Căn Phòng Nhung Nhớ

Chương 12

Thái Mãn Tâm – Quá khứ tiếp diễn

Lúc này đây em chỉ muốn có được trái tim chân thành của anh. Yêu cầu này có được coi là quá nhiều không?

Thái Mãn Tâm ngồi sau xe máy của Giang Hải, những căn nhà màu trắng thấp bé bên cạnh con đường chật hẹp nhanh chóng bị bỏ lại ở phía sau, giống như chú hải âu dang cánh bay. Anh đưa cô đi uống chè mát và ăn thạch do chính những người già trong vùng làm. Còn có nước cốt dừa tươi ngon ở bên đường, cùi dừa trắng muốt được xay nhuyễn, pha thêm nước dừa và sữa bò, vừa thơm vừa mát.

Giang Hải ném một vài dụng cụ lên ca nô, sau đó giơ tay kéo Thái Mãn Tâm lên: “Buộc chặt dây an toàn, mang theo hộ chiếu, chúng ta xuất phát!”.

“Vì sao phải mang hộ chiếu?”.

“Đi từ bên này, hai tiếng là sẽ đến Việt Nam”.

Thái Mãn Tâm bật cười. Giang Hải phóng ca nô như bay. Cô bám chặt vào tay anh. Giang Hải nắm tay cô, không nói lời nào.

Cây cối mọc um tùm trong tiết trời oi bức ẩm ướt. Con đường nhỏ mà lần trước Giang Hải đi qua giờ đã bị dây leo và cành lá mọc rậm rì che phủ: “Vì sao không có ai sống trên hòn đảo này?”. Thái Mãn Tâm hỏi.

“Đã từng có vài đề án khai thác, nhưng vì không thể cân bằng được lợi ích của các bên nên cứ bị gác lại”. Giang Hải nói: “Còn người trong vùng chỉ lúc đánh cá mới thỉnh thoảng đến nghỉ chân, bởi vì người ta đồn là sống ở đây sẽ cô độc suốt đời”.

“Thế vì sao anh lại đến đây?”.

“Cô đã từng nói là tôi bi quan chán đời mà”. Giang Hải hỏi lại: “Thế vì sao cô muốn đến?”.

“Rất tự do, cảm giác như có cả trời đất”.

“Cô đã có rất nhiều rồi, đừng có tham lam quá”.

Lúc này đây em chỉ muốn có được trái tim chân thành của anh. Yêu cầu này có được coi là quá nhiều không?

Giang Hải bắt đầu rải nền, Thái Mãn Tâm giúp anh giữ thước dây, đưa cưa, thực ra cũng không giúp được mấy. Cô đi men theo những mỏm đá nhấp nhô bên cạnh phần ăn ra biển rồi nhảy xuống bãi cát, hí hửng mang về, giống như nhặt được vật báu hiếm có.

“Tặng anh cái này, được không?”. Cô lắc lắc vỏ ốc, phát ra tiếng xạo xạo.

“Để làm gì?”.

“Tùy anh, nuôi cá, trồng hoa, làm gì cũng được”.

“Cô nghĩ là tôi cần tự mình nuôi cá, trồng hoa sao?”. Giang Hải chỉ tay về phía những bụi hoa dại rực rỡ trên sườn núi. Anh cầm vỏ ốc lắc lắc: “Làm gạt tàn thuốc lá cũng hay”.

Thái Mãn Tâm giơ tay cướp lại, úp ngược vỏ ốc, cát biển trắng muốt chảy xuống, giống như tơ lụa. Cô ngồi trên thềm gỗ rung chân, thư thả nói: “Ngày mai em không đi nữa, không về tham dự lễ tốt nghiệp nữa”.

Giang Hải “ồ” lên một tiếng rồi hỏi: “Thế thủ tục ra trường thì sao?”.

“Bạn em sẽ làm giúp. Có điều việc đến công ty đăng ký thì người khác không làm thay được”.

“Lúc nào phải đến?”.

“Nhiều nhất là nửa tháng nữa, bởi vì là công ty có vốn đầu tư của Mỹ nên nửa năm đầu em phải đến tổng công ty để được đào tạo”. Cô nghiêng người, một tay chống phía sau: “Họ có chi nhánh ở Hồng Kông và Thẩm Quyến, đợi sau khi hết đợt đào tạo, em có thể xin đến miền nam làm việc”.

