Càn Quấy

Chương 14



Dương Sóc tới đơn vị, đã được Tần Việt dùng đường điện thoại nội bộ thông báo: “Lát nữa có rảnh thì tới chỗ anh một chuyến.”

Chờ anh làm xong việc, chao đảo đi vào phòng làm việc của Tần Việt: “Chuyện gì?”

Tần Việt nhìn Dương Sóc mấy lần: “Sao, hôm nay trông ủ rủ thế?”

Dương Sóc dùng sức chà xát mặt: “Có sao?”

Tần Việt không đùa tiếp nữa: “Anh tìm việc cho cậu bé nhà cậu rồi đấy, là tiếp tân của khách sạn, ông chủ chỗ ấy là một người đồng đội của anh, làm việc không mệt quá mà tiền lương cũng kha khá, có điều hắn nói sẽ trông nom cho, đương nhiên, cậu ta phải có khả năng làm được việc ấy đã.”

“Tiếp tân của khách sạn?” Dương Sóc vẻ mặt ghét bỏ.

“Là làm ở bàn lễ tân, không phải làm bàn.” Tần Việt nhìn anh một cái: “Có điều hòa, mặc áo đồng phục, không bị lạnh đâu mà lo.”

“À… à! Rất tốt, khách sạn nào?” Dương Sóc có phần không yên lòng.

“Nhà hàng Thiên Thành, chỗ ấy là khách sạn bốn sao, cậu còn lo gì nữa?” Tần Việt không vui.

“Không, không có, rất tốt mà, lúc nào thì đi làm?” Dương Sóc bắt đầu hào hứng.

Tần Việt thu dọn cái gì đó: “À, khoảng trung tuần tháng sau đi, cậu ấy có thể tới đầu tháng, thuận tiện thì mang theo người luôn, tuy rằng chỗ ấy không phải khu vực do tôi phụ trách, nhưng cách khá gần, còn bao ăn bao ở.”

Đầu tháng? Vậy còn có nửa tháng… Dương Sóc dùng sức túm tóc.

“Cậu lại làm sao thế? Đến kỳ sinh lý à?” Tần Việt thấy Dương Sóc thật tức cười.

Dương Sóc ngồi phịch ở trên ghế, rên rỉ một tiếng: “Xin ngài đừng có dùng cái bản mặt ấy rồi kể truyện cười có được không?”

“Vậy cậu làm sao thế? Lão Bạch nói với tôi mấy lần, hôm nay cậu vừa đến đơn vị đã thở ngắn than dài, trong nhà xảy ra chuyện gì à?” Quan tâm đến cái tên bạch nhãn lang này, quả là lãng phí.

“Không có,” Dương Sóc mặt nhăn mày nhó, ừm a nửa ngày, Tần Việt sắp sửa cho rằng Dương Sóc bị táo bón, thì bỗng thấy thốt ra một câu: “Em, em không phải đồng tính luyến ái chứ?”

“Cậu làm sao vậy? Cậu bé kia đã ăn cậu rồi à?” Tần Việt giữ vững tinh thần.

“Không đúng không đúng,” Dương Sóc cũng phiền não: “Hôm qua, hôm qua… em lại có cảm giác với cậu ấy.”

Tần Việt biết lúc này không thể cười trên nỗi đau của kẻ khác được, Dương Sóc là một thẳng nam, rất thẳng cực thẳng, thẳng đến mức thấy đứa con gái nào mông to ngực nở cũng không động, thế mà lại nổi lên cảm giác với một nam sinh gầy gò nhỏ bé khô cứng, này… .

“Nếu không thì cậu cứ tống thẳng cậu ta đi? Cho sang bên kia, mắt không thấy lòng chẳng phiền nữa.” Tần Việt đề nghị.

