sĩ ở trong núi này.
Niệm Đệ vẫy vẩy tay.

Hiện tại cô ngay cả nước cũng không uống vào được, lời gì cũng không muốn nói.
Cô rũ mắt im lặng trong chốc lát, giương mắt lên nhìn lại thấy Diệu Tổ ngồi xổm ở bên chân cô, ngửa đầu, tròng mắt đen bóng, trầm mặc lại chuyên chú, giống con chó nhỏ trung thành, lo lắng đến mức cái đuôi cũng không động đậy.
Cô đặt tay lên đỉnh đầu hắn, vuốt ve hai cái, hắn nhẹ giọng nói: “Chị à.”
Niệm Đệ hôn lên trán hắn một chút: “Sợ hãi đi, đừng sợ.”
Diệu Tổ rũ mắt xuống, cầm tay hắn cẩn thận đặt ở trên đùi cô, lông mi dưới ánh sáng tạo ra một bóng mờ.
Sau khi bác sĩ qua xem, cho lão Tôn một viên thuốc an thần: Niệm Đệ thật sự có thai.
Ông ta vô cùng vui vẻ, rất có cảm giác một lần nữa xoay người thành địa chủ, cao hưng giống như sắp ăn tết, la hét chỉ huy hai chị em Hi Đệ Lãnh Đệ quét dọn nấu cơm, làm việc nhà, hầu hạ người.
Hai người bọn họ có Niệm Đệ che chở, chưa từng làm qua bao nhiêu việc nhà, lần này liền luống cuống tay chân, hai người làm còn không bằng một mình Niệm Đệ.
Lão Tôn đành phải tạm thời dừng tâm tư muốn bán Lãnh Đệ, liền đánh mắng làm hai người bọn họ hầu hạ nhanh nhẹn, chờ Niệm Đệ sinh xong lại nói.

Bình Luận (0)
Comment