Căn Phòng Tăm Tối

Chương 8

Trần Phóng vừa từ nhà Nguyên Nhân về chưa bao lâu thì nhận được một cú điện thoại của Tiêu Viêm: “Người anh em có đang rảnh không đấy, cậu nhất định phải giúp tớ chuyện này. Nhanh lên game đi, tớ muốn đập chết thằng nhóc này, bà nó, kiêu quá!”

Trần Phóng bất đắc dĩ xoa ấn đường, mở máy tính lên đăng nhập vào game, còn không quên hỏi lý do: “Sao lại nổi điên như thế, ai chọc cậu?” Nickname trong game của Trần Phóng là Anh Phóng, anh chơi trò này được gần bảy tám năm nay rồi, cũng đã đạt đến level cao nhất, bình thường thi thoảng chỉ lên luyện tay một chút, vì trò này không thể tạo ra cơm ăn được. Nickname trong game của Tiêu Viêm là Bất Tiêu Viêm, anh ấy vừa tập chơi game này không lâu, chỉ là đôi khi lên cơn hay bảo Trần Phóng kéo mình, bình thường anh ấy sẽ không bao giờ đụng chạm đến ai, hiếm thấy lần nào như hôm nay.

“Chao ôi ông bạn già, tớ lập đội với cậu rồi đấy, vào nhanh lên, vừa đánh vừa kể chứ không có thời gian! Đánh trước đi đã, nhanh lên!”

Nhìn dáng vẻ vội vã kia có muốn nói cũng không nói được, Trần Phóng thấy thế bèn cúp điện thoại, chú tâm vào việc chơi game. Kết quả là còn chưa đến nửa ván, Tiêu Viêm đột nhiên bay màu, Trần Phóng phải ráng trụ lại một thân một mình chiến đấu, cuối cùng đem về cho đội một bàn thắng sau bao nguy hiểm.

Anh chuyển sang chế độ treo máy, sau đó gọi điện thoại cho người kia: “Ban nãy cậu sao thế? Có còn muốn đánh không?”

Đầu dây bên kia có hơi ồn ào: “Giờ tớ hơi bận xíu, hôm nay khoan hẳn đánh, đúng rồi hồi nãy thua hả?”

“Không thua, cũng thắng nhưng hơi nguy hiểm, nếu cậu có việc thì bữa khác chơi sau vậy.”

“Được đó Anh Phóng. Ok, bữa khác tớ mời cơm nhé, gặp lại sau.”

Sau khi cúp máy, Trần Phóng cảm thấy hơi mệt trong người nên vào phòng ngủ.

Mấy ngày kế tiếp Trần Phóng vẫn cứ đi loanh quanh gần khu vực nhà Nguyên Nhân, mong rằng sẽ có cơ hội vô tình gặp nhau. Cơ mà ông trời vẫn không nghe lời nguyện, mãi mà anh vẫn không gặp được cô. Sau đó anh đành phải từ bỏ, không tiếp tục qua đó ‘theo dõi’ nữa.

Một tháng sau, vừa hay hôm đó là cuối tuần, bình thường đi làm Trần Phóng cũng chẳng đoái hoài gì đến cơm nước, hôm nay được một bữa rảnh rang nên muốn tự mình nấu nướng nên đã lái xe ra ngoài mua thức ăn. Nhưng ngay khi vừa rời khỏi khu nhà mình, anh vẫn muốn thử vận may một tí bèn lái xe đến siêu thị gần nhà Nguyên Nhân.

Anh đi dạo trong siêu thị hơn nửa tiếng, bỏ vào giỏ rất nhiều nguyên liệu, lúc tính tiền ánh mắt lướt thấy người kia. Đúng là có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu, liễu lại xanh.

Anh tiến lên vỗ nhẹ lên vai đối phương, Nguyên Nhân xoay đầu lại rồi nhìn anh khẽ cười, khi ấy trái tim anh vô cùng lo lắng đập mạnh, lưu luyến nhìn cô, thuận theo những gì cô nói mà đáp, sau đó còn cố ý muốn đưa đối phương về nhà. Tất cả những chuyện này tựa như một bông hồng gai vừa khiến anh hạnh phúc nhưng lại nơm nớp lo sợ.

Không chỉ thế, lúc về đến nhà cô, anh còn đuổi theo đưa ra đề nghị cùng nhau ăn cơm, anh không ngờ rằng đối phương lại đồng ý dễ dàng đến vậy, hơn nữa cô ấy lại còn rất hào hứng, điều này lại càng làm anh thêm hồi hộp hơn.

Nguyên Nhân dựa cạnh cửa bếp, Trần Phóng vừa nấu vừa nói chuyện phiếm cùng với đối phương. Anh cảm thấy ở trong mấy mét vuông đất này hòa quyện cùng mùi thơm của cơm khiến anh như có cảm giác bọn họ là một đôi vợ chồng thật sự, dù chỉ nói chuyện trên trời dưới đất nhưng trong chớp mắt sự phiền muộn của đối phương vẫn cứ như ẩn như hiện. Khi ấy ánh mắt của Nguyên Nhân nhìn xuống đất, hàng lông mi rũ che đi sự tăm tối trong ánh mắt đó. Nhưng trong mắt Trần Phóng, đây lại giống như một bức tranh hoạt cảnh gia đình.

Buổi tối Trần Phóng hài lòng rời khỏi nhà Nguyên Nhân, trước khi đi, cô đã cho anh số điện thoại, vậy là anh vẫn có thể tiếp tục đến gần cô hơn, cho đến khi anh có được trái tim của người mà anh đã mong mỏi nhiều năm. 

Anh còn tưởng rằng tối nay mình sẽ có một giấc mơ thật ngọt ngào nhưng sự thật thì lại không. Anh nằm mơ thấy cả hai ở cạnh nhau, nhưng bỗng nhiên Nguyên Nhân lại vứt bỏ anh, để anh tiếp tục gặm nhấm nỗi cô đơn. Trần Phóng đau lòng tỉnh giấc mới chợt phát hiện thì ra tất cả chỉ là một giấc mơ. Trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bực nằm xuống ngủ tiếp.

Hôm sau khi tỉnh lại, anh cố nhớ lại giấc mơ đêm qua nhưng lại chẳng nhớ được bao nhiêu. Vì vậy anh đành tự nhủ, chắc chắn mình và Nguyên Nhân đã tạo nên một mối tình rất đẹp.

Trần Phóng không biết tương lai mờ mịt thần bí ra sao, chẳng qua trong lòng chỉ luôn tin tưởng vào những điều tốt đẹp.
Bình Luận (0)
Comment