“Vậy không được!” Dương Sóc không hề nghĩ ngợi đã từ chối thẳng: “Cậu ấy vẫn còn sốt mà, tay với chân đều rạn nứt rồi, còn đang bôi thuốc, dù sao cũng phải chờ tới cuối tháng đã.”

Tần Việt thấy toi rồi, thằng bé này có khả năng hỏng rồi: “Có phải cậu đã lâu lắm rồi không chạm vào phụ nữ?”

Dương Sóc nâng cằm hai mắt mông lung: “Trước đây ở bộ đội, lão tử cũng cả năm có sờ vào phụ nữ đâu, mỗi ngày nhìn cái đám đàn ông các anh, lão gia cũng chưa động dục mà… aizzz, em nên làm gì đây? Đội trưởng, nghĩ cho em một nước đi?”

“Biện pháp tốt nhất chính là tống đi.” Tần Việt nói rất oai nghiêm.

Dương Sóc rên rỉ nửa ngày: “Aizz, đội trưởng, anh nói anh cũng không có phụ nữ, vậy anh có động dục với bé khỉ nhà anh không?”

Tay Tần Việt run rẩy, thiếu chút thì đập tài liệu lên mặt Dương Sóc: “Cậu coi cậu là động vật à?”

“Em đâu có ý ấy, em chỉ hỏi thôi mà!” Dương Sóc bực muốn chết, còn quản cái gì động vật hay không động vật chứ.

Tần Việt thấy cái dáng vẻ ấy của anh, bỗng nở nụ cười, y đi về phía cửa, đóng lại, sau đó đứng bên cạnh Dương Sóc: “Cậu biết anh vì sao bỗng dưng xuất ngũ không?”

“Bị thương chứ gì, em cũng bị thương này…” Dương Sóc kỳ quái, đây đâu phải bí mật gì chứ?

“Không,” Tần Việt sờ sờ vai mình: “Vết thương đâu có xuyên đến đầu khớp xương đâu, cậu nghĩ vết thương này có thể khiến anh xuất ngũ?”

Dương Sóc nhìn đội trưởng Tần Việt của mình, vẻ mặt mờ mịt.

“Anh là đồng tính luyến ái,” Tần Việt ngồi trên bàn cứ như không, thả đầu còn lại của quả bom, chọc Dương Sóc nổ tan tành.

Dương Sóc há miệng, nửa ngày không nói nên lời.

“Trong đội cũng không biết, nhưng cấp trên biết, anh đã nói; Lão Bạch biết, bởi vì Lão Bạch đã biết lâu rồi, cho nên hắn đề nghị anh tới đây. Anh sợ gặp chuyện không may, vì thế bèn đồng ý, nhưng mà không nghĩ tới, sau đó cậu cũng theo tới, điều này khiến anh rất kinh ngạc.” Tần Việt nhìn Dương Sóc một cái.

Dương Sóc ngây ngốc lẩm bẩm: “Em, anh là đội trưởng em sùng bái nhất, cho nên…”

“Vậy cậu bây giờ thì sao? Còn sùng bái anh không? Không, anh nên hỏi là, cậu có cảm thấy anh buồn nôn lắm không? Đã lừa cậu như thế?” Tần Việt không nháy mắt nhìn thẳng vào mặt Dương Sóc.

“Sao có thể!” Dương Sóc nhảy dựng lên: “Anh có phải đồng tính luyến ái hay không và chuyện em có sùng bái hay không có can hệ gì đâu! Còn cái đó, anh nói với em làm chi? Em… em cũng sẽ không hiến thân đâu…” Anh nói xong, ôm lấy vai rụt về sau một chút.