“Cô nên quay về Bắc Kinh, ở gần bố mẹ một chút”. Giang Hải nói: “Chẳng phải cô là con một sao?”.

Thái Mãn Tâm bực tức: “Anh không biết em đang nghĩ gì sao?”.

“Cô biết tôi đang nghĩ gì sao?”. Giang Hải hỏi lại.

Cô gật đầu rồi lại bối rối lắc đầu: “Em vốn tưởng rằng mình biết sự lo lắng của anh nhưng em không hiểu thái độ của anh”.

“Tôi không có gì phải lo lắng cả, nhưng lời nói của cô khiến tôi cảm thấy rất áp lực”. Giang Hải đặt đồ nghề xuống, ngồi duỗi chân trên ban công, vì ngược sáng nên không nhìn rõ nét mặt của anh: “Tôi có thể làm bạn thân của cô, làm đàn anh của cô, đưa cô đi chơi khắp nơi nhưng không phải là thân phận mà cô muốn, hiểu chưa?”.

Thái Mãn Tâm mím chặt môi, cúi đầu không nói gì. Nụ hôn nồng nàn dưới ánh trăng ấy với anh và em chỉ là một trò chơi, một giấc mộng sao?

Dường như Giang Hải hiểu được tâm sự của cô: “Quả thực cô rất đáng yêu, ở bên cô tôi cũng rất vui. Nhưng cô mong muốn quá nhiều khiến tôi rất căng thẳng. Cô không hề hiểu tôi, 0,1% cũng không. Nếu cô hiểu tôi là người thế nào thì cô sẽ thất vọng”.

“Có lẽ đã hiểu rồi”. Thái Mãn Tâm cố gượng cười, cố gắng để giọng điệu thật nhẹ nhóm: “Này, nếu anh đã muốn đưa em đi chơi khắp nơi, vậy thì anh có thể giả vờ thích em được không? Em thấy mình khá là xinh đẹp”.

Anh lạnh lùng lắc đầu: “Tôi không thích cô, không thể giả vờ được”.

Trên đường về, Giang Hải bước rất dài, Thái Mãn Tâm chạy theo sau, muốn nắm tay anh nhưng bị anh gạt đi.

Sau khi quay về Đồng Cảng, có lẽ dáng vẻ của cô quá ủ rũ nên anh Thành vỗ vai cô: “Em không sao chứ? Đi, anh đi mua gia vị, nhân tiện mua cho em ít kẹo, em cần phải ăn chút đồ ngọt”.

Hai người nhặt rất nhiều lọ gia vị trong bách hóa, Thái Mãn Tâm ngậm một chiếc kẹo mút chocolate, tay xách một hộp bánh đậu xanh.

“Em không sao chứ?”. Anh Thành lại hỏi.

Cô nhún vai: “Không sao, không sao. Anh Thành, hôm nay anh đã hỏi em không dưới mười lần rồi đấy”.

“Nhưng trông em không ổn chút nào, chẳng cười gì cả. A Tuấn còn nói nó rất thích nụ cười của em, rất ngây thơ”.

“Thế... A Hải có nói gì về em không?”. Thái Mãn Tâm không kìm được hỏi.

“Nó rất ít bình luận về người khác, cũng không nói mình đang nghĩ gì”. Anh Thành lắc đầu: “Anh không biết hai đứa làm sao”.

“Chính em cũng không biết”.

“Anh có thể nhận ra tối qua em muốn nói với nó điều gì đó nhưng hình như nó không muốn nói chuyện. Em đang chờ nó, nhưng nó không muốn mọi người đi nên đã gọi một két bia, rồi lại gọi thêm một két nữa. Nó có chút sợ hãi”.

Anh ta sợ cái gì? Thái Mãn Tâm hấm hứ, lẽ nào sợ mọi người đi rồi mình sẽ làm gì anh ta? Đúng là không thể hiểu nổi!