“Dù đàn ông có chết sạch anh cũng chướng mắt với cậu, cho nên cậu cứ yên tâm đi.” Tần Việt lành lạnh nhìn anh một cái, đúng là một tên vô tâm vô phế: “Ý của anh là muốn nói với cậu rằng, anh cũng là đồng tính luyến ái, cho nên anh không có biện pháp gì cả, hơn nữa, anh kiến nghị cậu mau tống Trần Mặc kia đi, cậu nên biết là, xã hội này chẳng thừa nhận đồng tính luyến ái đâu.” Nói xong, y ngồi trước bàn làm việc của y: “Cậu đi đi, anh bận rồi, nếu như muốn đi làm, nói với anh một câu, để anh dễ ăn nói với bên kia.”

Dương Sóc đần độn ra khỏi phòng làm việc của Tần Việt.

Thời gian luôn trôi qua rất mau, đảo mắt cái đã đến giờ tan tầm. Dương Sóc lề mề ở phòng làm việc, không biết nên lấy vẻ mặt thế nào để đối mặt với Trần Mặc.

Lúc Tần Việt đi ngang qua phòng làm việc của Dương Sóc, nhìn lướt qua bên trong, cũng không nói gì cả.

Dương Sóc lê chầm chậm tới khi bầu trời tối đen, mới cầm chìa khóa lái xe về nhà.

Anh mở cửa phòng, đèn phòng khách sáng, phòng bếp cũng sáng.

“Trần Mặc.” Anh hô một tiếng, nhưng không có ai trả lời.

Dương Sóc đột nhiên phát hiện, trong phòng không có ai… Một người cũng không có… Trần Mặc đâu, lại đi rồi?

Anh quẳng mạnh cái áo khoác trong tay xuống, đang muốn xoay người ra ngoài thì… .

“Anh về rồi à…” Trần Mặc xách túi rau dưa xuất hiện ở cửa.

Dương Sóc kéo cậu qua nhìn từ trên xuống dưới một lần, không phát hiện cái gì kỳ lạ: “Cậu đi đâu thế?”

Trần Mặc tránh tay anh ra chạy ào vào bếp: “Trong bếp còn đang đun canh đó, tôi vừa đi ra ngoài mua đồ ăn, kết quả phát hiện mình không có chìa khóa… nhưng mà cái anh ở cửa đối diện cho tôi vào ngồi nhờ.” Cậu nhìn nồi canh, cẩn thận khuấy khuấy: “Nếu anh không trở lại, có khi tôi phải báo nguy rồi.”

Dương Sóc bỗng cảm thấy trống rỗng, rã rời: “Cậu đi mua đồ ăn à?”

“Ừa.” Trần Mặc nhìn anh, cười xấu hổ: “Tủ lạnh không có gì cả.”

“Tiền đâu ra?” Dương Sóc nhớ rõ là cậu chẳng có đồng nào, hơn nữa anh cũng không cho cậu tiền mà.

Sắc mặt Trần Mặc tái nhợt, cắn cắn môi: “Lần trước mua thuốc cho anh, tiền còn thừa cho tôi.”

Lúc này Dương Sóc mới nhớ ra, hình như có cho cậu mấy tệ.

Anh vẫy vẫy tay với Trần Mặc: “Người nào cho cậu vào nhà chứ? Cẩn thận người ta bán cậu đấy! Tôi với cái khách sạn xóm đó có mấy khi nói được câu nào đâu, thế mà cậu đã vào nhà người ta rồi?”

“Lúc nói xấu người khác, nhớ đóng cửa lại.” Từ cửa truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

Dương Sóc ngẩng đầu nhìn, đứng ở cửa là một người đàn ông mặc âu phục đi giày da, tóc được chải sơ qua, trong tay xách một cái túi đen, hình như là đi ra vứt rác.

“È…” Bị người ta bắt tại trận, Dương Sóc dù có dày mặt thế nào cũng xấu hổ: “Xin lỗi, cậu bé nhà tôi có hơi ngốc, tôi sợ cậu ấy có chuyện.”

“Cậu ấy còn thông minh hơn cả anh.” Người ấy gật đầu với Trần Mặc, Trần Mặc khéo léo gọi: “Hạ đại ca.”

Dương Sóc nhìn nam nhân khuất bóng sau cánh cửa đối diện, lập tức đóng cửa lại, bĩu môi với Trần Mặc: “Hạ đại ca? Sao cậu chưa bao giờ gọi tôi là ‘ca’?”

Trần Mặc chỉ cười, không nói tiếng nào.

Dương Sóc hừ một tiếng, đi qua lục túi đồ ăn Trần Mặc mua về: “Mua nhiều thế, nhưng mà không tươi cho lắm, cậu định ăn thế nào?”

“Vì trời tối rồi, cho nên rẻ lắm…” Trần Mặc nói: “Bọc này mới mất 4 tệ, tôi còn dư hai tệ.”

“Rán trước đi, cậu ninh xương sườn nhé?” Dương Sóc dụi dụi mũi.

“Ừa.”

Dương Sóc nhặt rau, không để Trần Mặc nhúng tay vào: “Tôi đã nói rồi, Tần Việt, chính là đội trưởng của tôi á, cậu gặp qua anh ấy rồi đấy. Anh ấy tìm cho cậu một công việc, làm tiếp tân ở khách sạn… Cậu không phải tốt nghiệp đại học sao? Tôi nghĩ chắc là tốt thôi, anh ấy nói điều kiện rất tốt, là khách sạn bốn sao, còn bao ăn bao ở, cậu thấy sao?”

Trần Mặc đứng dựa vào tường, một lát sau thì nói: “Lúc nào thì đi?”

Cậu muốn đi nhanh thế ư? Dương Sóc khó chịu, trong tay hơi dùng sức, một lá cây xà lách đã nát bấy: “Tôi đã nghĩ rồi, chờ cậu chân tay tốt rồi, đầu tháng sau hẵng đi, được không?”

“Ừ, được.” Trần Mặc nhẹ nhàng đáp: “Cảm ơn anh, kỳ thực bây giờ tôi cũng có thể qua luôn, chân tay đã không sao nữa rồi.”

“Đó là tiếp tân, cậu muốn vươn cái móng hỏng của cậu ra bắt tay à?” Dương Sóc tức giận.

Trần Mặc lại trầm mặc. (hai từ đều đọc na ná nhau, [chénmò])

•••

Bắt đầu từ hôm đó, mỗi ngày Dương Sóc đã biết đưa hai mươi tệ tiền mua rau dưa cho Trần Mặc, còn nhớ để lại chìa khóa dự bị.

Mỗi ngày Trần Mặc đều làm cơm canh ngon lành chờ anh về, khiến Dương Sóc cảm thấy giường như mình đã có một người vợ.

Thế nhưng giữa hai người không biết vì sao, lại không còn bầu không khí hòa hợp của hai ngày ban đầu nữa.

Gần đến cuối tháng, Dương Sóc mang theo Trần Mặc đi ra ngoài dạo phố, mua mấy bộ quần áo để thay đổi, lại mua một chiếc áo lên. Trần Mặc không thể từ chối nổi, đành phải nhận lấy.

Cuối cùng Trần Mặc đi làm, Dương Sóc không đưa đi, chỉ để lại tờ giấy, bên trên có viết địa chỉ của khách sạn và số điện thoại của anh, còn có hai mươi tệ, để lại cho Trần Mặc gọi xe đi.

Trần Mặc cẩn thận từng li từng tí chuẩn bị từng giấy tờ tùy thân cần thiết, mang theo túi đi ra cửa. Cậu lấy chìa khóa dự bị Dương Sóc đưa đặt ở trên kệ giày: “Dương Sóc, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi, tạm biệt.”

Đợi tới lúc Dương Sóc về nhà, trong phòng đã không có cơm canh nóng hổi nữa, đã không còn bóng dáng bận rộn kia.

Lần đầu tiên anh cảm thấy, căn phòng, lớn đến đáng sợ.
Bình Luận (0)
Comment