“Lúc nãy em nói với bọn anh em quyết định sẽ ở lại thêm, anh rất vui, A Tuấn cũng rất vui. Nhưng anh không biết A Hải nghĩ thế nào. Hơn nữa bọn anh cũng không thể giữ em ở lại đây mãi được. Bố mẹ, bạn bè của em chắc chắn là rất tự hào về em. Đối với họ mà nói em quá quý giá, còn cuộc sống của bọn anh với cuộc sống của em là hai thế giới hoàn toàn khác nhau”.

“Có lẽ em không nên nghĩ quá xa, chỉ cần hai ngày này vui vẻ là được”.

“Như thế là tốt nhất, vì sao không cùng đánh bóng chuyền với hội A Hải?”. Anh Thành chỉ tay về phía đám người trên bãi cát: “Còn có A Tuấn, đều là những người em quen. Trước đây A Hải ở trong đội bóng của trường, chơi bóng rất hay”.

Thái Mãn Tâm nhếch mép, lắc đầu, nói: “Em thấy hơi mệt. Hơn nữa bây giờ em không muốn làm như lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh anh ấy. Anh ấy có cuộc sống riêng của mình”.

“Anh hiểu”. Anh Thành gật đầu: “Em không muốn làm phiền cuộc sống của cậu ấy”.

Nhưng chính ai đã phá hỏng cuộc sống yên bình và ước mơ kiên định của tôi, khiến tôi nghi ngờ rốt cuộc phải lựa chọn ngã rẽ nào cho cuộc đời?

Thái Mãn Tâm đặt gia vị xuống, cũng không ở lại ăn tối mà đi về nhà trọ. Bà Lục nấu canh xương lợn với đầu cá luộc lấy nước, sau đó cho gạo, nấm hương nấu cháo, sau đó thái cá thành lát mỏng, nhúng vào cháo, rất mềm và thơm ngon. Thái Mãn Tâm không muốn ăn, những khách trọ khác ăn sạch trơn bát cháo cá nóng. Bát của cô vẫn còn đầy nguyên, những hạt gạo dính vào nhau.

“Không ăn thì lãng phí”. A Tuấn chạy hùng hục lên tầng, nhìn thấy Thái Mãn Tâm ngồi ngẩn ngơ liền lấy bát cháo trước mặt cô, ăn vài ba miếng hết sạch.

“Sao lại về?”.

“Đánh bóng bẩn quá, về nhà tắm một cái. Buổi tối đi uống rượu, không biết mấy giờ về”.

“Còn uống rượu? Chẳng phải tối hôm qua mới uống bao nhiêu rồi sao?”.

“Không biết, anh Hải mời, cô không đi sao? Anh ấy đang ở đó nói chuyện với mọi người, hình như dạo này rất vui”.

“Có chuyện gì đáng vui cơ chứ?”. Thái Mãn Tâm chu môi.

“Còn phải hỏi?”. A Tuấn ngồi khoanh chân trước mặt cô: “Nếu cô là bạn gái của tôi, tôi cũng vui như thế”.

“Tôi không cho rằng mình có bạn trai ở đây”. Thái Mãn Tâm nhếch mép: “Mau đi tắm đi, người cậu toàn mùi mồ hôi”.

Cô lấy cẩm nang du lịch mua ở Đam Hóa, trên đó không có thông tin gì về thị trấn Bạch Sa. May mà ở phía sau có bản đồ hành chính ở khu vực này, nằm trên đường nối liền giữa Đồng Cảng và Đam Hóa, một đường rất mảnh, giống như một dấu chấm nhỏ bé trên bản đồ với tỉ lệ thu nhỏ hàng triệu lần, phía trên có ghi dòng chữ nhỏ bé, thị trấn Bạch Sa.

Lúc nãy trên đường về Thái Mãn Tâm đã hỏi thăm, giữa Đồng Cảng và thị trấn Bạch Sa không có xe khách đường dài, phải xuống xe ở một ngôi làng trên đường, sau đó bắt xe ba bánh hoặc xe máy đến thị trấn Bạch Sa. Mỗi ngày chỉ có một chuyến xe khách dừng đỗ, cô đã mua sẵn vé tàu sáng mai xuất phát.

Cô lấy những đồ dùng cần thiết trong va li, xếp vào ba lô. A Tuấn hát ngoài hành lang, lớn tiếng hỏi Mãn Tâm có muốn cùng đến nhà hàng của anh Thành không. “Tôi muốn đi ngủ sớm, cậu đi chơi đi, đừng uống nhiều”. Cô hét lên.

Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, tiếng hát xa dần, không gian dần trở nên yên tĩnh.

Thái Mãn Tâm nằm bò trên lan can ở ban công, nhìn lá dừa đung đưa theo gió dưới nền trời đỏ rực. Mặt biển dưới ánh chiều tà cũng nhuốm màu đỏ dịu dàng. Cô lại nhớ đến buổi chiều tối cùng anh ngắm hoàng hôn, nhớ đến ánh trăng và tiếng sóng biển đêm hôm ấy. Chỉ là cảnh tượng của vài ngày trước nhưng đã tan biến như mây khói, khiến cô rơi từ trên mấy xuống đất.

Cô nhớ đến đoạn đối thoại của hai người về thị trấn Bạch Sa. Đó là quê hương của anh, trên núi có rất nhiều thác nước. Ở cửa sông nước mặn nước ngọt hòa vào nhau, rừng ngập mặn rậm rạp, buổi tối có rất nhiều đom đóm, giống như cây thông Noel. Đã từng mơ tưởng cùng anh chèo một chiếc thuyền nhỏ, đi qua rừng ngập mặn trong đêm tối tĩnh lặng. Nhưng e rằng bây giờ chỉ có một mình mình thực hiện ước mơ này.

Thái Mãn Tâm dậy sớm, để lại mẩu giấy cho bà Lục rồi rón rén đẩy cửa.

Chuyến xe này ngược với chuyến xe khách đường dài lúc cô đi từ Đam Hóa đến Đồng Cảng. Cô chọn chỗ ngồi giống như lúc đến, ngồi xuống gần cửa sổ, không kìm được bất giác sờ tay xuống chỗ ngồi bên cạnh. Nếu có thể chọn lại, cô hy vọng tất cả vẫn xảy ra như vậy hay thà rằng chưa bao giờ quen biết Giang Hải?

Thái Mãn Tâm nhận ra đây là một câu hỏi ngớ ngẩn. Thay vì đặt ra giả thiết cho quá khứ, chi bằng nỗ lực giành lấy tương lai. Nhưng tương lai như thế nào, dường như giữa hai người không tồn tại lời giải đáp trọn vẹn. Cô nằm bò bên cửa sổ, thở dài ngao ngán.

Chiếc xe khởi động, lướt qua người đi đường. Bỗng nhiên Thái Mãn Tâm nghe thấy giọng nói của A Tuấn, anh lớn tiếng gọi tên cô. Cô thò đầu ra khỏi cửa sổ, vẫy vẫy chiếc mũ: “Một hai ngày nữa tôi sẽ về, đừng lo lắng”. Giọng nói bị tiếng xe át đi. Một trận gió thổi tới, cô không bám chặt, chiếc mũ kaki bị lật rơi xuống đường. A Tuấn chạy được nửa con đường, cuối cùng bị chiếc xe bỏ lại phía sau, buồn rầu nhặt chiếc mũ, vẫy hai tay theo xe.

May mà đây không phải là sự chia xa thực sự, Thái Mãn Tâm thầm nghĩ.

Đi qua đường phố ở Đồng Cảng, những căn nhà màu trắng hướng về biển trên sườn núi xanh thẳm thức dậy trong màn sương mờ ảo dưới ánh mặt trời. Các cửa hàng trên đường đã mở cửa, tôm cá và hoa quả tươi ngon bên đường bày trên các sạp hàng. Có người nhóm bếp bên đường bán bún canh. Hoa phượng đỏ rực và hoa râm bụt màu hồng phấn vẫn còn đọng lại những hạt sương đêm, trông thật rực rỡ, lá cây xanh mướt vươn mình dưới màn trời đang dần dần rực sáng. Vì sự tồn tại của anh mà thị trấn nhỏ bé này trở nên ấm áp lạ thường, khiến người ta lưu luyến không rời.

Đây chỉ là sự xa cách tạm thời, Thái Mãn Tâm không thể tưởng tượng được đến ngày phải thực sự nói lời tạm biệt thì tâm trạng sẽ như thế nào.
Bình Luận (0)
Comment